(Đọc truyện tại Watt.pad: @KimHoang33 đừng phí tiền đọc ở trang reup nhé!)
--------------
Bạch Thu không ngờ tời còn có loại thu hoạch này, liền đơn giản cảm ơn Tử Tường rồi rời đi, cất sách vào túi rồi quay lại tìm Hạ Trường Phong.
Từ xa đã thấy Hạ Trường Phong đứng ở cửa chợ, mang khí thế không người sống chớ lại gần.
Bạch Thu quên mất mình làm cho Hạ Trường Phong tức giận, vui vẻ nhảy cẫng lại chào hỏi.
Hạ Trường Phong thật sự bị cậu chọc giận, khi nhìn thấy Bạch Thu muốn tàn nhẫn gõ đầu cậu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cậu, anh cũng không đành lòng, chỉ là vẻ mặt u ám giống như có người nợ anh hai mươi nhân dân tệ không trả.
Hạ Trường Phong nói: “Chúng ta khi đến đã nói cái gì, trong huyện hỗn loạn cậu phải đi theo tôi, ai biết khi tới nơi cậu sẽ chạy loạn.” Từ lúc thanh niên trí thức nhỏ chạy đi, anh đều không thèm để ý đến chuyện cùng bạn thân tán gẫu. Một mặt âm u.
Bạch Thu thấy anh nhắc tới chuyện này có chút ủ rũ, nói: "Chỉ là ...đi xem một chút."
Hạ Trường Phong nhìn cậu có điều che dấu, nói: "Xong chưa? Xong việc thì chúng ta trở về."
“Vậy thì trở về đi, anh trai ơi.” Bình thường Hạ Trường Phong sẽ không gọi cho dù anh ta có cố gắng dỗ dành thế nào, nhưng lần này cậu biết mình đã làm sai, nhưng lại cảm thấy rất tốt.
Nhưng Hạ Trường Phong cũng không phải bị cậu gọi một là liền thần trí không rõ, anh cười nửa miệng nói: “Cậu chỉ khi cần dùng đến tôi mới gọi anh trai nhỉ.” Anh lớn lên đẹp trai, dù cố đè lại nhưng khí thế mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bạch Thu lúc này không biết phải dỗ anh thế nào, đành ngậm ngùi lấy ra một viên kẹo cứng vốn không có nhiều: "Đây, cái này cho anh, anh đừng nóng giận nữa mà."
Cục đường chỉ là thứ để dỗ trẻ con mà thôi, Hạ Trường Phong bật cười một tiếng.
Bạch Thu nghĩ anh sẽ không nhận, nhưng giây sau anh lại cầm lấy viên kẹo cam, trực tiếp mở ra cho vào miệng nhai, phát ra tiếng lách cách, nếu là Bạch Thu sẽ không nở ăn như vậy, lần nào cũng vậy ngậm nó trong miệng và để đường tan từng chút một.
Hạ Trường Phong ăn kẹo không đủ, ngày thường luôn muốn xoa đầu cậu cũng không tìm được cơ hội, nhưng lần này lại tức giận xoa nhẹ mấy lần.
Bạch Thu ngoài miệng nói cái gì mà cậu cũng không né tránh khiến anh phát nghiện.
Hạ Trường Phong yên tâm, đối với Bạch Thu nói: “Sau này lên huyện phải đi cùng với tôi, nếu phát hiện cậu lại chạy lung tung. Xem tôi đối phó với cậu như thế nào?” Nói đến đây còn chút cơn giận sót lại bước đến kéo tay Bạch Thu đi.
Giữ nam và nữ không thể đến quá gần nhau, nhưng đàn ông với nhau thì khác thậm chí có thể kề vai sát cánh.
Bạch Thu nói: “Đừng kéo tôi, tôi tự mình đi.” Cậu đối với Hạ Trường Phong có tình, lúc thường đều rât chú ý giữ một khoảng cách với anh.
Hạ Trường Phong không biết tâm tư nhỏ của Bạch Thu: "Đừng hòng, lỡ chts nữa cậu chạy đi thì sao?"
Bạch Thu nói: "Chạy mệt rồi, sẽ không chạy nữa."
Hai người là đi theo xe chở thức ăn tới, lúc ra về chỉ mong có người cùng đường dùng máy kéo chở để họ đi nhờ một đoạn đường rồi đi bộ tiếp về thôn!
Nhưng loại chuyện này còn phải nhờ may mắn, nếu xui xẻo thì phải đi bộ cả đường về, đi xe không đến bốn giờ, nhưng đi bộ về ít nhất cũng phải tám chín giờ, Hạ Trường Phong thì tất nhiên không sao nhưng anh lo lắng Bạch Thu sẽ không thể theo kịp.
Sau khi hai người thống nhất sẽ quá giang xe về, chỉ cần có phương hướng ra khỏi thành phố là có thể đi hết, ít đi một đoạn thì ít hơn một chút sức đi bộ.
Ngay lúc đó, cách đó không xa truyền đến tiếng khóc la, kêu trời trách đất.
