Quý Thanh Trác đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ôm lên nhưng cũng sẽ không giãy giụa, thoạt nhìn, cô thật sự rất ngoan, nhưng chỉ có người ôm cô mới biết, cô lúc này cứng ngắc giống như một khúc gỗ.

Hắn ôm cô vào trong viện, tầm mắt Quý Thanh Trác rơi vào xiêm y trắng tinh khiết sau lưng hắn, chất liệu quần áo Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mặc đều rất tốt, cho nên vết thương kia một chút cũng không nhìn tới.

"Ngày mai là lớp tu luyện?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hỏi cô.

"Đúng vậy." Quý Thanh Trác đáp lại.

"Ta xin nghỉ cho ngươi." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lại nói.

"Điểm khảo hạch..." Quý Thanh Trác có chút lo lắng.

"Mộ trưởng lão tiết học, ngươi lo lắng cái gì, nàng cho tất cả đệ tử lên lớp đều là Giáp đẳng." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vỗ lưng cô một cái.

Bàn tay hắn chạm vào lưng cô, cơ bắp trên lưng Quý Thanh Trác co rụt lại một chút phảng phất như nổi da gà.

Vào trong viện, Mao Mao còn an tĩnh đứng ở trong viện, cúi đầu uống nước trong hồ.

Ngoại trừ cửa viện bị Truy Hồn Đinh phá hư qua, không khí nơi này yên ắng hài hòa, tựa hồ chuyện gì cũng không có phát sinh qua.

Quý Thanh Trác được Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đặt ở trên giường trúc phía sau nguyệt môn, trước sau đều là mặt nước yên tĩnh.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem quần áo trên giàn kéo xuống, nghiêm túc mặc lại.

Quý Thanh Trác ngượng ngùng nhìn, cô liền nhìn mặt nước nhưng mặt nước phản chiếu thân ảnh của hắn, ngón tay hắn chậm rãi mơn trớn đai lưng tơ lụa đem nếp uốn vuốt phẳng, sau đó dùng nút bạc bấm lên phát ra một tiếng "rắc rắc" thanh thúy.

Hình dáng xương ngón tay lãnh bạch phiếm chút ánh sáng kim loại lẫn vào nhau, va chạm tạo ra cảm giác cấm dục kỳ lạ.

Quý Thanh Trác âm thầm nuốt nước miếng một chút, chỉ cần không đụng chạm với tầm mắt của người khác, cô vẫn là có thể yên tâm lớn mật mà nhìn.

"Xem đủ rồi?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc kéo cổ áo lại, hắn lại mở miệng hỏi.

Quý Thanh Trác thu hồi ánh mắt, cô ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Trăng đêm nay thật tròn. ”

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chạm vào cổ tay cô một chút: "Pháp lực dùng hết rồi sao? ”

"Thời điểm chạy tới..." Quý Thanh Trác nói.

"Ngự Không Thuật học cũng không tệ." Hắn ngồi xổm xuống, đầu gối một bên chạm đất bắt đầu xem xét vết thương trên chân Quý Thanh Trác.

"Chạy trốn nhanh như vậy, ngay cả giày cũng không kịp mang nhưng lại nhớ rõ mang theo lừa." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chính là nhìn Mao Mao không quá thuận mắt, hắn thuận miệng trêu chọc nói.

Quý Thanh Trác rất nghiêm túc mà giải thích: "Nếu hắn đã dùng Truy Hồn Đinh, ta để Mao Mao lưu lại tại chỗ thì hắn nhất định phải xuống tay với nó, buộc ta trở về. ”

Trên thực tế, người tới xác thật làm như vậy, hắn biết Quý Thanh Trác coi trọng con lừa này, thậm chí còn ở trong viện tìm kiếm một vòng, cho nàng thời gian chạy trốn.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nắm lấy cổ chân cô, ngón chân quý Thanh Trác cuộn tròn lên, mu bàn chân căng chặt, nguyên bản vết thương vừa mới khép lại không lâu lại vỡ ra, cảm giác đau đớn tê tê dại dại truyền đến.

“ Thả lỏng, miệng vết thương liền sẽ không nứt ra rồi” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lại nhéo một chỗ nhỏ trên cổ chân cô một chút, hắn khép tay lại nắm cũng đều dư dả.

Quý Thanh Trác mu bàn chân vẫn là căng chặt, chỉ là ngón chân cuộn tròn miễn cưỡng triển khai.

Cô cúi đầu nhìn Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, hắn rũ đầu xuống, sắc tóc đen dài xinh đẹp trút xuống như lụa sa tanh, trâm bạc vấn tóc là hình dạng hoa văn tiên đàm, cổ xưa lịch sự tao nhã, ống tay áo lớn rộng mở ra, toàn thân tựa hồ đều hợp lại với ánh trăng như tiên thoát tục.

Nhưng là, hiện tại hắn đang nhéo chân cô....

Quý Thanh Trác muốn thu hồi chân mình nhưng lại bị Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nắm chặt.

"Vết thương nhỏ này ngày mai là tốt rồi." Quý Thanh Trác ngập ngừng nói.

Đầu ngón tay Tɦẩʍ ɖυng Ngọc có thanh tuyền trong xuất hiện, hắn thi triển một cái Dẫn Thủy Quyết đơn giản, nước sạch sẽ trong suốt rửa sạch những vết bùn bẩn cùng lá cỏ với vết máu còn sót lại trên chân cô.

Miệng vết thương bị dòng nước cọ rửa, rất đau, nhưng Quý Thanh Trác chỉ nắm chặt tay đặt bên cạnh người, không có phát ra âm thanh.

"Không đau sao?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lại hỏi, hắn thay đổi một cái chân khác xử lý miệng vết thương cho cô.

"Đau." Quý Thanh Trác sẽ không nói lời nói dối.

"Đau không nói?" Hắn tiếp tục hỏi.

"Nói thì ngươi sẽ nhẹ hơn một chút sao?" Quý Thanh Trác đánh bạo hỏi.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cảm thấy chân hắn cầm là chân giả của cô, hắn ấn thuốc bột trong lòng bàn tay xẹt qua vết thương của cô: "Sẽ. ”

"Cám ơn ngươi, ngươi thật tốt." Quý Thanh Trác cảm tạ Tɦẩʍ ɖυng Ngọc như cảm tạ hệ thống, cô là thật tâm thật ý.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc: "......" Hắn lại ấn miệng vết thương của cô một chút làm cho thuốc bột càng mau có hiệu lực hơn.

Rất đau, nhưng Quý Thanh Trác nhấp nhấp môi, vẫn là trầm mặc, cô vẫn không nói.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ngưng mắt nhìn đôi môi bị cắn đến trắng bệch của cô, ánh mắt thâm thúy lại vẫn chưa nói gì nữa.

Có tác dụng của thuốc bột, miệng vết thương trên chân thực nhanh đã tốt lên, chân Quý Thanh Trác giẫm lên mặt đất bằng tre lạnh lẽo, cảm giác khá hơn nhiều.

Cô chạy một đường lại đây, chạy trốn đến mồ hôi đầm đìa, hiện tại cô rất muốn tắm rửa rồi sau đó ngủ một giấc thật ngon.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc dùng Dẫn Thủy Quyết chậm rãi rửa tay mình, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quý Thanh Trác.

Quý Thanh Trác thẳng thắn sống lưng, ngồi ở một góc nhỏ trên giường tre, hai tay đặt trên đầu gối chính mình, bộ dáng có chút co quắp.

"Trong viện này cũng không phải chỉ có một gian phòng, bất quá, nếu ngươi nguyện ý trở về, ta liền..."Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lại dừng lại, hắn biết Quý Thanh Trác nhắc tất nhiên sẽ nói nguyện ý.

Cái này đã ngốc lại là một cái đầu gỗ ngốc.

"Ngươi liền cái gì?" Quý Thanh Trác tiếp tục hỏi câu nói dang dở của hắn.

"Không có việc gì." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc rửa tay sạch sẽ, cầm khăn trắng tinh tế lau tay, "Ngươi nghe lầm. ”

"Nga." Quý Thanh Trác đáp.

Cô giơ tay sửa sang lại cổ áo mình một chút, luôn cảm thấy có chút dính dính không thoải mái.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hiện tại không chỉ có thể thông qua vài lời nói của cô mà khuếch đại câu, hắn thậm chí còn có thể đọc hiểu ngôn ngữ cơ thể của cô.

Quý Thanh Trác kỳ thật là một cái người thực dễ hiểu.

" Ngươi muốn tắm rửa?" Hắn hỏi.

"Ừm." Quý Thanh Trác cảm thấy có chút ngượng ngùng, như vậy liền quá phiền toái Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.

"Trong phòng." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nói với nàng, kỳ thật hắn luôn dùng hồ nước lạnh trong viện tắm rửa, nhưng là hiện tại cửa viện đã bị phá.

Quý Thanh Trác nói một tiếng cảm tạ, cô chân trần giẫm lên tấm ván trúc phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”

"Dẫn Thủy Quyết có thể giặt sạch quần áo." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nói với cô, "Dẫn Thủy Quyết không chỉ có thể tẩy lại có thể khống chế nước để cho hơi nước rời khỏi quần áo. ”

"Diệp trưởng lão còn chưa có dạy." Quý Thanh Trác trả lời, cô lại nghĩ đến Diệp Đoạn Hồng xuất hiện ly kỳ ở Bạch Thủy Đảo, là hắn muốn gϊếŧ cô sao? Nếu như là hắn, vì sao hắn lại có thể thản nhiên đem chuyện Truy Hồn Đinh nói ra như vậy?

"Ta dạy cho ngươi." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nguyên bản vốn muốn dạy cô cái pháp thuật đơn giản này lại phản ứng được pháp lực của cô đã dùng hết.

Hắn một mặt giúp Quý Thanh Trác hấp thu linh khí khôi phục pháp lực, một mặt kéo ra một câu chuyện xưa kỳ quái: "Ở trong hài tử phàm nhân có một món đồ chơi người gỗ, chỉ cần đem dây cót kéo đầy là có thể hành động, chờ dây cót chuyển lỏng lẻo liền không thể hành động, muốn một lần nữa kéo chặt dây cót. ”

"Ta chưa từng chơi qua." Quý Thanh Trác nghiêm túc nghĩ nghĩ một chút rồi nói, kỳ thật cô rất muốn thử cái loại đồ chơi này.

Cô căn bản cũng không nghe ra ý nghĩa nằm ngoài lời nói của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.

"Ngươi chính là người gỗ kia." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc xoay cổ tay cô.

Cổ tay cô trượt xuống, pháp lực mỏng manh yếu ớt trần đầy thân thể cô.

Quý Thanh Trác mất một nén nhang thời gian mới phản ứng lại, ý của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc là nói hắn đang lên lại dây cót cho cô.

Nhưng mà lúc này, cô đã ngồi trong bồn tắm trong phòng tắm rửa, cô lấy nước vỗ vỗ gương mặt chính mình, đem khuôn mặt nguyên bản vốn đã đỏ bừng càng thêm nóng.

Cô…cô mới không phải là người gỗ gì đó, nhưng mà... lên dây cót, cái hành vi này nghe thế nào cũng có một loại cảm giác bí ẩn, ái muội, so với hệ thống kia nói song tu còn làm cho người ta nóng mặt hơn.

Quý Thanh Trác chính mình cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại không có biện pháp làm chuyện khác để dời đi lực chú ý của mình, cô chỉ có thể ghé vào bên cạnh thùng tắm, cầm lấy tấm gương nhỏ hệ thống bám vào đặt ở trong tay lắc lư.

Cô nhìn gương mặt mình trong gương đỏ bừng, kêu hệ thống một tiếng: "Hệ thống, ngươi nói một câu a hệ thống. ”

"Tôi có thể nói cái gì a ký chủ, hoa đẹp trăng tròn, bầu không khí chính là nùng liệt." Hệ thống rốt cuộc trả lời cô.

Quý Thanh Trác bắt đầu tính sổ: "Ngươi gạt ta. ”

"Trên hồ Bạch Thủy này không có một chỗ nào có thể cho ngươi chạy thoát, ngươi chỉ có thể đi tìm hắn, ngươi xem hắn không phải cứu ngươi sao, ta liền nói ở phương diện công lược này, ký chủ ngươi rất có thiên phú." Hệ thống căn bản không cảm thấy mình có vấn đề gì cả.

Quý Thanh Trác lo lắng, cô nghĩ cái hệ thống này quả thực không đáng tin cậy, sau này cô cũng không nên tin tưởng nó nữa.

"Dìm chết ngươi." Cô tức giận nói rồi ấn gương vào trong nước.

Nước đương nhiên không làm chết hệ thống nhưng có thể đem Quý Thanh Trác phao đến lười biếng, cô dùng Dẫn Thủy Quyết chính mình vừa mới học được giặt sạch quần áo, liền dùng mất một chút pháp lực.

Hiện tại cô tiêu phí pháp lực quả thực chính là tính toán tỉ mỉ, tận lực làm cho mình giảm bớt tần suất lên dây cót.

Thời điểm Quý Thanh Trác đi ra khỏi phòng, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ở trong viện chà lau thanh Táng Tuyết kiếm kia của mình, trăng thanh gió mát, đêm khuya này cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

"Tiểu Ngọc sư huynh, ta ngủ." Quý Thanh Trác lễ phép mà công đạo một câu.

Ánh mắt của cô ngưng tụ trên thanh Táng Tuyết kiếm kia của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, cô còn nhớ rõ thanh kiếm này chính xác như thế nào mà đem điểm yếu của Truy Hồn Đinh phá hư, mà cung cấp cho hắn cái tin tức bạc nhược này, là cô.

Quý Thanh Trác cảm giác có hàn ý thật lớn tràn ngập toàn thân mình…cô không muốn bại lộ khả năng của mình.

Điều này cũng đủ để gây họa sát thân cho cô rồi, nếu không phải trong khóa trận pháp học hỏi một đáp, tối nay hẳn là không có người đến "thăm".

