Nhưng Trần Kiêu ăn sáng trong xe xong, nhai kẹo cao su, dường như quả thật khôi phục như bình thường.
Hạ tổng "già rồi" nhìn đi nhìn lại, nhìn tới mức Trần Kiêu bất giác sờ lên mặt: "Hạ tổng, trên mặt tôi có thứ gì sao?"
"Không có." Hạ tổng cảm thán: "Tôi hâm mộ thanh niên các cậu, thân thể tốt, tối qua uống không ít, ngoài dậy muộn chút, chẳng có ảnh hưởng gì. Khẩu vị vẫn tốt, sắc mặt cũng không tệ. Thật ghen tị!"
Trần Kiêu cười khó xử, anh ta không thể nói sắc mặt mình tốt là vì tối qua nghỉ ngơi rất tốt - nghỉ ngơi rất tốt, là bởi ôm di động gọi Nam Nam mấy lần, gọi tới phát nghiện đi?
Nói tới di động, di động của anh ta lên xe mới cắm sạc pin, bây giờ mở máy, có mấy cuộc gọi nhỡ, Trần Kiêu xem qua: không có Nam Nam.
Anh ta không biết cảm thấy thế nào, đại để vẫn là buồn bực vì mình dễ kích động.
Nhưng bây giờ là thời gian làm việc, đương nhiên phải ưu tiên xử lý công việc, anh ta chia ra nặng nhẹ, lần lượt gọi lại.
Bởi vì trong đó có một cuộc gọi từ cha anh ta, Chủ tịch tập đoàn Nguyên Xuyên Thẩm Kiến Bang tiên sinh gọi đến, Trần Kiêu khởi động máy, lập tức gọi lại. Chủ tịch mặc dù lùi về sau màn, nhưng tin tức vẫn rất linh thông, khen ngợi một chút ảnh hưởng tích cực mà Triển lãm tơ lụa mang tới, truyền đạt ý tưởng bản thân - Diễn đàn tơ lụa, nhất định phải kiên trì khống chế giá xuất khẩu rượu Hài Hòa, không thể vì muốn ký hợp đồng Nhà tiêu thụ nước ngoài, dẫn tới tình hình giá cả trong nước đổi chiều.
Trần Kiêu nghiêm túc gật đầu: "Cha yên tâm, chuyện đàm phán Nam Nam hiểu, Hạ tổng và con ở BK cũng sẽ trợ giúp bên cạnh, giữ được giới hạn giá cả."
Chủ tịch phát âm còn có phần không rõ, nhưng so với 4-5 tháng trước khá hơn nhiều, ông ấy kiên định nói: "Khai phá một thị trường rất khó, nhưng phá hoại một thị trường thì rất dễ. Cha biết bây giờ Lệnh Dương đang rất huênh hoang, nhưng chúng ta cần làm, vẫn là vững chắc đi từng bước một."
"Vâng, con biết rồi."
Kế tiếp, Trần Kiêu gọi cho những đối tác bên tổng công ty, bọn họ hỏi anh ta bao giờ về Dung thành, để tìm thời gian tụ tập ăn cơm. Trần Kiêu biết, mấy vị này nhất định thấy TV đưa tin, biết rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên ở BK và Mỹ có động tĩnh lớn, những người này vốn là khách hàng tiềm năng giữ thái độ quan vọng xung quanh và trong tỉnh Xuyên, bây giờ chắc là đều muốn bàn lại.
Còn 2 cuộc điện thoại khác, là thuộc hạ phía trụ sở xin chỉ thị công việc, nếu là việc khẩn cấp, bọn họ không liên lạc được với Trần Kiêu tự nhiên sẽ gọi điện thoại cho trợ lý Địch. Cho nên hai cuộc điện thoại này, trừ việc muốn tìm cảm giác tồn tại trước mặt lãnh đạo (là Trần Kiêu), thì chính là hỏi thăm tình hình về Diễn đàn tơ lụa, kiểu điện thoại này, Trần Kiêu gọi lại, dặn dò vài câu là được.
Phản hồi xong điện thoại, Trần Kiêu mới nhìn sang tin nhắn chưa đọc, bỗng thẳng người lên.
"Sao thế?" Khiến Hạ tổng đang nhắm mắt dưỡng thần cũng giật mình.
Trần Kiêu đặt di động lên đùi, ngại ngùng cười: "Chân tê rồi, cử động một chút ạ."
Anh ta giật mình như vậy, hoàn toàn là bởi nhìn thấy Nam Nam gửi tới tin nhắn, 8h hơn, khi đó Triển lãm tơ lụa vừa mới mở cửa, những công ty tham dự có thể đi vào sớm nửa tiếng để chuẩn bị công việc.
Tin nhắn rất đơn giản, dặn dò anh ta sáng dậy nhớ uống canh tuyết lê hoặc trà bí đao, nhà ăn khách sạn chắc đều có.
Trần Kiêu hết sức đáng thương trả lời lại: "Xin lỗi (> 人 <), anh ngủ quên, hơn nữa di động hết pin, giờ mới thấy tin nhắn của em."
Vì thế, anh ta cố ý lên mạng tìm một icon phù hợp, hung hăng, gửi tin nhắn, Trần Kiêu cầm di động đợi hồi lâu, chỉ nhìn thấy Lộ Nam hồi phục một icon mỉm cười + mấy chữ "đang bận".
Anh ta thất vọng, nhưng mau chóng lấy lại tinh thần: Nam Nam đang nỗ lực ở triển lãm, ta không thể gây trở ngại cho cô ấy ở Diễn đàn tơ lụa!
Hạ tổng nheo mắt nghĩ: trong 2p vẻ mặt đổi tới đổi lui thế này, nhất định là nhắn tin với bạn gái!
Buổi sáng hội thảo trong khuôn khổ Diễn đàn tơ lụa hết sức quyết liệt, ngày đầu tiên là lễ khai mạc và quan chức chính phủ lên tiếng, ngày thứ hai là phân tích hình thức trong ngành, hôm nay là ngày thứ ba, mở mấy buổi hội thảo, những người tham dự càng chi tiết càng chuyên nghiệp hơn.
Hội thảo Đường rượu mặc dù người không nhiều, nhưng bầu không khí hội thảo lại rất kịch liệt, có lẽ do tính đặc thù của sản phẩm.
Đường, thuốc lá, rượu là chong chóng chỉ hướng gió trong ngành thực phẩm, là hàng hóa quan trọng của dân sinh, sản lượng cao, giá trị cao - thử nghĩ, một container đường rượu cùng một container hàng dệt, hàng tiêu dùng thông thường, cái nào quý giá hơn? Cái nào có lợi nhuận cao hơn?
Nếu nói, khu vực hội chợ triển lãm là cạnh tranh cùng loại sản phẩm trong cùng ngành, thì Diễn đàn tơ lụa lại là cả ngành cố gắng vặn thành một sợi dây thừng, tiến hành đàm phán thương mại tơ lụa với đại biểu các quốc gia khác.
Nội dung đàm phán dính dáng tới mức thuế quan, chính sách bảo vệ thương mại..., rất hiện thực, rất sắc bén.
Đương nhiên, hội thảo thảo luận chi tiết tới một số sản phẩm đặc biệt trong kinh tế tơ lụa giữa các nước, thậm chí có cái hiệu quả ngắn hạn, cho nên có một số việc có phần đặc biệt, không dính dáng tới sửa đổi quy định kinh tế pháp luật của các nước.
Hạ tổng có kinh nghiệm, Trần Kiêu hiểu lý luận, quan trọng hơn anh ta còn tương đối hiểu biết chính sách kinh tế của các nước khác, một già một trẻ song kiếm hợp bích, lực sát thương có phần mạnh.
Nghỉ ngơi giữa buổi, mấy vị rất có sức nặng trong ngành rượu như Hội trưởng hiệp hội Rượu trắng cùng với Chủ tịch tập đoàn Quốc tửu đều tới đây trò chuyện với "con trai lão Thẩm".
Người Lệnh Dương không tới, dù sao buổi trưa hôm đầu tiên, bọn họ tới nói lời ghen tị, tự làm mất mặt, nên khó xử.
Hai người tham dự Diễn đàn tơ lụa của Lệnh Dương ngồi vào một góc. TGĐ Lệnh Dương chỉ có thể lầu bầu nhỏ giọng: "Người phát ngôn của Nguyên Xuyên nói mấy thứ đó, đều là đánh giặc trên giấy mà thôi." Người khác thì lắc đầu thở dài: "Anh nói phiến diện quá. Cậu ta ở nước ngoài mười mấy năm, tình hình rượu trắng TQ ở nước ngoài thế nào, không có ai hiểu rõ hơn cậu ta, nếu có người hiểu rõ hơn thì cũng không có lập trường như phía trong nước chúng ta. Lát nữa thảo luận, chúng ta cứ cổ vũ Nguyên Xuyên đi, anh không thấy ngay cả Quốc tửu và Di tửu đều đồng ý với đề nghị "định giá căn cứ vào tỷ giá và nguyên tắc bảo vệ giá trị thương hiệu" hay sao?" TGĐ Lệnh Dương có phần phản đối, nhưng không thể không thừa nhận, đề nghị này, Nguyên Xuyên đưa ra là đúng.
Ngắn ngủi nghỉ ngơi, Diễn đàn tơ lụa tiếp tục.
Vì có phiên dịch viên chuyên nghiệp dịch song song, dù hai bên ngôn ngữ không thông, nhưng nói là đánh võ mồm ánh đao bóng kiếm cũng không quá.
Bận bịu một hồi, tới giờ cơm trưa.
Có lẽ do buổi sáng lao động trí óc cường độ quá cao, Trần Kiêu cảm thấy đói tới mức ăn được một con trâu.
Ăn xong, anh ta chuẩn bị gọi điện cho Nam Nam - khụ khụ, thời gian làm việc nói chuyện công việc, truyền đạt lại chỉ thị công việc mà buổi sáng Chủ tịch đề ra, không quá đáng đi? Nói xong công tác, thuận tiện tán gẫu vài câu, được chứ?
Nhưng anh ta còn chưa tìm được cơ hội, đã bị Trần Diệp Thư nữ sĩ gọi tới.
"Động tĩnh trong hội chợ triển lãm của các con, mẹ nghe nói rồi." Trần Diệp Thư nữ sĩ quả thật có tư cách tham dự Diễn đàn tơ lụa, bọn họ đã gặp nhau vào hôm khai mạc, nhưng bà ấy không tham dự hội thảo rượu trắng, mà là hội thảo tài chính, bà ấy gõ nhẹ vào di động: "Thật hối hận không bỏ thêm tiền đào Lộ Nam."
Quỷ tài sáng tạo, luôn có thể khiến người khác kinh ngạc, có thêm 100-200 nghìn USD cũng không quá.
Trần Kiêu ngước lên nhìn mẹ: "Khi đó công ty săn đầu người tìm tới Lộ Nam, cô ấy đã báo lại cho công ty. Ngài dùng kế ly gián hơi muộn, không có tác dụng đâu."
Trần Diệp Thư nhướn mày: con trai hôm nay có vẻ nghiêm túc quá.
Bà ấy thản nhiên nói: "Tùy tiện chia rẽ, có thể thành thì tốt, không thành cũng không sao. Cha con tính tình bảo thủ, đề bạt trọng dụng đều là những thuộc hạ tính cách khéo đưa đẩy như Hạ tổng, Lão Hạ không cần có công chỉ cần không có lỗi, hết thảy nghe theo Chủ tịch dặn dò, mới yên ổn nắm giữ công ty tiêu thụ rượu nhiều năm như vậy."
Trần Diệp Thư nữ sĩ đánh giá xong Hạ tổng, dưới ánh mắt không quá tán đồng của con trai lại bảo: "Nhưng mẹ nghe nói, bây giờ cha con cơ bản mặc kệ mọi việc - còn con, là một tay mẹ nuôi lớn. Mẹ hiểu tính con, nhã nhặn trầm tĩnh, quả thật khoan dung với người khác hơn cha con chút, nhưng con cũng đề phòng người khác không ít hơn ông ta. Hi Nghiêu, mẹ rất vui vẻ, con có thể tìm được một cánh tay đắc lực như thế, cô ấy là đồng đội của con, là người hiểu con, có lẽ con và Lộ Nam thật sự có thể tạo nên một giai thoại thành tựu lẫn nhau. Nhưng mẹ phải nhắc con, việc công, việc tư nhất định không thể lẫn lộn vào nhau, hai người đều cường thế trong công việc, lại đều có chủ kiến, phải có bên mạnh bên yếu, nếu ngang nhau, không ai nhường ai, cuối cùng chỉ có thể đi tới bất hòa, tới lúc đó, con sẽ không có thủ hạ, càng không có bạn."
Trần Kiêu hơi sửng sốt, anh ta không ngờ mẹ mình lại nói những lời này.
Những lời này nghe thì có vẻ là "chia rẽ, nguyền rủa" quan hệ của anh ta với thủ hạ đắc lực, kỳ thực lại càng giống tổng kết điểm mấu chốt trong mâu thuẫn giữa cha và mẹ trước kia.
"Mẹ đi trước, 3 hôm sau lúc nào có thời gian rảnh thì cùng ăn cơm nhé." Ngày kia Diễn đàn tơ lụa kết thúc, Trần Diệp Thư hoàn toàn không tính hỏi Trần Kiêu bao giờ về Dung thành, trực tiếp đưa ra quyết định.