Sự chú ý của hai người lập tức bị hút đi, họ nhìn thấy một người phụ nữ có mái tóc dài rải rác hai bên, người thì ngơ ngơ ngác ngác trông như một người điên. Không biết đã đi bao lâu hai chân như không có lực, nói: “ Các người có nhìn thấy con trai của ta không? “
“Nó cao như này, mặc một cái váy trắng.” Chỉ cần có ai nhìn cô ta, là cô ta sẽ bò tới hỏi.
Điên điên khùng khùng.
Bạch Thu nhìn cô ta như vậy mà tim cậu như đông cứng lại trong giây lát.
Họ đang đứng trước cửa chợ, bên ngoài có người la hét náo động nên tự nhiên gọi những người bên trong ra, khi những người này nhìn thấy bà ta là người phụ nữ điên khùng này, họ nói: "Tội nghiệp ... Con của cô ta không tìm được."
Hạ Trường Phong nói: "Lạc con?"
Đại tẩu có lòng nhiệt tình nói: "À, hôm qua lạc mất. Đã đến đây tìm 2 lần rồi, mọi người xung quanh cũng theo nhưng không tìm được. Chắc là bị bọn buôn người bắt đi."
Ở đây có rất nhiều người, nữ nhân điên cuồng đi tới, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ nói: "Các ngươi có thấy con của ta không. Nó chỉ cao tầm như vậy!" Cô ta vươn tay ra hiệu. .
Đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt sưng đỏ rõ rệt, trán bị trầy.
Cô ấy dường như không thể chịu nổi được bất kỳ đả kích nào, cô ta nhìn mọi người một cái và nói: “Tôi không nhìn thấy nó.” Rõ ràng là cô ta không thể khóc được nữa, nhưng nước mắt vẫn rơi, cô ta không biết đã khóc bao nhiêu lần, trên khôn mặt đã bị nứt ra ít chổ, bị nước mắt ngâm sột soạt đau đớn.
Cô ta tiếp tục bước đi, lại ngã xuống với một tiếng ầm, làm tung lên từng trận mây bụi.
Người bên cạnh nói: "Tội nghiệp, nhà họ mất ba năm mới có một đứa con như vậy. Cả nhà đều cưng chìu nó. Dì nó từ bên ngoài mua sữa về đều cho nó uống. "
"Hôm qua làm mất, biết tìm ở đâu?"
"Chỉ sợ bị bọn buôn người làm hại."
"Đứa nhỏ này nếu không còn, chồng của cô ta nhất định sẽ ly hôn với cô ta."
"Hôm qua hắn đã tát cô ta một tát đấy!"
Hạ Trường Phong đi thẳng tới, đỡ cô ta dậy nói: "Chị này, con của chị trông như thế nào? Chúng tôi giúp chị tìm." Hạ Trường Phong làm người chính trực, đối với chuyện này không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Trong ánh mắt của người phụ nữ lập tức có ánh sáng.
Hạ Trường Phong hỏi cảnh sát đã được gọi chưa, người phụ nữ còn chưa kịp nói thì những người bên cạnh đã nói: "Gọi cảnh sát, cảnh sát cũng đã tới."
Hạ Trường Phong đỡ nữ nhân ngồi ở ven đường một hồi nói: "Chị trước tiên nghỉ ngơi một hồi, thân thể tốt lên mới có thể tìm cách."
Người phụ nữ đã tìm kiếm cả ngày đêm đã sớm không chịu nổi, nếu không phải ý niệm đi tìm con chống đỡ thì đã ngất đi, nhưng cô không thể ngồi yên được, rõ ràng bước đi không vững nữa nhưng cô phải đi theo để tìm cho bằng được.
Bạch Thu nói: "Nếu đã có bọn buôn người, mấy ngày nay đừng để bọn trẻ chạy ra ngoài. Tôi đoán những người này vẫn chưa có thời gian để đưa bọn trẻ ra ngoài. Chúng ta có thể tìm được chúng ngay bây giờ. "
“Thật không?” Người phụ nữ kích động nắm lấy tay Bạch Thu. Thật là nhiều người đều nói cho cô ta biết cậu bé khả năng không còn, nhưng cô ta không tin, thời gian tìm càng dài càng thấp thỏm, Bạch Thu nói một lời này với mẹ đưa bé không thể nghi ngờ là đã ném cho cô ta nhành cỏ cứu mạng.
Bạch Thu nặng nề gật đầu, cậu không chỉ biết hiện tại cậu bé đó còn chưa bị mang ra khỏi huyện, còn mơ hồ biết nơi ẩn nấp của bọn buôn người trông như thế nào.
Kiếp trước cậu đã đọc sách và biết Hắc Lão Dương làm chuyện gian ác thiếu đạo đức này trước khi rửa tay! Trong sách có viết rằng nơi cất giấu là một dinh thự trong huyện, mặc dù cậu không biết vị trí chính xác. Nhưng không có nhiều biệt thự trong huyện, Nếu tìm kiếm từng cái một, chắc chắn sẽ tìm thấy manh mối.
Bản edit PHI THƯƠNG MẠI được đăng duy nhất trên Watt.pad: @KimHoang33 những trang như truyen,dd; truyen,wk;...ĐỀU LÀ TRANG REUP làm ơn hãy tôn trọng công sức của editor không tiếp tay cho bọn reup.
(Chương sau có biến căng lắm.)