Lộ Nam biết, Trung Tập phát triển mạnh ở Mỹ, có ý nghĩa thế nào với Uy Cấu và Từ Trừng Chi.

Ý nghĩa: Tương lai, Từ Trừng Chi sẽ không chống cự được, trở thành Nhà tiêu thụ trung gian của Trung Tập ở nước ngoài, dù sao Trung Tập xuất hàng càng nhiều, với trị giá càng lớn, giá vận chuyển sẽ càng thấp hơn, nên lấy hàng từ Trung Tập sẽ rẻ hơn; hoặc giả, tác phong của họ quá cường thế, khiến Từ Trừng Chi dứt khoát từ bỏ nghiệp vụ nhập khẩu rượu Nguyên Xuyên, tập trung làm đồ tiêu dùng hàng ngày.

Chuyện này kỳ thực không có ảnh hưởng quá lớn với Uy Cấu.

Cửa hàng ở phố chuyên doanh Ô thành đã đi vào quỹ đạo, mặc dù không có đơn đặt hàng lớn, nhưng mô hình thương mại ở Ô thành chính là như vậy, những đơn hàng nhỏ 10-20 nghìn tệ gần như ngày nào cũng có, năm ngoái đương nhiên không có lợi nhuận, Lộ Nam tính sơ qua cho Hoàng nữ sĩ, từ tháng 4-5 năm nay mới bắt đầu có lãi. Hơn nữa Lộ Nam một tuần ngẫu nhiên tới 2-3 lần, dù sao nhân viên trong cửa hàng hiện tại còn coi như thành thật, tình hình khá ổn. Lúc cô tán gẫu với Hoàng nữ sĩ cũng thường xuyên nghe bà ấy nói, lại nhận được đơn đặt hàng gì đó..., kỳ thực như bây giờ, nghiệp vụ xuất khẩu rượu trắng cũng chỉ chiếm một nửa công việc của Uy Cấu? Hay 1/3?

Thêm chút thời gian, Uy Cấu có thêm nhiều khách hàng, sản phẩm mua sắm nhiều hơn, nghiệp vụ xuất khẩu rượu trắng sẽ càng lúc càng nhỏ, như vậy sẽ không bị động khi đối diện với hành vi mở rộng thị trường của Trung Tập.

[Chuyện này tối thiểu vài năm nữa mới xảy ra, không cần thiết phải lo lắng từ bây giờ. Chưa biết chừng tới lúc đó Hoàng nữ sĩ cũng chẳng quan tâm tới việc xuất khẩu rượu trắng nữa.]

Đương nhiên tất cả chuyện này dựa trên tiền đề: rượu Hài Hòa có thể sống sót ở nước ngoài.

Lộ Nam biết rõ phía tổng công ty không có gì bất mãn với mình, kể lại lời Đồng đại khu muốn thông qua mình nói cho Trần Kiêu nghe, hết tâm sự, bỗng cảm thấy buồn ngủ.

Nhìn đồng hồ, đã gần 1h sáng.

Trần Kiêu thấy Lộ Nam ngáp nhẹ một cái, không nỡ xa rời: "Em ngày mai còn phải lái xe về, vậy nghỉ sớm đi."

Giờ này, Trần Kiêu đúng là trợn mắt nói dối, còn sớm sủa gì nữa.

Lộ Nam hờ hững nói: "Không sao. Buổi sáng em ngủ nướng, chiều mới về."

Nghe thấy lời này, Trần Kiêu buột miệng nói: "Trưa mai có cần tới nhà cô ăn cơm không?"

Cô = bạn Hoàng nữ sĩ = cô Nguyệt Kiều.

Lộ Nam khựng lại, nói giọng mũi: "...Hử?"

"Anh thuận miệng hỏi thôi." Trần Kiêu e dè nói, càng nói càng nhỏ: "Lần này Vương Hưng Long không đi nhờ xe em nữa à..."

Anh ta cố tình dặn, bảo Vương Hưng Long không được khéo quá hóa vụng, nhưng Vương Hưng Long còn ra vẻ "tôi là người từng trải", "thật là làm ơn mắc oán", khiến Trần Kiêu khó lòng giải thích, đành xác nhận lại lần nữa với Lộ Nam.

Lộ Nam cười khẽ: "Trần Kiêu, anh uống lẫn rượu và bia à?"

Phải. Tiệc tối uống rượu Kinh Điển 20 năm, đi hát uống bia.

Trần Kiêu không biết sao Lộ Nam lại đoán được.

Sức chú ý của anh ta dồn vào hai chữ vừa nghe thấy: Trần Kiêu.

Lộ Nam trực tiếp gọi tên anh ta, Trần Kiêu.

Không phải anh Kiêu, cũng không phải giám đốc Trần, không phải Phó TGĐ Trần, càng không phải thái tử gia hay trêu đùa.

Nhất thời, đầu óc đang mơ hồ càng không phân rõ phương hướng, chỉ có tiếng hô hấp và tim đập của mình.

Hồi lâu sau, Trần Kiêu định thần lại, cố gắng không nói năng lung tung: "Phải, uống cả hai loại một chút."

Lộ Nam không giống mong muốn của Trần Kiêu, cô không hỏi nữa, chỉ trả lời vấn đề ban nãy: "Em thấy giám đốc Vương nói, lần này anh ta đi nhờ xe của giám đốc Đường. Còn trưa mai, em đúng là tới nhà cô Nguyệt Kiều ăn cơm, ai bảo mẫu thân đại nhân cứ quật cường như vậy. Muộn rồi, ngủ đi."

Cúp máy, Lộ Nam ngủ rất ngon.

Còn Trần Kiêu, ngủ chập chờn.

Sáng sớm dậy đi tắm, sau đó lạnh nhạt ném đồ ngủ vào máy giặt.

*Lời người edit: Chỗ này có ai suy nghĩ đen tối như mình không, sao phải ném đồ ngủ vào máy giặt nhỉ =))

...

Lộ Nam lần này quen thuộc tới nhà cô Nguyệt Kiều, cô Nguyệt Kiều, chú và ông nội đều có mặt, chỉ thiếu Phó Lăng Phong.

Lộ Nam không hiếu kỳ tại sao cậu ta không có mặt, nhưng cô Nguyệt Kiều thì hơi xấu hổ giải thích con trai lái xe đi chơi với bạn rồi.

"Cũng tốt, thừa dịp nghỉ hè nên đi chơi nhiều. Cô à, đây là đồ mẹ cháu nhờ đưa cho cô." Lộ Nam thản nhiên chuyển đề tài.

Hoàng nữ sĩ chuẩn bị quà là khăn quàng tơ tằm và dây chuyền ngọc trai, bà ấy mua với giá xuất xưởng lúc nhập hàng.

Lộ Nam nhìn, cô Nguyệt Kiều mở hộp ra, trong mắt ánh lên mừng rỡ.

[Xem ra Hoàng nữ sĩ có thẩm mỹ tương tự bạn thân nha.]

Ăn xong cơm trưa ngồi nghỉ một lát, Lộ Nam cáo từ, Phương Nguyệt Kiều tự mình đưa Lộ Nam xuống tầng, nói với cô: "Mẹ cháu bây giờ thi được bằng lái rồi, cũng mua xe rồi, cháu khuyên mẹ cháu ra ngoài chơi nhiều vào, cuối tuần tự lái xe tới xung quanh chơi cũng thú vị mà."

"Vâng ạ." Lộ Nam cười đồng ý: "Nhưng mẹ cháu mới lái, ra đường chưa dám lái lên đường chính, mẹ cháu cũng nói, bao giờ lái thuần thục, sẽ tới thành phố Hỗ."

Lộ Nam lái xe rời đi, Phương Nguyệt Kiều mở cửa, nhìn thấy cha chồng nhìn mình, cao giọng hỏi: "Con bé đi rồi?"

Phương Nguyệt Kiều cũng cao giọng đáp lại: "Đi rồi."

"Cha thấy con bé này dễ nhìn hơn, Phong Phong mang đứa kia về không ổn, không ổn." Ông cụ vừa lắc đầu, vừa tưởng là nhỏ giọng nói thầm.

Phương Nguyệt Kiều chán nản liếc chồng, nghiến răng nói: "Nhìn xem con trai anh, bao lớn rồi, chẳng hiểu chuyện tí nào."

"Dưa hái xanh không ngọt, em bớt quan tâm đi. Thanh niên mà, phải giẫm vào hố mấy lần mới hiểu lời khuyên kinh nghiệm của chúng ta." Cha Phó từ tốn nói.

Phương Nguyệt Kiều trợn mắt: "Giẫm hố? Kinh nghiệm? Lão Phó, anh được lắm, anh còn cái hố nào mà tôi không biết hả? Khai thật ra!"

Cha Phó giả chết, ông nội giả điếc.

...

Lộ Nam về chỗ ở, báo cáo với Hoàng nữ sĩ quá trình ăn cơm hôm nay, cô mặc kệ Hoàng nữ sĩ và cô Nguyệt Kiều có toan tính gì, dù sao cô đã tận lực lễ phép: "Con ngủ đã, hôm nay lái xe hơi mệt."

Lý do vạn năng, Hoàng nữ sĩ quả nhiên không lải nhải nữa.

1/7, sáng sớm, Lộ Nam nói với nhân viên trong văn phòng: "Hội nghị nửa năm năm nay, chúng ta là "chủ nhà", giả vờ, cũng phải giả vờ đủ 4 ngày cho tôi, ok?"

Giám đốc Lộ nói, ai dám không nghe.

Thấy các thuộc hạ ngoan ngoãn đồng ý, Lộ Nam nói với Trịnh Tinh: "Cô vất vả chút, mấy hôm nay Hà Man Lâm chắc còn cần cô trợ giúp."

Trịnh Tinh gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.

Buổi chiều, các nghiệp vụ viên thành phố khác đi theo giám đốc thành phố của họ lục tục tới...

Tóm lại, hội nghị nửa năm này đại đa số mọi người trong tỉnh đều hài lòng.

Ở, là khu biệt thự của trà trang Đạo Nhất, môi trường yên tĩnh, phòng cao cấp.

Ăn, là thức ăn trong nông trang Đạo Nhất, xanh ngát không ô nhiễm, nguyên nước nguyên vị.

Chơi, câu cá, câu tôm hùm nhỏ, đào ốc nước ngọt, phòng gym, quán bar nhỏ, chỗ xa hoa cái gì cần cũng có.

Họp... không có gì đáng nói, dù sao hàng năm nói đi nói lại vẫn là những lời đó.

Nhân viên trong cả tỉnh dự họp, Lộ Nam không khỏi nhìn thấy những người mà cô không muốn thấy, ví dụ như Trương Phi, Chu Lỗi.

Nhưng cô lại nghĩ: so với việc ta chán ghét họ, họ nhìn ta thăng chức lại không thể chặn ngang, vô lực đuổi theo, chênh lệch càng ngày càng lớn, mới tuyệt vọng đi?

Bởi vậy, Lộ Nam rộng lượng nghĩ: chỉ cần họ không giở trò xấu, ta coi như không nhìn thấy họ trong hội nghị nửa năm này.

Lộ Nam cũng không biết có nên thất vọng hay không, dù sao trong hội nghị 4 ngày 3 đêm này, hai người họ vô cùng mờ nhạt.

Đêm cuối cùng, ngoài dự đoán, có người tới tìm cô tán gẫu.

Người đó là Trần Lộ, cũng chính là vị tiền bối năm ngoái thay thế Chu Điềm trở thành giám đốc Đoàn mua rượu Hài Hòa cấp tỉnh.

Lộ Nam cũng không quá thân với Trần Lộ.

Đồng nghiệp nữ thân thiết nhất với cô trong tỉnh đương nhiên là Toa Toa, hiện nay Lâm Yến và Hạng Phỉ Phỉ song song ở thứ hai, có lẽ vì Lâm Yến ở chung lâu hơn nên dẫn trước, còn Trần Lộ đại khái đứng thứ tư trong mức độ quen thuộc.

Mặc dù giao tình kém hơn 3 vị phía trước, nhưng Lộ Nam cảm thấy tuổi tâm lý của cô ngang với Trần Lộ, hơn nữa đối nhân xử thế có nhiều điểm tương tự, chị ta đang do dự việc gì, cô nguyện ý lắng nghe.

Trên đài ngắm cảnh trống trải, Trần Lộ cầm lon bia, "cạch" một cái mở ra đưa cho Lộ Nam.

Lộ Nam cầm, nói câu cảm ơn.

Trần Lộ mở thêm một lon, ùng ục uống hết nửa lon, sau đó thở dài một hơi: "Năm ngoái, trong nhà giới thiệu cho chị đối tượng xem mặt, là người quê chị, đã mua phòng ở Hải Lâm, làm nhân viên công ty tàu thủy viễn dương, thu nhập không tồi, chỉ có điều 1 năm thì nửa năm ở ngoài..."

Trần Lộ nói ra điều kiện của đối phương, nhưng duy độc không nói chị ta có thích đối phương hay không.

Lộ Nam hiểu ý Trần Lộ: "Chị Lộ cảm thấy, người này khá phù hợp với mình."

"Đúng vậy, tới tuổi này, xem mặt đều là để kết hôn, phù hợp mọi mặt là được." Trần Lộ ùng ục uống xong nửa chai còn lại: "Dù sao có yêu hay không, cuối cùng đều sẽ biến thành tình thân."

"Chị Lộ nói câu này không phải giải thích cho em nghe, mà giống như đang thuyết phục bản thân đấy." Lộ Nam cũng uống một ngụm bia, không dùng bàn tay vàng: "Cho nên bây giờ chị có khó khăn gì?"

Trần Lộ gật đầu: "...Ừm. Nhà anh ta không thích công việc hiện tại của chị, muốn chị từ chức trước khi đính hôn."

Lộ Nam nhìn chị ta.

"Chị không muốn nghỉ việc." Trần Lộ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, tiếp tục: "Chị làm ở Nguyên Xuyên bao năm rồi, không dễ gì mới lên tới chức giám đốc Đoàn mua, bây giờ nếu nghỉ việc, tìm một công việc khác chưa chắc có mức thu nhập như vậy - không không không, nhất định không có."

Đây là lời thật.

Trần Lộ mở lon thứ hai cho mình, buồn bực uống hết một nửa: "Cho nên bây giờ chị cũng không biết nên làm thế nào."

Làm người kị nhất giao thiển ngôn thâm, đặc biệt là với đồng nghiệp.

Lộ Nam lắc nửa lon bia còn lại trong tay: "Nếu chị muốn đổi môi trường làm việc, em đồng tình với việc chị từ chức; nếu chị thích đi làm ở Nguyên Xuyên, nhưng kết hôn chuẩn bị có con, em sẽ đề nghị chị chuyển sang làm hành chính."

Còn lại, Lộ Nam không nói nữa, chỉ chạm nhẹ lon bia với Trần Lộ, uống cạn, bóp bẹp rồi ném vào thùng rác.

Trần Lộ suy tư, hỏi: "Lộ Nam, nếu bạn trai tương lai của em không ủng hộ công việc hiện tại, em sẽ phản ứng thế nào?"

Lộ Nam cau mày, nghiêm túc nói: "Người này, không có cơ hội trở thành bạn trai của em."

"Vậy nếu lúc hai đứa yêu nhau anh ta không để ý, nhưng lúc bàn chuyện cưới xin, nhà anh ta muốn em làm một công việc ổn định hơn. Lúc này tình cảm đã sâu nặng, em sẽ làm thế nào?"

Lộ Nam tưởng tượng một chút cảnh này, nheo mắt: "Đổi thôi."

Trần Lộ rầu rĩ: "Xem xem, em cũng cảm thấy nên đổi việc phải không."

"Không, em có lẽ sẽ đổi bạn trai."

"A, đúng là còn trẻ." Trần Lộ ngán ngẩm lắc đầu.

Thật khó hiểu, chị ta cảm thấy rất có duyên với Lộ Nam, tin tưởng nhân phẩm cô, cũng bởi hai người họ làm việc ở thành phố bất đồng và chức vụ bất đồng, nên mới yên tâm kể cho Lộ Nam nghe. Nhưng nghe xong câu trả lời của Lộ Nam, Trần Lộ lại cảm thấy mình hỏi sai người, Lộ Nam trẻ tuổi hơn, xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn, bây giờ cô ấy hoàn toàn không lo lắng những việc này.

Lộ Nam không phản bác lời Trần Lộ, chỉ mỉm cười.

Trần Lộ thổ lộ tâm tình, chưa chắc thật sự cần ta cung cấp ý kiến gì.

Lộ Nam chỉ hi vọng từ đáy lòng chị ta đừng vì người khác mà từ chức.

[Một người quyết định chuyện gì, bất kể về công việc hay cuộc sống, đầu tiên đều phải vì chính mình.]

[Nghỉ việc vì tình yêu không phải vĩ đại, là tự cho vĩ đại mà thôi; từ chức vì hôn nhân là hy sinh và cống hiến, nhưng về lâu về dài lại bị coi thành đương nhiên.]

[Nói trắng ra thì, ở bất cứ tình cảm nào, người chịu trả giá, đều sẽ khó thoát thân. Bởi vì anh ta / cô ta bị che mắt rồi.]

...

4/7, các nghiệp vụ viên trong tỉnh đều rời khỏi Hoa An, Trịnh Tinh làm tốt kết thúc công việc, nghe thấy giám đốc Lộ lên tiếng: "Sáng mai hủy họp, các vị tự sắp xếp nội dung công việc ngày mai đi."

Kỳ thực tương đương với ngày mai cho nghỉ.

Mọi người chỉ kém không hô giám đốc Lộ vạn tuế 3 lần.

Lên tinh thần ứng phó 4 ngày, Lộ Nam cũng mệt mỏi, hôm sau ở nhà ngủ nướng tới trưa, buổi chiều tới sauna dưỡng sinh. Là nơi mà Điền Ái Trân thường hẹn gặp Lộ Nam, đương nhiên Lộ Nam tự trả tiền làm thẻ, nhưng nhân viên làm đẹp có khi tặng gói làm đẹp chuyên sâu, thăng cấp, thì Lộ Nam không miệt mài tìm hiểu lý do - không thể một chút dầu muối cũng không ăn, vậy Nhà tiêu thụ cũng sẽ tự hỏi trong lòng.

Tới sauna dưỡng sinh, không bao lâu, nhân viên làm đẹp tới nói Điền Ái Trân cũng có mặt, Lộ Nam đồng ý làm cùng phòng.

Hai người phụ nữ nằm hưởng thụ xoa bóp thả lỏng mặt và đầu, Điền Ái Trân hỏi: "Lộ Nam, tiệc mừng công ngày mai em đi không?"

"Đi chứ, nhà sản xuất Tần nhắc nhở em hai lần rồi."

"Chị kể em nghe, Hồng Lập Quân đòi chị thiệp mời..." Điền Ái Trân cố ý kể lại chuyện đụng phải Hồng Lập Quân ở rạp chiếu phim lần trước, nhấn mạnh: "Chị khuyên ông ta rồi, bảo ông ta nghĩ thoáng ra."

Lộ Nam nghĩ: khó đấy. Dù sao tiệc mừng công ắt sẽ gióng trống khua chiêng công bố doanh thu phòng vé, chuyện Chương Kỳ đầu tư... Hồng Lập Quân hình như còn chưa biết?

Lời tác giả:

Vở kịch nhỏ:

Khi biết Trần Kiêu vì Lộ Nam kêu thẳng tên mà hưng phấn thẹn thùng...

Vương Hưng Long: chậc chậc chậc, giỏi thật! Nào, anh Kiêu, tôi có rất nhiều tạp chí cất kỹ, có thể cho anh tham khảo.

Sau đó, Vương Hưng Long toi mạng, lý do chết: ngu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play