"A~ anh cho rằng, em định đi một mình?" Lộ Nam ngồi ghế lái phụ, bất giác sán lại gần Trần Kiêu, muốn nhìn kỹ vẻ mặt anh.
Trần Kiêu bất đắc dĩ nhìn cô: "Dựa vào tính cách không sợ gian nguy, vượt khó mà lên của Lộ tổng ngài, e rằng càng biết yến vô hảo yến, càng muốn tới."
Lộ Nam gật gù, thẳng người lên, dựa vào lưng ghế, đeo dây an toàn: "Người hiểu ta, Trần tổng đó."
"Đi thôi, buổi sáng anh bảo đưa em thấy một người." Trần Kiêu nhoẻn cười, vươn tay khởi động xe: "Là cha dượng của anh."
Lộ Nam:??
"Chờ chút! Anh nói lại xem, thấy ai?"
"Cha dượng của anh. Đừng căng thẳng, không phải muốn dẫn em đi gặp trưởng bối trong nhà." Trần Kiêu vội vàng giải thích: "Ông ấy là người rất thú vị, mặc dù là cha dượng của anh, nhưng thực tế hàng ngày chung sống giống bạn thân hơn. Anh mang em đi gặp ông ấy, một là muốn ông ấy thấy người anh thích; hai là, suy nghĩ tới ban Thị trường nước ngoài khai phá thị trường nước Mỹ khó khăn, anh muốn tiến cử ông ấy cho em. Ông ấy là nhà phân tích độc lập nổi tiếng, hiểu thâm sâu về hàng tiêu dùng nhanh ở Mỹ, có lẽ có thể trợ giúp em."
Cha dượng như bạn ư? Cũng dễ hiểu, dù sao ở đây có khác biệt văn hóa.
Chỉ có điều...
Lộ Nam hơi tò mò: "Theo lời anh nói, cha dượng anh có năng lực, có quan hệ, có thể trợ giúp cho ban Thị trường nước ngoài, vậy vì sao ông ấy không hỗ trợ Trần tổng?" Trần tổng ở đây ý chỉ Trần Diệp Thư.
Trần Kiêu lắc đầu nói: "Mẹ anh... chí không ở Mỹ, cho dù Macklin ở đây có quan hệ, nhưng ở TQ, vẫn không giúp được gì."
Lộ Nam gật đầu hiểu rõ: cũng đúng, ngân hàng Mỹ Lâm ký hợp tác thỏa thuận sâu rộng với Lệnh Dương chỉ để ngụy trang, mục tiêu của Trần nữ sĩ là đẩy mạnh rượu vang từ nông trại mà Mỹ Lâm tham gia đầu tư tiến vào thị trường TQ. Vị cha dượng này của Trần Kiêu có thể tạo ra tác dụng ở TQ, e rằng còn không bằng Đồng đại khu?
[Đợi chút, nhà phân tích độc lập, tên Macklin, chắc không phải là tên tuổi lẫy lừng trong ngành tiêu dùng nhanh ở TQ, đại lão Macklin trong đồn đại có thể "điểm thạch thành kim" đấy chứ? Trùng hợp quá!]
Lộ Nam chần chừ hỏi: "Cha dượng của anh, tên đầy đủ là gì?"
Trần Kiêu lưu loát đọc ra.
Anh nói tiếng Anh rất êm tai, vừa rồi lúc anh nghe điện thoại ở cửa hàng Trung Tập, Lộ Nam đã định khen anh.
Nhưng bây giờ sự chú ý của Lộ Nam hoàn toàn không ở phát âm của anh - [Quả nhiên là vị đại lão đó.]
Có lúc trong cuộc sống đủ loại "trùng hợp" quả thật sẽ khiến người cảm thấy, xung quanh hết thảy hình như có kịch bản.
Người dường như xa lạ, có lẽ trong tương lai một ngày nào đó sẽ quen biết.
Mà cô xuyên qua khe hở thời không, sống lại một lần, tự cho là tiên tri, lại phát hiện rất nhiều bí mật trước kia chưa từng tiết lộ.
Cảm giác này chưa tới mức khiến cô chán nản.
Chỉ cảm thấy vô cùng huyền diệu.
"Nam Nam? Sao thế?" Trần Kiêu thấy bạn gái hiếm khi mới lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn, vội vàng nhận sai + an ủi: "Anh không phải cố ý không nói cho em biết trước, chỉ sợ nói sớm quá em lại nghĩ nhiều, em thật sự thật sự chỉ cần đối đãi với ông ấy như người lớn tuổi hoặc bạn bè nước ngoài là được, ông ấy tuyệt đối sẽ không hỏi những vấn đề khiến em khó xử, bối rối."
Lộ Nam lấy lại tinh thần.
Cô hiểu ý tốt của Trần Kiêu, bèn cười trấn an: "Em không lo lắng cái này. Em muốn nói, lần đầu gặp mặt em cũng không tiện đi tay không, chúng ta có nên đi mua gì không?"
Trần Kiêu thở phào một hơi: "Không sao, anh mang theo vài món đồ thủ công mỹ nghệ trong nước, Macklin thích mấy thứ này, lát nữa kêu chúng ta chọn cùng nhau."
[Bingo! Ta biết mà!]
Lộ Nam ngước mắt, mỉm cười với anh: "Được, anh chuẩn bị rồi thì tốt. Như vậy, xuất phát?"
Mắt thấy Lộ Nam đàm tiếu như thường, Trần Kiêu cũng tươi cười: "Xuất phát. Ông ấy ở quán cafe gần đây chờ chúng ta..."
Trên phố xe như nước chảy, Lộ Nam nhìn người đi đường, quảng cáo, biển hiệu khác biệt hoàn toàn so với trong nước, bỗng sinh ra cảm giác hoảng hốt xa lạ.
Nửa tiếng sau tới quán cafe mà Trần Kiêu hẹn Macklin.
Trần Kiêu giống như làm ảo thuật, lấy hộp chạm khắc xinh xắn từ cốp xe ra, dắt tay Lộ Nam: "Chúng ta vào thôi."
Macklin có làn da trắng, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đôi mắt xanh lam và một đầu tóc hung vàng.
Cũng giống người phương Tây đoán không ra tuổi tác của người phương Đông, Lộ Nam nhìn thấy Macklin, nếu không phải từng tìm hiểu tư liệu về ông ấy, cũng không nhìn ra người trước mặt năm nay đã hơn 60 tuổi.
"Hi Nghiêu, lâu rồi không gặp." Macklin biết chút tiếng Trung, quen miệng gọi nhũ danh của Trần Kiêu, ông ấy còn tương đối nhiệt tình ôm lấy Lộ Nam.
"Macklin, đây là bạn gái con, Lộ Nam..." Trần Kiêu giới thiệu họ cho nhau.
Macklin nói chậm lại, nói tiếng Trung không mấy lưu loát, khen Lộ Nam xinh đẹp, giống hoa tường vi.
Khụ khụ, người nước ngoài khen người, đại để đều thẳng thắn như vậy.
Lộ Nam có cảm tưởng rất tốt với Macklin, đương nhiên sẵn sàng nhân nhượng đối phương, cũng hàn huyên bằng tiếng Anh lưu loát.
Macklin nhướn mày với Trần Kiêu, dường như đang khen: nhóc con, tinh mắt lắm.
Có thể thấy giữa Trần Kiêu và cha dượng khá thân thiết, là mối quan hệ vừa là thầy vừa là bạn.
Bởi vì Lộ Nam biết, Trần Kiêu giống cô, là người không thích làm phiền tới người khác.
Loại người như họ quen với tự giải quyết vấn đề của bản thân, tự thoát khỏi khó khăn.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, nếu được họ coi là người nhà, như vậy khi người một nhà lên tiếng xin giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ hết lòng.
Rất hiển nhiên, Macklin chính là người có vinh hạnh được Trần Kiêu coi là "người nhà".
[Đây cũng là may mắn của Trần Kiêu.]
[Thảo nào chúng ta có bối cảnh gia đình tương tự, nhưng tính cách anh ấy khoan dung nhã nhặn hơn chút.]
Trần Kiêu tự nhiên thăm dò quan điểm của Macklin về việc rượu trắng TQ tiến vào thị trường nước Mỹ.
Hiển nhiên, Macklin biết cha ruột Trần Kiêu làm gì, nhưng ông ấy cũng không ngại. Ông ấy phân tích hết thảy cho Trần Kiêu nghe: "Nói thật, Hi Nghiêu, trước kia ta đã đề nghị con. Cá nhân ta không mấy coi trọng việc rượu trắng TQ tiến vào thị trường Mỹ. Con biết đó, trong này có chênh lệch quá lớn giữa khác biệt văn hóa và mùi vị, sở thích của người Mỹ."
Trần Kiêu gật đầu: "Con biết, con còn nghe nói, cha cũng không xem trọng hợp tác sâu rộng giữa rượu Lệnh Dương TQ và Mỹ Lâm."
"Phải, con và Alice (Trần Diệp Thư nữ sĩ) thật quật cường như nhau, chỉ có điều Mỹ Lâm trọng tâm nhất định không ở rượu trắng, còn lại ta không thể nói nhiều." Macklin tự nhiên có hàm dưỡng nghề nghiệp, chỉ nói những gì có thể nói: "À phải rồi, cha đã xem quảng cáo của nhãn hiệu rượu trắng của con trên Quảng trường Thời Đại - theo cha biết, Alice còn bởi vậy mà bị lãnh đạo cấp cao của Mỹ Lâm gửi riêng thông báo."
Macklin lập tức bổ sung: "Đương nhiên ta không trách con. Thực ra, Alice đã nói với ta, cô ấy bởi vì phạm phải sai lầm tự cao tự đại, cho nên tâm phục khẩu phục thua bởi một cô bé nhỏ nhắn hết sức thông minh. A, trời ạ, cô bé đó chắc không phải là cô chứ? Lộ?"
Bị gọi là cô bé còn có phần xấu hổ nha.
Lộ Nam chớp mắt: "Tôi rất xin lỗi, chắc là tôi đấy."
"Không không không, cô không cần xin lỗi tôi. Thương trường chính là như vậy, cô làm đúng." Macklin chớp mắt với Lộ Nam: "Hi Nghiêu bảo tôi kiến nghị vài câu, vậy tôi nói thẳng nhé."
"Muốn mở rộng rượu trắng TQ, chỉ dựa vào công ty TQ là không đủ. Cô nên biết, nơi này mặc dù thường hô bình đẳng, nhưng về một số phương diện bài ngoại rất mãnh liệt. Cho nên, tôi đề nghị các cô nên tìm tới người Mỹ, thông qua tay họ, bán rượu trắng."
"Quán bar là nơi bán rượu rất tốt, chỉ có điều nếu chỉ uống kèm đá, rượu trắng TQ vẫn không sánh được với whisky, đúng không?"
"Còn nữa, giá cả và nồng độ nên thấp xuống nữa."
Cuối cùng Macklin sung sướng nói: "Hi Nghiêu, sắp tới cha định tới TQ, cho nên, đừng tỏ ra lưu luyến không rời như thế, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi."
Chia tay Macklin, Lộ Nam thở dài thật sâu: khó! Ta đã biết từ lâu sẽ khó! Cho dù bây giờ rượu Hài Hòa ở Mỹ có hợp đồng mấy triệu đô, nhưng... còn xa mới đủ! Thị trường rộng lớn thế này, triệu đô chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi, không tạo sóng gió, không hề nổi bật.
Những phân tích của Macklin, sao Lộ Nam lại không biết?
Hôm nay chứng kiến hết thảy ở cửa hàng Trung Tập, càng khiến Lộ Nam ý thức được, một Nhà tiêu thụ không phối hợp, xa ở nước ngoài, có thể khiến xưởng vô lực thế nào. Nhưng Trung Tập không phối hợp ngay từ đầu sao?
Không phải, công ty họ khi bắt đầu ký hợp đồng, tất nhiên cũng phải khảo sát, có tin tưởng vào dự án này mới ký hợp đồng.
Như vậy lúc đầu có lòng tin như thế, bây giờ dần dần lại biến thành có lệ, là vì sao?
Bởi vì phản ứng trên thị trường không như mong muốn, bởi vì lượng tiêu thụ không tốt.
Trần Kiêu cầm tay Lộ Nam: "Đừng vội, chúng ta đi từng bước một."
Lộ Nam gật đầu: "Ừ, không vội."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT