Cô quay qua thì thấy Phong đang đứng cách đó vài bước, tay đang cầm vòi nước.
Cô đoán là cậu đang tưới cây.
- Tiểu thư, xin dừng lại!
Chết tiệt, bọn họ sắp đuổi tới rồi.
Lúc này, Phong mới chú ý đến đám người đang chạy về phía hai người.
Có chuyện gì thế? Sao bọn họ lại nháo nhào như vậy? Nhưng chưa kịp hiểu được vấn đề thì cậu đã bị một bàn tay kéo chạy đi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cái chỗ quái quỷ đó.
Thật may là lúc chạy đi, cô đã nhanh trí kéo Phong theo.
Dưới sự hướng dẫn của "thổ địa", Kì dễ dàng thoát khỏi ma trận của căn biệt thự.
Tuy mệt nhưng chạy được một quãng thật xa Kì mới dám dừng lại.
Phong thấy Kì dừng lại, cũng dừng theo.
- Cậu có sao không? - Phong quan tâm.
Lúc này, hai tay Kì chống ở gối, thở hổn hển.
Đối với câu hỏi của Phong, cô không còn hơi sức trả lời.
Nếu tính tổng quãng đường cô đã chạy từ sáng tới giờ chắc phải gấp đôi quãng đường từ nhà cô.
Bụng thì đói mà tối qua còn mất nhiều máu nên chuyện này thật quá sức.
Giờ cô không thể chần chừ được, tình hình mẹ cô đang rất cấp bách.
Nhưng khi Kì vừa ngẩn đầu lên định chạy tiếp thì mọi thứ bỗng tối sầm, cơ thể hơi loạng choạng và theo đà sẽ tiếp đất bằng mông.
- Tiểu Kì!
Rất nhanh, Phong đã giữ cô lại kịp.
Nhưng hiện giờ, cơ thể Kì mềm nhũng, không thể đứng vững, Phong chỉ còn cách ôm chặt thắt lưng Kì, mặt khác để người Kì dựa vào lòng mình.
Cơ thể này không thể trụ tiếp nữa rồi nhưng phần lí trí còn sót lại vẫn thôi thúc cô không được ngã xuống.
Nếu cô ngất đi, mẹ cô sẽ chết mất.
Nhưng mọi thứ trước mắt, Kì đều không nhìn rõ, làm sao có thể về nhà.
Phong vẫn giữ chặt Kì.
Khuôn mặt trắng bệt của Kì khiến cậu lo lắng.
Tối qua, Phong cảm thấy đau đầu nên đi dạo một chút, không ngờ là phát hiện một người đang nằm gục dưới gốc cây trong khuôn viên và càng bất ngờ hơn người đó lại là Kì mà lúc này trên người cô bê bết máu.
Phong vội vã bế cô vào nhà rồi gọi bác sĩ đến xem xét và băng bó.Cũng may là Kì chỉ bị xay xát ngoài da nhưng do mất máu nhiều nên hiện tại cô vẫn còn hôn mê.
Tối đó, Phong nhường phòng mình cho Kì.
Vì căn biệt thự này khá rộng và có nhiều phòng nên Phong cũng không khó để tìm một phòng khác để ngủ.
Kì vẫn đang cố sức gượng dậy nhưng dù có cố gắng đến mấy thì đến mi mắt cô cũng không nhắc lên nổi.
Bên tai, Phong vẫn không ngừng gọi tên cô.
- Mẹ....!- Kì dùng hết sức thốt lên.
Tâm tư cô giờ đặt hết ở người mẹ đang nguy kịch.
Mẹ? Phong mơ hồ hiểu được chút ít.
Cậu ta vội vã rời khỏi như vậy, chẳng lẽ là muốn về nhà gặp mẹ?
- Mẹ...
Kì vẫn không ngừng gọi "mẹ".
Được vài ba lần thì cô ngất hẳn.
Phong hoảng hốt bế Kì chạy đi tìm người cứu giúp.
Cái mùi này? Rất quen.
Lần thứ hai trong ngày, Kì tỉnh dậy tại nơi không phải là nhà cô.
Xung quanh một màu trắng mà cả căn phòng thì tràn ngập một mùi rất quen nhưng hiện tại cô không tài nào nhận thức được.
Kì cố mở mắt dù đôi mi có phần nặng trĩu.
Mọi thứ có phần mờ ảo.
- Tiểu Kì?
Bất giác cô nghe có người gọi tên mình thì chớp chớp mắt vài cái.
Tầm nhìn ổn hơn rồi.
Lúc này cô nhìn rõ trước mặt mình là một cậu con trai.
Kì nhíu mày.
Cậu ta...!
- Cậu...!là ai vậy?
Phong vốn đang mừng rỡ vì Kì đã tỉnh nhưng câu hỏi của cô làm cậu khựng lại.
Dù hai người ít khi nói chuyện nhưng dù sao cũng là ngồi cùng bàn, hằng ngày đều gặp mặt, có thể nào Kì lại không nhận ra cậu.
Không lẽ?
Phong hốt hoảng, sực nhớ đến tối qua Kì bị thương như vậy, có khi nào bị mất trí nhớ hay không?
- Tớ là Phong đây.
Cậu nhận ra tớ chứ?
- ...
Kì hơi nghiêng đầu nhìn Phong.
Cô không trả lời câu hỏi của Phong nhưng với ánh mắt vô hồn của Kì thì Phong đã đoán được câu trả lời.
Lúc này, cậu càng lo lắng hơn.
- Tiểu Kì, cậu....
Nhưng chưa kịp nói thêm thì cậu giật mình khi thấy Kì đang loay hoay tháo kim truyền nước biển trên cánh tay trái ra.
- Không được.
Cậu vẫn còn yếu lắm.
Quả thật cơ thể Kì còn rất yếu.
Bằng chứng là khi Phong đã gỡ cánh tay phải Kì ra, ngăn cô làm loạn thì người cô cũng mất thăng bằng, ngã xuống giường.
Lần nữa, Phong đã nhanh nhẹn đỡ được Kì, từ từ đặt cô nằm xuống.
Những nỗ lực nãy giờ làm Kì khá mất sức, ngay khi lưng chạm được nệm, mắt cô nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp.
Hành động bất ngờ của Kì làm Phong có phần hoảng nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệt của Kì lại làm cậu lo lắng hơn.
Từ khi gặp gỡ đến bây giờ, Kì luôn làm khiến cậu phải bất ngờ nhưng mọi hành động của cô đều cho thấy cô là một người mạnh mẽ và có phần ngang ngược nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy bộ dạng yếu đuối của cô.
Sau lần nói chuyện hôm ấy, Phong luôn giữ cho mình một khoảng cách với Kì.
Không phải cậu giận Kì mà cậu không muốn gây phiền phức cho cô.
Nhưng tối qua, khi nhìn thấy cô bị thương khắp người, cậu lại gấp gáp mang Kì vào nhà.
Từ tối đến giờ, cậu không ngừng lo lắng cho cô, mỗi khi nét mặt cô có chút biến sắc thì con tim cậu như thoát khỏi lồng ngực.
Thế nhưng, ngay cả cậu cũng không nhận ra, mình đang quan tâm cho Kì.
Mẹ?
Một tia kí ức chợt xẹt qua đầu Kì.
Cô đột nhiên bật dậy.
Phải rồi, cô còn việc phải làm.
Lần này, cô không chút lưỡng lự, giựt phắt cây kim truyền nước biển ra khỏi cánh tay.
Phong giật mình, cậu không ngờ Kì lại hành động như vậy.
Nhưng chưa kịp ngăn cản thì Kì đã lao xuống giường.
Do cơ thể còn yếu nên cô tiếp đất không được hoàn hảo cho lắm, nói đúng hơn là cô hầu như "chụp ếch" (bị té, nằm bẹp dí dưới sàn đó mà)
- Tiểu Kì.
Cậu không được rời giường.
Cậu vẫn còn yếu lắm.
- Phong cố ngăn cản.
Nhưng lần này, Kì đã túm áo Phong, gương mặt trở nên nghiêm túc.
Cô dùng hết sức hét toáng lên:
- Đưa tôi về nhà!!!!!! Tôi muốn gặp mẹ!!!!!!.