"Chương tổng cứ nói." Lộ Nam không sợ Chương Kỳ hỏi, cũng không sợ nghi vấn.
Bởi vì anh ta càng muốn hiểu rõ, chứng tỏ khả năng đồng ý càng lớn.
Chương Kỳ điều chỉnh dáng ngồi, nhích ra phía sau một chút, thoải mái hơn, hỏi: "Giám đốc Lộ đề nghị em trai tôi đi Singapore, quả thật là đề nghị không tồi."
Nơi đó an ninh tốt, bằng không lúc trước Chương Kỳ cũng không lựa chọn cho em trai tới đó du học. Hơn nữa giống Lộ Nam nói, Chương Lễ trước kia đã ở Singapore mấy năm, tạm không bàn tới chuyện các mối quen biết, chỉ nói riêng nơi này đã khiến nhà họ Chương yên tâm hơn nửa.
Nếu Lộ Nam đề nghị nước Mỹ, châu Âu, Chương Kỳ tuyệt đối không đồng ý.
"Nhưng, cô còn cố ý đưa ra để em trai tôi lựa chọn nhân viên dùng quen, sắp xếp đội ngũ tiêu thụ mang ra nước ngoài."
Nếu để Chương Lễ làm Nhà tiêu thụ hải ngoại, vậy nhất định phải xứng thêm nhân thủ - Chương Kỳ và Lộ Nam đều biết, chỉ dựa vào một mình Chương Lễ, không thể làm được. Hơn nữa trong nước chọn nhân viên quen tay, cũng thuận tiện Chương Kỳ sắp xếp trông nom (theo dõi) em trai anh ta.
Chỉ là đề nghị của Lộ Nam vẫn ngoài dự đoán.
Chương Kỳ nhìn Lộ Nam: cô ấy không biết đề nghị này sẽ có hậu quả thế nào ư.
Lộ Nam đương nhiên biết.
Cô mỉm cười, giải thích: "Là đội ngũ nhỏ, 3-5 người là được." Dù sao mang người ra nước ngoài giá thành không thấp.
"Tiểu Chương tổng nhất định sẽ đòi tự chọn người." Lộ Nam hết sức tin tưởng.
Bọn họ đều biết, Chương Lễ sẽ chọn ai.
"Vậy cô nên biết, em trai tôi hiện tại đầu óc không rõ ràng lắm. Giám đốc Lộ đề nghị như vậy, là trăm hại không một lợi cho nó." Chương Kỳ không hài lòng nói.
[Thú thật, ta không thể đồng tình với quan điểm của Chương Kỳ.]
[Giữa Chương Lễ và Lưu Dương nếu bảo có tình cảm thề non hẹn biển sắt son - ta còn lâu mới tin, nhiều nhất là ở bên nhau theo như nhu cầu thôi, hơn nữa: bây giờ Chương Lễ sinh ra tâm lý phản nghịch, cho nên mới tỏ ra coi trọng Lưu Dương cho người khác xem.]
[Xét đến cùng, Chương Lễ lúc này để ý, không phải bản thân Lưu Dương, mà là Lưu Dương đại biểu cho ý chí và lựa chọn cá nhân của anh ta bị anh trai ruột bác bỏ.]
Nhưng Lộ Nam không có cách chỉ ra điểm này trực tiếp cho Chương Kỳ.
Dù sao, trừ việc thành thật kể lể khuyết điểm của con cái nhà người ta, thẳng thắn vạch ra phương thức giáo dục của phụ huynh có vấn đề cũng là hành vi EQ siêu thấp.
"Chương tổng, ngài nghe tôi nói." Lộ Nam hơi lắc đầu: "Đầu tiên, có khả năng thế này: cho dù tiểu Chương tổng muốn đưa Lưu Dương tới Singapore, chưa chắc chị ta đã đồng ý."
Lưu Dương, vào xã hội tương đối sớm, trải qua cũng nhiều chuyện, có thể xem như mục tiêu rõ ràng, một lòng muốn đi đường tắt + kiếm tiền.
Nếu Lộ Nam vẫn là Lộ Nam của đời trước, như vậy phỏng chừng căn bản không phải đối thủ của chị ta, bởi vì từ lúc Lưu Dương dẫn Lộ Nam đi dạo phố mua sườn xám, chính là biểu hiện thăm dò và đùa cợt Lộ Nam.
Chương Kỳ định phản bác, nhưng cũng ý thức được khả năng này: rốt cuộc là xuất ngoại, đi xa ngàn dặm, rời xa nơi chôn rau cắt rốn, Lưu Dương... có lẽ thật sự chưa chắc sẵn sàng.
"Nếu như Lưu Dương không muốn đi, vậy phù hợp mong muốn của Chương tổng, thời gian lâu rồi liên lạc giữa họ tự nhiên sẽ ít đi; nếu Lưu Dương muốn đi - theo ý tôi, cũng không hẳn là chuyện xấu." Lộ Nam vươn tay, lấy một cái chén không, rót nửa chén trà nhạt cho Chương Kỳ.
Lộ Nam gợi ý Chương tổng phẩm trà, đợi anh ta nhấp mấy ngụm, mới cười hỏi: "Phổ Nhĩ chín và Thiết Quan Âm hơi bất đồng. Nhập khẩu thơm nồng, mềm mại hồi cam, không biết Chương tổng uống quen không?"
Chương Kỳ gật đầu: "Tràn ngập miệng mũi, có phong cách riêng."
Lộ Nam từ tốn giải thích: "Tôi nói Lưu Dương muốn đi Singapore cũng chưa chắc là chuyện xấu, bởi vì..."
1 tiếng sau, đôi bên nắm tay tạm biệt trước cửa quán trà.
Chương Kỳ xoay người lên xe, nói với tài xế: "Về nhà."
...
Chương Kỳ về nhà, nhìn thấy Chương Lễ đầu tóc bù xù ngồi trên sofa chơi game, trên bàn trà là đĩa trái cây đã cắt miếng, một túi đồ chiên phồng đã mở và một chai nước ngọt to.
Chương Lễ nghe thấy tiếng cửa mở, quay lại thoáng nhìn, lập tức đặt máy chơi game xuống, đứng lên kéo chiếc áo phông vì ngồi lâu mà hơi nhăn nhúm.
Làm xong loạt động tác này, anh ta mới kiêu ngạo quái đản hừ lên: "Cuối cùng về rồi, em còn tưởng anh tiếp tục làm rùa đen rụt đầu chứ."
Chương Kỳ lạnh nhạt nhìn thằng em: "20p nữa vào thư phòng tìm anh."
"Có, có chuyện gì không thể nói ở đây, còn phải tới, tới thư phòng chứ." Thư phòng ở tầng 2, lỡ như bị làm sao, anh ta không kịp gọi cứu viện hoặc không kịp chạy nha.
"Không phải nói muốn tự lập môn hộ? Nói chính sự không vào thư phòng thì đi đâu? Đi công ty?" Chương Kỳ hỏi ngược lại.
Chương Lễ thoáng cái liền hưng phấn, anh ta cảm thấy anh trai mình cuối cùng đã nhường mình rồi, bèn sốt ruột thúc giục: "Vậy sao phải chờ 20p nữa, bây giờ đi luôn, gọi cha mẹ tới nghe cùng, thuận tiện làm chứng kiến." Đây là lo lắng anh mình lật lọng.
Chương Kỳ kéo cà vạt, thiếu kiên nhẫn: "Anh phải đi tắm đã."
Biết anh trai mình sợ nóng nhiều thế nào, Chương Lễ quyết định nhường anh ấy một chút, đợi anh ấy tắm xong thân tâm sung sướng, chưa biết chừng sẽ càng dễ nói chuyện, bèn đổi bộ dáng cà lơ phất phơ ban nãy, chân chó nói: "Anh đi anh đi đi, em gọi cô giúp việc pha cho anh cốc Americano lạnh."
20p sau, Chương Kỳ đúng giờ đẩy cửa thư phòng, bên trong ngồi người mẹ vẻ mặt mờ mịt, người cha vẻ mặt nghiêm túc và thằng em trai bồn chồn không yên.
Anh ta nhìn cốc Americano lạnh trên bàn sách, dưới đáy lòng thở dài thật sâu: mặc dù Lộ Nam nói nhẹ nhàng, nhưng ta dùng phương pháp trước kia quả thật không đúng.
"Ngồi đi, mấy hôm nay anh đi công tác, suy nghĩ một chút đề nghị của em. Cảm thấy em nói cũng có lý." Chương Kỳ bê cafe lên, uống một ngụm, dưới ánh mắt tha thiết chờ đợi của Chương Lễ, nói: "Anh không phản đối đề nghị tự lập nghiệp của em, nhưng nếu em muốn làm rượu trắng, lại lựa chọn thị trường Hoa An, chẳng phải biến thành người nhà cạnh tranh với nhau? Tự dưng làm người ngoài chê cười."
Mặc dù không hiểu lắm về công việc, nhưng mẹ Chương gật đầu: "Chương Lễ, anh con nói đúng."
"Vậy... em mới có chút kinh nghiệm làm rượu, đổi nghề, không phải lại phải bắt đầu từ đầu?" Chương Lễ kỳ thực cũng hiểu khả năng của mình.
Chương Kỳ thấy Chương Lễ vò đầu bứt tai hồi lâu, mới nói ra suy nghĩ của mình - cũng chính là đề nghị của Lộ Nam.
Trong lúc này, mẹ Chương luôn muốn lên tiếng, nhưng bị cha Chương giữ chặt cánh tay: con cái đều lớn rồi, hãy để chúng tự quyết định.
Chương Lễ không ngờ, anh trai sẽ đưa ra phương án này - làm rượu thì vẫn là làm rượu, Nguyên Xuyên vẫn là Nguyên Xuyên, nhưng thị trường lại ở nước ngoài, ở Singapore.
Anh ta nghe xong, có tâm động cũng có rối rắm.
Có vui vẻ khi sắp thoát khỏi khống chế của anh trai ruột, cũng có hoài nghi rốt cuộc có thể bán rượu ở nước ngoài được không.
Nhưng Chương Kỳ muốn thuyết phục Chương Lễ, thì dễ hơn nhiều so với Lộ Nam muốn thuyết phục Chương Kỳ. Anh ta chẳng qua thuật lại một lần lời Lộ Nam, thằng em trai ngu xuẩn của mình đã tâm động đến 8-9 phần.
...
Trong vòng 2 ngày, nhà họ Chương tổ chức mấy lần hội nghị gia đình.
Cuối cùng, Chương Lễ không chưng màn thầu tranh khẩu khí*, cắn răng hỏi anh trai: "Anh đồng ý cho em tài chính khởi động 3 triệu?"
*Ý chỉ làm người phải có tự tin, có cốt khí.
Chương Kỳ gật đầu, nhấn mạnh: "Là cho mượn, đưa từng nhóm, hơn nữa trong số này tiền nhập hàng chiếm 70% trở lên."
Chương Lễ gật đầu qua loa: "Em biết. Vậy, tiền lãi đều thuộc về em?"
Chương Lễ gật đầu lần nữa: "Lỗ lãi em tự chịu, nhưng phải trả lại tiền vốn trong vòng 1 năm - nếu không chiếc Enzo trong ga-ra thuộc về anh." Đó là tâm đầu nhục mà Chương Lễ tốn nhiều tiền sửa sang lại.
"Nếu một năm sau tiền lãi tăng gấp đôi, tiền vốn 3 triệu em sẽ không cần trả lại?" Chương Lễ, đại khái vĩnh viễn chỉ muốn nghe điều muốn nghe.
Chương Kỳ hứa hẹn: "Phải."
"Đồng ý!" Chương Lễ cắn răng: "Nhưng em phải mang nhân viên trong nước theo, nếu không thuê người bản địa quá cao, mà bọn họ còn không hiểu kiến thức chuyên môn."
"Được, nhưng số người em chọn không thể vượt quá 3 người, nếu vượt quá thì em tự bỏ tiền ra. Cùng với, anh sẽ sắp xếp nhân viên tài vụ và thu chi đi theo." Chương Kỳ rất vui khi thấy Chương Lễ còn biết tính giá cả thuê người, nhưng đã làm ăn phải nói chuyện làm ăn, anh ta lần này dự định không khách khí với em trai nữa.
Chương Lễ nhìn anh trai, được voi đòi tiên: "3 người thì 3 người, nhưng anh không được nhúng tay vào lựa chọn của em."
Chương Kỳ hừ lạnh: "Anh không nhúng tay, cho nên em muốn gì thì làm đi."
...
Đêm đó, Lộ Nam nhận được điện thoại của Chương Kỳ: "Giám đốc Lộ, Lưu Dương từ chối đề nghị của em trai tôi, không muốn đi Singapore."
Giống hệt dự đoán của Lộ Nam.
"Như vậy không phải hợp ý Chương tổng rồi?" Lộ Nam hỏi.
Nhưng Chương Kỳ hiện giờ lại thay đổi ý định: "Vốn dĩ tôi quả thật muốn như vậy, nhưng nghe giám đốc Lộ phân tích, tôi cảm thấy để Lưu Dương đi Singapore mới có thể lợi dụng tối đa."
[Thật không hổ là nhà tư bản.]
Lộ Nam cảm khái trong lòng.
[Vậy... niệm tình rượu Hài Hòa.]
Hơn nữa, cô tới Hoa An nửa năm, trong số những Nhà tiêu thụ đã ký, không có ai bán kèm rượu Hài Hòa cả, bây giờ có một Chương Lễ, ít nhất là mức hợp đồng 2 triệu tệ - cho dù cuối cùng không tính vào văn phòng Hoa An đi nữa.
Lộ Nam cũng sẵn sàng nghĩ chiêu.
"Tôi sẽ hẹn chị ấy nói chuyện, Chương tổng yên tâm đi." Lộ Nam dự tính trước, nói.
...
Lộ Nam hẹn gặp Lưu Dương ở cửa hàng đồ ngọt lần trước họ gặp mặt.
Lần này, Lưu Dương vẫn gọi red velvet như cũ.
"Giám đốc Lộ tìm tôi, là muốn nói gì? Tôi đã bị Tứ Phương Kiến Trúc sa thải, sợ rằng không có gì để trò chuyện với cô." Hơn nửa tháng không gặp, trạng thái của Lưu Dương không quá tốt, mở miệng liền tấn công.
Lộ Nam cười nhẹ: "Chị Lưu Dương cứ thoải mái đi. Chúng ta dù sao trước đây cũng là đồng nghiệp, chị còn dẫn dắt tôi một đợt, tôi tìm chị, là muốn nói về chuyện dạo này của tiểu Chương tổng."
"Tôi biết, anh ta phải đi Singapore. À, cái tên ngốc đó, mặc kệ tài nguyên và thị trường trong nước, bị anh trai dỗ dành, còn tưởng rằng nước ngoài khắp nơi có vàng đấy." Lộ Dương nói thẳng.
Lộ Nam không đồng ý: "Chương tổng không phải đang dỗ tiểu Chương tổng. Hơn nữa, để tiểu Chương tổng tới Singapore làm Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa, là đề nghị của tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT