Lý Thanh lái xe mang Lộ tổng tới cửa hàng tổng của Vinh Bảo Tửu Nghiệp, đỗ xe ở nơi đậu xe cố định xong, phát hiện Lộ tổng đang xuống xe lại khựng lại, liền hỏi: "Lộ tổng, sao thế?"
"Không có gì, đi thôi." Lộ Nam mỉm cười.
Cô có trí nhớ tốt, cuối tháng 4 trong lúc diễn ra Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng từng nhìn thấy người Lệnh Dương lên xe ở bãi đỗ xe, trong lòng cảm thán vài câu chiếc Benz mang biển 562 của Lệnh Dương thật hài hước. Khụ khụ, đây là thứ mà chỉ người thành phố Hàng mới hiểu.
*Theo mình tìm hiểu thì 562 là: 5 = ngũ phúc lâm môn, 6 = lục lục đại thuận, 2 = chuyện tốt thành đôi. Mình cũng không hiểu nó hài ở đâu nữa.
Bây giờ, chỉ là lại nhìn thấy chiếc Benz với biển số rất đặc biệt đó mà thôi.
Nếu đã nhìn thấy xe, như vậy ở phòng tiếp khách của Mạc Tử Hào nhìn thấy Chủ tịch Dương của Lệnh Dương, Lộ Nam cũng không hề giật mình: "Xem ra tôi tới quá sớm, Mạc tổng hôm nay còn có khách quý, 2 vị cứ trò chuyện, tôi ra ngoài chờ?"
[Ta tới đúng giờ, cho nên, ta đoán Mạc Tử Hào muốn diễn trò, chỉ chờ ta tới.]
[Né tránh? Chậc, ta chỉ nói thế mà thôi.]
Mạc Tử Hào không tin Lộ Nam không biết Chủ tịch tập đoàn Lệnh Dương.
Nếu cô ta biết trong phòng tiếp khách vị này là ai, nhưng lại tỏ ra không thèm để ý, điều này khiến Mạc Tử Hào luôn quan sát thần thái cô có phần thất vọng.
Nhưng mau chóng, Mạc Tử Hào tỉnh táo lại: tiêu thụ rượu trắng trên mạng là cơ hội tốt, internet là thị trường rộng lớn cỡ nào, ta lúc trước đã cho người Nguyên Xuyên cơ hội, nhưng bọn họ thiển cận, có mắt không tròng, Chủ tịch Dương của Lệnh Dương tinh mắt, ta đương nhiên phải hồi báo ông ta tử tế.
"Lộ tổng không cần ra ngoài, đều không phải người ngoài. Nào, để tôi giới thiệu cho cô, đây là Lệnh Dương..." Mạc Tử Hào thẳng sống lưng, tay phải hướng về người đàn ông trung niên.
Lộ Nam tiếp nhận lời nói: "Vị này là Chủ tịch Dương của Lệnh Dương. Tôi biết, tôi và Chủ tịch Dương từng gặp mấy lần, nhưng Chủ tịch Dương có lẽ không có ấn tượng gì về tôi."
Chủ tịch Dương vẫn ngồi trên sofa không lên tiếng lúc này mới "chao ôi" một tiếng: "Cô gái trẻ, đừng tự coi nhẹ mình. Cô là Lộ Nam của Nguyên Xuyên, tôi có ấn tượng. Năm nay trong Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng, bài diễn thuyết của cô rất hay, khiến người ta ấn tượng sâu sắc; à, còn tháng trước, chúng ta từng gặp ở khách sạn Kells. Phải không?"
"Chủ tịch Dương trí nhớ tốt, còn nhớ được nhân vật nhỏ như tôi." Lộ Nam cười nói.
"Xem xem, một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu." Chủ tịch Dương quay sang bảo Mạc Tử Hào.
Mạc Tử Hào nhìn 2 người xưởng rượu, cười ha ha: "Nếu Chủ tịch Dương và Lộ tổng đã biết nhau, vậy không cần tôi giới thiệu nữa. Lộ tổng cũng không cần phải tránh, tôi và Chủ tịch Dương trò chuyện cũng không phải chuyện bí mật gì, lại nói, vẫn là đề nghị mà quý công ty từ chối hợp tác đấy. Nhưng Chủ tịch Dương rất coi trọng dự án này, cho nên hôm nay tới bàn bạc với tôi."
Lộ Nam nhoẻn cười: "Mạc tổng nói gì thế, chuyện hợp tác, cũng phải xem duyên phận."
[Hừ, ta đây ghét nhất chính là từ "duyên phận" đấy.]
Cô tiếp tục: "Vinh Bảo Tửu Nghiệp là Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên tôi, đây đã là duyên phận cực lớn, còn hợp tác khác - có, là dệt hoa trên gấm; không có, là thời cơ chưa tới. Chúng ta đã có hợp đồng tiêu thụ, chuyện hợp tác khác đâu phải ai từ chối ai? Chẳng qua là xem đôi bên liệu có hợp ý, có quan điểm về thương nghiệp giống nhau hay không thôi, thỉnh thoảng có quan điểm bất đồng cũng không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, sau này lại bàn."
Mạc Tử Hào còn chưa nói gì, Chủ tịch Dương đã cười phớ lớ: "Mạc tổng anh xem, tôi đã nói nhân viên Nguyên Xuyên miệng lưỡi lợi hại, vị Lộ tổng này càng là thế. Lộ tổng đã nói vậy rồi, anh không thể chỉ vì một lần hợp tác không thành, đã coi họ như người lạ."
Lộ Nam chỉ coi như không hiểu ngụ ý của Chủ tịch Dương, thậm chí tán đồng gật đầu: "Mạc tổng là Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên tôi, đôi bên hợp tác cần song thắng, lâu dài mới tốt. Nhưng Chủ tịch Dương nói tôi miệng lưỡi lợi hại, là không đúng đâu."
Chủ tịch Dương và Mạc Tử Hào đồng thời nhìn về phía Lộ Nam: a, đây là cảm thấy bị mạo phạm, nên nổi giận?
"Ngài nói ở đây, chả có mảy may tác dụng gì tới việc thăng chức tăng lương của tôi. Cho nên, Chủ tịch Dương lần sau muốn khen tôi, làm ơn nói với Hạ tổng của chúng tôi nhé." Lộ Nam mỉm cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Chủ tịch Dương sửng sốt, rồi cười phá lên: "Lộ tổng bây giờ còn muốn thăng chức tăng lương? Mạc tổng, tôi kể anh nghe, trong ngành rượu chúng tôi đều biết, lúc trước có công ty săn đầu người muốn đào Lộ tổng với mức lương 1 triệu đô 1 năm, nhưng vẫn không thành công."
Lộ Nam xấu hổ đưa tay che chóp mũi: "Chủ tịch Dương, tôi và Nguyên Xuyên có thỏa thuận cạnh nghiệp, lương 1 triệu đô 1 năm há lại dễ lấy như vậy? Người người đều nói quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, tôi là tiểu nữ tử, nhưng cũng muốn làm quân tử."
Nhân viên đi theo Chủ tịch Dương lúc này lên tiếng: "Lộ tổng khiêm tốn quá, Chủ tịch Dương kỳ thực rất thưởng thức người trẻ tuổi hăng hái."
Lộ Nam chỉ cười, xem bọn họ muốn bán thuốc gì trong hồ lô.
Phòng tiếp khách thoáng chốc yên tĩnh lại, Lý Thanh bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Nhưng cô ấy đi theo Lộ tổng tới, tuyệt đối không thể khiến Nguyên Xuyên mất mặt, cho nên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi vững, cầm sổ và bút, làm như chăm chú ghi chép.
"Tôi nghe nói Nguyên Xuyên mở ban Thị trường nước ngoài, dạo này công trạng không tệ, do Tiểu Lộ phụ trách. Phải rồi, tôi lên mặt tiền bối, gọi cô là Tiểu Lộ, được chứ?" Chủ tịch Dương chủ động mở miệng đánh vỡ yên tĩnh, cười tủm tỉm hỏi.
Lộ Nam mỉm cười khuôn sáo: "Chỉ là xưng hô mà thôi, Chủ tịch Dương cứ tùy ý."
Cô tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói xưng hô.
"Được, Tiểu Lộ. Tôi còn nghe nói cô mới đi công tác nước ngoài về, thế nào, chuyến này thu hoạch nhiều chứ?" Chủ tịch Dương giống lão tiền bối thông thường trong ngành, cười tủm tỉm thăm dò, nội dung câu hỏi lại từng bước áp sát.
Luận giả cười xã giao, Lộ Nam chưa từng thua ai.
Hơn nữa cô giả cười tinh túy ở:
Người thiệp thế chưa sâu (chẳng hạn như Trì Yến, Chương Lễ) cảm thấy cô cười chân thành.
Người ánh mắt cay độc (Chủ tịch Dương trước mặt, cáo già như Lâm lão tiên sinh ở Thái Lan), mặc dù có thể nhìn thấu, nhưng sẽ không cảm thấy bị mạo phạm.
Nguyên nhân căn bản, vẫn bởi vì - người, đa phần chuộng thị giác.
Lộ Nam trẻ tuổi xinh đẹp, cho dù có cười khách sáo thì vẫn dễ coi.
[Đây cũng là ưu thế giới tính của ta, vì sao không cần?]
[Ai quy định làm nữ cường nhân trên thương trường lúc nào cũng phải cường thế? Lấy nhu thắng cương cũng là một biện pháp tốt.]
"Ban Thị trường nước ngoài toàn khách hàng mới ký hợp đồng, thị trường tiêu thụ đều ở nước ngoài, bây giờ chỉ mới là khởi đầu thôi, Chủ tịch Dương hỏi tôi thu hoạch, tôi chỉ biết nói ngoài mỹ thực các nước, cũng không có gì hơn."
Nếu nói ban Thị trường nước ngoài tình thế tốt đẹp, cho dù tiết lộ thông tin lẫn lộn thật giả, cáo già như Chủ tịch Dương vẫn có thể tìm ra một phần tình hình thực tế.
Nếu nói ban Thị trường nước ngoài không tốt - hừ, liên quan tới sự nghiệp của mình, cô tuyệt đối không muốn bôi nhọ dù chỉ một chút.
Chủ tịch Dương "ừ" một tiếng: "Nhưng thị trường Mỹ, tôi cũng biết được đôi điều, dù sao Lệnh Dương tôi cùng với công ty lớn của Mỹ - Mỹ Lâm có hợp tác, cho nên, cho dù các thị trường hải ngoại khác lạc hậu hơn Nguyên Xuyên cô, thì tiến triển ở thị trường Mỹ, công ty tôi vẫn dẫn đầu. Tiểu Lộ, Nhà tiêu thụ của cô ở Mỹ, làm việc hình như không đứng đắn lắm..."
"Chủ tịch Dương, ngài nói Nhà tiêu thụ đó tôi biết, bọn họ chủ yếu kinh doanh không phải rượu, có thể làm được như thế đã không tồi..." Lộ Nam kịp thời mở miệng, ngăn chặn Chủ tịch Dương nói tiếp: "Dù sao Chủ tịch tôi đã nói, nên khoan dung hơn với Nhà tiêu thụ trái nghề làm rượu. Chủ tịch Dương, ngài thấy đúng không?"
Chủ tịch Dương mặc dù từng gặp Lộ Nam 2-3 lần, nhưng chưa từng đối mặt nói chuyện như lúc này.
Ấn tượng về cô của ông ta trước đó đều thông qua miêu tả từ người khác, vốn tưởng cô ta chỉ là người trẻ tuổi có khả năng, có may mắn, có tướng mạo, người trẻ tuổi như vậy tầm 25-26 tuổi có thể lên tới chức Tổng giám đốc một ban trong công ty rượu doanh thu hơn 10 tỷ mỗi năm, ít nhiều sẽ có phần kiêu ngạo. Chủ tịch Dương đoán thế cũng không sai - giống Tưởng tổng và Tống tổng của Trung Tập, thấy Lộ Nam thể hiện vẻ kiệt ngạo cũng khoan dung hơn bình thường, bởi vì đa phần những người trong ngành tiếp xúc chưa nhiều với Lộ Nam đều cho rằng thế.
Nhưng thật không ngờ. Chủ tịch Dương nheo mắt: không ngờ, cái cô Lộ Nam này là kẻ giọt nước không lọt, đây đâu giống cô gái mới tầm 20 tuổi. Đã vậy...
Chủ tịch Dương lẳng lặng liếc nhìn Mạc Tử Hào.
Mạc Tử Hào tiếp thu ám chỉ, đưa tay rót cho Lộ Nam một chén trà.
Lộ Nam lập tức có dự cảm chẳng lành. Mạc Tử Hào mặc dù đã 36-37 tuổi, nhưng hiển nhiên chưa từng chịu trắc trở. Tiếp xúc hơn nửa năm qua, cho dù có cha anh ta Mạc lão tiên sinh ở đây, Mạc Tử Hào đều chưa từng đối xử khách khí tới vậy với mình.
Chén trà này của anh ta, chỉ e không dễ uống.
Lộ Nam thoải mái nhận phục vụ, gõ tay đáp lễ.
"Thực ra hôm nay tìm Lộ tổng, là có việc muốn thương lượng với cô một chút." Mạc Tử Hào xoay chén trà trước mặt: "Lộ tổng cũng biết đấy, tôi hiện tại triển khai hợp tác sâu rộng với Chủ tịch Dương, đầu tư rất lớn."
Lộ Nam nghe thấy mấy chữ "hợp tác sâu rộng", liền phải nhịn cười rất vất vả - Lệnh Dương và Mỹ Lâm hợp tác sâu rộng, Lệnh Dương và Vinh Bảo hiện tại cũng hợp tác sâu rộng.
Rốt cuộc hố nào sâu hơn?
Hiệu quả debuff chồng lên nhau tuyệt đối lớn hơn đơn thuần 1+1=2.
Lộ Nam gật đầu, chăm chú lắng nghe.
"Cho nên, kế tiếp hợp tác với Nguyên Xuyên, e rằng..." Mạc Tử Hào có phần khó nói, không phải cảm thấy có lỗi với Lộ Nam, mà là sự kiêu ngạo của anh ta khiến bất kể đối diện với Nhà tiêu thụ nào, phải biểu đạt bản thân hiện tại tiền mặt không đủ, đều cảm thấy có phần mất mặt: "E rằng phải tạm hoãn, tiêu thụ bảo thủ."
Nghĩa là, năm nay hợp đồng tiêu thụ rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên đại khái không thể hoàn thành.
Lộ Nam không biến sắc mặt chút nào, ngược lại chau mày, lo lắng hỏi: "Vậy Mạc tổng có cần giảm bớt hợp tác với các loại rượu khác của Nguyên Xuyên không? Rượu Kinh Điển thì sao? Đặc Khúc nữa?"
Mạc Tử Hào nhanh chóng bình tĩnh lại: "À, rượu Kinh Điển và Đặc Khúc có khách hàng cố định, không phải giảm bớt toàn bộ các sản phẩm."
Lộ Nam thở phào một hơi, gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, tôi còn lo lắng tất cả sản phẩm của Nguyên Xuyên đều bị Mạc tổng từ bỏ chứ."
Chữ "từ bỏ", mang ý chê bai.
Chủ tịch Dương ho khan một tiếng, dẫn tới mọi người chú ý, sau đó chen ngang: "Lộ tổng nói quá lời, Mạc tổng không từ bỏ rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên, chỉ là lựa chọn sau khi cân nhắc mà thôi."
"Tôi hiểu rồi." Lộ Nam mỉm cười như cũ: "Vậy tôi chúc cho Chủ tịch Dương và Mạc tổng tiền vô như nước."
Cô không hề níu kéo, khiến Chủ tịch Dương và Mạc Tử Hào còn có chút thất vọng.
...
Ra khỏi Vinh Bảo Tửu Nghiệp, Lý Thanh không dám nhiều lời một câu, đến tận khi lên xe, mới khẽ hỏi: "Lộ tổng, chúng ta về văn phòng?"
"Không, cô tan làm đi, cô để lại xe cho tôi."
"Vâng, vâng, Lộ tổng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT