Thể diện của Trần Kiêu quả nhiên là không giống người thường, ngay cả Mạc Tử Hào - TGĐ Vinh Bảo Tửu Nghiệp, lần trước thái độ với Lộ Nam rất có lệ, nhưng lần này lại nhiệt tình giữ đoàn người Nguyên Xuyên ở lại ăn cơm.

Đối phương thịnh tình mời, biểu thị hết thảy thu xếp thỏa đáng, khiến mọi người không thể chối từ.

Đã vậy, bữa trưa này, đương nhiên phải uống chút rượu.

Lãnh đạo trung thượng tầng Nguyên Xuyên dự tiệc của Nhà tiêu thụ cơ bản đều sẽ mang theo rượu, còn hứa hẹn tăng thêm chi phí bổ rượu cho Nhà tiêu thụ.

Trần Kiêu không dự định một mình một kiểu, cho nên biểu thị hết sức vinh hạnh với Mạc Tử Hào.

Cạn ly rồi lại cạn ly.

Trên bữa tiệc, Trần Kiêu nửa đùa nửa thật: "Mạc tổng năm nay nhất định phải ủng hộ rượu Hài Hòa của chúng tôi, ủng hộ công việc của giám đốc Lộ nhé."

Mạc Tử Hào đương nhiên là nói lời hay: "Nhất định, Trần tổng cứ yên tâm..."

Không cần Trần Kiêu nháy mắt ra hiệu, Lộ Nam thuận thế nói: "Tháng sau khách hàng cũ của tôi tổ chức một bữa tiệc ở BK, đến lúc đó tôi đưa thiệp mời cho Mạc tổng, ngài nhất định phải tham dự nhé."

Mạc Tử Hào không ngờ Lộ Nam sẽ thuận thế nương theo, chỉ có thể tươi cười biểu thị chờ mong - kỳ thực trong lòng bắt đầu tính toán tới lúc đó tìm cớ gì đối phó.

Cơm nước xong, trên đường về khách sạn, Trần Kiêu quay sang giả vờ vô tình bảo Hàn đại khu: "Tôi cảm thấy BK bên này, vẫn phải xứng xe." Hôm nay trước khi xuất phát Lộ Nam bảo hành chính lấy rượu ra khỏi kho dự trữ đặt vào cốp xe anh ta, nếu cô ấy không chuẩn bị trước thì sao? Bây giờ chúng ta có phải hết sức khó xử sai người lái xe mang rượu tới không?

Nếu không có xe, giám đốc ra cửa gặp khách hàng phải xách trên tay bình rượu đánh giá?

Rượu đánh giá không giống rượu trưng bày thu nhỏ lại, cái trước là người bên xưởng và Nhà tiêu thụ uống với nhau, chiêu đãi khách hàng, cái sau là quà tặng, là vật liệu đính kèm.

Cầm cái sau là tới cửa tặng quà.

Cầm cái trước trong tay, không phải chứng tỏ tới cọ cơm sao?

Đáng lý ra, giám đốc BK tương đương với TGĐ cấp tỉnh, phụ cấp giao thông đủ để nuôi xe, tăng thêm gần 1 nghìn tệ, còn đủ trả lương cho tài xế.

Mặc dù cũng có TGĐ cấp tỉnh tiết kiệm như Ngô Xuyên, đến nay không mua xe, không thuê tài xế.

Nhưng, nơi đây là BK, có một câu rất có đạo lý: trước kính quần áo sau kính người.

Một vị giám đốc quản thị trường mấy trăm triệu, mỗi ngày chen lên tàu điện ngầm, gọi taxi đi gặp khách hàng, quả là keo kiệt.

Tuy nhiên ở BK tình hình lại là mua xe thì dễ đăng ký mới khó.

Trần Kiêu không phải không biết điểm này, cho nên ý anh ta là: "Phải mua xe bằng danh nghĩa công ty, giám đốc BK cũng có quyền sử dụng xe."

Như vậy lại tồn tại một vài vấn đề kế tiếp.

Mua mấy chiếc xe?

Nếu cả văn phòng BK dùng chung một chiếc, như vậy nếu có 2 vị giám đốc trở lên muốn dùng xe, để ai dùng trước?

Nếu mỗi ban Nhãn hiệu một chiếc xe, vậy khoản tiền này thêm lên khá nhiều rồi, là Đại khu chi trả, hay là ban Nhãn hiệu bất đồng chi trả?

Đã xứng xe, như vậy phụ cấp giao thông của các giám đốc nên tính thế nào? Không thể phát như cũ chứ?

Hàn đại khu cười khổ: "Trần tổng, anh ra nan đề cho tôi rồi." Dứt lời, anh ta ngẩng đầu hỏi Lộ Nam ngồi ở ghế lái phụ: "Giám đốc Lộ nghĩ thế nào?"

Lộ Nam quay lại cười: "Tôi nghe theo sắp xếp của lãnh đạo, có xe thì càng tốt, không có thì duy trì nguyên trạng mà thôi."

"Trần tổng, chúng tôi sẽ cân nhắc. Giám đốc Lộ, tạm thời đừng nói ra việc này, kẻo mọi người lại vô cớ mừng hụt." Hàn đại khu dặn dò.

Lộ Nam gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Tới khách sạn, Trần Kiêu nhìn 2 người uống tương đối nhiều trong bữa tiệc, Phó TGĐ ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa và giám đốc Đoàn mua Đại khu Hứa Phi Linh.

"Phó TGĐ Đào buổi chiều nghỉ ngơi ở khách sạn đi." Trần Kiêu đề nghị.

Buổi chiều gặp Nhà tiêu thụ kênh phân phối Nhà hàng, không có quá nhiều quan hệ tới Hứa Phi Linh, bởi vậy Hàn đại khu cũng hào phóng biểu thị: "Tiểu Hứa cũng nghỉ ngơi đi."

Trần Kiêu và Hàn đại khu chỉ là trên người vương chút mùi rượu, bọn họ dự định về phòng đổi quần áo, súc miệng rửa mặt một chút.

Lộ Nam nhìn đồng hồ, nói: "Vậy tôi chờ hai vị ở đại sảnh."

Hứa Phi Linh cười nói: "Giám đốc Lộ không ngại thì tới phòng tôi ngồi đi, xem TV hoặc chợp mắt một lát cũng được."

Đối phương đã mời, Lộ Nam đương nhiên không thể từ chối.

Vào phòng, Hứa Phi Linh vào phòng tắm đổi quần áo: "Giám đốc Lộ cứ tự nhiên."

Lộ Nam ngồi trên giường quý phi, nhìn gameshow giết thời gian: ừm, gameshow bây giờ còn chưa thú vị...

Mười mấy phút sau, Hứa Phi Linh ra ngoài, tẩy trang xong làn da chị ta hơi tối, chị ta lấy ra đồ dưỡng da bôi trét, thuận tiện tán gẫu với Lộ Nam: "Giám đốc Lộ dùng kem nền nhãn hàng gì thế, tôi thấy trông rất tự nhiên."

Đề tài này, dễ dàng kéo gần khoảng cách giữa con gái.

Hai người trao đổi kinh nghiệm chuyên sâu về kem nền, sau đó, Hứa Phi Linh bỗng dưng nói về Đường Thi: "Mồm cô gái nhỏ này rất ngọt, các giám đốc thành phố trước kia đều như anh trai của cô ta, tương đối khoan dung, Hàn đại khu rất coi trọng cô ta."

Lộ Nam ra vẻ khó hiểu nhìn Hứa Phi Linh.

Chị ta cười nhẹ: "Nếu không phải đầu năm ngoái Lâm Ngữ Ninh chuyển từ tỉnh Việt tới, Đường Thi bây giờ chắc đã là quản lý nghiệp vụ Đoàn mua rượu Hài Hòa rồi."

[Hiển nhiên, Hứa Phi Linh cũng không thích Đường Thi, nếu không sẽ không cố ý nhắc nhở ta.]

Nửa tiếng sau, Trần Kiêu và Hàn đại khu nghỉ ngơi xong, buổi chiều trò chuyện với Kiều tổng của Đông Hưng hơn 1 tiếng, ông ta cũng giữ đoàn người Nguyên Xuyên lại ăn cơm, nhưng Trần Kiêu và Hàn đại khu lấy cớ "có hẹn trước" từ chối khéo.

Trở về khách sạn, Phó TGĐ Đào và Hứa Phi Linh đã nghỉ ngơi xong.

Bữa cơm tối nay tổ chức ở sảnh cơm Trung trong khách sạn thỏa thuận giá, qua 5h chiều, nhóm Dư Trụ lục tục tới.

Trước khi họp sáng Lộ Nam được Trần Kiêu ra hiệu, nói với 6 nghiệp vụ viên, bảo bọn họ tan làm tới đây, cho nên tối nay ngồi 2 bàn tròn.

Trần Kiêu, Hàn đại khu, Phó TGĐ Đào, Hứa Phi Linh, 5 vị giám đốc ban Nhãn hiệu thành phố BK, cộng thêm Lâm Ngữ Ninh và Đường Thi do Hàn đại khu cố ý gọi tới, bàn này tổng cộng 11 người.

Một bàn khác là 4 vị nam nghiệp vụ của rượu Hài Hòa, hành chính Tề Tĩnh, kế toán và nhân sự 4 ban Nhãn hiệu dùng chung, tài xế và trợ lý của Trần Kiêu, tài xế của Lương Hi Minh, tổng cộng 10 người.

Rượu quá ba tuần, không khí trở nên thoải mái.

Hàn đại khu hỏi Lộ Nam: "Giám đốc Lộ buổi sáng nói với Mạc tổng, đầu tháng sau khách hàng cũ của cô có hoạt động gì thế? Khách hàng cũ của cô có người BK cơ à?" Giá rượu ở BK thấp hơn các nơi khác, khách hàng này đầu óc không tốt lắm, hay là có ý đồ gì khác?

Nếu không nói rõ ràng, e rằng lại có tin đồn bán tháo hàng.

Lộ Nam cũng không tính giấu diếm, cô kể sơ qua về mối quan hệ với đoàn phim "Chu kim sơn" lúc nhậm chức ở Hoa An: "Mấy hôm trước nhà sản xuất nói bộ phim này lọt vào đề cử của giải thưởng quốc tế, cuối tháng này sẽ có nghi thức trao giải. Dù sao mặc kệ cuối cùng có thể giành giải hay không, có thể giành tới mấy giải thưởng, đều là chuyện hiếm có. Chị Tần - chính là nhà sản xuất, chị ấy biết tôi hiện tại ở BK, nhất định mời tôi tham gia tiệc mừng công tháng sau tổ chức ở đây."

Các giám đốc khác quả thật không biết còn có chuyện này!

Một mặt họp tổng kết cuối năm ngoái, Đại khu Hoa Đông lúc báo cáo công việc cố gắng làm nhạt phần liên quan tới Hoa An, chỉ giản lược nói qua, rất nhiều giám đốc thành phố dự họp không chăm chú lắng nghe.

Mặt khác, bọn họ từng ngày rảnh rỗi thì chỉ biết hưởng thụ như chơi mạt chược, ngâm chân là cùng, căn bản không mấy ai có thói quen đọc báo. Tin tức chính trị còn phải miễn cưỡng coi, tin tức giải trí? Là cái gì? Bọn họ tới ktv đều hát mấy bài từ mười mấy hai mươi năm trước.

Nhưng cả bàn người, dù không hiểu Lộ Nam làm thế nào, nhưng cũng biết hàm nghĩa trong lời cô.

Một là, cô ấy dám đề cử dự án này cho Nhà tiêu thụ trong tình huống không biết thành tích phim sẽ thế nào.

Hai là, sau khi đề cử, Nhà tiêu thụ còn bị cô ấy thuyết phục, bỏ ra vàng thật bạc trắng.

Ba là, cô ấy may mắn, một bộ phim vốn đầu tư ít như thế không những khiến Nhà tiêu thụ hồi vốn, còn lọt vào đề cử giải thưởng quốc tế!

Khó trách, tuổi trẻ như thế đã ngồi lên vị trí này.

Trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ, cũng coi đây là lý do chuốc rượu Lộ Nam.

Trong đó Lương Hi Minh rõ ràng nhất.

Lộ Nam suy tư: ta là người phía Trần Kiêu, Lương Hi Minh không thể coi ta vừa mắt. Vứt bỏ tình cảm cá nhân, định giá rượu Hài Hòa chỉ thấp hơn rượu Kinh Điển một chút, lúc đầu tập đoàn định vị hai sản phẩm cao cấp, anh ta chắc lo lắng nếu ta quá ân cần với Mạc Tử Hào sẽ đe dọa tới hợp đồng và hồi khoản của rượu Kinh Điển đi? Hừ, như vậy ta không khách khí cũng không sao.

Lộ Nam kỳ thực đã lâu không uống sảng khoái.

Trần Kiêu nhìn điệu bộ của cô ấy liền thấy không ổn, suy tư một lát, lập tức liếc Dư Trụ.

Lãnh đạo có lệnh, Dư Trụ có thể làm thế nào? Chỉ có thể giúp đỡ giám đốc Lộ.

Nhưng cũng phải nói, mặc dù không biết Lộ Nam có thể thích ứng thị trường BK hay không, nhưng tính khí cô ấy vẫn rất hợp khẩu vị của Dư Trụ.

Chỉ tính riêng việc cô ấy dám dùng phòng họp mà ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển thường dùng, đổi giờ đi làm của ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, Lão Dư quyết định, bội phục cô ấy một chút.

Nhưng Lương Hi Minh, rất bướng bỉnh, lại có nhóm Lý Hạo Bạch chỉ e thiên hạ không loạn gây ồn ào, Dư Trụ khuyên nhủ vài câu, không khỏi sinh ra tác dụng ngược, bèn im miệng.

Lộ Nam thiện ý cười nhẹ với anh ta, sau đó quay lại cầm lấy một bình chia rượu: "Giám đốc Lương muốn uống, tôi khẳng định phải tiếp đón."

Đây là lần đầu tiên các giám đốc thành phố BK kiến thức tới tửu lượng của Lộ Nam.

3 cô gái ngồi cùng bàn đều kinh ngạc.

Đường Thi tự cho là nhỏ giọng: "Tửu lượng của giám đốc Lộ tốt như thế, thật thích hợp làm Đoàn mua."

Lâm Ngữ Ninh trong lòng chỉ mong con ngu này nói nhiều vào, đắc tội giám đốc Lộ triệt để.

Giám đốc của Nan Đắc Hồ Đồ, Lý Hạo Bạch nói: "Tiểu Đường, cô không biết rồi, giám đốc Lộ của các cô lúc đầu vào làm quả thật từng làm Đoàn mua đấy."

"Thật không?" Đường Thi há miệng tỏ ra khó tin.

Lộ Nam đặt bình chia rượu xuống tự mình chứng thực: "Đúng vậy, khi đó tôi làm Đoàn mua rượu Kinh Điển. Cho nên phải cảm ơn giám đốc Lương, để tôi được uống rượu ngon 20 năm một lần nữa. Giám đốc Lương, tôi kính anh một ly, vì rượu Kinh Điển."

Lương Hi Minh cố gắng uống thêm một chén.

Mắt thấy đối phương sắp gục, Lộ Nam mới dừng tay.

Đường Thi còn định nói gì, Lộ Nam dường như cảm nhận được, quay lại, cười nhạt, nhìn cô ta một lát, bấy giờ cô ta mới ngoan ngoãn im miệng ăn cơm.

Lát sau, Hàn đại khu cố ý điểm danh Đường Thi: "Tiểu Đường à, tối nay thức ăn ngon quá hay sao mà chỉ lo ăn thế?"

Đường Thi ngẩng đầu nhìn Lộ Nam, sau đó cười nói: "Hôm nay lãnh đạo quá nhiều, tôi hơi căng thẳng nha~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play