Lộ Nam ngồi trong xe trò chuyện điện thoại với Toa Toa 5-6 phút, trong lúc này Tưởng Sở Thiên lái xe rời đi, còn mở cửa kính xe vẫy tay tạm biệt cô.

Lộ Nam... chỉ có thể mỉm cười khách sáo, đồng thời gật đầu.

Cô kết thúc trò chuyện với Toa Toa mới khởi động xe.

Về nhà, Lộ Nam mở máy tính. Gần 1 tuần không sáng tác, cô hít sâu vài hơi, lấy ra mấy chương dự trữ đọc một lượt, tìm lại ý tưởng, sau đó mới gõ chữ tiếp.

Đắm chìm vào gõ chữ 2 tiếng, sau khi chấm dứt, Lộ Nam nhìn số chương dự trữ, hơi thở dài ra một hơi: còn chưa tới 50 nghìn chữ, cảm giác còn lâu mới đăng truyện mới được.

Đứng lên hoạt động một chút cổ vai gáy, cô nghe thấy di động "tinh" một tiếng.

Là tin nhắn từ Tưởng Sở Thiên, đại khái là xin lỗi Lộ Nam hộ mẹ anh ta, vì lúc chạng vạng hỏi han quá nhiều.

Lộ Nam có thể làm gì? Chẳng lẽ lại bảo "đúng, không sai, mẹ anh quả thật không giữ khoảng cách khiến tôi bối rối?"

Cho nên cô chỉ đáp lại: không sao.

...

"Không sao." Lộ Nam vừa xuống lầu, vừa nói với Lạc Tuấn Kiệt vẻ mặt khó xử và quẫn bách: "So với nhóm quản lý Hoàng, dù sao cậu còn thiếu chút kinh nghiệm, cái này không gấp được."

Lạc Tuấn Kiệt thầm nhủ: cô chẳng phải cũng là tân nhân còn gì?

Nhưng trải qua khoảng thời gian này, anh ta cũng không dám coi Lộ Nam như đồng nghiệp cùng thời, thành thật nói: "Mấy hôm nay tôi nhất định xem kỹ học nhiều suy nghĩ cẩn thận."

Thái độ đúng đắn, để xem ngộ tính thế nào.

Xuống lầu, bác chủ nhà hôm nay không phơi củ cải, mà phơi cải mai khô, ngửi rất thơm.

Bác chủ nhà nhìn thấy Lộ Nam, liền niềm nở hỏi: "Tiểu Lộ, củ cải khô ăn ngon không?"

"Ngon lắm, cảm ơn bác ạ."

"Ra ngoài làm việc à?" Bác chủ nhà tò mò nhìn Lạc Tuấn Kiệt đi theo sau Lộ Nam.

Lộ Nam nhoẻn cười: "Vâng ạ, mang đồng nghiệp đi chạy thị trường ạ."

"Vất vả thế."

"Công việc mà, đều như vậy." Lộ Nam hẹn gặp lại bác chủ nhà, quay sang nhìn Lạc Tuấn Kiệt: "Lên xe đi."

Lạc Tuấn Kiệt do dự mở cửa ghế lái phụ: "Giám đốc Lộ, vậy, tôi ngồi đây nhé?"

Lộ Nam đã ngồi vào ghế lái, đang thắt dây an toàn: "Nếu tôi là anh, tôi sẽ không hỏi vấn đề này. Đương nhiên, nếu anh cảm thấy ngại, ngồi phía sau cũng không sao."

Lạc Tuấn Kiệt cực kỳ xấu hổ xin lỗi: "Tôi nghĩ tôi ngồi đây không tiện."

Lộ Nam liếc mắt, để anh ta tự lĩnh ngộ.

Hôm nay tới thành phố Ô, lái xe chưa tới 1 tiếng, Lộ Nam lái thẳng tới siêu thị lớn nhất thành phố này - Ốc X Mã: "Đi thôi, vào xem sao." Vừa xem liền tốn 1 tiếng rưỡi.

Cơm trưa tùy tiện ăn đồ ăn nhanh, bây giờ đầu óc Lạc Tuấn Kiệt đủ nhanh nhạy, lúc xếp hàng tính tiền nói với nhân viên thu ngân: "Chúng tôi đi cùng nhau." Rồi cướp trả tiền.

Lộ Nam nhìn anh ta, một suất đồ ăn nhanh chưa tới 20 tệ, anh ta trả cũng được. Dù sao mấy hôm nay lãnh đạo như cô còn phải kiêm chức tài xế.

Cơm nước xong, Lộ Nam theo địa chỉ tìm kiếm trên di động, đưa Lạc Tuấn Kiệt tới mấy chỗ siêu thị Bách Huệ.

Đi dạo tới khoảng gần 3h chiều, lái xe về văn phòng thành phố.

Dọc đường về, Lộ Nam hỏi Lạc Tuấn Kiệt: "Hôm nay thấy thế nào?"

Hỏi xong, Lộ Nam liếc thấy anh ta thẳng thắn sống lưng.

Giống như học sinh dở bị giáo viên gọi đứng lên trả lời câu hỏi - mặc dù nghĩ vậy hơi có vẻ cười trên nỗi khổ của người khác, nhưng chàng trai này tố chất tâm lý quả thật còn phải tăng lên.

"Thoải mái đi, không phải đang báo cáo, cứ nêu quan điểm và suy nghĩ thôi."

"Tôi phát hiện, người tới siêu thị mua sắm, rất hiếm khi mua rượu trắng ở siêu thị, Ốc X Mã sáng hôm nay chỉ bán ra bia và rượu vang." Lạc Tuấn Kiệt chậm rãi hồi tưởng chứng kiến hôm nay: "Ngược lại là siêu thị Bách Huệ, chiều hôm nay còn bán được một ít rượu trắng loại thấp và vừa."

"Tiếp tục."

Lạc Tuấn Kiệt nói: "Công ty đối thủ mặc dù xếp rượu thành tháp trưng bày và có những chương trình khuyến mãi, nhưng cũng không mấy hiệu quả. Người sẵn sàng nếm thử không bằng bên quảng cáo sữa chua - tôi cảm thấy đây là bởi rượu trắng vốn đã ít được chú ý, còn có một bộ phận là lái xe tới, cho nên người qua lại đều từ chối nếm thử."

Đây đều là những vấn đề dễ thấy, Lộ Nam gật đầu: "Nói tiếp."

Lạc Tuấn Kiệt cố gắng hồi tưởng những gì đã thấy hôm nay, càng nghĩ càng bắt đầu hoài nghi lượng tiêu thụ của sản phẩm công ty trên kênh phân phối Thương siêu liệu có phải hết đường cứu vãn không: "Giám đốc Lộ, cứ thế này, cho dù năm nay Gia x Phúc và Bách Huệ mở thêm nhiều chi nhánh, cũng chẳng có trợ giúp gì cho lượng tiêu thụ của chúng ta."

Lộ Nam: cuối cùng nói tới mấu chốt.

Cô bảo Lạc Tuấn Kiệt: "Đối với nhãn hiệu rượu trắng nổi tiếng mà nói, kênh phân phối Thương siêu trước giờ đều không phải kênh phân phối tiêu thụ chủ yếu. Bởi vì đa phần người mua rượu, uống rượu đều biết, so với Thương siêu, giá cả ở các cửa hàng Danh yên tửu và chợ bán buôn sẽ thấp hơn. Thương siêu có thể bán được, ngoại trừ bán lẻ bia, rượu vang giá thấp & vừa, rượu ngoại, chỉ có bán sỉ & lẻ của các thương hiệu nổi tiếng (cũng có mức giá thấp) và rượu trắng không có tiếng trên thị trường, loại trước là bởi vì mua ở đâu thì giá cả cũng không chênh lệch nhiều, loại sau thì hiếm thấy trên thị trường, không có mức giá để so sánh trên các kênh phân phối khác."

"Cho nên, rượu trắng ở kênh phân phối Thương siêu, thật sự không thể bán được ư? Vậy chúng ta vì sao còn phải tốn bao tiền đưa vào những nơi này, còn phải trưng bày rượu và khuyến mãi?" Này chẳng phải đều là làm không công à? Lạc Tuấn Kiệt khó hiểu.

Lộ Nam cười nhẹ: "Đương nhiên không phải. Ý nghĩa của Thương siêu ở chỗ, không chỉ để phô bày năng lực của thương hiệu công ty, mà còn thuộc về mở rộng thương hiệu một cách vô hình; càng là để đại chúng hiểu biết giá cả của các loại rượu trắng công ty ta, định vị thương hiệu trên các kênh phân phối, cũng chính là tục xưng "chống phá giá". Dù sao giá cả của Đoàn mua và Danh yên tửu đều có thể đàm phán, rất phổ biến chuyện giá cuối cùng lại thấp hơn cả giá bán lẻ, còn Nhà hàng thì giá cả đều cao ai nấy đều biết, giá cả 3 kênh phân phối này đều không có ý nghĩa tham khảo. Cho nên, quản lý Lạc, anh hiểu sai rồi, kênh phân phối Thương siêu rất quan trọng, điểm quan trọng của nó không phải ở bán được bao nhiêu, mà nằm ở liệu thương hiệu này có thể có mặt trên kệ hay không, vị trí trưng bày thế nào. Anh hiểu chưa?"

Lạc Tuấn Kiệt dường như rõ ràng hơn chút.

Anh ta vào làm ở Nguyên Xuyên, cũng giống với mọi tân nhân cùng giới tính khác, lần lượt thử các kênh phân phối ngoại trừ Đoàn mua một vòng.

Cuối cùng phụ trách Thương siêu.

Khi đó sư phụ dẫn anh ta cũng là kiểu lọc lõi, dẫn anh ta tới chỗ Hồng Đồ Tửu Nghiệp, chạy Thương siêu với người của bên Nhà tiêu thụ. Lạc Tuấn Kiệt chạy vài lần, sư phụ của anh ta cũng "chạy" nốt, mấy tháng sau, anh ta mơ hồ thành quản lý Lạc - phần lớn là vì văn phòng Hoa An không có ai khác làm kênh phân phối này ngoại trừ anh ta.

Thăng chức, anh ta đương nhiên vui vẻ, còn hơi kiêu ngạo.

Bởi vì tân nhân cùng thời không có ai thăng chức nhanh như anh ta, và các vị tiền bối cùng chức vụ thì không có ai có bằng cấp cao như mình.

Nhưng hiện thực mau chóng dạy anh ta làm người, những nhân viên lão luyện đó từng ngày chỉ làm việc 1-2 tiếng, nhưng lượng tiêu thụ vẫn gấp mấy lần Thương siêu.

Lạc Tuấn Kiệt nghĩ tới sư phụ đã từ chức, bắt đầu hoài nghi: kênh phân phối Thương siêu ở thị trường Hoa An thật sự không thể làm nổi ư?

Giám đốc thành phố mới tới, lượng tiêu thụ của các kênh phân phối khác đều tăng lên rõ rệt, nhưng Thương siêu vẫn dậm chân tại chỗ.

Khi anh ta cho rằng giám đốc Lộ cũng sẽ từ bỏ Thương siêu, thì cô ấy lại nói ở buổi họp tuần, sẽ mang mình đi chạy thị trường.

Ngày này, Lạc Tuấn Kiệt cảm thấy sự kiêu ngạo trước kia quả thật rất buồn cười.

Anh ta dường như hiểu rõ, vì sao nhập chức cùng thời gian, Lộ Nam có thể trở thành giám đốc thành phố, mà anh ta chỉ là một quản lý nghiệp vụ thất bại trên kênh phân phối.

Hôm nay chạy một ngày với giám đốc Lộ, Lạc Tuấn Kiệt cảm thấy học hỏi được còn nhiều hơn so với lúc mới nhậm chức theo vị sư phụ kia.

Anh ta nói: "Giám đốc Lộ, tôi hiểu rồi."

Lộ Nam không yên tâm với anh ta như với Điền Ái Trân, cuối cùng vẫn hỏi thêm một câu: "Hiểu được gì?"

"Tôi hiểu, kênh phân phối Thương siêu lượng bán ra không phải trọng điểm. Tôi càng phải chú ý tới việc trưng bày của sản phẩm công ty ta ở các siêu thị lớn!"

"Đúng một nửa." Lộ Nam gõ tay lái, nói thẳng: "Kỳ thực, Thương siêu cũng có thể tăng lượng bán ra."

"Hả?" Lạc Tuấn Kiệt không hiểu, nhưng không hoài nghi nữa, anh ta tin tưởng, giám đốc Lộ dám nói lời này liền nhất định có phương án giải quyết.

"Đây là bài tập tôi giao cho anh, hai ngày kế tiếp, anh tiếp tục đi xem các trung tâm thương mại, siêu thị khác ở huyện lân cận với tôi, 3 ngày sau cho tôi đáp án."

...

Lạc Tuấn Kiệt cũng không phải gỗ mục không thể khắc, 3 ngày sau, họp sáng, anh ta bỏ hẳn trạng thái sa sút tinh thần, vô cùng hăng hái nói: "Giám đốc Lộ, tôi nghĩ ra rồi, kỳ thực Thương siêu quả thật có thể bán được."

"Trừ việc chiếm kệ để hàng ngoài cùng, việc xếp tháp trưng bày cũng phải ở chỗ đông người qua lại."

"Muốn làm được 2 điều này, chúng ta phải trợ giúp Nhà tiêu thụ giữ gìn tình cảm tốt với các TTTM, siêu thị."

"Càng cần huấn luyện chuyên nghiệp cho nhân viên quảng cáo rượu nước ở TTTM, siêu thị."

"Hơn nữa mấy ngày lễ, ngày tết lớn phối hợp hoạt động khuyến mãi, cường độ... có thể lớn hơn chút."

Nói xong câu cuối cùng, Lạc Tuấn Kiệt hơi bồn chồn, bởi vì tất cả những điều này đều xoay quanh hai chữ trung tâm: kinh phí.

Chỉ có kinh phí đầy đủ, mới có thể thiêu đốt kênh phân phối Thương siêu.

Lộ Nam gật gù, tỏ ra hài lòng: "Như vậy thời gian kế tiếp, quản lý Lạc phải tranh thủ thời gian liên lạc với nhân viên tiêu thụ của Hồng Đồ Tửu Nghiệp. Hi vọng kênh phân phối Thương siêu có thể xoay người thật đẹp trong lúc ăn tết. Vấn đề kinh phí, anh không cần lo, tôi sẽ cố gắng xin văn phòng tỉnh."

Đây không phải lần đầu Lộ Nam nói lời này, nhưng bây giờ cô nói, càng khiến họ tin phục.

"Cùng với, nói cho mọi người một tin tức tốt, tuần này sẽ phát tiền thưởng cuối năm, thứ Hai tuần sau chính thức nghỉ." Lộ Nam mới nói tới đây, mọi người liền hoan hô.

Lộ Nam không thể không giơ tay ra hiệu yên lặng, sau đó cười nói: "Hi vọng mọi người trong mấy ngày cuối cùng này tiếp tục cố gắng, tăng thêm lượng tiêu thụ, năm sau đi xin kinh phí, tôi cũng có thể tự tin hơn chút."

Mọi người tới tấp nói: "Yên tâm đi giám đốc Lộ!", "Giám đốc Lộ, cứ giao cho chúng tôi."

Lạc Tuấn Kiệt mang theo sự khuyến khích của Lộ Nam, ý chí chiến đấu sục sôi rời đi.

Từ tuần này, nhân viên tiêu thụ phía Hồng Đồ Tửu Nghiệp cuối cùng cũng bắt đầu trở lại trạng thái làm việc, rượu Nguyên Xuyên phát lực trên toàn kênh phân phối, khí thế mãnh liệt.

...

Thứ Sáu Lộ Nam nhận được tiền thưởng cuối năm, nhìn thấy tin nhắn, nội tâm cô bằng phẳng như nước.

Nghĩ tới nửa năm trước keo kiệt mua quần áo, đánh xe toàn lấy thêm mấy cái hóa đơn, Lộ Nam cúi đầu cười, tag Trịnh Tinh trong group văn phòng: "Ngày mai họp tuần xong, mọi người cùng đi ăn cơm, Trịnh Tinh cô sắp xếp đi. Tôi mời."

Buổi họp tuần này Lộ Nam thừa nhận nỗ lực của mọi người, mọi người nghe mà đều vui vẻ - sắp ăn tết rồi, ai muốn nghe phê bình nha.

Mặc dù giám đốc Lộ chưa từng phê bình ai.

Cô ta chỉ nhìn họ bằng ánh mắt không tán đồng, nói ra sự thật, lý lẽ, từng nhóm số liệu... này còn đáng sợ hơn phê bình.

Bởi vì phê bình còn có khả năng hiểu nhầm, nhưng số liệu khách quan thì sẽ không sai.

Họp xong đi ăn cơm, bầu không khí khá thoải mái.

Bởi vì Lộ Nam nói thẳng: "Tôi mặc kệ giám đốc thành phố khác thế nào, dù sao ở chỗ tôi, thích uống rượu thì tự tìm bạn tốt mà uống, không thích thì gọi nước ngọt, không ai được ép ai. Tôi nói rồi nhé, tối nay tôi dự định bớt tiền gọi lái thay, cho nên tôi uống nước ngọt."

Mọi người đều biết tối nay ăn cơm không phải do văn phòng trả, mà là giám đốc Lộ mời, hiện giờ nghe cô ấy đùa giỡn "muốn tiết kiệm tiền", liền sôi nổi cười thiện ý: "Giám đốc Lộ vừa nhận được tiền thưởng đã phải tiết kiệm à?"

"Mọi người lại không phải không biết, tôi mới thăng chức, rất nghèo." Lộ Nam thản nhiên vạch trần khuyết điểm.

Cuối cùng, tan cuộc, Lộ Nam nghiêm mặt nói với các cấp dưới: "Tôi biết, thứ Hai là ngày làm việc cuối cùng, mọi người đều không có tâm trạng nào làm việc, tôi hiểu. Nhưng tổng công ty có lẽ sẽ gọi điện thoại kiểm tra, cho nên giữ thể diện cho tôi đi, ngày kia họp sáng xong, đừng về nhà sớm quá. Được không?"

Mọi người cười đáp ứng, dù sao nếu bị tóm được, bọn họ cũng bị trừ tiền.

Hoàng Đạt Phương chính trực nói: "Giám đốc Lộ yên tâm, tôi tuyệt đối không về trước 3h chiều."

Bữa cơm này tan khá sớm, chưa tới 9h đã ăn xong.

Nghĩ tới sau này chỉ cần Lộ Nam vẫn là giám đốc thành phố Hoa An, thói quen tốt liên hoan "ăn sớm xong sớm" này còn sẽ tiếp tục duy trì.

Sáng thứ Hai, họp sáng, Lộ Nam tùy tiện nói vài câu, chúc mọi người năm mới vui vẻ, sau đó thả mọi người rời đi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play