Quý Thanh Trác lắng nghe, đứng ở tại chỗ, hơi phồng hai má lên, cô ý đồ dùng động tác như vậy để che dấu sự khẩn trương của mình.
Tuy rằng cô ấy biết đó chỉ là một trò đùa, nhưng... Chính là... Bởi vì chuyện này, nàng tựa hồ có chút ngượng ngùng đối mặt với Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.
Quý Thanh Trác vỗ vỗ hai má mình, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm đi ra phía trước mở cửa.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đứng ở ngoài cửa, có thể nghe rõ động tĩnh bên trong, động tác Quý Thanh Trác nhắc rối rắm, do dự đều bị hắn nghe xong.
Hắn cũng không vội, chỉ an tĩnh chờ ở ngoài cửa.
Quý Thanh Trác mở cửa, ánh trăng sáng tỏ, hắn đang đứng ở bên ngoài, vẫn cao khiết vô trần như thường lệ, nhẹ nhàng như tiên nhân.
"Tiểu Ngọc sư huynh." Quý Thanh Trác làm bộ như không có chuyện gì gọi hắn một tiếng, cô cố gắng làm cho chính mình quên đi chuyện song tu.
Nhưng là cô vừa dứt lời, ánh mắt Tɦẩʍ ɖυng Ngọc liền rơi vào trên người nàng, thâm thúy nặng nề.
"Pháp lực dùng hết rồi?" Hắn hỏi.
Theo đạo lý mà nói, Quý Thanh Trác chưa bao giờ có tình huống như vậy.
"Diệp trưởng lão có một bài trắc nghiệm trong lớp." Quý Thanh Trác đáp, cô giơ tay lên nhéo mi tâm của mình một chút, từ sau khi dùng hết pháp lực, cô liền vẫn luôn cảm thấy choáng váng.
"Tu sĩ trường kỳ ở vào trạng thái tu vi khô kiệt đối với thân thể có tổn thương." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lạnh giọng mở miệng nói.
Dứt lời, hắn liền bắt lấy cổ tay Quý Thanh Trác, như thường lui tới cùng khí tức của cô tương liên, trợ giúp cô khôi phục pháp lực.
Trạng thái hiện tại của Quý Thanh Trác là dạng này, thân thể của cô là một cái vật chứa khép kín, linh khí bên ngoài không vào được, một khi dùng hết hoặc là muốn thu nạp linh khí, liền cần hắn tới trợ giúp hấp thu tu luyện.
Phàm nhân tu tiên là chuyện không có khả năng, nhưng Quý Thanh Trác không biết, chỉ có thể chất Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đặc thù, cũng chỉ có hắn có thể trợ giúp cô nạp lại linh khí.
Chuyện hắn giúp Quý Thanh Trác tu luyện nếu nói ra, sẽ ở trong Huyền Vân tông gây ra sóng to gió lớn nhưng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không sợ, thứ nhất làm cho Quý Thanh Trác nói một câu khó như lên trời, càng đừng nói là để cho cô nói ra chuyện bọn họ cùng nhau tu luyện. Thứ hai, nếu Quý Thanh Trác nhắc vô ý nói lỡ miệng, như vậy biện pháp giải quyết cũng rất đơn giản, rốt cuộc người chết cũng không biết nói chuyện.
Cổ tay Quý Thanh Trác bị hắn nắm, cô không biết chuyện Tɦẩʍ ɖυng Ngọc giúp cô tu luyện là quà tặng của ma quỷ, thời điểm linh khí bên ngoài dũng mãnh tràn vào thân thể cô, cô cảm giác toàn thân chính mình trên dưới cực kỳ mềm nhũn, cơ hồ muốn chống đỡ không được.
Nhưng hiện tại cô còn đứng, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mới vừa mới đi vào tiểu viện một bước.
Cổ chân cô kiệt sức, thân thể mềm xuống dưới, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc một tay nắm cổ tay cô bảo trì khí tức hai người tương liên, mà một tay kia thì ôm lấy eo cô.
