Lộ Nam tự nhủ: không còn việc gì nữa em cúp máy nhé?
Trần Kiêu ho nhẹ một cái, giải thích: "Thực ra hoạt động rút thăm trúng thưởng này, đa số đều là định sẵn người nhận giải."
"Em biết." Lộ Nam lơ đãng trả lời.
"Quy tắc ngầm" này không phải việc kỳ lạ.
"Cho nên, năm nay giải Nhất của công ty cũng đã... định trước rồi." Không biết vì sao, Trần Kiêu nói câu này hơi gian nan.
Lộ Nam ngẩn ra giây lát, rồi cười nhẹ một cái: "Anh Kiêu, đừng nói lúc nãy anh tưởng em châm chọc anh đấy nhé?"
Chẳng lẽ... không phải ư?" Trần Kiêu hỏi: "Đều là rút thăm trúng thưởng, em chỉ trúng giải Nhất của di rượu."
Anh ta thật ngốc.
Rút thăm trúng thưởng cho dù không có quy tắc ngầm, đa số người cũng không dễ trúng.
Lộ Nam bật cười một lúc, mới mím môi nghiêm túc nói: "Em thật sự không nghĩ nhiều đâu. Nhưng, bây giờ tự dưng thấy hơi khó chịu - bởi vì anh Kiêu phản ứng thế này, sẽ làm em rất khó giả ngu tiếp."
Trần Kiêu thoáng cái cảnh giác, cho rằng Lộ Nam định nói rõ gì đó, hơi căng thẳng hỏi: "Cái gì?"
Lộ Nam biết, Trần Kiêu có thiện cảm với mình, còn vì sao và bao giờ anh ta nảy sinh thiện cảm - có gì mà bối rối, cô vốn ưu tú, rất làm người khác thích nha. Trước và sau khi sống lại, đầy người từng tỏ ra có thiện cảm với cô.
Chỉ là so với những người khác, Trần Kiêu tương đối đặc biệt: anh ta là người mà Lộ Nam từng thầm mến nhưng không được "đáp lại."
Mặc dù chưa bi thảm tới mức "cầu mà không được", nhưng lúc đó anh ta đặt rõ khoảng cách cũng làm Lộ Nam trẻ tuổi cảm thấy đôi chút thất bại.
Bởi vì lúc đó cô cũng từng nghĩ: ta là người xinh đẹp nhất văn phòng thành phố, cũng là người giỏi giang nhất nơi này.
Nhưng không sao, ai mà chẳng có lúc trẻ người non dạ.
Đương nhiên, bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ này quả thật ngây thơ buồn cười, thích hay không thích từ trước tới nay đều không có tiêu chuẩn đánh giá. Bằng không, trên đời này những người không phù hợp thẩm mỹ đại chúng hoặc không ưu tú theo nhận định chủ lưu tìm người yêu thế nào?
Khi đó cô kịp thời ngừng lại, không cảm thấy quá nhiều tổn thương, chỉ là thấy lòng tự trọng bị ảnh hưởng mà thôi. Khó khăn nhỏ này, còn không được tính là tôi luyện cuộc sống, giống cảm nhận của Phan Toa Toa, cho nên sau này hai người họ mới có thể trở thành bạn bè, kể lể Trần Kiêu người soái tâm đen.
Sống lại, một lần nữa gặp gỡ.
Trần Kiêu vẫn là Trần Kiêu khi đó, nhưng Lộ Nam lại không phải Lộ Nam ban đầu.
Thân thể 23 tuổi cất chứa linh hồn hơn 30 tuổi, cô trải qua nhiều chuyện hơn, nhớ lại đoạn thầm mến không có kết quả này, cảm thấy tình cảm đơn phương ngắn ngủi này cũng thật đơn thuần tốt đẹp.
Nhìn Trần Kiêu với góc độ trưởng thành (tâm lý), cô vẫn tán thưởng anh ta như trước, thậm chí tiếp xúc nhiều hơn, loại bỏ hiểu lầm kiếp trước, càng có thể đánh giá khách quan.
