(Đọc truyện tại Watt.pad: KimHoang33 đừng đọc ở trang reup nhé!)
-

--------------

Ăn xong rồi đi làm, Bạch Thu vẫn còn hơi ngượng ngùng chuyện hồi sáng, gương mặt lạnh lùng không nói lời nào.

Hạ Trường Phong cũng tức giận, tuy rằng Bạch Thu đối với đám nhóc kia ôn nhu, nhưng cậu có ý kiến ​​với anh, anh từ nhỏ đến lớn đã khi nào bị lạnh nhạt như vậy, mặt mũi tối tăm không nói.

Người dân trong thôn khi thấy bộ dạng này của anh trong lòng có chút sốt sắng, không biết có lệnh nào khác từ trên chỉ thị xuống không.

Hạ Trường Phong ở bên cạnh thu xếp công việc.

Mọi người cầm lấy dụng cụ từ anh lên đường, Bạch Thu đến trước mặt anh nói: "Tôi làm gì?" Buổi sáng trưởng thôn bảo cậu đi theo Hạ Trường Phong đi làm.

Hạ Trường Phong nói: "Thân thể nhỏ bé của cậu thì làm được cái gì?"

Bạch Thu sắc mặt tái nhợt: "Anh xem thường tôi?"

Hạ Trường Phong mất bình tĩnh nhìn thanh niên trí thức nhỏ, nhếch miệng một cái, nhướng mày nói: "Làm sao vậy, em muốn đánh tôi?" Thật sự mới mẻ, là ai trong thôn sẽ dám ra tay với Tiểu Bá Vương như anh, cậu thanh niên trí thức này chính là một con nghé mới sinh không sợ hổ.

Bạch Thu trừng anh.

Hạ Trường Phong càng thêm buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ phập phồng của cậu, nói: "Cậu có biết chữ không?"

"Biết."

Hạ Trường Phong nói: "Cậu đi thay Lý thư ký, ai tới lấy đồ nghề sẽ ghi vào sổ, nếu có gì không biết thì hỏi ông ấy." Đây là một công việc khá dễ dàng.

Lý thư ký tuy là thư ký nhưng cũng không biết nhiều chữ, sách như gà bới, ngoại trừ ông ra thì không ai có thể hiểu được.

Lãnh đạo không đến thì không sao, nhưng có thanh tra lãnh đạo thì mù quáng, nên để một cá nhân đi đầu, còn một thanh niên có học thức như Bạch Thu thì không được tay không thể thêu bả vai không thể vác rất thích hợp cho công việc này.

Bạch Thu cũng biết Hạ Trường Phong tìm việc nhẹ nhàng nhất cho mình, có chút do dự, người khác lại đang liều mạng thu hoạch hoa màu trên đồng, cậu tới đây lười biếng như người đào ngũ!

Hạ Trường Phong thấy cậu còn chưa có rời đi, nói: "Còn có chuyện gì?"

"Sao anh không để tôi làm việc nặng, còn việc này lại giao cho cô gái nhỏ."

Hạ Trường Phong ngẩng cao cằm nói: "Đồng chí Bạch Thu, tư duy của cậu rất lạc lõng, tổ chức giao cho cậu công việc gì cũng là công việc, không biết cậu muốn đi đâu? Hơn nữa viết lại nông cụ đi." Ghi chép cũng là một công việc rất quan trọng, bản đã giao việc quan trọng như vậy cho cậu, cậu muốn làm sao? "Hạ Trường Phong trầm giọng nói.

Bất đắc dĩ, Bạch Thu chỉ có thể chịu đựng nói: "Tôi sẽ làm."

Hạ Trường Phong xua tay nói: "Đi báo cho thư ký Lý đi!"

Bạch Thu ậm ừ bỏ đi, Hạ Trường Phong trong lòng có chút xúc động nhìn bóng dáng cậu rời đi, cậu vẫn là bé ngoan làm người yêu thích, nhất định phải chống lại anh.

Hạ Trường Phong vừa mới đem câu đi, Xuyên Tử cùng Nhị Ngưu đi tới, hỏi: "Anh Trường Phong, cậu thanh niên trí thức kia như thế nào có nghe lời không?"

Hạ Trường Phong nói: "Không sao, dù sao người thành phố ăn như đồ ăn cho mèo. Mẹ tôi còn ăn nhiều hơn cậu ta."

Nhị Ngưu ở bên nói: "Như vậy còn không tốt, ăn ít đi tiết kiệm ngũ cốc. Này thôn khi nào chia ngũ cốc, tôi mấy ngày nay ăn không đủ no." phải nộp lên trên gần hết đồ ăn cho người ở nơi khác ăn, Nhị Ngưu nhất thời ăn không nổi.

Nếu bỏ đi một bữa, có thể làm được bảy hoặc tám bát cơm cao lương, thực phẩm trong gia đình phải được dự trù để ăn làm việc như họ mỗi ngày đảm bảo một bác cơm, còn mấy đứa nhỏ có nửa bát một ngày.

Nhưng năm nào cũng có hai ngày để ăn no căng bụng, một là phát lương thực và hai là Tết Nguyên Đán.

Hạ Trường Phong nói: "Chúng ta còn phải phơi nắng, ít nhất nửa tháng." chờ đem lương thực giao xong còn lại mới chia cho bọn họ.

Nhậm Ngưu nghe nói còn hơn nửa tháng, liền nói: "Nhà tôi sắp hết lương thực."

Những chàng trai trong làng này không thành thật, thường đói và bối rối, họ tìm một nắm đậu ở nhà, và bí mật tìm một nơi không có ai để nấu ăn.

Mặc dù không được phép ăn ngũ cốc nhưng không ai có thể kiểm soát được mình ăn gì từ thức ăn của mình, gia đình chỉ việc đặt thức ăn cho mình và những gì còn lại.

Nhị Ngưu nói: "Khẩu phần công cộng sao lại không mượn một ít." Hạ Trường Phong là thôn trưởng nhỏ, ở nhà có chìa khóa vựa lúa.

Nhục Ngưu cười như đùa, ai biết Hạ Trường Phong bỗng chốc trở nên nổi tiếng: "Đẹp thật, hôm nay mượn một nắm đồ ăn, ngày mai mượn một nắm đồ ăn thì còn lại gì, là công, không phải đâu của riêng cậu? "

Nhị Ngưu cùng Xuyên Tử vội vàng nói: "Đã nói như vậy, tôi căng bản không thể làm như thế."

Người trong thôn ai mà không biết tính cách của tiểu thôn trưởng, đặc biệt là nguyên tắc, bất kể là ai, đều giải quyết như nhau.

"Anh Trường Phong" một giọng nữ thanh tú vang lên.

Ba người ngẩng đầu lên, phát hiện lại là Tả Doanh Doanh, cô ta có vẻ đẹp hơn trước sau mấy ngày không gặp, cũng mặc một bộ quần áo vải lam bình thường, nữ nhân trong thôn đều rất mập mạp. , nhưng cô ta trông rất tinh tế thon thả, với bím tóc tết, trước đay trong thôn cô ta cũng từng là một tiểu nha đầu và giờ cô ta đã biến thành một cô gái tươi sáng hơn.

Ba người này làm sao biết được Tả Doanh Doanh không còn là cô gái địa phương chính gốc, cô ta là sống lại một đời, đắp áo lên eo, bôi chút bột trứng, tuổi trẻ khi trang điểm lên sẽ thay đổi ngay lập tức.

Hạ Trường Phong không đánh giá cao sự khác biệt của cô ta nói: "Chuyện gì..?"

Tả Doanh Doanh nói: "Lần trước nhìn thấy giày của anh đều hỏng. Anh đối với thôn chúng ta cũng mệt. Vừa vặn em không có việc gì liền làm cho anh một đôi."

Người làm việc nhiều như Hạ Trường Phong bỏ tiền ra mua giày, một năm cũng có thể mang nhiều hơn một đôi, đều là do dì trong thôn làm.

Giữa nam và nữ đưa giày có ý nghĩa khác nhau, anh lạnh lùng nói: "Không cần." Anh còn muốn chửi má nó, Tả Doanh Doanh nghĩ như thế nào? Sau khi chia tay với Tống Trí Thành, lại đến tìm anh để thể hiện. Nếu không biết còn nghĩ rằng anh đã nhúng tay vào.

Anh, Hạ Trường Phong, là một người đàng hoàng nên sẽ không làm chuyện đê hèn như vậy, ngoài ra trong đám thanh niên trí thức, anh vẫn có ấn tượng tốt về Tống Trí Thành, một người làm việc chăm chỉ và tận tâm, Tả Doanh Doanh không gọi cả làng có người đâm vào sống lưng?

Hạ Trường Phong cau mày nói: "Cô đem đồ vật lấy về đi, tôi không cần."

Anh từ chối thẳng Tiêu Doanh như vậy, Doanh Doanh sắc mặt tái nhợt tại chỗ.

Trong hốc mắt chảy ra nước mắt, đối với Hạ Trường Phong nói: "Anh Trường Phong, anh có phải chán ghét em?"

Tuy rằng Tả Doanh Doanh chưa trưởng thành, tóc hơi vàng, nhưng là một chút nhan sắc phôi pha, không có dáng vẻ quên mùa người trong thôn, nếu không Tống Trí Thành sẽ không thích nàng.

Hạ Trường Phong cũng cảm thấy trước đây nhìn cô ta đơn giản, nhưng bây giờ đơn giản không còn nữa, thấy cô ta như vậy, anh lại càng tức giận, thản nhiên nói: "Đúng."

Vốn dĩ anh muốn để dành thể diện cho các cô gái ở quê nên sẽ không lỗ mãng như vậy, nhưng những câu hỏi lặp đi lặp lại của cô ta khiến anh nổi lên tâm tính phản nghịch.

Hạ Trường Phong là ai, là con trai thứ phản nghịch nhất của thôn trưởng, đẹp trai được cưng chiều từ nhỏ, tuy gốc gác không quanh co nhưng tính tình rất bướng bỉnh, Tả Doanh Doanh lần đầu chia tay và quay mặt lại liên lấy lòng anh làm cho anh không ưa.

Ngay khi tiếng nói Hạ Trường Phong vừa dứt, Tả Doanh Doanh có chút run rẩy, nước mắt lớn rơi xuống, trông thật đáng thương.

Xuyên Tử đám người lúc trước xem vui vẻ ở đây cũng không cho là đúng, lần này ngối ở lại cũng không xong, đều thấy Tả Doanh Doanh có chút đáng thương, thích ai không thích lại đi thích tiểu thôn trưởng,tiểu thôn trưởng làm người như nào không phỉ bọn họ không biết, có bao nhiêu nữ nhân tán tỉnh anh, anh cho rằng nhìn không thấu.

Nhưng có nên nói hay không, vẫn khâm phục lòng dũng cảm của cô ta.

Bọn họ nói, "Tôi có việc phải làm. Tôi đi trước."

Nói xong anh ta bỏ đi.

Nếu một cô gái bình thường bị chém như vậy, nhất định sẽ tức giận bỏ chạy, nhưng Tả Doanh Doanh có da thịt dày hơn người bình thường.

Cô ta là người tái sinh, cô ta biết Hạ Trường Phong có năng lực, sẽ có một đời suôn sẻ.

Biến số duy nhất là thanh niên tri thức ở thành phố tên Bạch Thu. Nếu anh ta là GAY, anh ta còn phải giả làm gì nữa?

Người trong thôn chất phác, chân chất, thậm chí không biết đàn ông cùng đàn ông cũng có thể ở chung.

Tả Doanh Doanh trong lòng gióng lên hồi chuông báo động, "Có phải Bạch Thu nói xấu em?" Kiếp trước cô ta không được gả vào nhà anh, thay đổi nhỏ này khiến cô ta cảm thấy có chút bất an.Hạ Trường Phong nghe xong cũng nhắc tới thiếu niên trí thức nhỏ tuổi, cười nói: "Liên quan gì đến người khác?"

Anh là người bảo vệ khuyết điểm của mình nhất, một khi đã xác định là của mình thì không thể để người khác bắt nạt được.

Nghe vậy, Tả Doanh Doanh thở phào nhẹ nhõm, nói với Hạ Trường Phong: "Trưa nay em làm đậu phộng luộc cho anh nhé?" Thời đại này ai cũng không giàu, đối với trẻ con thì đậu phộng rang muối hay đậu phộng om là ngon nhất cho họ.

Đậu phộng thơm và ngon hơn đậu cô ve vào những năm 1970, một nắm đậu phộng luộc là một thứ xa xỉ.

Hạ Trường Phong nói: "Cút!" Bắt anh bám váy đàn bà?

Tả Doanh Doanh sợ anh chán ghét cô ta, đành phải nói: "Vậy em đi về trước." Giày làm xong cũng không đưa đi.

Về đến nhà, tuy giữa trưa nắng chói chang, nhưng ngoài nắng vẫn có những người cần mẫn làm việc, nhưng ngôi nhà của họ có chút khác biệt.

Ba Tả và mẹ Tả đều ở nhà, ngược lại là một vài đứa trẻ ra ngoài làm việc, Tả Doanh Doanh rất tức giận khi thấy cặp đôi lười biếng và tham ăn của mình, nếu họ chăm chỉ hơn một chút ở nhà thì mọi chuyện đã không như thế này. .

Cô ta giận người khác, nhưng cô ta không biết rằng gia đình cũng đang chờ đợi cô ta.

Nhìn thấy cô ta trở về, lập tức nói: "Mày chia tay với Tống Trí Thành?"

"Đúng."

Ba Tả đột nhiên bùng nổ: "Chuyện lớn như vậy sao mày không bàn với gia đình, mấy ngày nữa Tống Trí Thành sẽ đi làm giáo viên. Tới lúc đó nó muốn tìm dạng người nào mà không có? Rồi mày sẽ hối hận thôi!" Thời đại này người ta chú ý đến bát cơm của nhà nước.

Nhưng Tả Doanh Doanh cảm thấy thiếu kiên nhẫn: "Việc này không cần phải nói." Hiện tại cảm thấy làm giáo viên là tốt rồi, nhưng sau mấy năm cải cách giáo dục, hắn chỉ có thể làm giáo viên nông thôn.

Cô ta từ nhỏ đã bị bỏ đói, chết cóng, ước mơ lớn nhất của cô ta là được sống thượng đẳng, chỉ cần đợi mười năm nữa cải cách, mở cửa... Đến lúc đó, khắp nơi sẽ có cơ hội làm ăn. Việc gì phải cùng với một giáo viên nông thôn với một tương lai không chắc chắn.

Ba Tả không ngờ rằng lần này Tả Doanh Doanh luôn thành thật lại thẳng thắn từ chối ông, tức giận đến mức cầm chổi định đánh cô ta: "Mau nhận lỗi với Tống Trí Thành đi, nếu không xem như tao không có đứa con gái là mày. "

"Tôi không đi!" cô ta từ trọng sinh mà dến, cơ hội lớn như vậy, cô ta cả đời cũng không muốn cùng một chổ sống hết đời với một giáo viên nông thôn.

------------
(Trên con đường đau cột sống này mỗi một lượt vote, bình luận của bạn sẽ là động lực để tui viết tiếp~.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play