Các góc quán bar ánh đèn nhiều màu biến ảo, không khí dưới ánh sáng mang vẻ mập mờ mênh mang sương khói.
Tưởng tổng dựa vào sofa, tỏ thái độ nhất định phải được, giống thợ săn quan sát con mồi.
Có thể thấy, hắn ta nhất định không phải lần đầu dùng lợi ích mê hoặc kẻ khác.
Lộ Nam hơi quay sang, bình tĩnh đánh giá họ Tưởng.
Họ Tưởng cho rằng cô đang suy nghĩ, đang cân nhắc.
"Cô nghĩ kỹ mà xem, làm việc lâu ở công ty nào tiền đồ thênh thang hơn. Là công ty ngoài bán rượu ra thì mọi thứ khác đều bình thường, hay là tập đoàn thương mại tổng hợp như Trung Tập chúng tôi?" Tưởng tổng chậm rãi nói: "Cô là người thông minh, ngay cả người ngoài ngành như tôi đều nghe nói, Chủ tịch Nguyên Xuyên vì bệnh mà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, bây giờ các xưởng rượu top 2 trong ngành đều đang cướp đoạt thị phần của Nguyên Xuyên, Lệnh Dương càng là nhiều lần cạy nhân thủ của Nguyên Xuyên các cô."
Nghe đoạn thuyết phục này, Lộ Nam cảm thấy thật thú vị.
Người trước mặt này, đầy đủ chứng tỏ cái gì gọi là kiến thức nửa vời - hắn chỉ biết Lệnh Dương đào người, lại không biết Lệnh Dương đào tới những kẻ mà đa phần Trần Kiêu muốn loại bỏ. Càng không biết, Lệnh Dương và Mỹ Lâm ra đơn giá cao nhất đào người với mức lương hậu hĩnh theo năm là ai.
Ôm tâm tính "ta xem mi còn có thể nói gì", Lộ Nam chỉ nhếch miệng.
Tưởng tổng cho rằng mình nói đúng rồi, càng toát ra vẻ cao cao tại thương sâu kín: "Lần trước ở Mỹ nhìn thấy Trần tổng, trẻ tuổi như vậy, lại lớn lên ở nước ngoài, muốn ổn định nội bộ Nguyên Xuyên chắc là đỡ trái hở phải đúng không?"
Cùng giới ghét nhau, người Trung Tập lần trước đã phỏng đoán quan hệ giữa Lộ Nam và Trần Kiêu.
Tưởng tổng tự nhận ngoài việc không chiếm ưu thế tuổi tác, thì những mặt khác đều không thua tên nhóc con chưa đủ lông cánh kia.
Cũng khó trách họ Tưởng coi thường Trần Kiêu, bởi vì năm nay Nguyên Xuyên phát triển chủ yếu lấy ổn làm chủ, ổn định thị trường, ổn định có tăng.
Trong mắt người qua đường, tự nhiên cảm thấy Nguyên Xuyên mất người cầm lái, cho nên sợ hãi.
Bọn họ không biết, Trần Kiêu có cha là Chủ tịch Thẩm ủng hộ, có chú bác trong HĐQT (cả con cháu họ) ủng hộ, có ít nhất hơn 2 vị lão tổng trong 4 ban Nhãn hiệu ủng hộ. Những sự ủng hộ này đều vì Trần Kiêu làm ra thành tích ở thị trường địa phương, trở lại tổng bộ xã giao tiệc rượu từng buổi mà có. Cho dù hôm trước uống tới 11-12h đêm, hôm sau thức dậy vẫn tiếp tục làm việc, gãi đúng chỗ ngứa, đàm phán hợp đồng. Trần Kiêu có thể giành được quyền phát ngôn ở trụ sở, chỉ một phần nhỏ dựa vào sự ủng hộ của cha, còn lại đều dựa vào bản lĩnh của anh. Đầu năm nay anh đưa ra những quyết sách tinh tế hóa mô hình làm việc của công ty rượu, sát hạch tố chất nhân viên tiêu thụ..., cũng là những thứ Hạ tổng rất tán thành.
Nguyên Xuyên bây giờ "loạn" chính là nội bộ công ty đang điều chỉnh, chặt bỏ một ít cành lá héo úa mang tới tác dụng phụ, là ngắn hạn, chỉ cần trụ vững là ổn.
Cũng vì vậy, trong ngành thường có đủ kiểu châm chọc họ.
Tưởng tổng nói những lời này, kỳ thực không khác mấy với những lời Lưu tổng của Nhất Thành Kiến Trúc nói khi hôm đó Chương Lễ giới thiệu cô với ông ta, đều chỉ là vấn đề bề ngoài, nhưng Tưởng tổng cố ý phóng đại nguy cơ của Nguyên Xuyên để hăm dọa Lộ Nam.
"Cô ở Nguyên Xuyên căn bản đã tới đỉnh, Nguyên Xuyên bây giờ đang xuống dốc, chim khôn chọn cành mà đậu, Nguyên Xuyên có thể cho cô, tương lai Trung Tập, tôi có thể cho cô còn nhiều hơn." Hắn vừa nói vừa cố gắng vuốt mu bàn tay Lộ Nam.
Lộ Nam đang nghĩ dứt khoát từ chối, hay là dứt khoát từ chối cộng thêm bẻ gãy ngón út của hắn, thì di động của cô vang lên.
Cho dù quan hệ với Trần Kiêu từ cấp trên cấp dưới, từ bạn chuyển thành người yêu, thì Lộ Nam vẫn lưu tên anh là: Trần tổng.
Thấy vậy, Lộ Nam gật đầu ra hiệu với Tưởng tổng về di động trong tay, đứng dậy biểu thị cần nghe điện thoại.
Tưởng tổng biết điều thả tay: "Đi đi."
Hắn không sợ Lộ Nam một đi không về.
Tạm không bàn thư ký và cấp dưới của Lộ Nam còn đang trên sàn nhảy, nếu cô ta thật sự chạy trốn như vậy - Tưởng tổng nheo mắt, ánh mắt toát vẻ tham lam: vậy chứng tỏ cô ta hoảng hốt, e sợ?
Căn cứ kinh nghiệm của hắn, một khi cô gái trẻ tuổi bắt đầu rối loạn, như vậy bắt lấy cô ta chỉ là vấn đề thời gian.
Tưởng tổng bụng nhủ: ta không vội, con người ta, rất kiên nhẫn. Người phụ nữ trẻ tuổi, có chút năng lực, nhưng không còn vẻ ngây thơ như Lộ Nam là một đóa hoa, bất kể bẻ gãy cành hái hay là cắt tỉa tạo hình, đều rất hứng thú.
Lộ Nam nghe máy: "Trần tổng, tôi vừa ăn cơm với khách hàng xong."
Trong lúc nói chuyện, cô hướng ra ngoài quán bar, ra ngoài, bên tai yên tĩnh.
Trần Kiêu không nghĩ nhiều: "Hôm nay còn có tăng 2?"
Lộ Nam nhất quán không tham dự tăng 2.
"Tham dự chút thôi, có Lý Thanh ở cạnh. Em đang định tìm cớ thoát thân, điện thoại của anh làm cớ rất tốt." Để Trần Kiêu không lo lắng, Lộ Nam nói qua loa.
Trần Kiêu không nghĩ nhiều, chỉ cười: "Vậy tốt. Về sớm đi, về tới nhà gọi điện thoại cho anh."
Lộ Nam hít sâu mấy hơi, mở tờ giấy trong lòng bàn tay ra, phía trên viết lương 1 năm 400 nghìn tệ, tiền thưởng tính theo thành tích, đãi ngộ khác thì có thuê nhà miễn phí, xứng xe, thậm chí dòng cuối cùng còn là "làm đủ 5 năm, có thể sẽ được thưởng một căn chung cư trong nội thành Hải Lâm."
Có thể thấy, tiền lương tiền thưởng 1 năm là bảng giá thông thường của Trung Tập, còn điều cuối cùng, là bút tích của họ Tưởng.
[Hắn muốn gì? Kim ốc tàng kiều?]
Lương của giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK 1 năm không bằng trên tờ giấy, lương Tổng giám đốc ban Thị trường nước ngoài 1 năm cũng vừa khéo là 400 nghìn tệ, tạm không bàn năm nay Lộ Nam lấy 2 phần tiền lương, cho dù bỏ bớt chức giám đốc BK, thì những điều kiện này cũng chả có lời.
Cô trở về quán bar, đặt tờ giấy và tấm thẻ lên bàn trà: "Tưởng tổng, đồ của ngài để nhầm ở chỗ tôi."
Tưởng tổng ngước lên, nhìn Lộ Nam đứng cách hắn 1m, đùa cợt: "Cô không hài lòng?"
Lộ Nam thẳng lưng, thừa dịp âm nhạc dần kết thúc nói với Tưởng tổng: "Ngài nói không sai, trong ngành có người bỏ nhiều tiền đào người từ công ty tôi. Nửa đầu năm tôi từ chối 3 lần, lương 1 năm 1 triệu đô la."
Đây quả thật ngoài dự kiến của Tưởng tổng, hắn không ngờ Lộ Nam giá trị cao như vậy.
Nhưng cáo già có bản lĩnh vui buồn không lộ: "Xem ra tôi hỏi thăm không đủ rõ ràng. Nhưng Lộ Nam cô nên biết, trước khác nay khác, Lệnh Dương nửa năm trước sẵn sàng đào người với giá triệu đô, bây giờ chưa chắc."
Lộ Nam vươn ngón trỏ, khoe khoang: "Tưởng tổng hiểu lầm rồi, tôi không chỉ nói tới Lệnh Dương. Nếu tôi muốn nhảy việc, bất kỳ công ty nào trong ngành rượu, đều sẵn sàng ra mức lương gấp đôi tôi đang nhận."
Cái này là sự thật, ngoài Lệnh Dương, lãnh đạo cấp cao của Di tửu thậm chí Quốc tửu đều từng công khai hoặc lén lút bày tỏ thiện ý trước khi hợp đồng của Lộ Nam tới hạn.
"Như vậy, Tưởng tổng chơi vui vẻ, tôi đi trước." Lộ Nam gật đầu với hắn ta.
Lần này, Tưởng tổng không giữ lại, mà lộ vẻ suy tư đưa mắt nhìn Lộ Nam bỏ đi.
Lộ Nam xoay người, điều chỉnh tâm tình, vào sàn nhảy tìm được Lý Thanh và Điền Dương.
Bọn họ ra sảnh khách sạn, phía khách sạn Kells đã sắp xếp người lái thay cho Lộ Nam.
Xuất phát từ an toàn, Lộ Nam nói với người lái thay đưa cô và Lý Thanh về trước, cuối cùng là Điền Dương: "Điền Dương, sáng mai anh lái xe đón Lý Thanh, sau đó tới đón tôi."
"Vâng." Anh ta uống không nhiều, rất tỉnh táo đáp ứng, nhưng không nhịn được cất tiếng hỏi: "Phía Tưởng tổng, sau đó không khó xử ngài chứ?"
EQ bình thường như Điền Dương cũng cảm thấy bầu không khí hôm nay không ổn.
Lộ Nam nhìn Điền Dương ngồi ghế lái phụ: "Không có gì, ngày mai anh nhớ hẹn Tiểu Tô."
"Vâng, Lộ tổng."
Trong xe khôi phục yên tĩnh, Lộ Nam mở di động, tỉ mỉ lật xem tất thảy những gì Tiểu Tô đăng trên mạng xã hội.
Chuyện tối nay, cô không tính cáo trạng với Trần Kiêu.
Bởi vì không cần thiết.
Loại người như họ Tưởng và họ Tống, rốt cuộc vẫn cần thể diện, thích lợi dụ mà không phải cưỡng ép.
Nhưng kéo dài chưa chắc sẽ có tác dụng, bọn họ kiên nhẫn có hạn.
Lộ Nam suy tư, bọn họ bất nhân, ta đây cũng không cần làm quân tử.
Ngoài cho Từ Trừng Chi thêm nhiều ưu đãi chính sách, còn phải thúc giục Macklin, ông ấy nhận tiền cố vấn, phải mau chóng tìm kiếm Nhà tiêu thụ mới ở bản địa cho Nguyên Xuyên mới được. Còn dùng thủ đoạn...
...
Nhóm Nguyên Xuyên sau khi rời đi, Tiểu Tô lén nhìn sắc mặt Tưởng tổng.
Tưởng tổng cười đẩy ly rượu tới trước mặt cô ta: "Tiểu Tô à, hôm nay cô biểu hiện không tồi. Thảo nào Tống tổng của cô luôn khen cô lanh lợi giỏi giang."
Tiểu Tô khiêm tốn cười: "Tôi còn rất nhiều chỗ cần học hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT