Mặc dù mỗi lần nói chuyện với cha cứ mới lạ khách sáo như với người lạ, nhưng hôm nay cũng nhắc nhở Lộ Nam, có những chuyện nếu để bùng nổ sau khi mình về BK, vậy chi bằng thừa dịp mình còn ở đây "dẫn nổ" trước.

Lộ Nam năm nay không quá muốn ăn, nhưng bị Hoàng nữ sĩ ép ăn nửa quả dưa hấu, Lộ Nam chán nản lấy thìa múc ruột dưa, vừa ăn vừa hỏi: "Em trai, sang năm em lên lớp 9, có dự định gì không?"

Lộ Dương đang ăn nửa quả bên kia thoáng chốc ngẩng đầu: dự định gì?

Hoàng nữ sĩ đột nhiên kinh ngạc: suýt nữa thì quên béng đi! Con trai sang năm khai giảng là lên lớp 9. Ai ui chết tiệt, trước kia ta còn lấy chuyện tên chồng cũ rác rưởi không nhớ Lộ Nam học lớp mấy ra để kể khổ chứng minh lão ta không quan tâm tới gia đình, đâu ngờ bây giờ ta cũng phạm sai lầm này? May mà con gái nhắc nhở ta.

Bà ấy hắng giọng, nói: "Lộ Dương, con không còn nhỏ nữa, nói xem định thế nào." Hoàng nữ sĩ cảm thấy lúc mình nói câu này, cả người chói lọi dân chủ trong miệng con gái!

Lộ Dương nghĩ: lúc này lại lôi tuổi ra nói, có vẻ dự cảm không lành.

Cậu bé nhìn chị, được khuyến khích, bèn nói: "Con định thi vào trường A."

Đây là trường cấp 3 trọng điểm tốt nhất bản địa, thành tích của Lộ Dương hiện tại hơn điểm chuẩn của trường đó, vào lớp chọn hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng Hoàng nữ sĩ lại có ý kiến khác: "Trường A quả thật không tồi, nhưng Nhất Trung Hoa An tốt hơn nhiều. Năm nay 4 lớp chọn khoa Văn, khoa Lý của họ toàn bộ thi đỗ các trường top đầu..." Hơn nữa, 2 năm trước, Hoàng nữ sĩ bận làm ăn, cảm thấy thiếu quan tâm tới con trai, bây giờ nếu Lộ Dương có thể tới Hoa An học cấp 3, cho dù cũng ở trọ trong trường, nhưng bà ấy có thể cuối tuần tới thăm một lần!

Lộ Dương yên lặng.

Cậu bé quay sang nhìn chị gái, bà chị cười ủng hộ.

"Mẹ, con muốn học cấp 3 ở đây." Lộ Dương lấy hết dũng khí, biểu đạt suy nghĩ.

Hoàng nữ sĩ đương nhiên khó hiểu: "Nhất Trung Hoa An chiêu sinh sớm, 4 tháng đăng ký, 5 tháng đi thi thử, nếu đỗ thì học luôn ở đó, cũng gần mẹ, tốt thế còn gì?"

Trong mắt Lộ Dương, gần mẹ quá, gặp quá thường xuyên, chính là một kiểu áp lực.

Nhưng cậu bé biết không thể nói thẳng, chỉ cúi đầu, bĩu môi.

Hoàng nữ sĩ ghét nhất điệu bộ này của con trai, bất giác định lớn giọng.

Lộ Nam nhét nửa quả dưa hấu vào tay Hoàng nữ sĩ: "Mẹ nghe em nói lý do đã."

Lộ Dương ngẩng đầu nói: "Chủ nhiệm lớp con nói, nếu con thi đỗ đợt đầu trường A, trường học sẽ cho top 10 học bổng."

"Bao nhiêu tiền?"

"50 nghìn tệ."

Hoàng nữ sĩ hừ lạnh, định hỏi con trai, con không biết học phí một năm của con là bao nhiêu tiền à?

Lộ Nam nói lý lẽ với mẹ: "Em trai đổi trường học, lỡ như không thích ứng với phong cách dạy học ở đó thì sao? Tài liệu giảng dạy lỡ như không giống thì sao? Còn lúc thi ĐH nữa, có phải trở về nơi đăng ký hộ khẩu không? Mấy việc này đều phải hỏi rõ. Hơn nữa, nó vốn hướng nội, đang học ở đây còn tốt, lỡ như tới Hoa An học sinh ở đó bài ngoại thì sao?"

Bùm bùm một đống, rất có lý lẽ, Hoàng nữ sĩ do dự: "Vậy..."

"Phải tâm sự với chủ nhiệm của em trai chứ sao, nếu không thì nghe ý kiến bác xem sao." Lộ Nam làm trung gian - còn bác vốn từng dạy học ở trường A, liệu có thiên vị chỗ đó hay không? Xuỵt, không cần nói rõ.

Về phòng, Lộ Dương vẻ mặt cảm kích bà chị.

Lộ Nam vươn tay vuốt tóc em trai: thằng nhóc này bắt đầu cao lên rồi, nửa năm một năm nữa, phải kiễng chân mới vuốt được tóc nó.

[Đời trước em trai cấp 3 học ở trường A, thi đỗ trường ĐH rất tốt.]

[Lùi một vạn bước, Lộ Dương là em trai ta, ta không mù quáng tín nhiệm em ấy.]

[Nó chăm chỉ chịu khó, mục tiêu rõ ràng, chủ động tự giác học tập hơn ta. Bây giờ bầu không khí trong gia đình tốt hơn nhiều so với đời trước, ta tin tưởng mặc kệ nó tới trường A hay Nhất Trung Hoa An đều sẽ có tiền đồ xán lạn. Như vậy chỉ cần tôn trọng ý kiến của nó là được.]

[Chúng ta là phụ huynh, kiêng kị nhất suy nghĩ "vì tốt cho em".]

[Ủa? Phụ huynh? Đây là em trai ta mà...]

[Chị gái, cũng coi như bề trên trong nhà... đi?]

...

"Sao thế? Sao nghe em nói chuyện thất thần thế." Trần Kiêu hỏi.

Lộ Nam thở dài một tiếng: "Gia mẫu quá ngoan cố, thuyết phục bà ấy nghe theo suy nghĩ và đề nghị của con cái thật là gánh thì nặng mà đường thì xa."

Trần Kiêu cũng đồng cảm sâu sắc, phụ họa: "Đúng vậy."

"Không đúng nha. Anh Kiêu bây giờ không phải đang ở nước ngoài sao?" 2 năm trước đều như vậy, phải tới Nguyên tiêu mới về, sao năm nay lại không có sai giờ thế này.

Trần Kiêu cười khổ: "Năm nay mẹ anh về nước ăn tết."

[A, sao chổi đụng Trái Đất sao?]

Lộ Nam không mấy hiểu biết vị phu nhân Chủ tịch trước kia, chỉ biết bà ấy là con gái của một vị lãnh đạo cấp tỉnh, tỉnh Xuyên. Đương nhiên, tính theo tuổi, ông ngoại Trần Kiêu chắc đã nghỉ hưu rồi, nhưng ai biết Trần Kiêu có ông cậu nào không...

Lần trước nghe Trần Kiêu nói Chủ tịch tới giờ vẫn còn kiêng kị vị Trần nữ sĩ này, hoặc là bà ấy còn có cổ phần trong Nguyên Xuyên, hoặc bà ấy còn có bối cảnh mạnh mẽ, "xấu" nhất chính là còn có cả hai cái này. Liên quan tới riêng tư của Trần Kiêu, Lộ Nam không tiện hỏi thăm.

Nhưng về phương diện công việc, vẫn có thể hỏi: "Lần này bà ấy về, có phải liên quan tới quyền tiêu thụ rượu Hài Hòa ở nước ngoài không?"

Trần Kiêu "ừ" một tiếng: "Quyền tiêu thụ nước ngoài mặc kỳ chỉ ký hợp đồng 1 năm, nhưng lượng tiêu thụ khá tốt. 4 hợp đồng ở Hải Lâm, 1 ở Hoa An, đều xuất hàng từ tỉnh Kiềm Giang, Đồng đại khu nắm rõ lượng tiêu thụ, ông ta chắc chắn tiết lộ cho mẹ anh. Bà ấy vừa về, liền bận rộn tìm cổ đông tập đoàn uống trà."

Có dụng ý khác.

"Anh Kiêu bây giờ là TGĐ ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, áp lực rất lớn phải không?" Lộ Nam nhẹ nhàng hỏi.

Về công về tư, Trần Kiêu đều hết sức khó xử, đặc biệt trong ngày tết, anh ta quả thực sống trong bóng đao ánh kiếm.

Nhưng Trần Kiêu không muốn để Lộ Nam lo lắng, ra vẻ thoải mái: "Nếu là vị TGĐ trước kia, e rằng đầu chỉ còn ít tóc cũng rụng nốt. Cho nên năm nay anh xung phong nhậm chức, từ góc độ nào đó cũng là hành thiện tích đức."

[Ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa bây giờ giống như thứ chìm trong vũng bùn, hoặc là thứ có thể bị mang lên nướng trên lửa, nếu Trần Kiêu không chủ động yêu cầu tới - e rằng sẽ điểm binh điểm tướng hoặc chơi kiểu rút thăm trúng thưởng?]

Đương nhiên, mấy suy nghĩ này chỉ là khoa trương, lãnh đạo cao tầng tổng công ty sẽ không cho phép đùa giỡn như vậy... đi.

"Đúng rồi, chú Hai của anh, về chưa?"

Trần Kiêu chán nản nói: "Còn chưa, hình như chuyện lần này có vẻ nghiêm trọng. Nhưng chuyện bên công ty bất động sản anh không hiểu lắm, bây giờ đích thân cha anh xử lý việc này..." Cũng chính vì vậy, mẹ anh ta mới có thể thừa cơ lung lạc nhiều "nhân viên Nguyên Xuyên lâu năm" cho rằng trọng tâm công việc của tập đoàn chuyển sang bất động sản là mất gốc, không làm việc đàng hoàng.

Lộ Nam nghe hiểu ý tứ của Trần Kiêu, nghĩ tới ngày kia sẽ xảy ra việc lớn, cô âm thầm hồi hộp.

Nhưng cô hoàn toàn không biết nên nói thế nào với Trần Kiêu, chỉ có thể bóng gió hỏi thăm: "Vấn đề của công ty bất động sản có ảnh hưởng lớn tới chúng ta không? Ý em là, liệu có xuất hiện chuyện tệ hơn hiện tại không."

Trần Kiêu rất vui khi nghe thấy "chúng ta", cho dù anh biết cô ấy ám chỉ công ty tiêu thụ rượu.

Anh thầm nhủ: Trần Kiêu, mi giỏi thật.

"Không ảnh hưởng lớn." Trần Kiêu cười nói: "Em yên tâm đi, đã định ra kế hoạch sang năm tới khảo sát thị trường, anh tuyệt đối không quên trạm thứ nhất là BK."

Lộ Nam hùa theo: "Em cũng chuẩn bị xong mấy bản kế hoạch rồi."

"Em đang ám chỉ, ăn tết cũng phải tăng ca sao?"

Cười.

Cúp máy, di động của Lộ Nam vang lên.

Nhìn chuyển khoản 888, cùng với ghi chú: "Tiền lương tăng ca là không có, nhưng có tiền khen thưởng để em mua rượu Baileys và sữa nhé."

Bao lì xì không nhiều, Lộ Nam thản nhiên nhận.

...

Đầu năm, Lộ Nam liên tục F5 tin tức cuối cùng nhìn thấy tin, giống như thở phào trong lòng.

Trong số các căn biệt thự do công ty bất động sản Nguyên Xuyên xây dựng, có một căn biệt thự sáng nay sụp xuống, nguyên nhân gây ra vụ việc đang được điều tra, hiện tại tạm thời không có thương vong.

Nguyên Xuyên là công ty lớn ở bản địa, cơ chế phản ứng nguy cơ xã hội cũng mau chóng triển khai.

Cho dù lấy lý do cảm thấy có động đất, ngày mưa liên tục, nhưng biệt thự sụp xuống vẫn gây ra ảnh hưởng quá xấu!

Đây là biệt thự cao cấp, không phải nhà sắp phá bỏ di dời!

Tỉnh Xuyên từng xuất hiện động đất, bây giờ xây nhà đều sẽ tính tới kháng rung chấn, không thể xuất hiện tình hình như vậy.

Hoàng nữ sĩ ngồi trên sofa xem tin tức, cũng tới nghe ngóng: "Đây là nhà do tập đoàn con xây dựng?"

Lộ Nam gật đầu.

"Công trình bã đậu nha!" Hoàng nữ sĩ hết sức oán giận.

Bên tai là mẹ ruột lải nhải, còn đại biểu cho tiếng lòng dân chúng. Lộ Nam do dự, gửi tin nhắn cho Trần Kiêu: "Vừa nãy em xem tin tức. Anh vẫn ổn chứ?"

Điện thoại vang lên.

Lộ Nam đứng dậy ra ngoài ban công nghe máy.

Bên phía Trần Kiêu tràn ngập âm thanh la ó.

Trần Kiêu bước tới góc, hô hấp hơi dồn dập, mau chóng nói với Lộ Nam: "Anh không sao, em yên tâm. Sang năm anh vẫn theo kế hoạch tới BK."

"Tốt."

"Vậy anh bận việc đã, lát nữa gọi lại sau."

"Ừm, được."

...

Sáng mùng 7, Hoàng nữ sĩ đưa Lộ Nam ra sân bay, vừa lái xe, vừa bồn chồn hỏi: "Cổ phiếu công ty con hình như xuống rất thấp."

Đây là lời anh trai bà ấy (bác Lộ Nam) nói lúc gọi điện thoại.

Lộ Nam cười trấn an với mẹ: "Không sao, đó là công ty bất động sản, ảnh hưởng không nhiều tới con."

Mùng 8, bắt đầu làm việc trở lại.

Hiển nhiên mọi người đều nhìn thấy tin tức đầu năm, cũng nhìn thấy cổ phiếu Nguyên Xuyên xanh rờn một mảnh.

Trong văn phòng BK có không ít người tới từ tỉnh Xuyên, tin tức linh thông, bọn họ chụm lại chia sẻ tin tức nghe ngóng được, đều là tin dọa người, kỳ quái nhất còn có tin Chủ tịch cũng bị đưa đi điều tra.

Giám đốc rượu Kinh Điển thành phố BK - Lương Hi Minh, hôm nay không hề xuất hiện, dường như càng củng cố bằng chứng tập đoàn có đại sự xảy ra.

Lộ Nam giẫm lên giày cao gót bước vào văn phòng, chào hỏi với 3 vị giám đốc còn lại, sau đó gõ lên mặt bàn, nói với thủ hạ: "Tới đủ rồi? Vậy vào phòng họp đi."

Giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Lưu thông hỏi giám đốc rượu Đặc Khúc Dư Trụ: "Giám đốc Lộ..." Cái cô Lộ Nam này, không biết tính nghiêm trọng của vấn đề à!

Dư Trụ cười nói: "Giám đốc Lương không tới, nghiệp vụ viên của rượu Kinh Điển cũng năm bè bảy mảng, không có tâm tư nào tham gia họp sáng. Nếu phòng họp trống, vậy vì sao giám đốc Lộ không thể dùng? Đi thôi, chúng ta cũng họp đi, quản thúc đàn nhãi con này, miệng là dùng để ăn, chứ không phải để nói lung tung."

Lời tác giả:

1. Chủ nhà ở cửa hàng trên phố chuyên doanh Ô thành, là hộ đền bù.

2. Chương 228, có giải thích. Cửa hàng ở TTTM Ô thành do tập đoàn quốc hữu sở hữu, có quy định về niên hạn sử dụng, thứ đáng giá chính là quyền sử dụng.

[Thứ đáng giá chính là 2 tư cách! Tư cách! Tư cách!]

...

Đầu ong ong.

Kỳ thực tôi không ủng hộ mọi người tìm điểm tương ứng trong đời sống hiện thực qua truyện. Bởi vì rất nhiều chỗ tôi đều viết kiểu "hỗn hợp vài thành phố vào với nhau".

Những bạn nào hoài nghi có thể tìm hiểu thị trường kỳ đầu của trung tâm thương mại quốc tế Nghĩa Ô. Cửa hàng (quyền sử dụng) có thể cho thuê lại hoặc bán lại, cửa hàng 14m2 có thể bán 8 triệu tệ (quyền sử dụng), thực tế tôi tìm được tin tức bán trao tay tư cách sử dụng lên tới hơn 15 triệu tệ [tính riêng tư cách], tiền thuê hàng năm cao nhất lên tới hơn 1 triệu tệ.

Nhưng người mua/thuê lại vẫn phải giao tiền thuê với TTTM, bởi vì họ chỉ có tư cách sử dụng mà thôi (chia làm loại A loại B, tư cách chiêu thương, tuyển thương... tôi cảm thấy không nên viết quá rõ, bởi vì quá phức tạp).

Có lẽ các độc giả tới từ Nghĩa Ô, chắc là biết chuyện Nghĩa Ô (xào cửa hàng), còn kích thích hơn nhiều so với buôn bán nhà đất.

...

Rất cảm ơn độc giả thích truyện này, thậm chí còn đọc đi đọc lại 2-3 lần, nhiệt tình đưa ra nghi vấn, suy đoán tình tiết về sau.

Nhưng! Tôi chỉ có thể nói rằng, tôi cố gắng viết hợp logic~~~ có thể giải thích tôi thấy thì sẽ giải thích, [không giải thích, về cơ bản là liên quan tới tình tiết], không phải vì tôi coi thường, cũng không phải xuất hiện bug, cảm ơn hiểu cho.

Về suy đoán tình tiết về sau, vậy tôi càng không thể trả lời, trả lời là spoil rồi, cho nên tôi chỉ nhìn xem, không thể nói được. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play