Lộ Nam thản nhiên thuận theo quỹ đạo kiếp trước, một lần nữa thành cấp dưới của Trần Kiêu, cho tới bây giờ có thể vô cùng quen thuộc nói "cáo mượn oai hùm", có thể vui đùa cúp máy trước, có thể cảm thấy tình hình không đúng mà đá cho anh ta một cái.
Nhưng phải nói - thích? Dường như không tới mức này.
Ít nhất đối với Lộ Nam của hiện tại, trong kế hoạch của cô, những việc cần làm còn có rất nhiều.
Trong nhận thức của cô, bất kể trước hay sau khi sống lại, tình yêu đều không phải điều quan trọng nhất trong cuộc sống.
Có lẽ khi cô muốn yêu đương, có một người vừa vặn xuất hiện, các phương diện đều phù hợp, vậy cô sẽ tiếp xúc với đối phương một chút.
Người này có lẽ sẽ là Trần Kiêu, lại có lẽ không phải.
Tóm lại, bây giờ Lộ Nam không có thời gian và tinh lực nghĩ tới việc này.
Cô cảm thấy, Trần Kiêu cũng ngầm hiểu.
Cho nên hành vi của anh ta mới cẩn thận lại hơi mâu thuẫn như vậy.
Không thể phủ nhận, phân tích xong tâm lý Trần Kiêu, Lộ Nam còn hơi vui vẻ, bởi vì: được một người xuất sắc thích, cũng giống như được một người xuất sắc khẳng định; cùng với có người ái mộ không đáng ghét, có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô.
Lộ Nam trước giờ đều là người chịu nhìn thẳng vào suy nghĩ nội tâm của mình, trước kia bởi vì "ngại" mà chịu thiệt mấy lần, bây giờ cô sống càng thẳng thắn chân thành hơn.
Nhưng chỉ áp dụng với nội tâm của cô mà thôi. Không cần áp dụng cho người khác, nhất định phải ép Trần Kiêu thừa nhận cái gì.
Bởi vì qua nghiên cứu, Trần Kiêu là người có nguyên tắc và băn khoăn riêng.
Thân là người trưởng thành trong xã hội, cô biết, cách làm của Trần Kiêu hiện tại đều là cân nhắc cho lập trường của cô.
Cho nên cô bảo Trần Kiêu: "Cảm ơn anh, để giám đốc Cừu chăm sóc em." Chỉ nói cái này, không đề cái khác.
"Anh biết không giấu được em." Trần Kiêu thở phào một hơi, tiếp lời: "Chẳng phải tối qua em phát hiện ra rồi còn gì."
Lộ Nam đáp "ừ": "Giám đốc thành phố Nhất Chi Hoa bình thường sẽ không quen thuộc quá mức với lãnh đạo và nhân viên tổng công ty như thế, em đoán giám đốc Cừu không những là bạn anh, còn là con cái của vị cổ đông nào đó?"
Trần Kiêu bội phục: "Đúng vậy."
Trong lúc nói chuyện, nồi lẩu của Lộ Nam được mang lên.
Trần Kiêu vô cùng tự nhiên hỏi: "Em đang ăn lẩu à? Ở đâu thế?"
Lộ Nam không nghĩ nhiều, nói ra vị trí.
"Xem hướng dẫn khá lắm, lẩu chỗ này rất chính tông. Anh đang ở gần em, có thể ăn ké không?"
"Đương nhiên là được."
...
Cừu Siêu Quần khó tin: "Cho nên, em đi xe máy tới, ăn lẩu với cô ấy, sau đó đưa cô ấy lên taxi, rồi về?"
"Đúng vậy, lái ô tô qua sẽ bị kẹt xe, xe máy nhanh hơn." Trần Kiêu gật đầu, bổ sung: "Tiền lẩu do em trả."
"Không phải, một bữa lẩu bao tiền chứ, em không trả chẳng lẽ để con gái nhà người ta trả? Anh chỉ khó hiểu, em... hai đứa chỉ ăn lẩu thôi? Ăn xong, em không đề nghị đi dạo, ngắm cảnh đêm à?"
Trần Kiêu cười lắc đầu: "Anh không hiểu đâu." Anh không hiểu, Lộ Nam thoạt nhìn nhã nhặn lễ phép, nhưng thực ra là kiểu con gái thầm vạch giới hạn trong lòng với người khác. Anh ta từng thản nhiên lấy thân phận cấp trên mời cô ấy ăn cơm, nhưng khi cô ấy phát hiện ra anh có suy nghĩ vượt mức liền duy trì khoảng cách. Bây giờ, anh ta còn đang lần mò cách thức ở chung với Lộ Nam, muốn giao lưu nhiều hơn.
Kiểu tâm lý tự kiềm chế khó được này, là thích trong mắt Cừu Siêu Quần, nhưng cũng không chỉ là thích.
Càng bao hàm tán thưởng, bội phục, thương tiếc. Cho dù Trần Kiêu biết, những điều sau đó, Lộ Nam không cần.
Cừu Siêu Quần nào biết Trần Kiêu tâm tư bách chuyển ngàn hồi?
Anh ta chỉ biết, lại bị có lệ.
Anh trai hôm nay thật sự rất, tức, giận: "Anh không hiểu, anh không hiểu cái gì? Anh không hiểu em không biết giải thích cho anh nghe à? Đáng đời không theo đuổi được con gái."
"Em không có ý định theo đuổi cô ấy." Trần Kiêu nói.
Cừu Siêu Quần tức điên, vẻ mặt em có bệnh: "Không định đuổi theo, vậy ân cần thế làm gì? Định làm công tử ốc đồng à?"
Trần Kiêu lắc đầu, nghiêm túc: "Ít nhất bây giờ, em không dự định theo đuổi Lộ Nam. Cô ấy mới nhậm chức giám đốc thành phố, nếu có tai tiếng, bất lợi cho việc thăng chức."
"Cũng đúng, nhưng kỳ cục quá, thanh niên yêu đương chẳng phải rất ồn ào sao? Sao tới lượt em lại sợ đầu sợ đuôi thế này, tốt xấu gì em cũng là thái tử gia tập đoàn ta, sao phải ấm ức thế?" Cừu Siêu Quần kỳ thực cũng là giúp thân không giúp lý, hễ Trần Kiêu không phải người quen của anh ta, anh ta còn sẽ khen đối phương thật đàn ông, có trách nhiệm, biết suy nghĩ cho phụ nữ.
Trần Kiêu cười: "Không ấm ức."
Là vì quý trọng mà sinh ra khắc chế.
Nhưng câu này không cần nói với anh Cừu, kẻo anh ta lại chê buồn nôn.
Cừu Siêu Quần cau mày: "Được rồi, em hiểu là được. Nếu em nói muốn công tư phân minh, vậy sau này em gái bị người khác đuổi tới tay, đừng có tìm anh mà khóc."
...
Hôm sau, Lộ Nam hiệu suất cao dạo xong các gian trưng bày của các xưởng rượu, hậu quả trực tiếp nhất chính là: cho dù đi giày bệt, chân vẫn sưng lên.
May mà người Dung thành thích hưởng thụ, cô tìm một cửa hàng đánh giá khá ổn, đi massage chân, còn thử lấy ráy tai, đúng là toàn thân tâm đều thả lỏng.
Ngâm chân xong, hôm nay Lộ Nam đi ăn mạo thái, gà xiên nhúng, móng heo hầm đậu, băng phấn và tôm lạnh.
*Là những món đồ ăn vặt Thành Đô, Tứ Xuyên. Mạo thái là món gồm thịt đậu hải sản nấm trộn lẫn nước dùng. Băng phấn là một loại giống thạch, lúc ăn thì cho nhiều topping lên trên như lạc, hoa quả. Tôm lạnh là món giống thạch giun xanh làm từ bột năng lá dứa của VN.
Lộ Nam quá thích tôm lạnh. Bột năng trượt xuống từ muôi, đầu tròn đuôi nhỏ giống hệt con tôm nhỏ, nấu xong để ráo cho thêm nước lọc và đường đỏ, vừa giải cay vừa giải ngấy.
[Còn cần chờ bao nhiêu năm, những món ăn vặt này mới thịnh hành ở tỉnh Kiềm Giang đây!]
Lộ Nam nhớ, nướng điều da sau này truyền vào tỉnh Kiềm Giang, có thể bán tận 10 tệ một cái!
*Điều da là một loại nhìn giống bánh đa đỏ VN, làm từ bột khoai lang. Nướng điều da là nướng cái này kèm nhân là thịt chân giò hun khói, hành, cải bẹ/củ cải.
Hôm sau là ngày thứ ba, triển lãm kết thúc, các giám đốc thành phố tới từ các nơi liên hoan tại khách sạn, sáng mai mọi người trở về cương vị.
Tối nay, Hạ tổng và Phó TGĐ Trần đều không có mặt, mà là một vị Phó TGĐ khác của công ty tiêu thụ rượu, trước khi mở tiệc phát biểu vài lời khuyến khích khách sáo, sau đó ngồi một lúc rồi đi.
Lộ Nam đoán, đại khái vị lãnh đạo này cũng sợ hơn 70 vị giám đốc thành phố tới kính rượu ông ta một vòng.
Trường hợp này không có lãnh đạo liền biến thành quần ma loạn vũ.
Khá nhiều người tới chạm cốc với Lộ Nam, cho dù có Cừu Siêu Quần giúp đỡ cản lại, nhưng vẫn là sóng sau tiếp trước. Những vị giám đốc thành phố này chưa chắc có ác ý, chỉ vì trong số hơn 70 người ở đây, giám đốc thành phố là nữ không vượt quá một bàn tay, trong số đó chỉ có cô là xinh đẹp trẻ tuổi nhất.
Lộ Nam không hề sợ, ai tới chạm cốc hễ là thiện ý hoặc tò mò đơn thuần, cô đều sẵn sàng trò chuyện vài câu với họ.
Dù sao thì, con người là động vật thị giác, muốn nhìn người đẹp vài lần cũng dễ hiểu, chỉ cần quản được đôi mắt, cái miệng và tay chân là được.
Cô có bàn tay vàng, về cơ bản ai tới cũng không từ chối, nhưng Cừu Siêu Quần không biết nha!
Anh trai này sốt ruột, nằm sấp trên bàn gửi tin nhắn cho Trần Kiêu: "Sao đây? Em gái này sắp uống say bí tỉ rồi!"
Trần Kiêu đáp lại cảm ơn, lập tức gọi cho Lộ Nam.
Cừu Siêu Quần nhanh tay nhanh mắt lật di động mà Lộ Nam để úp xuống bàn lên: "Giám đốc Lộ, điện thoại của cô kêu kìa."
Lộ Nam cầm lấy nhìn thoáng qua tên họ người gọi tới, liếc Cừu Siêu Quần: anh ta mật báo? Mặc dù tự quyết định, nhưng xem trường hợp hôm nay cũng là hảo tâm.
Cừu Siêu Quần không biết làm sao, rõ ràng làm chuyện tốt, nhưng lại lạnh sống lưng.
Sảnh tiệc ầm ĩ, Lộ Nam nói xin lỗi mọi người, rồi nghe máy đi ra ngoài: "Chờ chút, chỗ em đang ồn quá."
Đợi Lộ Nam đi tới cuối hành lang sảnh tiệc, cô mới nói với di động: "Anh Kiêu?"
"Giải Nhất mặc dù bị định sẵn, nhưng chỗ anh có giải an ủi là bữa ăn khuya. Em thế nào, còn có thể ra ngoài ăn không?" Trần Kiêu nhẹ nhàng hỏi.
"Được thôi. Không có giải Nhất, nhưng em có một bình rượu giải Nhất - nhưng là di rượu đấy, em có thể mang theo không?"
"Được chứ."
"Vậy, có cần gọi giám đốc Cừu đi cùng không?"
"...Được."
Lộ Nam cười: "Đùa thôi, giám đốc Cừu bây giờ chắc là không thể thoát thân. Gửi địa chỉ đi, em thay quần áo rồi mang rượu tới."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT