Cơm tối cùng ngày trợ lý Địch lại hưởng thụ đồ ăn cao cấp.

Hồng Vĩ còn nhớ quan tâm chút cấp trên của họ: "Trần tổng và Lộ tổng không ăn với chúng ta sao?"

Trợ lý Địch và Lý Thanh đồng thời nhìn Hồng Vĩ một cái.

Trợ lý Địch nghiêm nghị nói: "Trần tổng và Lộ tổng có chính sự, anh không cần quan tâm."

Bọn họ làm trợ lý / thư ký, đều phải tương đối nhạy bén với tất cả mọi việc của cấp trên, hơn 1 tiếng trước nhận được tin nhắn của từng boss gửi đến, đã ý thức được nhất định là có chuyện gì đó xảy ra ngoài kế hoạch, nếu không hai boss cũng sẽ không cố ý dặn dò một câu buổi tối đừng ở ngoài quá muộn.

Trợ lý Địch mặc dù có vài phần suy đoán về quan hệ giữa Trần tổng và Lộ tổng, nhưng anh ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nói với người khác, nhiều nhất là lúc ở trên giường đắp chăn không nhịn được bát quái một chút với bà xã làm giáo viên nhà trẻ mà thôi.

Đây chính là tố chất nghề nghiệp của anh ta!

Hồng Vĩ còn ngơ ngác, vẫn có chính sự? Buổi trưa không phải thảo luận gần xong rồi sao? Chẳng lẽ, Lâm tổng vì trò chuyện hợp ý với Lộ tổng, nên định tăng mức hợp đồng?

Nghĩ tới đây, Hồng Vĩ đều cảm thấy anh ta đang mơ mộng hão huyền, song phương mới bắt đầu thực hiện hợp đồng tiêu thụ chưa tới 1 tháng, sao có thể thêm vào.

"Được rồi, tò mò thế làm gì. Chúng ta đi công tác theo boss, nghe boss sắp xếp, có ăn có uống, lại còn miễn phí, còn được thêm kiến thức, không tốt sao?" Lý Thanh mở miệng.

...

Đương nhiên tốt, cảnh sắc ở khu biệt thự trên đỉnh núi Vân Đình, tuyệt đối không tầm thường. Vào ở nơi này, cần chú ý căn bản không phải vấn đề chi phí, mà là bao lâu thì đặt được phòng.

Mặt trời lặn trên đỉnh núi vô cùng hùng tráng, cho dù hôm qua ngắm một lần, hôm nay xem lại, mặt trời lặn về hướng tây, nhuộm nửa bầu trời thành màu đỏ cam, vẫn rực rỡ như vậy. Nếu trời mưa, ắt hẳn sẽ có phong cảnh bất đồng hoàn toàn.

Trong biệt thự, Trần Kiêu và Lộ Nam ngồi trên sofa, trước mặt họ là cửa sổ sát đất bằng thủy tinh.

Lộ Nam ngồi trong bóng tối, nơi ánh chiều tà không chiếu tới, nhìn khung cảnh như bức tranh sơn dầu trước mặt, cũng giống hình ảnh duy mỹ "cô gái dưới ánh chiều tà".

Bọn họ câu được câu chăng bàn luận công việc, đều là những chuyện không quan trọng.

Bởi vì, trong phòng còn có những người khác.

Lâm lão tiên sinh xin lỗi, nói vì cha con họ còn có việc khác, nên tối nay không thể chiêu đãi hai người họ, bèn sắp xếp cho họ một bữa tối nghe nói là đẳng cấp Michelin.

Bếp trưởng người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nấu ăn, nhân viên phục vụ thì bận rộn bày biện bàn ăn và bát đĩa, chưa tới nửa tiếng, một bữa tối với ánh nến đã xong xuôi.

Vì phối hợp với đồ ăn hôm nay, nên trên bàn ngoài rượu Nguyên Xuyên, còn có rượu vang và rượu ngoại, đủ có thể thấy người chuẩn bị bữa ăn này rất chu đáo.

Trước khi ra ngoài, nhân viên phục vụ hỏi khách quý muốn uống loại rượu nào, cô ấy mở ra trước để tỉnh rượu.

Trần Kiêu cầm cổ chai rượu vang hỏi Lộ Nam: "Cái này nhé?"

Thả lỏng bên ngoài, không cần bữa nào cũng phải dùng rượu công ty mình - bọn họ trước kia cũng từng lén uống Di tửu.

"Ừ." Lộ Nam không có ý kiến.

Trần Kiêu gật đầu ra hiệu: "Vậy mở chai này. Cảm ơn."

Nhân viên phục vụ dàn hàng chúc khách dùng cơm vui vẻ, sau đó lần lượt ra ngoài.

Cơm Tây buổi tối rất ngon, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, nấu nướng vừa vặn, Lộ Nam lần trước ăn một bữa cơm Tây chính tông như vậy vẫn là bữa cơm tối ở căn biệt thự BK của Trần tổng Mỹ Lâm.

Nhưng đồ ăn có ngon, Lộ Nam cũng chỉ lướt qua mà thôi, cô đặt dao nĩa xuống, lấy khăn ăn lau sạch khóe miệng.

Ngoài dự đoán, tối nay Trần Kiêu cũng ăn rất ít.

Lộ Nam nghi hoặc nhướn mày.

Trần Kiêu đặt khăn ăn xuống: "Anh ăn no rồi. Tâm sự đi. Anh cho rằng tối qua chúng ta đã thống nhất, không can dự vào công việc nội bộ của Nhà tiêu thụ. Nhắc nhở Lâm lão tiên sinh, cũng đã là tận tình tận nghĩa." Không phải anh máu lạnh, mà trong mắt Trần Kiêu thân sơ có khác.

[May mà không phải nói anh tức no bụng rồi.]

[Nhưng, ta cũng biết anh ấy kiểu gì cũng muốn nói tới chuyện này.]

"Em nói chiều nay là trùng hợp, anh tin không?" Lộ Nam mở to đôi mắt vô tội, cách bàn cơm Tây nhìn Trần Kiêu.

Trần Kiêu cụp mắt, không đáp.

Anh rất muốn tin, nhưng không thể.

Lộ Nam cũng biết cô nói rất có lệ, nhưng cô không biết nên giải thích thế nào - chẳng lẽ kêu, em nhớ tới tin tức đọc đời trước, cho nên lớn mật suy đoán, cẩn thận chứng thực?

Đây là cảnh tượng mà người trọng sinh không muốn thấy nhất, bởi vì chỉ có chính mình biết làm thế là đúng, lại không thể giải thích rõ ràng vì sao sẽ làm vậy.

Buổi trưa lúc nói chuyện về xe hơi, Lộ Nam đã biết, cô có thể lừa gạt tất cả mọi người ở đây, cho dù là Lâm lão tiên sinh đa mưu túc trí cũng thế, nhưng duy độc Trần Kiêu là không được.

Bởi vì bọn họ rất giống nhau, hơn nữa mấy năm nay quá quen thuộc, Trần Kiêu biết mọi thứ về cô, ngoài tập gym, đọc sách, căn bản cô không có đời sống riêng tư, càng khỏi bàn tới đua xe.

Lộ Nam không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể cười nhẹ: "Cho nên, tối qua em nói rồi mà, em rất may mắn, bất luận trên chiếu bạc hay trong cuộc sống."

Cô cảm thấy mình nói hiên ngang lẫm liệt, kỳ thực trong nụ cười xen chút chột dạ mà chính cô cũng không phát hiện.

Trần Kiêu nghiêm túc: "Cho dù em may mắn, nhưng chuyện lần này không giống. Chúng ta ở nước ngoài lạ nước lạ cái, chuyện sòng bạc dính dáng tương đối phức tạp, hai chuyện tối qua và sáng nay, bất luận em dính vào chuyện nào, đều có khả năng dẫn tới hậu quả không thể đoán trước."

Lộ Nam giải thích: "Em biết, nhưng anh thấy đấy, động tác của Lâm lão tiên sinh rất quả quyết, ông mấy mặc dù nhiều năm mặc kệ Vân Đình, nhưng một khi ra tay, một đòn trúng đích. Bọn họ tối nay chắc đang xử lý việc này. Ngày mai chúng ta rời đi, việc này không còn quan hệ tí gì với chúng ta nữa."

Trần Kiêu chán nản thở dài: "Em biết anh đang lo lắng cái gì."

"Đinh" một tiếng, là tiếng ly thủy tinh va chạm nhau, Lộ Nam nở nụ cười má lúm đồng tiền: "Em biết rồi, sẽ không có lần sau, em bảo đảm. Cạn ly?"

Cạn ly = cho qua, Trần Kiêu bất đắc dĩ uống hết rượu trong ly.

[Đây có lẽ là bất đồng ý kiến đầu tiên sau khi chúng ta yêu đương hơn 1 tháng tới nay? Có phải tới hơi sớm không nhỉ?]

Lộ Nam suy tư, quyết định dỗ dành anh.

Hôn, ôm một cái là không thể thiếu, nhưng Trần Kiêu vẫn tỏ ra tâm sự nặng nề, khiến Lộ Nam biết, chuyện này kỳ thực anh còn không bỏ qua, thế là cô chớp mắt: "Em đi rửa ráy, ngủ ngon."

Lộ Nam ngủ rất ngon, Trần Kiêu thì ngủ không yên, cha con họ Lâm thì cả đêm không ngủ.

Chuyện liên quan tới tính mạng bày ra trước mắt, Lâm Kỳ Vĩ vốn có vài phần tâm tư kiều diễm với Lộ Nam bay hết, bất mãn với A Vĩ cũng phải xếp sau cảm giác nôn nóng sau khi bị đe dọa tới tính mạng.

Anh ta muốn nói, kẻ gian lận trên xe mình có khi là A Vĩ.

Nhưng lời này chưa xuất khẩu, đã bị ngăn chặn.

Bởi vì Lâm lão tiên sinh dùng thủ đoạn không chính quy, tách những người bên cạnh Lâm Kỳ Vĩ ra "thăm dò", mau chóng phát hiện, kẻ giở trò trên xe anh ta không phải ai khác, chính là tên tâm phúc.

Còn vì sao? Đương nhiên là vì tiền. Trong mắt tâm phúc, sòng bạc có thể kiếm tiền bằng rất nhiều cách, bán thuốc lá bán rượu bán xuân, cái nào không kiếm tiền? Nơi này giống như một nướ thu nhỏ nằm trong một quốc gia, chỉ chớp mắt, đã có thể kiếm được lợi nhuận gấp trăm nghìn lần.

Nhưng Lâm Kỳ Vĩ nhát gan, này cũng không dám, kia cũng không dám, bảo thủ thỏa mãn.

Còn có vài vấn đề như xã hội đen Malaysia thèm thuồng sòng bạc đã lâu, chỗ này dính líu tới quá nhiều, không phải một buổi tối có thể giải quyết xong.

Chỉ có thể nói, nếu không có "trực giác" của Lộ Nam nhắc nhở, Lâm lão tiên sinh thoạt đầu có thể cho rằng bắt chuột đơn thuần là muốn làm tổn hại tới danh tiếng sòng bạc; nếu không phải Lộ Nam nói tới xe, như vậy Lâm lão tiên sinh bởi vì chuyện bắt chuột mà bất mãn con trai ruột, Lâm Kỳ Vĩ và A Vĩ rất có khả năng lại nảy sinh xung đột, với tính cách của Lâm Kỳ Vĩ, rất có khả năng sẽ lái xe như bay xuống núi. 1 chết 1 thương, nếu người chết không phải anh ta, như vậy chính là người đuổi theo muốn cản lại...

[Người chết rất có thể là A Vĩ, hoặc giả là vệ sĩ bên cạnh Lâm lão tiên sinh? A Kiều? A Đức? Ai biết, bây giờ chuyện này vì ta tham dự nên thay đổi. Bất kể thế nào, sớm phá hủy ổ buôn người và né tránh cái chết cho người khác, ta đều coi như đã tích công đức rồi đi?]

Lộ Nam tỉnh ngủ, ánh mặt trời sáng chói, cô vươn vai, thu dọn hành lý.

Nhóm Nguyên Xuyên tập hợp, làm xong thủ tục trả phòng, chuẩn bị rời khỏi Vân Đình, ra sân bay.

Cha con họ Lâm biến mất từ tối qua lại xuất hiện.

Lâm lão tiên sinh mỉm cười ôn tồn: "Tiểu Lộ, còn muốn trải nghiệm đường đèo Vân Đình không?"

Lộ Nam cười nói: "Để lần sau ạ."

Lâm Kỳ Vĩ có phần tiếc nuối, cầm tay Lộ Nam rất lâu không thả ra.

Lúc Lộ Nam chuẩn bị hành động, chàng thanh niên tầm 20 tuổi đứng bên cạnh Lâm lão tiên sinh lên tiếng: "Vị này chính là Lộ tổng, phải không?"

Tay Lâm Kỳ Vĩ như bị điện giật, buông ra: "Phải, vị này là Lộ tổng của Nguyên Xuyên, vị kia là Trần tổng..."

"Đây là cháu trai tôi, Lâm Hạo Vũ, tối qua nó mới tới." Trong mắt Lâm lão tiên sinh đôi thêm ý cười, giới thiệu cho mọi người.

Lộ Nam đoán mò, hai ông cháu không chỉ giống "cách thế hệ thì thân thiết" thôi đâu, chàng trai trước mặt tuấn tú lịch sự, ánh mắt trấn định, thoạt trông lợi hại hơn cha nhiều.

Nhưng bọn họ đã dự định rời đi, 3 đời ông cháu nhà họ Lâm thế nào, khu giải trí Vân Đình ra sao, cũng không liên quan tới họ. Chỉ là qua một ngày, lúc họ chuẩn bị rời khỏi Singapore, Vân Đình thật sự tăng giá trị hợp đồng, góp thêm một viên gạch vào thành tích của Lộ Nam, đây là nói sau.

Còn hiện tại, Lâm lão tiên sinh nói với Lâm Hạo Vũ: "Đáng tiếc thời gian không đúng, nếu không thanh niên như các cháu sẽ trò chuyện rất vui vẻ với nhau."

Lâm *không trẻ tuổi* Kỳ Vĩ liếc Lộ Nam một cái, Lộ Nam không hề lên tiếng.

Dùng xong là ném, lương tâm Lộ Nam mới không đau đâu.

...

Sân bay tách ra, Hồng Vĩ bay về BK từ nơi này.

Lộ Nam và Trần Kiêu mang trợ lý Địch, Lý Thanh tới Singapore.

Khi họ tới Singapore, người mặc áo sơ mi hoa đứng ở sân bay không phải Chương Lễ đấy sao?

Chương Lễ đẩy kính đen: "Mấy người chậm chạp quá, tôi bay từ BK tới, xa hơn bao nhiêu, còn tới sớm hơn nửa tiếng."

"Chứng tỏ tiểu Chương tổng chọn công ty hàng không rất đúng giờ." Lộ Nam hết sức chân thành giơ ngón cái khen ngợi, coi như là cảm ơn công lao anh ta từng khoe khoang đống "tâm can bảo bối" với mình.

Lộ Nam thỉnh thoảng khen Chương Lễ một câu, đều có thể khiến anh ta cân nhắc cả nửa ngày, sợ lại giẫm phải hố gì: "Lộ Nam, tôi nói năng tử tế, cô nói vậy tôi thấy sợ quá."

Mọi người đều cười.

"Đây, thuộc hạ của cô, tôi thuận tay mang đến." Chương Lễ quay đầu.

Lạc Tuấn Kiệt kéo va li, hết sức vui sướng chào hỏi Trần tổng, Lộ tổng - coi như tới lượt anh ta rồi! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play