Muốn hy vọng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc giữ kín như bưng sao?

Nhưng hắn là một đại vai ác a.

Quý Thanh Trác nghĩ nghĩ một chút, chung quy vẫn là đến gần Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, cô nhìn kiếm, lại nhìn tay Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.

"Ngươi muốn ngủ ở chỗ này?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thu kiếm vào vỏ, thuận miệng hỏi, giọng nói của hắn vẫn trầm thấp, ôn hòa như suối.

"Truy Hồn Đinh..." Quý Thanh Trác nhắc tổ chức tìm từ ngữ.

“Trác Trác năng lực phân tích này, ta cũng theo không kịp”. Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nói như vậy.

Hắn nói như vậy không sai, cũng chỉ có khi thực lực của hắn ở đỉnh phong mới có thể có ý thức tìm được điểm mấu chốt chính xác trong hỗn loạn chiến cuộc như vậy, mà hiện tại hắn không có thực lực thâm hậu chống đỡ, về năng lực phân tích, hắn quả thật không bằng Quý Thanh Trác.

Cũng không biết năng lực này cô học được từ đâu.

"Có thể, không cần nói sao?" Quý Thanh Trác nhẹ giọng nói, hàng mi dài của cô che đi cảm xúc trong mắt.

"Trác Trác, ý của ngươi là, đây là bí mật giữa chúng ta?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc quay đầu lại, nhìn chăm chú vào bóng mi dài trên gò má cô, chậm rãi hỏi.

"Hiện tại chỉ có ngươi mới biết." Quý Thanh Trác nói, cô cũng không nói dối, bởi vì hệ thống không phải là con người.

"Muốn ta giúp ngươi giữ bí mật, tự nhiên là phải trả một cái đại giới." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thế nhưng không có lập tức đáp ứng.

Hắn vốn dĩ liền không có tính toán nói ra, hơn nữa hắn cũng biết Quý Thanh Trác thực dễ lừa, liền muốn trêu chọc cô một chút.

Quý Thanh Trác lập tức hỏi: "Cái đại giới gì? " Cô nghĩ, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hẳn là sẽ không đưa ra cái yêu cầu gì quá mức chứ?

"Huyền Vân Tông mỗi tuần có hai ngày cho đệ tử nghỉ ngơi, không cần đi học." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc suy nghĩ một chút nói, "Trác Trác bồi ta qua hai ngày này là được, bên trong Huyền Vân tông có rất nhiều địa phương có thể chơi đùa. ”

Quý Thanh Trác nhíu mày, cô đang tự hỏi đây là điều kiện gì.

Hệ thống nóng nảy, nó hy vọng Quý Thanh Trác nhanh chóng đáp ứng, nó nhắc nhở nói: " Ký chủ, là hẹn hò a ký chủ, ngươi mau mau đáp ứng a! ”

Quý Thanh Trác lập tức nói: "Một ngày có thể chứ? ”

"Hai ngày không được?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không nghĩ tới cô thế nhưng còn học được cò kè mặc cả.

"Còn có một ngày, muốn ngủ." Quý Thanh Trác thành thật thừa nhận, cô đều ngủ bù vào thời điểm nghỉ ngơi, bằng không mỗi sáng sớm thức dậy ai chịu được.

"Đương nhiên có thể." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ngưng mắt nhìn cô nói.

Quý Thanh Trác mơ mơ hồ hồ, liền cứ như vậy đáp ứng hắn một cái điều kiện làm bạn một ngày.

Cơn buồn ngủ đánh úp, cô trở về phòng ngủ, thời điểm bò lên giường, cô ngáp một cái hỏi hệ thống: "Hệ thống, lúc ấy ngươi bảo ta công lược Tiểu Ngọc, có kế hoạch gì đã chuẩn bị tốt sao? ”

"Tự nhiên là có, ta muốn ngươi nhiệt tình mời hắn ngọt ngào cùng du ngoạn Huyền Vân Tông. Va chạm với tia lửa của tình yêu trong khi ở bên nhau... Chờ đã, ý tưởng của ta đã bị đạo văn? "Hệ thống trực tiếp sửng sốt.

"Hệ thống, ngươi thật tốt." Quý Thanh Trác nhịn không được phun tào.

"Tiểu Ngọc sư huynh cũng tốt." Cô bịt kín chăn, lăn đến góc giường rụt lại, hít hít cái mũi lại ngửi được mùi hương quen thuộc, là hương vị trên người Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.

“ Từ từ, ta đang ngủ phòng ai?!” Trong đầu Quý Thanh Trác hiện lên một vấn đề như vậy.

Nhưng là cô đã không kịp tự hỏi, bởi vì buồn ngủ trực tiếp đánh bại cô, cô đã ngủ thϊếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play