Tổ tiên của đội trưởng Diệp đời đời là nông dân nghèo, chỉ có ông ấy có tấm lòng làm phần tử tri thức.

Ở thời đại này, đội trưởng Diệp đã tốt nghiệp cấp hai, thành một trong những người có học vấn nhất trong đội.

Có người nói năm đó ông ấy trúng tuyển đội trưởng cũng là bởi vì có trình độ văn hóa cao, người trong đội đều tôn kính ông ấy.Có một ví dụ sống sờ sờ như ông ấy, đội trưởng Diệp cũng vô cùng coi trọng giáo dục con trai con gái, ở thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm, năm đứa con trai con gái đều bị ông ấy đưa đi đi học.Ngoại trừ chị Diệp thực sự không thích học tập, Diệp Tiểu Muội và anh cả anh hai cô đều tốt nghiệp cấp hai, anh ba Diệp là đứa con trai làm cho Vương Thúy Phân tự hào nhất thì càng có tiền đồ, đã học xong  cấp ba.

Năng lực của đội trưởng Diệp không đủ, không có cách nào giúp con trai tranh thủ tiến vào đại học Công Nông Binh, nên đưa anh ấy vào học nghề ở xưởng dệt trong huyện.Tuy rằng anh ba Diệp chuyển sang chính thức còn xa khó vời, thế nhưng là người đầu tiên vào thành phố có công việc ổn định, vẫn là ước ao của toàn bộ đại đội.

Anh ba Diệp có tiền đồ nhất cũng lần nữa chứng minh niềm tin của đội trưởng Diệp, đọc sách nhiều không phải không có tác dụng.Cho tới bây giờ, đội trưởng Diệp vẫn duy trì đọc sách xem báo là thói quen tốt, thỉnh thoảng kết thúc công việc sớm, ở nhà mở bàn luyện chữ một chút, luyện bút đầu cứng xong thì viết bút mềm, tất cả đều là điệu bộ của một cán bộ kỳ cựu.Đáng tiếc anh ba Diệp giống đội trưởng nhất ở trong thành phố, chỉ có thể mỗi tháng trở về một ngày, mà con trai con gái đều được đội trưởng Diệp ép học tập, tất cả mọi người không có hứng thú với học hành, phần lớn thời gian cũng chỉ có một mình đội trưởng Diệp luyện chữ xem báo.Điều này cũng vừa vặn cho Diệp Thư Hoa cơ hội làm hài lòng.Diệp Thư Hoa cũng không phải sinh ra đã không học không nghề, cha mẹ của cô đều là sinh viên đại học ở những năm 80, để cho gien của cô cũng không tệ lắm.Khi còn bé cha mẹ cũng không quản, cô sinh sống với ông, ông cụ có thể đào tạo ra một sinh viên đại học ở thời đại này.

Có thể thấy ông cũng gần giống đội trưởng Diệp, đều thích đọc sách, dáng vẻ của một cán bộ kỳ cựu.

Từ nhỏ Diệp Thư Hoa chơi cờ luyện chữ với ông nội, cũng luyện được tài nghệ thư pháp.Năm ấy lên cấp ba ông nội mất, Diệp Thư Hoa đang trong thời kỳ tuổi dậy thì không có ai trông giữ, biến thành một con ngựa hoang mất cương, từ đây tính tình thay đổi lớn.

Khi còn bé học những thứ đó đều vứt đi hết, chỉ không vứt thư pháp, có lúc nhớ ông cụ, sẽ mở ra giấy bút luyện chữ một chút, vì thế đây chính là sở trường không còn sót lại nhiều của cô.Muốn lấy lòng người cha đội trưởng, phải làm hài lòng, Diệp Thư Hoa xác định đội trưởng Diệp yêu thích người có ăn học, đối với những thanh niên trí thức đó đều yêu ai yêu cả đường đi, lập tức quyết định hành động.

Ngày nào đó "lơ đãng"  lộ ra tay nghề ở trước mặt người cha đội trưởng, để ông ấy thấy được bút chữ tốt của cô.

Diệp Thư Hoa có thể làm như thế cũng do đã từng thăm dò, đội trưởng Diệp là người đàn ông truyền thống, ngoại trừ anh cả Diệp còn có thể tâm sự quốc gia đại sự với ông ấy, con trai con gái khác cũng không thân thiết với người cha đội trưởng này, đội trưởng Diệp cũng không thể nào biết được chữ viết của Diệp Tiểu Muội.Theo lý, đồng chí Vương Thúy Phân quan tâm con gái như thế, nên nhìn ra nét chữ không giống, đáng tiếc bản thân bà ấy không biết chữ, vì thế Diệp Thư Hoa rất dễ dàng lừa dối qua cửa.Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, đội trưởng Diệp quả nhiên "kinh động như gặp người trời" đối với chữ viết của Diệp Thư Hoa, cơn giận trước đó bởi vì Diệp Thư Hoa giả bộ bệnh lừa gạt ăn uống còn sót lại chưa tiêu, mà trừng mắt lạnh mặt với cô, trong nháy mắt trở nên ôn hòa hơn nhiều.

Sau khi nghe cô kể câu chuyện chăm chỉ "sau khi tốt nghiệp cấp hai mới hiểu học hành không dễ, rảnh rỗi sẽ lén luyện chữ", lập tức thay đổi cái nhìn đối với đứa con gái út hết ăn lại nằm.Người thích học tập làm sao có thể hết ăn lại nằm chứ? Đội trưởng Diệp cũng chấp nhận lý do của đồng chí Vương Thúy Phân, nhất định là đứa nhỏ trưởng thành lượng cơm ăn cũng lớn lên, đây là nguyên nhân thân thể, cũng không thể hoàn toàn trách cô tham ăn.Sau khi phát hiện chữ viết của Diệp Thư Hoa rất đẹp, đội trưởng Diệp luôn tận dụng thứ sẵn có, thường xuyên gọi cô qua viết báo cáo gì đó giúp mình.

Trước đây người có thể có "danh dự" này chỉ có anh ba Diệp, việc làm này của đội trưởng Diệp cũng bày tỏ Diệp Thư Hoa thành đứa nhỏ được người cha đội trưởng thích nhất ngoại trừ anh cả Diệp..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play