Nghe thấy Nam Nam giới thiệu anh như vậy, Trần Kiêu nhanh chóng nhếch miệng.

Có sung sướng, cũng có bất đắc dĩ.

Sung sướng là, năm đó cô bé lanh lợi muốn "cáo mượn oai hùm" này còn giả vờ vâng vâng dạ dạ, lấy đề nghị hoàn thiện thỏa thuận cạnh nghiệp đổi lấy lợi thế, bây giờ thì dùng thẳng tay, không cần thăm dò suy nghĩ của anh, đã vạch trần thân phận tiềm ẩn của anh. Cũng tốt, ít nhất không coi anh là người ngoài.

Bất đắc dĩ là, cô nói như vậy, ai biết liệu có tác dụng ngược hay không? Trong mắt những người xung quanh, cả cái cô Tiểu Tô kia đều chợt vụt qua vẻ cứng đờ, hoàn toàn rơi vào trong mắt Trần Kiêu.

Tiểu Tô xấu hổ nói: "Hơn 3 năm không gặp, ban nãy tôi hơi thất lễ. Lộ, Lộ tổng đừng phiền lòng."

[Quả nhiên, con người sẽ thay đổi, phải không? Khi cô phá vỡ chuyện vượt quá giới hạn của bản thân, vậy giới hạn của cô càng ngày càng thấp.]

Lộ Nam không có hứng nghe người khác trình diễn "trà xanh", cũng không thích tranh miệng lưỡi.

Cô thản nhiên nói: "Không sao, lần sau nếu gặp nhau tại trường hợp thương mại, gọi tôi Lộ tổng là được. Còn riêng tư, chúng ta vẫn giống như trước, Tiểu Tô."

Tưởng tổng ngồi ở vị trí đầu cười khẽ: "Tiểu Tô, nghe thấy chưa? Lần sau gặp mặt, nhớ gọi Lộ tổng."

"Vâng, Tưởng tổng." Tiểu Tô lúng túng cúi đầu.

Tưởng tổng nói tiếp: "Nhưng hôm nay chỉ là ăn một bữa cơm hiểu biết lẫn nhau, như vậy cứ thoải mái đi, tôi gọi cô là Lộ Nam, được chứ?"

Tưởng tổng trong truyền thuyết vừa mở miệng, Lộ Nam cũng nhìn qua, cô nhếch môi cười: "Tưởng tổng cứ tự nhiên, thực ra cách gọi là chỉ là hình thức mà thôi."

Tưởng tổng nhìn tầm hơn 40 tuổi, tóc dày, đeo kính gọng vàng, mặc dù hiện tại là tháng 7, nhưng mặc âu phục chỉnh tề, thoạt nhìn là người đàn ông trưởng thành vô cùng lịch sự nho nhã. Nhưng nghe giọng nói và thần thái trò chuyện của ông ta, Tưởng tổng không hề coi Lộ Nam là quản lý cùng tầng lớp của công ty đối tác, e rằng chỉ có Trần Kiêu mới là người ông ta chịu đặt ngang hàng để nói chuyện.

Lộ Nam đời này không có ý định trở lại Trung Tập, cô muốn thăm dò suy nghĩ của Trung Tập mới dự bữa tiệc này, vì vậy cố tình biểu hiện ra cung kính có hạn với Tưởng tổng. Cũng rất phù hợp với hình tượng "bởi vì công việc có chỗ dựa, quen thuận buồm xuôi gió cho nên không khiêm tốn như dĩ vãng".

Trần Kiêu cụp mắt, che lại ý cười trong mắt: điệu bộ này của cô, có vài phần giống với thần thái giận dỗi vũ công trên du thuyền mấy hôm trước. Xem ra Nam Nam diễn xuất đa dạng, lúc cần rút ra một kiểu, quả thực còn nhanh hơn trò chơi đổi trang phục.

Bầu không khí nhất thời khó xử, Tống tổng coi như tìm được cơ hội chọc cười: "Nào nào nào, Lộ Nam, Trần tổng, đều ngồi xuống đi."

Mọi người ngồi xuống, người tung đề tài, cố gắng nắm giữ tiết tấu buổi tiệc biến thành Tống tổng, Tiểu Tô ngồi cạnh ngoan ngoãn thường ra hiệu cho nhân viên phục vụ rót rượu hoặc bỏ đĩa rác... thành thạo thỏa đáng.

"Hôm nay không uống rượu Nguyên Xuyên của chúng tôi ư?" Đã giả vờ kiêu ngạo, vậy phải giữ hình tượng tới cùng, Lộ Nam trực tiếp dò hỏi.

"Tiểu Tô đang dặn nhân viên phục vụ tỉnh rượu vang cười nói: "Lộ Nam, cậu đã uống rượu Nguyên Xuyên bao nhiêu năm rồi, thay đổi khẩu vị không được sao? Uống mãi một vị, sẽ ngấy chứ?"

Lộ Nam nhìn Tiểu Tô: "Nguyên Xuyên có 5 nhãn hiệu lớn, mỗi loại có ít nhất hơn 3 sản phẩm đẩy mạnh, cộng thêm hệ liệt Xa Hương và rượu cầm tinh, cho dù mỗi ngày uống một loại, uống xong một vòng tối thiểu cũng phải hơn 1 tháng, tới giờ, quả thật tôi còn chưa chán. Tôi mặc dù không mấy tán đồng với cách nói của cô, nhưng nhập gia tùy tục, nếm thử rượu vang Tống tổng chuẩn bị cũng được."

Câu cuối cùng, nói rất bất đắc dĩ, dường như tại vì Tiểu Tô cố tình gây sự.

[Hết cách, cô ta nóng lòng biểu hiện, mà ta lấy tĩnh chế động, đương nhiên là ta tài giỏi có thừa.]

"Tưởng tổng, tôi kể cho ngài nghe, Lộ Nam và Tiểu Tô là bạn học, năm đó còn đồng thời thực tập ở Trung Tập ta." Tống tổng cười tủm tỉm.

Tưởng tổng tràn đầy hứng khỏi hỏi: "Thế ư? Như vậy suy cho cùng, không thể giữ lại Lộ Nam, là tổn thất của Trung Tập ta."

"Đúng vậy." Tống tổng thổn thức: "Khi đó Lộ Nam gửi đơn từ chức, tôi còn cố ý tìm cô ấy nói chuyện, đáng tiếc không thuyết phục được. Nhưng bây giờ thoạt nhìn, cô ấy cũng không tới sai chỗ, phải không Lộ Nam? Nguyên Xuyên coi bộ cũng là sân khấu không tệ."

[Lãnh đạo cũ khen công ty hiện tại của ta không tệ, nhận xét kiểu này thật là cao cao tại thượng.]

Lộ Nam cười nói: "Tống tổng quá khen. Trung Tập và Nguyên Xuyên đều là tập đoàn hùng hậu, chỉ là Nguyên Xuyên phù hợp với tôi hơn chút thôi."

Trần Kiêu bị câu "biểu lộ" giống thật mà là giả này khiến tim đập nhanh vài nhịp - cho dù anh biết, đây là Lộ Nam biểu lộ với công ty.

"Cô đừng khiêm tốn thế, tôi đã từng nói, cô rất ưu tú, tới đâu cũng sẽ nổi bật." Tống tổng hoài niệm nói.

Rượu qua ba tuần, Lộ Nam giả vờ vô tình oán giận: "Tống tổng, ngài khen tôi ưu tú, nói muốn ủng hộ công việc của tôi, nhưng không thể chỉ nói suông mà thôi. Tôi biết, nghiệp vụ rượu trắng ngài chỉ thuận tay làm, nhưng bây giờ cửa hàng trưng bày của Trung Tập có phải quá đáng rồi không. Với bố trí như ban sáng, tôi không dễ giải thích với công ty đâu."

Tống tổng hiển nhiên đã định liệu Lộ Nam sẽ chất vấn, ông ta ra chiều khó xử: "Lộ Nam à, thị trường Mỹ và trong nước thật sự hoàn toàn bất đồng. Cô biết đấy, lúc ở Hải Lâm, tôi cũng từng nhìn thấy cửa hàng trưng bày của Phi Tường Dương tổng, à, đương nhiên đó là rượu Kinh Điển. Cửa hàng của anh ta mở gần thương trường náo nhiệt, xung quanh mấy cửa hàng Danh yên tửu kinh doanh đều không bằng. Nhưng ở Mỹ, không bắt chước được, cô xem với khuôn mẫu lắp đặt và hình ảnh mà Nguyên Xuyên đưa ra, những người ngoại quốc đó có hiểu chút tiếng Trung nào đâu, càng khỏi bàn hiểu được trong cửa hàng ta bán nhãn hiệu rượu trắng nào."

Đây là sự thật.

"Khai thác thị trường hải ngoại gặp khó khăn nhất định là lớn hơn so với thị trường trong nước, cho nên công ty chúng tôi ủng hộ cũng lớn cơ mà." Lộ Nam từ tốn ra hiệu cho phục vụ rót thêm chén rượu cho Tống tổng: "Trung Tập trước kia đưa rượu Hài Hòa vào các siêu thị châu Á và siêu thị bản địa, đều hết sức tài giỏi, nhưng Nguyên Xuyên chúng tôi gửi chi phí hỗ trợ cũng rất xông xênh. Tống tổng, tôi thấy cửa hàng trưng bày thêm mấy loại rượu TQ, liền biết Trung Tập vẫn muốn tử tế làm thị trường Tây Mỹ, chỉ vì tạm thời gặp phải chướng ngại, cho nên mới muốn nở hoa nhiều mặt, phải không?"

Đúng vậy.

Không chỉ Tống tổng, ngay cả Tưởng tổng cũng phải thừa nhận, Lộ Nam nói đúng.

Mấy triệu đô với Trung Tập không tính nhiều, nhưng Tống tổng không muốn trên tay có nghiệp vụ là nợ khó đòi.

Bây giờ đối diện với lãnh đạo cấp cao của Nguyên Xuyên, Tống tổng vẫn muốn cứu vãn, dù sao bọn họ còn nộp tiền ký quỹ, dù sao trong kho hàng vẫn có hơn triệu tiền rượu.

Tống tổng biết, chuyện sáng nay nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Ông ta liếc nhìn Tưởng tổng: "Quả thật, chúng tôi trưng bày thêm rượu của những thương hiệu như Quốc tửu, vốn muốn đa dạng hóa sản phẩm hấp dẫn khách hàng. Nhưng chúng tôi tuyệt đối không trưng bày sản phẩm rượu Lệnh Dương, điểm này các vị cứ yên tâm... Lệnh Dương làm việc không theo quy củ, sáng nay, người Nguyên Xuyên vào cửa hàng chẳng bao lâu, chẳng phải đã bị nhân viên trong cửa hàng phát hiện sao? Thực ra là do 2 tháng nay, thường xuyên có người tới cửa hàng điều tra tình hình. Cho nên nhân viên tiêu thụ đặc biệt lưu ý tới những người đi vào ngó nghiêng dáo dác."

[?]

Tống tổng nhấn mạnh: "Người tới, đa phần đều là người TQ nội địa, còn có một bộ phận lớn xuất xứ từ Nguyên Xuyên các cô."

Đinh.

Kết hợp với Tống tổng phía trước đột nhiên đề cập Lệnh Dương, Lộ Nam biết những người này là ai, là những người bị Lệnh Dương và Mỹ Lâm cạy đi!

Tống tổng nhìn sắc mặt Lộ Nam, biết cô đã đoán được thân phận những người đó, bèn tiếp tục khó xử nói: "Trung Tập chúng tôi vốn không phải Nhà tiêu thụ truyền thống, tin tức liên quan tới ngành này không khỏi lạc hậu hơn chút. Nhưng Nguyên Xuyên năm nay liên tiếp có chuyện, còn có cường địch mơ ước bên cạnh, khiến phía đối tác như chúng tôi trong lòng rất bất an."

Tống tổng nói không khác gì lời nhảm nhí, lời này nói sớm 3 tháng, sức thuyết phục sẽ mạnh hơn chút. Bởi vì giữa tháng 4, lúc Lệnh Dương và Mỹ Lâm mới đạt được hợp tác sâu rộng mới là thời khắc gian nan nhất của Nguyên Xuyên.

[Tống tổng nói chỉ có thể tin hơn nửa, chứng tỏ rằng, buổi chiều lúc Macklin phân tích hiện trạng rượu trắng TQ ở Tây Mỹ, còn có điều giữ lại.]

Lộ Nam nhẹ nhàng đụng đầu gối dưới bàn, an ủi Trần Kiêu.

Trần Kiêu cũng đáp lại.

Anh không sao.

Macklin là người có hàm dưỡng nghề nghiệp, buổi chiều bọn họ thỉnh giáo, Macklin miễn phí phân tích là tình cảm - còn muốn hỏi thăm cử động của đối thủ cùng ngành, phải chi thêm tiền, chỉ dựa vào nhân tình quan hệ là không đủ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play