Quý Thanh Trác ngã vào trong lồng ngực hắn, gò má bên phải của cô dán lên ngực hắn, kiên cố bằng phẳng giống như bức tường.
Nhưng cô vô lực giãy dụa, chỉ có thể duy trì ý thức chính mình như vậy liền bị hắn ôm lên.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ôm cô đi vào trong viện, cửa viện phía sau "Kẽo kẹt" một tiếng đóng lại, đem ánh trăng tròn đầy nhốt ở ngoài cửa.
Bước chân hắn đạp trên hành lang gỗ tràn ngập nước khiến cá trong suối cả kinh tranh nhau chạy trốn.
Ý thức của Quý Thanh Trác phảng phất bay lên, cô có thể cảm giác được linh khí cuồn cuộn không ngừng tràn vào kinh mạch trong thân thể cô, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tựa như ở trên thân thể bế tắc của cô mở ra một cái cửa ra vào, mà hắn chính là ống dẫn duy nhất làm cho linh khí bên ngoài có thể tiến vào thân thể cô.
Theo bản năng, cô nắm chặt vạt áo Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, đem áo tiên đàm nắm chặt đến phát nhăn, cô đang suy nghĩ, năng lực như vậy là tu sĩ giới này đều có sao?
Nếu như tất cả mọi người đều có năng lực trợ giúp người khác tu luyện như vậy, vì sao các trưởng lão Huyền Vân tông đều nói phàm nhân không thể tu tiên đây?
Cho nên,... Chỉ có Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mới có thể làm như vậy sao?
Hàng mi dài của cô khẽ run rẩy, vòng tay Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không thể nghi ngờ là ấm áp, hắn ôm lấy cô có thể đem lại cảm giác an toàn cực mạnh, nhưng đối với cô không có tác dụng vi trái tim cô là trống rỗng, phải cực mãnh liệt, tình cảm cực kỳ kiên cố mới có thể lấp đầy nó.
Cho nên, hàng mi giấu đi hai tròng mắt Quý Thanh Trác vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí còn có chút ngốc, cô không có xúc động gì, chỉ an tĩnh nằm trong lòng ngực Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, giống như một người gỗ tinh xảo mỹ lệ đến mức tận cùng.
Đợi sau khi khôi phục pháp lực, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tạm thời buông tay, Quý Thanh Trác hiện tại thân thể rốt cục có khí lực.
Bàn tay anh mở ra, bàn tay nhỏ bé của Quý Thanh Trác từ lòng bàn tay hắn trượt xuống, cô rất nhanh từ trong lòng ngực hắn văng ra.
Ngón tay Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mơn trớn nếp gấp trên vạt áo, lại có chút tâm tư xấu xa, hắn hỏi: "Nếu là muốn song tu, cần phải so với vừa rồi càng thân cận hơn. ”
Giọng nói của hắn có một loại cố tình nhu hòa dụ dỗ, phảng phất như gãi vào đầu quả tim của Quý Thanh Trác.
Quý Thanh Trác cảm thấy cả người mình giống như có điện, cô cúi đầu, chỉ nhỏ giọng phản bác nói: "Tiểu Ngọc sư huynh, sáng nay không phải còn nói ngươi sẽ không sao? ”
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không nghĩ tới hắn cũng có một ngày bị Quý Thanh Trác nghẹn, nhưng cô hỏi thành khẩn như thế, hắn cũng không tiện phản bác cái gì.
Hắn ho nhẹ một tiếng, chung quy là thừa nhận: "Đùa ngươi chơi đùa. ”
Quý Thanh Trác tự hỏi hồi lâu, cô nhận định Tɦẩʍ ɖυng Ngọc là cái người xấu, hệ thống nói không sai, hắn chính là một cái đại vai ác.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chờ cô nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục giúp cô tu luyện, Quý Thanh Trác sống lưng đĩnh đến thực thẳng, tận lực làm cho chính mình bảo trì trạng thái khéo léo, nhưng cô đã quên, ngày thường thời gian tu luyện của mình bất quá một canh giờ mà thôi, hiện tại đổi thành ba canh giờ cho nên thời gian dài, eo vai của cô liền có chút chống đỡ không nổi.
Cô cảm giác thân thể của mình có chút tê dại, không nhúc nhích được, nhưng ý thức của cô còn đang cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tương liên.
Lúc trước tu luyện, tính tích cực của cô không cao như vậy, nhưng hiện tại vì đề cao tu vi của mình để tranh thủ vị trí ba trong sát hạch trung môn hư vô mờ nhạt kia, cô thử thăm dò tự mình chủ động đi hấp thu linh khí.
Ý thức của cô cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tương liên, hai người cơ hồ là đem địa phương tư mật nhất nối liền với nhau.
Quý Thanh Trác cảm giác mình phảng phất tiến vào một cái không gian hỗn độn, ở chỗ này, có vô số khí lưu màu xanh cùng khí lưu màu đỏ đan chéo xoay tròn, khí lưu màu xanh không thể nghi ngờ là dung mãnh tràn vào trong thân thể cô phảng phất như là một dòng suối nhỏ, mà khí lưu màu đỏ kia thuộc về Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.
Cô thấy cái nhan sắc đỏ tươi kia, chỉ nhìn vài lần liền chịu không nổi, cô không quá quen với sắc thái nùng liệt như vậy, nhưng ở giữa khí lưu màu đỏ chói mắt kia tựa hồ hỗn loạn xen lẫn một chút quang mang lộng lẫy, giống như mảnh nhỏ ánh sáng, chúng nó cũng dung mãnh tràn vào trong thân thể Tɦẩʍ ɖυng Ngọc
Mặc dù cô đối với chuyện này không quá có hứng thú, nhưng những mảnh nhỏ lông lẫy kia vẫn bay về phía cô, Quý Thanh Trác vô tình dò thám bí mật của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, vì thế ngồi xổm xuống né tránh.
Nề hà là ý thức của cô cũng vụng về vạn phần, sau khi cô trốn mấy cái thì vẫn có một mảnh vụn lóe sáng đụng phải cánh tay của cô, đâm vào cô có chút đau.
Khi mảnh vỡ chạm vào ý thức của cô trong nháy mắt, cô phảng phất thấy được một cái hoàn toàn hoàn cảnh lạ lẫm giống như chỗ sâu nhất trong vực thẳm, hắc ám không ánh sáng. Ẩn ẩn có tiếng xiềng xích lạnh băng vang xẹt qua bên tai, liên tiếp mang theo ánh sáng kim loại lãnh ngạnh, xiềng xích kia phảng phất như du xà chậm rì rì quấn lấy thân thể người nào đó, chậm rãi siết chặt, tựa hồ là có thanh âm xương cốt vỡ vụn truyền đến.
Sắc màu lạnh lẽo hắc ám áp lực bức bách, Quý Thanh Trác cuống quít nhắm mắt lại, lúc mở mắt, cô lại đặt mình trong dòng suối nhỏ màu xanh.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào luồng khí màu xanh chảy xuôi, vẫn là trầm mặc.
Ba canh giờ đối với hai người mà nói thì cũng không dài.
Chỉ là sau khi Tɦẩʍ ɖυng Ngọc buông cổ tay Quý Thanh Trác ra, cô hướng về phía sau, suýt nữa ngửa mặt ngã xuống. Tố chất thân thể của cô không tốt lắm, bảo trì tư thế như vậy ngồi suốt ba canh giờ, thân thể sớm đã tê dại.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc kéo cô trở về, sắc mặt hắn như thường, hiển nhiên không biết Quý Thanh Trác ở lúc khí tức hai người giao nhau thấy được cái gì.
Quý Thanh Trác lại thấp giọng nói một câu: "Tiểu Ngọc sư huynh, thực xin lỗi. ”
"Trác Trác." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc gọi cô, "Lần sau nếu muốn, có thể dựa vào ta nơi này. ”
Quý Thanh Trác cả kinh, cô lắp bắp nói: “Chính là…… Chính là như vậy liền càng giống song tu.”
Cô... Cô... Điều này... Cái này cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc...
Cô đột nhiên đem miệng mình bưng kín.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nắm cổ tay cô, dời tay cô đi, trong mắt hắn vẫn lạnh lẽo như băng, nhưng lời nói lại ôn hòa hiền hậu như suối: "Này tự nhiên không phải. ”
Những gì hắn làm... Chẳng qua là...
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đánh gãy suy nghĩ chính mình, đứng dậy, nói phải rời khỏi.
Táng Tuyết Kiếm treo ở bên hông hắn vẽ ra một đạo thanh minh, Quý Thanh Trác tựa hồ lại nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trong mảnh vụn rực rỡ kia.
Bị nhốt ở nơi đó... Là Tɦẩʍ ɖυng Ngọc sao?
Nhưng là, vì cái gì hắn lại bị nhốt ở đó?
Cô nhìn theo Tɦẩʍ ɖυng Ngọc rời đi, chính mình ngồi ở trong phòng đấm chân hơn nửa ngày mới làm cho chân mình không cứng ngắc như vậy nữa.
Thay áo ngủ, thời điểm bò lên giường, Quý Thanh Trác phá lệ mở miệng hỏi hệ thống một vấn đề: "Hệ thống, ngươi không biết chuyện của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc sao? ”
"Chính hắn cắt đứt liên hệ với Tu Tiên giới. Cái này… Ta xác thật không biết hắn đã từng trải qua những gì.” Hệ thống nói, “Ký chủ, ngươi hỏi ta cũng vô dụng.”
“Nga.” Quý Thanh Trác nhấc lên chăn che lại đầu chính mình, “Ta đây ngủ.”
"Ký chủ, có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi biết." Hệ thống hưng phấn nói, "Bởi vì ngươi cũng đủ tiếp cận Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, đêm nay hắn còn ôm ngươi, cho nên ta hấp thu năng lượng cũng đủ rồi, ta mở khóa tính năng mới. ”
"Tính năng mới là gì?" Quý Thanh Trác thực mệt nhọc, cô có lệ hỏi.
"Ta có thể cảm nhận được trong phạm vi trăm trượng trong vòng có người đối với ngươi có sát ý hay không, với cơ chế báo động trước như vậy có thể bảo đảm an toàn cho ký chủ chủ trên phạm vi lớn đâu!" Hệ thống tranh công.
Quý Thanh Trác: "? "Người tu tiên, khoảng cách trăm trượng không phải trong nháy mắt là có thể đến sao, liền tính biết có người muốn gϊếŧ cô, cô như thế nào chạy.
Hơn nữa... Ở bên trong Huyền Vân tông, không đến mức có người phát rồ đến muốn gϊếŧ phàm nhân đi?
"Ký chủ, trừ bỏ sát ý của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, ta đều có thể cảm ứng được, hơn nữa, công năng này của ta trước mắt là nhằm vào nhu cầu chế định bức thiết nhất ký chủ. Hệ thống giải thích, “Ký chủ, tiểu tâm nha, nguy hiểm liền ở tại bên người.”
Quý Thanh Trác đã sớm tê rần, cô ngửa mặt ngã xuống, trực tiếp bày ra ngủ thϊếp đi, thích làm sao thì làm vậy.
Cô vốn tưởng rằng cái tân công năng này không dùng được, nhưng ở một vài ngày sau đó, cô nghe thấy hệ thống la hét.
Tác giả có lời muốn nói: Quý Thanh Trác: Ta không bí mật, ta di chuyển, ta trốn, thực xin lỗi ta di chuyển quá cùi bắp ô ô ô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT