"Xảy ra chuyện gì? Chờ anh chút..." Phía Trần Kiêu còn đang ồn ào, chắc là đang ở bữa tiệc, chốc lát sau yên tĩnh hẳn, anh nói: "Anh ra ngoài rồi, em nói đi."
"Không quấy rầy tới bữa tiệc của anh chứ?"
"Không mấy quan trọng, biến mất một lát không sao."
"Ừ."
Trần Kiêu thường hay nói thẳng, anh đã nói không quan trọng, như vậy trò chuyện mười mấy phút cũng không sao.
Lộ Nam thường cảm thấy, có chuyện gì mà giấu diếm hoặc lảng tránh mới là ngu ngốc.
Bao nhiêu "xung đột nghệ thuật" trong tiểu thuyết, trên TV đều bắt nguồn vì thế - trao đổi thông tin không ổn, tiến tới tạo nên rất nhiều hiểu lầm.
Lộ Nam không hứng thú với tiết mục suy đoán "Anh không quan tâm em, em xảy ra chuyện gì anh lại còn không biết!", hoặc "Em không kể chuyện khó khăn, nhưng anh cũng phải biết rõ em đang gặp khó khăn, nếu không nghĩa là anh không quan tâm em không yêu em."
Cô kể lại toàn bộ chuyện Tề Tĩnh bất thường dạo gần đây.
Giữ lại 2 phần, không nói ra suy đoán.
Trần Kiêu nghe xong, đôi tay siết chặt di động, yên lặng vài giây, rồi kiềm chế thở dài một hơi: "Anh biết, có lẽ đúng là anh làm liên lụy em."
Ông ấy vẫn quen dùng thủ đoạn như vậy.
Ông ấy.
Ý chỉ Chủ tịch.
Thủ đoạn như vậy.
Thủ đoạn cao cao tại thượng.
Giống năm đó Trần Kiêu ở Hải Lâm làm ra thành tích, Chủ tịch cũng quanh co lòng vòng phái Từ Văn Đào tới tìm hiểu tình hình, mà không phải gọi con trai tới bên cạnh tự dò hỏi.
Nói tới cũng khéo, lúc đó Lộ Nam còn từng khuyên Trần Kiêu, nói cha con họ nhiều năm không gặp, từ xa lạ tới quen thuộc cần có quá trình.
Trần Kiêu quả thật thành công được an ủi. Tới Dung thành, Trần Kiêu mới phát hiện, Lộ Nam an ủi quá lạc quan, thực ra cha anh còn cường thế hơn cả mẹ anh.
Đây là tác phong làm việc "nắm quyền toàn bộ, quả quyết độc đoán" nhiều năm của Chủ tịch, song Trần Kiêu không thể tán đồng.
Thủ đoạn này dùng với anh, Trần Kiêu niệm tình đó là cha mình nên nhịn.
Nhưng dùng với Lộ Nam - tạm không nói Lộ Nam là bạn gái anh, cho dù không có quan hệ này, chỉ tính riêng phương diện công việc, Lộ Nam cũng là lãnh đạo cấp cao trong công ty tiêu thụ rượu, hành vi này của Chủ tịch, không tôn trọng Lộ Nam đầy đủ.
Trần Kiêu lo lắng Lộ Nam sẽ hiểu lầm, bèn giải thích: "Vị Canh tổng của công ty bất động sản hiện giờ còn chưa có năng lực duỗi tay tới thị trường rượu địa phương. Người tiếp xúc với Tề Tĩnh là người ban Tài nguyên nhân lực, chuyện này, e rằng liên quan tới cha anh."
[Thế này mới đúng, ta đã bảo, thủ đoạn này rất quen thuộc.]
Lộ Nam khó hiểu hỏi: "Ý anh là, Chủ tịch muốn khảo sát và thăm dò năng lực em?"
Trần Kiêu thở dài: "Nghe Hạ tổng nói, ông ấy định giao thêm trọng trách cho em, nhưng nghe nói tới hợp đồng gia hạn của em..."
Thời gian gia hạn ngắn, lúc trước nghe ý tứ cha, ông ấy cảm thấy cần phải xem xét lại lòng trung thành của Lộ Nam với Nguyên Xuyên.
Bởi vì cha anh ta là người cường thế, ông ấy tán thưởng người có năng lực, nhưng tiền đề là ông ấy có thể sử dụng.
Trần Kiêu có phần gian nan mở miệng: "Ngoài ra, không đơn thuần chỉ vì thế."
Lý do còn lại, Trần Kiêu thật sự khó lòng mở miệng. Anh nên nói uyển chuyển thế nào: cha anh ta lo lắng tĩnh dưỡng lâu ngày ở nhà, đánh mất quyền khống chế và quyền chủ đạo với công ty, với anh, cho nên muốn lấy em làm cớ, thăm dò giới hạn của anh?
Anh và Nam Nam yêu nhau, hai người họ đều cố gắng tách biệt công việc và đời sống riêng tư.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt lại nói với Trần Kiêu: làm gì có chuyện công tư hoàn toàn phân minh? Kỳ thực tất cả việc làm của cha anh ta bây giờ, cũng đã là công tư bất phân minh.
Lộ Nam ngược lại thấu hiểu: người già về hưu còn có chứng bệnh về hưu, càng quyền cao chức trọng thì càng không nỡ rời bỏ quyền thế từng có. Hành vi của Chủ tịch bây giờ, chắc là mắc bệnh cỡ vừa.
Lý giải thì lý giải, nhưng Lộ Nam bụng nhủ đây lại không phải cha ruột ta, kể cả là cha ruột mỗi năm chỉ thấy một lần, ta cũng không có thói quen nhẫn nhịn, vấn đề của mình thì tự đi mà giải quyết.
"Ok, nếu dính tới phía trụ sở, anh không tiện nói cũng không sao. Phía em đã giải quyết rồi, anh tranh thủ quét đuôi cho em là được." Đây là việc công, Lộ Nam sẽ không cố tình gây sự, ps: cho dù là chuyện riêng cũng sẽ không, cô thản nhiên vạch rõ quan hệ, thuận thế kiến nghị tri tâm: "Dù sao Tề Tĩnh lần này làm ra lựa chọn sáng suốt, em giúp cô ta một tay, để cô ta mau chóng xuất ngoại. Còn những người khác có gây ra phiền phức cho em hay không - em bây giờ thuộc kiểu nợ nhiều không lo."
Câu cuối cùng, đơn thuần là Lộ Nam buột miệng.
Trần Kiêu nhạy bén phát hiện: "Em dạo này gặp chuyện khó khăn gì sao?"
Lộ Nam bật cười ha ha: "Việc nhỏ thôi, đã giải quyết rồi."
"Thật là việc nhỏ ư?" Trần Kiêu không tin.
"Việc nhỏ. Trần tổng phải tin tưởng hàm dưỡng nghề nghiệp của em chứ." Lộ Nam nghịch ngợm lái câu chuyện.
"Được rồi." Trần Kiêu biết, cô đã nói thế, chứng tỏ hoàn toàn có thể ứng phó, không cần anh nhúng tay: "Em yên tâm, anh sẽ giải quyết những nhân tố không yên ổn trong trụ sở một cách nhanh nhất, không khiến họ quấy nhiễu tới em."
"Không sao, chuyện trụ sở rút dây động rừng, hiện tại em cảm thấy anh vẫn nên ổn định thì hơn, nắm chặt nghiệp vụ rượu là được. Anh bây giờ tinh lực chủ yếu nằm ở thu thập "bằng chứng phạm tội" của Đồng đại khu mà, sự có nặng nhẹ, phía em không vội." Lộ Nam trái lại còn an ủi bạn trai.
Cúp máy, Trần Kiêu lại thở dài thườn thượt.
Không phải bởi vì cha không chịu chuyên tâm tĩnh dưỡng, ngược lại còn muốn nhúng tay vào ban Thị trường nước ngoài, mà là bởi vì cảm thấy anh có thể làm quá ít cho Nam Nam: vài ngày trước anh chỉ thăm dò một chút, đã phát hiện cha tỏ ra rất chống cự việc tư vấn tâm lý, xem ra vẫn phải mời bác sĩ quyền uy tới nhà, chẩn đoán bằng phương thức tán gẫu. Chắc phải nhờ ông nội trợ giúp, nói là bạn cờ hoặc bạn câu cá của ông.
"Trần tổng, tôi nói anh đi chỗ nào, hóa ra là ra ngoài tránh rượu, mau mau mau trở về, mọi người đều đang tìm anh." Chàng thanh niên trong bữa tiệc chạy tới kề vai sát cánh với Trần Kiêu, kéo anh vào phòng riêng.
Trần Kiêu không thích mấy buổi tiệc này, nhưng sắp tới anh cần lôi kéo thêm nhiều thế lực trong tập đoàn, nên phải tham gia.
...
Lộ Nam biết, không thể chuyện gì cũng dựa vào Trần Kiêu.
Chẳng hạn như, địch ý khó hiểu, không biết duy trì bao lâu của Chủ tịch, không thể chỉ dựa vào Trần Kiêu nỗ lực giải quyết - Tề Tĩnh đi rồi, ai biết sau này lại có X Tĩnh nào tới.
Huống hồ, Lộ Nam tin tưởng: hiện nay kế toán và hành chính của cô đều thông qua khảo sát, cơ bản đáng tin. Chủ tịch muốn tìm kẻ khác, như vậy chỉ có thể là nghiệp vụ viên. Nghiệp vụ nói chuyện bằng thành tích, vào tầng 6 và 12, cô sẽ giao công việc phù hợp nhất cho họ làm, bảo đảm một đám tân nhân và nhân viên lâu năm đều không có thời gian làm chuyện khác, còn sau khi bận rộn - lấy thưởng bằng nỗ lực chứ sao.
[Ta không tin, Chủ tịch đã lùi về sau màn hứa hẹn hư vô mờ mịt lại hấp dẫn hơn bằng bản lĩnh giành lấy công trạng bắt được tiền thưởng.]
[Chỉ cần thêm mấy tháng nữa, nhân viên trong công ty nhìn thấy tổng kết cuối năm đều là Trần Kiêu chủ trì, tự nhiên sẽ biết cái gì gọi là vua nào triều thần nấy.]
[Trừ khi Chủ tịch cho họ cả trăm nghìn tệ.]
[Nhưng, có thể sao? Tốn trăm nghìn tệ hỏi chuyện về ta, còn không bằng tìm hiểu qua Lương Hi Minh hoặc Thẩm Hi Âm vừa tới còn hơn.]
Lộ Nam mau chóng vứt chuyện này ra sau đầu.
Đơn từ chức của Tề Tĩnh mau chóng được thông qua, kèm với đơn từ chức, còn có quốc gia cô ta muốn tới: Úc.
Bất luận Tề Tĩnh chọn nơi nào, chỉ cần là nơi có khách hàng của ban Thị trường nước ngoài, Lộ Nam đều sẽ sắp xếp, đây là hứa hẹn của Lộ Nam.
Thế là Lộ Nam dứt khoát gọi điện thoại cho Nhà tiêu thụ nước Úc ngay trước mặt Tề Tĩnh.
Nhà tiêu thụ ở Úc cũng là người tỉnh Xuyên, giống Nhà tiêu thụ HK, là phú nhị đại tỉnh Xuyên mà Cừu Siêu Quần từng giới thiệu cho Lộ Nam sớm nhất (nghe nói ở cùng đại viện với Trần Kiêu, nhưng sau đó Trần Kiêu xuất ngoại, nên quan hệ nhạt bớt, về nước, về Dung thành mới liên lạc lại), luận lên thì cũng quen biết với Lộ Nam 2 năm rồi.
Khi đó Lộ Nam chỉ là giám đốc thành phố tầm thường, đã có thể thuyết phục bọn họ bỏ tiền ký hợp đồng.
2 năm qua Nhà tiêu thụ đất Úc mắt thấy Lộ Nam một đường phi thăng, à không phải, là một đường thăng chức, ngoài bội phục, thì cũng mau chóng trở thành bạn bè với cô.
Tháng 7 vừa rồi Lộ Nam và Trần Kiêu đi công tác, mặc dù nán lại ở Úc không lâu, nhưng anh trai này rất chấp hành phương án hoạt động mà họ đề ra, còn tự mình chiêu đãi bọn họ ăn uống chơi bời.
Bây giờ Lộ Nam nói có việc riêng cần nhờ tới anh ta.
Anh trai đất Úc thoạt đầu còn lo sợ bất an, nhưng nghe chỉ là chuyện nhỏ như vậy, ở đầu kia điện thoại vỗ ngực mạnh mẽ bảo đảm nhất định sẽ dàn xếp ổn thỏa hộ em gái.
Cũng không phải chiếm hời từ Lộ Nam, người tỉnh Xuyên cao hứng thường thích gọi "em gái".
Văn phòng Lộ Nam rất yên tĩnh, Tề Tĩnh nghe toàn bộ cuộc điện thoại.
Cô ấy cảm kích nói: "Lộ tổng, cảm ơn cô săn sóc."
Lộ Nam cười nhẹ: "Đừng vội cảm ơn, đợi tân nhân tới, cô hướng dẫn cô ấy, cô ấy quen tay làm việc tôi mới thả cô đi."
Tề Tĩnh gật đầu, đây là đương nhiên.
Cuối cùng, Tề Tĩnh cảm tạ ra khỏi văn phòng.
Lộ Nam không biết cô ta thể hiện sự cảm kích mấy phần thật mấy phần giả.
Dù sao đối với Lộ Nam đây chỉ là chuyện đơn giản, cuối cùng tống được quả bom không biết bao giờ nổ ra ngoài, hơn nữa quả bom này còn tình nguyện đi.
Vẹn toàn đôi bên.
...
Tranh thủ làm xong chuyện nhỏ cho Tề Tĩnh, tinh lực của Lộ Nam dạo này đều đặt vào Nhất Thành Kiến Trúc.
Lưu tổng của Nhất Thành Kiến Trúc sau đó gặp mặt Lộ Nam 3-4 lần, mỗi lần đều anh tới tôi đi thăm dò lẫn nhau. Mặc dù Lộ Nam không thích bàn chuyện trên bàn rượu, nhưng Lưu tổng có thói quen này, trong 3-4 lần gặp mặt, Lộ Nam mời khách 2 lần, uống rượu đương nhiên không thể tránh, nhưng trên thế giới này cũng không phải tất cả mọi người đều xấu xa như Tưởng tổng và Tống tổng.
Chương Lễ chỉ tham dự một lần, tửu lượng của anh ta kém, tan tiệc đau nứt cả đầu, sau đó không tham dự nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT