Chương Kỳ tỏ ra lắng nghe: "Mời giám đốc Lộ nói."

Lộ Nam đi thẳng vào chủ đề, hỏi: "Chương tổng có hứng thú với công trình khu phim trường Ôn Tuy phải không?"

Chương Kỳ không ngạc nhiên khi Lộ Nam biết tin tức này, cũng không khó chịu khi bị đoán trúng tâm tư.

Anh ta nhếch miệng: "Không sai." Nói chuyện với người thông minh quả thật đỡ mệt.

Lộ Nam lộ ra sắc mặt quả nhiên là vậy, tiếp tục: "Khách sạn lớn Ôn Tuy cũng thuộc về tập đoàn phim ảnh Ôn Tuy, thoạt đầu chỉ là nơi tất phải có trong dự án. Khách sạn lớn Ôn Tuy có thể phát triển tới quy mô như hiện tại, ngoại trừ chiếm cứ vị trí khách sạn tổng đắc địa ở gần khu phim trường, các chi nhánh khác trong Ôn Tuy chủ yếu để phục vụ du khách, ngoài ra các huyện thị lân cận mấy năm nay cũng từ từ có khách sạn chính, trong đó Lý tổng góp công sức rất nhiều. Tiếp xúc mấy năm nay, với hiểu biết của tôi, Lý tổng là một người rất có chí tiến thủ..."

Đây là lời thật lòng, một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, lên tới chức Tổng giám đốc chuỗi khách sạn lớn, dù thế nào đều không phải làm cho qua ngày.

Lộ Nam nghĩ, Chương Kỳ chắc là muốn thông qua Lý Kiến Vĩ, kết giao với lãnh đạo cao tầng của tập đoàn phim ảnh, dù sao khách sạn lớn Ôn Tuy kiêm khách sạn tổng là khách sạn tổ chức yến tiệc duy nhất của tập đoàn này; mặc dù nghiệp vụ khách sạn hoàn toàn không thể so với khu phim trường, nhưng nó vẫn là một công ty con độc lập, Lý Kiến Vĩ có quyền lợi thế nào trong tập đoàn thì không biết, nhưng chức vụ không thấp.

Chương Kỳ muốn Lý Kiến Vĩ giúp đỡ, việc này không giống với trước kia Lộ Nam nhờ anh ta lưu ý cho cô đoàn phim trú đóng ở khu phim trường.

Lộ Nam yêu cầu khá đơn giản, Chương Kỳ thì lại khiến Lý Kiến Vĩ phải tốn rất nhiều tâm tư.

Anh ta chưa chắc sẽ bằng lòng giúp, cho dù đồng ý, Chương Kỳ chỉ sợ cũng phải tốn không ít tiền.

Lộ Nam nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ.

Chương Kỳ gật đầu, hiểu: "Đương nhiên. Cũng phải nói, tôi rất hài lòng với quy mô và hoàn cảnh của khách sạn lớn Ôn Tuy, sau này chiêu đãi khách hàng nhất định sẽ nhiều tới đó." Đây chỉ là lợi ích bề ngoài, kỳ thực còn cảm tạ thế nào không cần nói rõ, Lộ Nam tự hiểu trong lòng.

Lộ Nam hơi lắc đầu, dường như không mấy tán đồng.

Lấy lợi kết thân.

Đây quả thật là thủ đoạn thường dùng khi móc nối quan hệ trên thương trường hiện giờ, nhưng không hề bền vững.

Bởi vì anh phải bảo đảm, cái lợi này đối phương cũng muốn.

Lý Kiến Vĩ sẽ thiếu số tiền mà Tứ Phương Kiến Trúc chi vào tiệc rượu hoặc thuê phòng dài hạn ư? Hiển nhiên là không.

"Chỉ dựa vào nhân tình và lợi ích nhất thời, không thể đánh động lòng người bằng ích lợi lâu dài. Hơn nữa, Chương tổng muốn cho, cũng chưa hẳn là thứ Lý tổng cần." Điểm này, từ lúc Lộ Nam lên kế hoạch cho hoạt động Nhà hàng của Lý Kiến Vĩ, liền cảm nhận được. Vị Lý tổng này, bây giờ mong mỏi, rất có khả năng là thăng chức lên một bậc, mà không phải món lợi nhỏ này.

Chương Kỳ nghe xong, không mấy bất ngờ.

Xem, nếu luận hiểu biết lòng người, nhân tính, thằng em trai ngốc của mình và Lưu Dương cộng lại nhân đôi lên, cũng thua kém Lộ Nam. Anh ta nhướn mày: "Cho nên ý tưởng của giám đốc Lộ, là gì?"

Lộ Nam lấy ra một chén trà trong khay, xếp thành hình tam giác, ở giữa là ấm trà: "Xây nên... một quan hệ củng cố hơn."

"Hả?"

"Giống cái này, 3 chén trà này lần lượt đại biểu cho Chương tổng, Lý tổng và văn phòng Nguyên Xuyên, như vậy ấm trà ở giữa chính là lợi ích tương đồng giữa ba bên - ấm trà rót nước, nước trà đều chén." Lộ Nam đổ đầy nước trà vào 3 chén trà: "Nếu như bỏ đi ấm trà, trong ba bên không có lợi ích dính dáng trực tiếp, mọi người uống xong nước trong chén, thì coi như hết. Tôi dĩ nhiên có thể làm người trung gian tiến cử ngài cho Lý tổng, hơn nữa nói vun vào, nhưng sau đó thì sao? Lý tổng liệu có sẵn sàng giới thiệu ngài cho lãnh đạo cao tầng của khu phim trường? Lý tổng có sẵn sàng gánh vác mạo hiểm trong việc này? Chương tổng lại bằng lòng trả giá bao nhiêu tạ ơn Lý tổng và các lãnh đạo đó? Bằng lòng tốn bao nhiêu công sức bắt được công trình?"

Lộ Nam cười nhẹ: "Tôi là dân thường, nhưng tôi đoán công trình khu phim trường lớn như vậy, các công ty kiến trúc muốn tham dự chắc là rất nhiều phải không?"

Không sai.

Dự án cỡ lớn thế này, ngay cả X cường trong nước đều muốn chen chân, mỗi lần đấu thầu các công ty kiến trúc đều là bát tiên quá hải, các hiển thần thông.

Chương Kỳ quen thuộc với phát triển quan hệ từ nhân mạch sẵn có, nên không nhắc tới quy tắc ngầm trong nghề.

Chương Kỳ bê chén trà gần nhất mình lên, uống Phổ Nhĩ chín trong đó, rồi thả chén lại chỗ cũ, nhìn ấm trà hỏi: "Ý của giám đốc Lộ là, bây giờ tôi và Lý tổng chỉ giống nhau ở chỗ đều là Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên, mối quan hệ này, còn lâu mới đủ."

"Đúng, không đủ, cho nên mới phải sáng tạo quan hệ." Lộ Nam kể rằng khi Chương Kỳ nhắc tới khách sạn lớn Ôn Tuy, cô bỗng nảy ra ý nghĩ, trong mười mấy phút trò chuyện này, ý nghĩ này được cô hoàn thiện thành phương án sơ bộ, bây giờ chỉ xem có thể thuyết phục Chương Kỳ hay không.

Nếu có thể thuyết phục Chương Kỳ, như vậy Lý Kiến Vĩ dễ giải quyết, đây là một lần được ba chuyện tốt.

Ngón tay Lộ Nam tinh tế, vững vàng cầm chén trà Chương Kỳ vừa uống cạn lên, rót thêm: "Không biết Chương tổng có từng nghe tới khái niệm "định chế rượu cho công ty"?"

Mặc dù Chương Kỳ mới làm rượu trong thời gian ngắn, bình thường cũng không bỏ tinh lực quản nghiệp vụ này, nhưng mấy chữ "định chế rượu cho công ty" vẫn khá dễ hiểu: "Ý giám đốc Lộ là?"

Lộ Nam đặt ấm trà xuống, chỉ vào chén trà xa bọn họ nhất: "Ý tôi là, khu phim trường Ôn Tuy có thể định chế rượu với công ty tôi, mà Chương tổng, thì có thể làm Nhà tiêu thụ trung gian của họ."

Chương Kỳ ngồi thẳng người, anh ta dường như đã hiểu, nhưng cụ thể làm thế nào còn cần Lộ Nam giải thích.

Trong mắt Lộ Nam, khu phim trường Ôn Tuy có danh tiếng rất lớn trong cả nước, có thể định chế một khoản rượu riêng, dùng bao bì riêng, thân bình riêng, in lên hình ảnh khu phim trường, trở thành thứ đặc sắc của tập đoàn phim ảnh và là khoản rượu chuyên cung cấp cho khách sạn lớn Ôn Tuy.

Cái này căn bản tốn ít tiền, lại mang tới hiệu quả quảng cáo cực tốt.

Chẳng hạn sau này, viện bảo tàng Cố cung cũng mở rộng nghiệp vụ...

Khu phim trường Ôn Tuy có điều kiện tự thân tốt như thế, hiện nay chỉ kiếm tiền từ du lịch, chẳng lẽ không thấy đáng tiếc ư?

Vấn đề này, thực ra Lộ Nam cũng biết câu trả lời từ Lý Kiến Vĩ.

Lãnh đạo cấp cao trong khu phim trường không cảm thấy tiếc gì, bởi vì tiền từ mảng du lịch đã khiến họ đầy bồn đầy chén, doanh thu hàng năm 10 tỷ tệ.

Những nghiệp vụ liên quan khác, không khác gì gân gà - phụ cận còn có Ô thành đấy.

Hàng hóa nhỏ ở Ô thành phát triển thế nào?

Có đồ chơi nào mà không mua được?

Sang đó mua một lô hàng, đặt ở khu du lịch, vẫn bán rất chạy!

Cần gì phải phí công sức tự mình phát triển sản phẩm? Định chế cái gì chứ?

Không thể trách lãnh đạo cấp cao của khu phim trường tư duy xơ cứng, trên thực tế chính là như vậy, bây giờ khu du lịch trên cả nước bán đồ thủ công mỹ nghệ gần như đều tới từ Ô thành.

Xét thấy ngành du lịch là kho báu, tập đoàn phim ảnh còn quản lý nghiệp vụ khách sạn như cho dê ăn cỏ, từ bao năm qua không thay đổi định mức hợp đồng 1 triệu tệ kênh phân phối Nhà hàng là biết, Lý Kiến Vĩ ngày thường đòi chi phí hỗ trợ từ họ cũng không dễ.

Cho nên, ý tưởng định chế rượu, Lộ Nam lúc trước đã đề cập với Lý Kiến Vĩ, nhưng lúc đó anh ta lắc đầu cười khổ: "Giám đốc Lộ, không giấu gì cô, tôi cũng muốn làm, nhưng tập đoàn không phê duyệt kinh phí. Lão tổng nói thẳng với tôi, nếu tôi có thể tự bỏ tiền, không làm phiền tổng công ty, như vậy tốt nhất." Thật buồn cười, định chế rượu phẩm chất thông thường, một lô nhiều nhất tốn 2 triệu tệ, vậy mà tập đoàn lại không cho chi phí, bảo Tổng giám đốc công ty con như anh ta tự đi mà làm.

Chính vì khu phim trường kiếm tiền, cho nên các công ty con ăn theo khác chỉ nên ổn định, không nên cầu tiến, thay đổi.

Chương Kỳ đã hiểu ra, bất giác ngả người về phía trước, ánh mắt dán chặt vào Lộ Nam: "Nếu tôi hứa hẹn sẽ mua hết rượu định chế của khu phim trường Ôn Tuy..."

Lộ Nam không bị khí thế của anh ta ảnh hưởng, cười nhạt: "Không cần mua hết, Chương tổng chỉ cần năm đầu lấy 70-80% lượng hàng là được. Từ năm thứ hai, e rằng khu phim trường cũng sẽ không đưa nhiều hàng như thế cho ngài."

Vì sao? Bởi vì Lộ Nam tin tưởng, rượu định chế của khu phim trường Ôn Tuy nhất định có thể mở ra thị trường.

Trong đó, có hai điểm quan trọng hơn cả.

Một là, giá trị IP của một bộ phim - Lộ Nam biết, một bộ phim tốt có thể hút hàng tới cỡ nào. "Chu kim sơn" - đông phong bày ra trước mắt, vì sao không mượn? Đương nhiên, chi phí trao quyền vẫn phải đàm phán, nghĩ tới Tần Nghiên đại diện cho đoàn phim và bản thân Chu lão tiên sinh đều sẽ đưa ra giá cả phù hợp.

Thứ hai, rượu định chế không nằm trong hạn chế bán tháo hàng - dù sao số lượng rượu định chế có hạn, đóng gói đặc biệt, mức giá riêng biệt, đa phần, chỉ bị rải rác bán ra các khu vực và thành phố khác, sẽ không ảnh hưởng tới Nhà tiêu thụ bản địa, càng sẽ không ảnh hưởng tới hệ thống giá cả của những sản phẩm khác.

Chương Kỳ không coi trọng nửa câu sau của Lộ Nam, chỉ bắt đầu tỉ mỉ thăm dò chi phí định chế rượu.

Lộ Nam là người chuyên nghiệp, lập tức giảng giải: "Nguyên Xuyên cung cấp rượu định chế cho khách hàng, khởi điểm từ 1 tấn. Mật độ cồn trong rượu thấp hơn nước, về cơ bản 1 tấn rượu có thể biến thành 2.000 - 2.200 bình rượu thành phẩm. Định giá tùy theo chất lượng rượu, chất liệu đóng gói, số lượng rượu mà khách hàng yêu cầu, cụ thể bao nhiêu tôi bây giờ còn chưa thể đưa ra con số chính xác, phải để trụ sở định giá mới biết được. Nhưng tôi có thể cho ngài mức giá, rượu định chế bình thường sẽ dùng chất lượng rượu thông thường, chẳng hạn như Đặc Khúc 9 năm, giá bán 388 một bình, giá xuất xưởng ngài biết rồi đấy..."

"Nếu vậy, chi phí định chế rượu chỉ tầm 2 triệu tệ." Chương Kỳ mau chóng tính toán: thực tế phải lấy 70-80% lượng hàng, nghĩa là chỉ tốn hơn 1 triệu tệ, xây dựng quan hệ chặt chẽ với Lý Kiến Vĩ, được lãnh đạo cao tầng khu phim trường để mắt tới...

Chi phí này lớn hơn chút so với anh ta tìm quan hệ khác, nhưng dựa theo phương thức làm việc trước kia, tìm quan hệ chỉ là bước đầu tiên. Cộng lại chi phí từ đầu tới đuôi, e rằng không chỉ ở mức này. Quan trọng hơn, 1 triệu này không phải ném đá qua sông, mà biến thành rượu, chỉ cần bán được, dù chậm một chút, nhưng cũng coi như thu hồi lại một phần vốn.

Lý Kiến Vĩ muốn đổi mới thành tích, nhưng không muốn chịu mạo hiểm không bán được rượu định chế.

Chương Kỳ muốn kết giao với lãnh đạo cao tầng khu phim trường, nhưng không có mối quan hệ đáng tin.

Lộ Nam: hai bên đều là khách hàng, thay vì nhìn hai bên khó xử, chi bằng tôi bài ưu giải nạn cho hai vị.

[Nhân tiện bán thêm hàng. Có rượu định chế, một vị có thể đổi mới thành tích, một vị có thể móc nối quan hệ.]

[Còn tôi, chỉ thuận tiện có thêm một đơn đặt hàng "nhỏ", một lần thu tiền cọc 70% + trước khi xuất hàng thanh toán nốt 30% là xong.]

[Không phải rất tốt sao?]

Đây chính là tam thắng mà Lộ Nam đã nói.

Lộ Nam mỉm cười, chờ phản ứng của Chương Kỳ.

Anh ta là phía bỏ tiền nhiều nhất, tương đương với trước khi khách sạn lớn Ôn Tuy ký hợp đồng làm rượu định chế với văn phòng Nguyên Xuyên, Chương Kỳ sẽ phải ký hợp đồng tiêu thụ với Lý Kiến Vĩ.

Mạo hiểm nhất định là có, chỉ xem Chương Kỳ nghĩ thế nào mà thôi.

Lời tác giả:

Xem đi.

Xách lên Chương tổng và Lý tổng, giũ ra được một cộng một.

Không phải lại là một hợp đồng 2 triệu sao. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play