Đêm lạnh như nước, tối đen như mực, tiếng chuông từ chiếc đồng hồ gỗ thô cổ xưa vang lên mười hai tiếng, sau hồi cuối cùng, âm cuối vang lên thật lâu không dứt, thậm chí trong căn phòng bé nhỏ này cũng có thể nghe thấy tiếng vọng lại. Trong bóng đêm, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Một cô gái xinh đẹp nằm yên trên giường.
Cô mơ thấy ác mộng, nhưng tỉnh lại cũng không há miệng thở dốc, không vì phát hiện những chuyện trong mộng đều là giả mà thấy may mắn, càng không đổ mồ hôi lạnh. Khuôn mặt cô rất bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm xúc gì. Mãi một hồi lâu sau cô mới bật đèn bàn bên đầu giường lên, ánh sáng ấm áp chiếu cả căn phòng, cũng không chói mắt. Chiếc đèn sáng như vậy nhưng dường như hơi thừa thãi, bởi cô hoàn toàn có thể mò đi trong bóng đêm ở căn biệt thự diện tích không lớn mà kiến trúc phức tạp này, có thể đoán được chính xác căn phòng kế tiếp cần đi bao lâu, biết được cầu thang có bao nhiêu bậc, không hề đi nhầm.
Nhưng sự rõ ràng như vậy lại chẳng khiến cô cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn thấy âm ỉ đau đớn, bởi chỉ có người phụ nữ cô quạnh mới biết chính xác những điều đó đến vậy.
Đầu giường đặt một bình hoa nho nhỏ, bên trong cắm ba cành hồng, giờ đây đóa hoa đã tàn, cánh cánh rơi xuống tủ đầu giường, trên đất cũng có hai ba cánh.
Mộc Lương Tây nhìn chằm chằm những đóa hoa ấy. Trước kia nó tươi đẹp lộng lẫy, đỏ rực như máu, giờ đây lại đã lụi tàn, lụi tàn ngay trong khoảnh khắc nở rộ đẹp đẽ nhất. Cũng giống như cô, trước kia còn có khuôn mặt trẻ đẹp, làn da nhẵn mịn, nụ cười tỏa sáng rung động lòng người, nhưng vừa mới gả đi, người đã già hẳn, ở một nơi chẳng ai quan tâm.
Cô vẫn nằm đó, cũng không đổi tư thế, nhìn chằm chiếc đồng hồ, cười nhạt. Đã quá nửa đêm, chồng cô vẫn không về. Mà đâu chỉ có hôm nay như vậy, đã rất lâu, rất lâu rồi anh ta không về, cho dù có về, cũng sẽ không bước vào căn phòng này.
Anh ta không muốn nhìn thấy cô, không muốn nói chuyện với cô, không muốn chạm vào cô.
Cô cầm chiếc điện thoại di động, mở danh bạ chẳng có bao nhiêu người, dừng lại trên dãy số của chồng mình, sau đó ấn gửi đi một tin nhắn.
“Đã khuya lắm rồi, đêm nay anh về không?”
Trong hộp thư đi cũng lưu không ít tin nhắn tương tự vậy.
“Tối nay anh muốn ăn gì? Em sẽ xuống bếp nấu cho anh.”
“Hôm nay anh về không? Em sợ ngủ một mình lắm.”
“Gần đây anh bận lắm à, phải chú ý nghỉ ngơi, chăm sóc cho mình thật tốt nhé.”
“Thời tiết chuyển lạnh rồi, anh mặc nhiều quần áo vào, đừng để bị cảm.”
“…”
Hết tin này đến tin khác, tất cả đều là tin nhắn cô gửi cho chồng mình, chỉ có điều, trong hộp thư đến chưa bao giờ có tin nhắn trả lời lại, một tin cũng không.
Giống như tình cảm của cô, chỉ có bản thân gửi đi, còn người nhận kia vĩnh viễn không đáp lại.
Cô đột nhiên bật cười, nụ cười xán lạn mê người như ngôi sao trên bầu trời, lại gửi đi một tin nhắn nữa.
“Em rất khỏe, anh đừng lo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT