Khách sạn lớn Hoa An được nhà họ Chương bao cả ngày, ngoài việc khách khứa có thể trực tiếp tới sân khấu báo danh ở lại, thì thiết bị giải trí trong khách sạn cũng mặc khách sử dụng.

Lộ Nam 8-9h muốn rời đi?

Quả thực là nằm mơ!

Cho dù anh em họ Chương bận rộn chào hỏi khách khứa không thể chiêu đãi Lộ Nam chu đoán toàn phương vị, thì những người trong ngành rượu trắng Hoa An cũng sẽ không "bỏ quên" Lộ Nam.

Cái gì gọi là giao tình? Ăn cơm uống rượu trên thương trường chẳng lẽ chỉ là đơn thuần ăn uống thôi sao?

Sai! Trao đổi qua lại, bù đắp lẫn nhau mới là giao tình.

"Lộ Nam, hôm nay chúng ta phải ôn chuyện cho tử tế! Kể cho chúng tôi nghe đi, thị trường BK và Hoa An, rốt cuộc khác nhau ở đâu!"

Người làm ngành rượu trắng, ai lại không biết? Phương Bắc là khu vực tai họa nặng bán tháo hàng, đặc biệt lấy BK làm trung tâm, bán tháo hàng ra cả nước. Nhóm Điền Ái Trân cũng tò mò, Nhà tiêu thụ ở đó ngoài ký hợp đồng lớn, thì làm thế nào lấy được hàng với giá thấp hơn cả giá xuất xưởng?

Bọn họ là Nhà tiêu thụ ký hợp đồng đứng đắn, cũng không phải muốn bắt chước, chỉ là muốn hiểu thêm, lỡ như có gì cũng dễ đề phòng.

Cứ như vậy, Lộ Nam bị nhóm Điền Ái Trân kéo đi hát.

Lộ Nam hồi ở Hoa An gần như không tham gia tăng 2 sau các buổi Phẩm rượu, kỳ thực cô phản cảm xã giao không cần thiết - đặc biệt là trong những buổi xã giao này, Nhà tiêu thụ thường coi nghiệp vụ viên phía xưởng là nhân viên bồi rượu, vừa không tôn trọng người, vừa khiến sau đó nghiệp vụ viên đối diện với nhân viên phía Nhà tiêu thụ, rất khó tạo được uy tín khi huấn luyện tri thức chuyên môn cho họ.

Trong phòng riêng, có người hát có người uống rượu, bên cạnh Lộ Nam tự nhiên có một đoàn thể nhỏ.

Hồng Lập Quân nghe xong Lộ Nam nói, quay chuỗi ngọc tỳ hưu trên tay, bừng tỉnh: "Bây giờ phương Bắc đều chơi như vậy?"

"Đúng vậy, mấy năm nay xuất hiện rất nhiều lái buôn bán lại thực phẩm gần hết hạn, trong đó đồ uống, rượu nồng độ thấp, rượu khác, đều thu mua." Nghề này nước sâu, hiện tại đàn lái buôn này vẫn chỉ bán hàng tiêu dùng nhanh trong nước, còn vài năm tới, bán lại thực phẩm nhập khẩu gần hết hạn, cái đó lợi nhuận mới cao.

Lộ Nam nói vậy với Hồng tổng, Điền tổng cũng không sao, dù gì rượu trắng không giống với những hàng tiêu dùng nhanh như đồ ăn vặt, nước ngọt, nó không có khái niệm hạn sử dụng ngắn.

Điền Ái Trân nghe say sưa: "Rốt cuộc là thành phố lớn, thứ gì cũng có thương cơ!"

Lộ Nam tiết lộ hàng khô, rồi thành khẩn đề nghị với mấy khách quen này: "Năm sau có thể ký thử rượu Hài Hòa. Các vị hiểu tính tôi mà, trước giờ tôi chỉ đề cử thứ phù hợp mà không phải thứ đắt. Hơn nữa tôi vốn không cần đề nghị, chỉ là thương cơ trước mắt, chúng ta lại có giao tình, cho nên đã biết phải nói với các vị một tiếng. Sắp tới rượu Hài Hòa sẽ xin thành công tiêu chuẩn quốc gia, kế tiếp ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa sẽ dần nâng cao tiêu chuẩn lựa chọn Nhà tiêu thụ." Đây là sự thật.

Hồng Lập Quân và Điền Ái Trân liếc nhau.

Bọn họ tin Lộ Nam.

Điền Ái Trân càng nói thẳng: "Cũng không cần năm sau, kế tiếp là mùa thịnh vượng, cũng có thể bán kèm thử xem. Lộ Nam, em xem chị ký bao nhiêu thì được?"

Về điểm này, Lộ Nam không cung cấp ý kiến tham khảo: "Chị Điền, chị cứ xem mà làm, giám đốc Đường rất dễ thương lượng."

[Cuối năm thêm công trạng mới, bốn bỏ năm lên tương đương với tự dưng nhặt của hời, anh ta lại khó thương lượng sao?]

Bên này đang nói chuyện chính sự, bên kia, em họ nào đó của Chương Lễ vẫn chưa từ bỏ ý định, kéo Chương Lễ chạy tới chạy lui trong mấy phòng riêng, cuối cùng tìm được phòng có Lộ Nam, mắt tỏa sáng hướng về phía chị đẹp.

Điền Ái Trân sáng mắt lên: "Tiểu Chương tổng, nào nào nào, tới lắc xúc xắc." Thuận tiện hỏi xem, xem xem Tứ Phương Tửu Nghiệp liệu có ký rượu Hài Hòa ở Hoa An không, khụ khụ.

Chương Lễ trợn mắt lườm em họ: đây là mục đích của em?

Em họ Chương cười khì, vứt bỏ anh họ: "Chào cô, làm quen một chút. Tôi tên Chương Hữu, anh họ tôi nói cô tên Lộ Nam?"

Lộ Nam chạm cốc với cậu ta: "Chào cậu."

So sánh ra, chàng trai Chương Hữu này nhiều nhất chỉ giống khổng tước xòe đuôi, có phần thú vị, nhưng không khiến cô chán ghét, hoàn toàn bất đồng với hạng Tưởng tổng và Tống tổng.

Cho nên Lộ Nam cũng kiên nhẫn, cậu ta chọn bài đòi hát song ca, cô thờ ơ đồng ý.

Chỉ là lát sau Chương Hữu lại đòi song ca thêm một bài, bên cạnh còn có các chàng trai khác ồn ào, Lộ Nam bèn cười xua tay từ chối: "Tôi có điện thoại, ra ngoài nghe máy."

Chương Hữu hơi mất mát ngồi xuống cạnh Chương Lễ - bởi vì lắc xúc xắc thua nên uống lên 7-8 cốc bia, tiểu Chương tổng đẩy cậu ta sang chỗ mình: "Tới đây tới đây, anh đi wc đã." Kỳ thực là uống hơi nhiều, ra ngoài hít thở không khí.

Chương Lễ đi ra thề anh ta không cố tình nghe trộm nhìn trộm, bởi vì vẻ mặt và giọng nói của Lộ Nam bây giờ khác hẳn bình thường, có phần nũng nịu - má ơi, ta có nhìn lầm nghe lầm không thế?

Anh ta cười ngớ ngẩn, vòng quanh Lộ Nam một vòng, lẳng lặng kêu: "Gọi điện thoại cho bạn trai hả?"

Lộ Nam nhìn anh ta, nói với Trần Kiêu bên kia điện thoại: "Lát nữa gọi lại cho anh, ừ bye bye. Tiểu Chương tổng, ngài tò mò quá."

Nửa câu đầu có ngữ điệu khác hẳn nửa câu sau.

Rượu tráng lá gan, Chương Lễ lúc này hơi to gan: "Tôi mới nghĩ ra, mấy hôm trước bị cô lừa gạt. Cái cô Lâm Ngữ Ninh kia, không liên quan tới tôi, tôi tuyệt đối không quyến rũ cô ta, nếu cô phát hiện hành vi của cô ta không phù hợp, thì do cô ta, không phải do tôi. Tôi bảo này, Nguyên Xuyên các cô tuyển nhân viên, kỳ thực không nên tuyển phụ nữ, thật sự, nghề này quá vất vả, còn tổn hại sức khỏe, cho nên có những nữ nghiệp vụ viên muốn mượn công việc để tìm bạn trai cũng là có thể tha thứ. Giống tôi, ưu tú như vậy, khó tránh khỏi bị mơ ước... Chậc! Nói xa rồi, cô xem cô liều mạng như vậy là vì cái gì, tối rồi còn phải nói với bạn trai rằng cô đang xã giao? Tôi nói chứ, này không ổn, đàn ông bình thường đều khó chấp nhận, bạn trai này của cô, nhất định sẽ chia tay cô đấy!"

Lộ Nam nhìn anh ta, "ờ" một tiếng.

"Cô có ý gì?" Chương Lễ bụng nhủ: chỉ một chữ, cũng không kém "ha ha" nhỉ.

"Ý chính là, tôi hiểu tình hình hiện tại của Lâm Ngữ Ninh, hơn nữa đã nhắc nhở cô ấy, cho cô ấy đầy đủ thời gian, tôi cảm thấy cô ấy có thể điều chỉnh tốt trạng thái làm việc; còn nữa, tiểu Chương tổng nêu quan điểm lệch lạc, xin lỗi tôi không thể tán đồng, nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày lành của Chương tổng, tôi không tranh cãi với anh. Nhưng nếu anh giữ thái độ này trao đổi công việc với tôi, tôi cho rằng sau này chúng ta e rằng không thể làm bạn nữa." Lộ Nam từ tốn nặng lời.

Chương Lễ bất giác nấc một cái - anh ta kiên quyết cho rằng anh ta nấc vì uống rượu.

Đưa mắt nhìn Lộ Nam bỏ đi, Chương Lễ gãi đầu: a? Bạn? Chúng ta... là bạn sao? Hình như, đúng vậy. Vậy ta mới nói như thế, có phải hơi quá đáng rồi?

Lộ Nam và Chương Lễ chân trước chân sau về phòng riêng, Chương Hữu không muốn chơi xúc xắc cố gắng kéo anh họ tới, nhưng không thành công.

Chương Lễ nhỏ giọng hỏi Điền Ái Trân: "Điền tổng, khuyên con gái đừng làm ngành rượu, sai sao?"

Điền Ái Trân nhướn mày: "Có lẽ cậu có ý tốt, nhưng chưa chắc là thứ con gái cần."

Chương Lễ: được rồi, ta không hiểu lắm.

...

"Buổi chiều mấy giờ lên máy bay?" Hoàng nữ sĩ hỏi lần thứ ba.

Lộ Nam rất kiên nhẫn trả lời: "3h30."

"Ừ, vậy ăn trưa xong còn có thể chợp mắt một giấc, chiều mẹ đưa hai đứa ra sân bay." Hoàng nữ sĩ quyết định.

Cái này Lộ Nam không tranh với mẹ.

Hoàng nữ sĩ làm việc luôn rất chu đáo, bà ấy ký hiệu rõ ràng trên mấy túi bánh chưng nhân khác nhau, cuối cùng còn đưa cho Lý Thanh một túi: "Tiểu Lý, tới đây một chuyến, cháu không có thời gian đi chơi, cô cho cháu một túi, trở về nếm thử nhé, đều là đồ nhà tự làm, sạch sẽ, đầy đặn. Rã đông xong hâm nóng là được, rất thuận tiện."

Lý Thanh hết sức ngại ngùng, nhưng mẹ Lộ tổng rất nhiệt tình, Lộ tổng cũng bảo cô ấy nhận, cô ấy liền cảm ơn rồi nhận.

Trở lại BK đồng nghĩa với ngày nghỉ quốc khánh của Lộ Nam đã kết thúc. Chạng vạng 6-7h, cô gọi điện thoại cho Lâm Kỳ Vĩ.

Cô mời anh ta ăn cơm, nói thẳng sẽ mang theo người bạn cũng rất yêu xe, Lâm Kỳ Vĩ cười đồng ý: "Tốt, vừa vặn tối mai tôi rảnh."

Hẹn xong thời gian địa điểm, cô thông báo cho Chương Lễ.

Chương Lễ vốn tưởng rằng hôm qua lỡ miệng đắc tội Lộ Nam, không ngờ cô ấy vẫn nhớ chuyện anh ta nhờ vả, trước khi Lộ Nam cúp máy còn hự hự phun ra một câu: "Tửu lượng tôi kém, tối qua uống nhiều quá nói lung tung, cô đừng để trong lòng."

Lộ Nam "gắng gượng" đồng ý.

[Ta không chấp thằng ngốc. Đặc biệt là thằng ngốc xách lên giũ cái là rơi ra tiền.]

Hôm sau gặp mặt, Lộ Nam nhìn thấy cha con Lâm Kỳ Vĩ.

Không sai, chính là Lâm Hạo Vũ từng gặp một lần ở Vân Đình.

Lần trước gặp mặt vội vàng, nhưng Lộ Nam nhận thấy, so với con trai Lâm Kỳ Vĩ, Lâm Gia Tường Lâm lão tiên sinh coi trọng cháu trai Lâm Hạo Vũ hơn.

Lộ Nam tươi cười chào hỏi hai người họ, giới thiệu Chương Kỳ bên cạnh.

Tháng 7 lần đầu gặp mặt, Lâm Kỳ Vĩ, kim cương vương lão ngũ đã ly dị, tới giờ vẫn độc thân khá có ý tứ với Lộ Nam, lúc này, anh ta do dự hỏi: "Đây là bạn trai của cô?"

Chương Lễ: "Hức". (Nấc)

Lộ Nam thản nhiên lắc đầu: "Không phải, chỉ là bạn bình thường."

Sắc mặt Lâm Kỳ Vĩ tốt lên hẳn, anh ta muốn ghé sát lại gần Lộ Nam, nhưng bị Lâm Hạo Vũ đánh gãy: "Cha, cha và Chương tổng chắc muốn chuyện trò với nhau. Lộ tổng, lần trước lượng tiêu thụ rượu định chế từ quý công ty khá tốt, lần này tôi đến, còn có chuyện muốn nhờ ngài."

Lâm Hạo Vũ nói chính sự, cha cậu ta chỉ có thể mếu máo làm quen Chương Lễ: "Nghe nói cậu cũng thích xe?"

Sau đó, hai người họ bắt chuyện với nhau.

[Quả nhiên, cháu trai đáng tin hơn con trai.]

Lộ Nam gật đầu: "Đừng gọi "ngài", tôi lớn hơn cậu vài tuổi, nếu không ngại thì gọi tôi chị Lộ Nam hoặc Lộ Nam cũng được."

Lâm Hạo Vũ lưu loát đổi giọng: "Vâng chị Lộ Nam, chị gọi tôi Hạo Vũ là được."

Lộ Nam mỉm cười: "Có gì cần hỗ trợ, cứ nói."

"Tôi muốn biết, bao bì số rượu định chế đó làm ở nhà máy nào? Chỗ chúng tôi muốn làm vài món kỷ niệm định chế riêng, đương nhiên, quyền sở hữu thương hiệu Vân Đình không có vấn đề gì, cho nên chúng tôi có thể trao quyền cho nhà máy trong nước, như vậy sản xuất quà kỷ niệm không tính xâm quyền rượu định chế." Lâm Hạo Vũ đi thẳng vào vấn đề.

Lộ Nam thành tâm thành ý đề nghị: "Vậy phải xem cậu muốn quà kỷ niệm liên quan thế nào, xét chất liệu thì đồ gỗ, thủy tinh, nhựa đều có khu sản xuất riêng..." Cô hiểu mấy thứ này, còn phải nhờ kinh nghiệm đời trước.

Lâm Hạo Vũ gật đầu, thuận thế lấy ra di động: "Tôi thêm phương thức liên lạc của chị Lộ Nam, thời gian tới tôi sẽ thường trú trong nước, e rằng còn phải làm phiền chị nhiều."

Lộ Nam chưa bao giờ sợ bị khách hàng làm phiền, bởi vì giao tiếp với người thông minh là thế này, bây giờ cô giúp họ bao nhiêu, tương lai họ sẽ hồi báo cô nhiều hơn.

[Tầm mắt ta, không bao giờ chỉ ở nhất thời.]

...

Đêm đó kết thúc bữa tối, Lâm Kỳ Vĩ dè dặt hỏi con trai: "Sao con lại gọi cô ấy là chị?"

Lâm Hạo Vũ nhìn cha: "Chị Lộ Nam chỉ lớn hơn con 5-6 tuổi, chẳng lẽ lại gọi cô?"

Bị con trai liếc mắt một cái, Lâm Kỳ Vĩ bất giác chột dạ e dè, khẽ nói: "Cũng không phải không thể."

"Cha." Lâm Hạo Vũ nghiêm mặt: "Con không phản đối cha tái hôn, nhưng mong cha khi tìm đối tượng phải cảnh giác cao độ, đừng cố gắng tìm người không cùng thế giới với ngài."

Lâm Kỳ Vĩ khó hiểu: "Cha nhớ con không đặt nặng dòng dõi, sao lại coi thường Lộ Nam thế?"

Lâm Hạo Vũ cụp mắt: "Ý con là - qua hai lần tiếp xúc, con phán đoán, điều chị Lộ Nam muốn, e rằng cha không cho được." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play