Đổi cách nói, cô ta suốt ngày hi hi ha ha, đầu óc chỉ quan tâm tới vui chơi, ăn diện, xem phim truyền hình theo đuổi thần tượng, có thể kiên trì công việc này nhiều năm như vậy, là bởi vì thời gian làm việc tự do, việc lại ít, còn có thể đi theo cấp trên và khách hàng tới những nhà hàng thượng hạng ăn ngon, ra vào những buổi xã giao cao cấp.
Bây giờ phải thêm một chữ "nhưng," nhưng từ khi Lộ tổng tới BK, Đường Thi đã ít khi sờ cá.
Nhưng tương tự, cô ấy cũng đỡ phải uống rượu hơn, hơn nữa bây giờ Nhà tiêu thụ cô ấy phụ trách, Dạ Yến Tửu Nghiệp, mặc kệ là Củng tổng hay Trì tổng đều rất thú vị, hiện giờ Đường Thi cảm thấy cường độ công việc tăng lên, hình như cũng... không khó tiếp thu lắm.
Đầu năm Đường Thi muốn chuyển vị trí, chuyện bị Lương Hi Minh từ chối còn rõ ràng trước mắt, nhưng cô ấy đã quên tâm trạng khó xử lúc đó.
Bây giờ Lương Hi Minh hỏi cô ấy nên bôi kem nền như nào, cô ấy hết sức nhiệt tình - đương nhiên rồi, không phải vì lương thiện, mà là vì cảm thấy mới mẻ hài hước.
"Giám đốc Lương, tôi dạy anh." Cô ấy vẫy tay với cấp trên khác ban này, còn để lòng bàn tay xuống dưới: "Nhanh lên, sang đây."
Đường Thi gợi ý vị trí là góc chết trong gian hàng, dùng tấm bìa KT đơn giản sơn ngoài cộng thêm trang trí nhung tơ đen và vật liệu nhỏ; để thuận tiện cho nhân viên Nguyên Xuyên tiến vào nghỉ ngơi một chút; nếu không muốn tới wc kiểm tra ăn mặc, trang điểm, thì chỗ này có gương toàn thân có thể chỉnh trang.
Lương Hi Minh hơi tức giận: Cái cô Đường Thi này! Vẫy tay với ta để lòng bàn tay xuống dưới là ý gì, gọi chó sao?
Nghĩ mình còn cần cô ta chỉ cho, Lương Hi Minh tạm không tính toán với Đường Thi.
Đường Thi cầm lọ kem nền nhỏ trong tay Lương Hi Minh, kêu lên: "Hóa ra Lộ tổng dùng nhãn hiệu này, có phẩm vị! Giám đốc Lương, da anh thiên dầu, dùng khăn ướt lau qua đi, nếu không vừa bôi đã rớt."
Huyên thuyên cách dùng và chú ý một hồi, khiến Lương Hi Minh vốn đã bực bội lại càng khó chịu: vì học tập thủ đoạn của Lộ Nam, ta hi sinh quá lớn.
Anh ta làm theo chỉ dẫn của Đường Thi, bóp kem nền tầm một hạt đậu nành, bôi lên viền mắt, rồi bôi mỏng lên những vị trí khác trên mặt, dùng cả lòng bàn tay, sau đó nói với Đường Thi: "Cho tôi thêm miếng khăn ướt đi, lòng bàn tay tôi còn có phấn."
"Còn phấn thì bôi vào cổ đi, kẻo lại da một màu cổ một màu." Đường Thi thản nhiên nói: "Miếng khăn này anh vừa lau dầu trên mặt, cũng có thể lau tay. Tôi chỉ mang một túi nhỏ, mới 10 cái... lát nữa không đủ dùng."
"Cho tôi thêm một miếng đi, sau tôi trả cô một túi."
Đường Thi mếu máo, nhỏ giọng thì thầm: "Khăn ướt của tôi không đáng giá, anh mới bảo trả một túi. Kem nền của Lộ tổng đắt, anh cũng định trả lại một bình à?"
Lương Hi Minh nhìn lọ kem nền còn nhỏ hơn ngón út của mình, bụng bảo: ta chỉ dùng một chút, có dùng hết đâu.
Anh ta soi gương, khí sắc của mình bây giờ quả thật tốt hơn nhiều lúc trước - thảo nào phụ nữ phải trang điểm, trang điểm chính là mặt nạ!
Người trang điểm đẹp còn gọi là người đẹp không? Đương nhiên vẫn tính, đi trên đường, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp hơn người anh ta vẫn sẽ để ý, nhưng tâm tình anh ta rất kỳ quái, tán thưởng họ trang điểm đẹp, nhưng sẽ trịnh trọng bảo người thân và họ hàng bạn bè: phụ nữ, nên ở nhà làm tốt vợ hiền, không son phấn mộc mạc mới đẹp.
Đúng là tiêu chuẩn kép đáng sợ. Hi vọng anh ta đừng ngớ ngẩn nói ra miệng, kẻo người thần kinh thô như Đường Thi, cũng sẽ không vui.
Ra khỏi phòng nhỏ, Đường Thi phấn khích bảo đồng nghiệp khác nhìn giám đốc Lương thay đổi ra sao.
Mọi người đều rất tò mò.
Lương Hi Minh không vui: "Lát nữa khách vào triển lãm, công việc chuẩn bị làm xong chưa? Làm đi, đừng nhìn tôi, tôi có gì mà nhìn."
Những người khác ngại chức vụ của Lương Hi Minh, thành thật dời mắt, Lộ Nam và Cừu Siêu Quần lại không sợ, luận chức cấp, Lương Hi Minh còn phải gọi hai người họ là X tổng.
Cừu Siêu Quần chậc lưỡi: "Lộ Nam, trong túi của cô cái gì cũng có nhỉ."
Lộ Nam hờ hững cười, trước kia mua kem nền tặng kèm 5-6 cái mini, cô tiện tay nhét vào túi 2 lọ, trong đó có 1 lọ màu nền hơi tối, không hợp với mình, bây giờ cho Lương Hi Minh dùng, coi như là tận dụng đồ thừa.
Lương Hi Minh định đưa lại lọ kem nhỏ này cho Lộ Nam.
Cừu Siêu Quần kinh ngạc: "Anh Lương, dùng rồi còn trả lại cho cô ấy, phải trả cái mới chứ."
Đùa à? Lương Hi Minh thầm nhủ: chẳng lẽ ta chỉ dùng có tí, lại phải mua cho Lộ Nam lọ kem nền mới tinh? Không bàn giá bao nhiêu, ta đi mua, đưa cho cô ta, phù hợp sao?!
Thế là, Lương Hi Minh cười khó xử: "Lộ, Lộ tổng. Cái này bao tiền? Tôi chuyển cho cô."
Nếu trước mặt là những cô gái đáng yêu như Lâm Yến hay Hạng Phỉ Phỉ, Lộ Nam nhất định sẽ nói "tôi không tốn tiền mua cái này, đây là bản mini tặng kèm, cô cảm thấy tốt thì cứ dùng", nhưng Lương Hi Minh không phải con gái, càng không đáng yêu, Lộ Nam cũng chẳng muốn hố anh ta: "Vậy tôi không khách sáo với anh, kem nền bản lớn 30ml, giá 980 tệ, khi đó tôi mua bản lớn tặng 5-6 bản mini 5ml, cụ thể tôi không đếm kỹ, tính tới 5ml thì tầm 80-90 tệ."
80-90 tệ không nhiều với Lương Hi Minh, bình thường anh ta mua 2 bao thuốc đã phải 100 tệ.
Thế là anh ta "cam tâm tình nguyện" chuyển 100 tệ cho Lộ Nam.
[Thật hào phóng.]
[Tiền tài bất ngờ, lấy thì lấy thôi.]
Buổi sáng gần 10h, Lộ Nam nhận được điện thoại của phóng viên kênh Tin tức kinh tế CCTV: "Chào cô, Lộ tổng, hôm qua chúng ta đã liên lạc."
"Chào cô, phóng viên Kiều, cô sắp tới chưa?"
"Sắp rồi, chúng tôi đã vào bãi đỗ xe triển lãm, chắc 15p nữa tới nơi."
"Vâng, vậy lát nữa gặp lại." Lộ Nam vẫy tay ra hiệu cho các nghiệp vụ viên tập hợp: "Kênh Tin tức kinh tế CCTV mấy hôm nay làm chuyên đề Diễn đàn tơ lụa, hôm nay tổ chuyên mục sẽ tới hội trường triển lãm, hôm qua người phụ trách phía họ đã liên lạc với tôi, lát nữa ngoài quay chụp một đoạn ngắn phim quảng cáo đặc biệt của chúng ta từ 10h30, còn sẽ ngẫu nhiên phỏng vấn một chút doanh nhân phụ cận. Cho các bạn 10p, đi wc, đi chỉnh trang, 10p sau, toàn bộ đều vào vị trí, không được tùy ý đi lại."
"Lâm Ngữ Ninh hôm qua về kể cho chúng tôi nghe, đài truyền hình BK tới phỏng vấn Lộ tổng và Cừu tổng, tôi còn hâm mộ cô ấy có thể lên TV. Không ngờ hôm nay chúng tôi còn may mắn hơn, CCTV!" Đường Thi khẽ nói với Hà Đào: "Cho nên Lộ tổng buổi sáng nói là thật!"
Hà Đào cười tủm tỉm nhìn Đường Thi: "Lát nữa cô đứng lên trước, cô là bề mặt gian hàng ta nha."
"Ha ha." Hễ được khen xinh, Đường Thi liền vui vẻ.
Quay chụp và phỏng vấn tiến hành rất thuận lợi, Lương Hi Minh còn lén quan sát, cho dù tổ chuyên mục hết sức "công bằng" tới 3 gian hàng rượu trắng khác quay chụp, nhưng lấy cảnh ở Nguyên Xuyên lâu nhất! Vừa rồi có thương nhân nước ngoài bước vào, đứng trước Xa hương tửu một lát, anh ta chủ động tiến lên giới thiệu bản cất chứa truyền đời "Cửu viễn chí tôn" thân bình mạ vàng đáy màu đen trị giá tới 168.888 tệ, khiến người nước ngoài nghe mà sửng sốt.
Nhưng không ngờ người nước ngoài lại có hứng thú với hệ liệt rượu cầm tinh hơn, Lương Hi Minh cũng không nhụt chí, vẫn có kiến thức về sản phẩm, lưu loát nói ra năm ủ, các loại cầm tinh và giá cả, bảo phiên dịch nói cho người nước ngoài nghe.
Anh ta cảm thấy mình thể hiện không tệ, đợi tổ chuyên mục rời đi, còn xúi giục Đường Thi đi hỏi Cừu Siêu Quần hôm nay quay chụp thì hôm nào phát sóng - đáng tiếc anh ta không phải người phụ trách triển lãm, nổi bật phỏng vấn 1v1 đều giành cho Lộ Nam, thật đáng tiếc!
Lộ Nam nhìn nghiệp vụ viên và phiên dịch ríu rít thảo luận quá trình quay chụp, bèn vỗ tay: "Vừa rồi mọi người đều vất vả, bởi vì tổ chương trình quay chụp, buổi sáng còn 2 buổi diễn nữa chưa trình chiếu, cơm trưa sẽ lùi lại chút. Lát nữa tôi bảo Lý Thanh mua đồ uống cho mọi người."
Mọi người tới triển lãm đều biết, thời gian trông triển lãm vốn không có nghỉ trưa hay có lương tăng ca.
Mặc dù đồ uống không đáng mấy đồng, nhưng Lộ tổng nói vậy, vẫn khiến mọi người vui vẻ.
Hôm nay là ngày thứ ba của triển lãm, gian hàng của Nguyên Xuyên đặc biệt bận rộn.
Buổi sáng chiêu đãi người của CCTV, buổi trưa phát sóng những buổi diễn chậm trễ, ăn cơm trưa xong vốn là thời gian tương đối nhàn, cũng vẫn có người tới lấy tư liệu Nguyên Xuyên.
Có lẽ do liên tục phát quảng cáo, cộng thêm quảng cáo trên Quảng trường Thời Đại nước Mỹ, hôm qua kênh Tin tức BK cũng phát sóng, nhiều mặt hỗ trợ mà thành.
Đường Thi bận rộn như con bướm nhỏ vui vẻ, Hà Đào thấy vậy liền cảm thấy trẻ tuổi (đơn thuần) thật tốt nha: ta căn bản không muốn tới triển lãm này nha hu hu hu!
Chừng 2h chiều, nhóm Dennis lại xuất hiện ở hội trường triển lãm, nhưng bọn họ không tiến vào gian hàng của Nguyên Xuyên, mà tới chỗ Lệnh Dương.
Lương Hi Minh mắt xem lục lộ, tai nghe bát phương, hết sức sốt ruột: "Lộ tổng! Cô xem..." Một tiếng Lộ tổng này không biết có phải vì quá gấp, nên gọi vô cùng dứt khoát.
Lộ Nam có mắt, đã nhìn thấy: "Chân là của khách, chúng ta có vội cũng vô tác dụng." Phong cách phù phiếm của Lệnh Dương khả năng hợp với thẩm mỹ của Dennis, nhưng bọn họ chủ yếu đẩy mạnh Tương tửu, khó lắm, nếu Dennis còn lý trí sẽ không chọn họ, Lộ Nam chẳng quan tâm.
Lương Hi Minh chỉ biết sốt ruột suông.
Tới 3h30, lại là thời gian phát quảng cáo đặc biệt.
Mặc kệ xếp hàng lấy thẻ hay tiến vào xem đều ngay ngắn trật tự.
Lộ Nam không theo dõi sát sao, cô chú ý tới một người khác.
"Tiên sinh, ngài tới gian hàng của chúng tôi lần thứ 3 rồi." Lộ Nam tiến lên vài bước, mỉm cười lễ phép.
Người đàn ông tóc hoa râm chống gậy gật đầu: "Phải, sức quan sát của cô rất nhạy bén, trí nhớ cũng rất tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT