Tống Thanh Huy lại không phát hiện, sau khi anh nói xong, đồng chí nam ở bên cạnh cũng yên lặng lui về phía sau một bước.
Mặc dù mấy năm gần đây đã có rất ít người bị tố cáo, nhưng vẫn đang trong thời kỳ nhạy cảm, Lý Kế Hồng cũng biết nặng nhẹ, không thể nào nhận lấy cái mũ này, trực tiếp giậm chân nói: "Nói hay như vậy, anh không phải là bị Diệp Tiểu Muội mê hoặc, nói cái gì mà học hỏi lẫn nhau, một đứa nông thôn chưa từng đi ra khỏi đại đội của huyện có thể dạy người cái gì!"
Tống Thanh Huy lạnh nhạt nói: "Hôm nay trên người đồng chí Diệp Thư Hoa tôi học được sự kiềm chế và rộng lượng, đối mặt với hiểu lầm thậm chí là chửi rủa, cô ấy cũng có thể giữ được lễ phép căn bản, phần ung dung này chẳng lẽ không đáng để chúng ta học hỏi sao?"
Đám thanh niên trí thức vây xem quá trình Diệp Tiểu Muội nghiền ép Lý Kế Hồng yên lặng liếc nhìn Lý Kế Hồng, trước đó Tống Thanh Huy châm biếm người ta có tư tưởng nhỏ mọn, luôn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Bây giờ lại thầm ám chỉ cái miệng của Lý Kế Hồng không bằng sự kiềm chế của một cô gái nông thôn thô bỉ, đơn giản chính là tiết tấu đạp Lý Kế Hồng xuống mặt đất dày vò, quá độc ác.
Tất nhiên cũng có thanh niên trí thức không thích Lý Kế Hồng, trong lòng lá cờ tung bay phấp phới, bọn họ hận không thể trực tiếp đi lên đánh cô ta.
Sở trường của Lý Kế Hồng là mắng người ta vô cùng sảng khoái, cũng chính là phụ nữ đanh đá đường phố trong miệng của nhiều người, nếu cãi nhau văn minh, ngay cả Diệp Thư Hoa cô ta cũng không thắng được, đụng phải người đẳng cấp như Tống Thanh Huy thì chỉ có thể bị đối phương treo lên đánh.
Trong chốc lát đồng chí Lý tức giận vô cùng.
Tống Thanh Huy uống say không chỉ có sức chiến đấu cao, còn biết mở rộng phạm vị tấn công, nói xong Lý Kế Hồng, lập tức liếc nhìn Thường Quyên Quyên đứng bên cạnh cô ta: "Đồng chí Thường, cô và đồng chí Lý là bạn thân nhất, đồng chí ở ký túc xá thanh niên trí thức lại thường xuyên khen cô có trí thức hiểu lễ nghĩa, thân thiện. Tôi nghĩ nhiều người đánh giá như vậy chắc cũng không sai, hy vọng cô có thể giúp đỡ đồng chí Lý cùng nhau tiến bộ, chứ không phải là dung túng khuyết điểm của đồng chí Lý, như vậy chỉ có hại đồng chí ấy thôi."
Tống Thanh Huy ở trạng thái này ánh mắt sáng ngời có thần, lúc nhìn người làm cho đối phương có một loại ảo giác chuyên chú, ánh mắt này không thể nghi ngờ làm cho Thường Quyên Quyên người thích anh rất lâu trong lòng đỏ mặt tim đập. Chẳng qua nghe xong lời anh nói, khuôn mặt ửng đỏ của Thường Quyên Quyên trở nên trắng bệch, cho tới bây giờ cô ta không biết người trong lòng cư xử với cô ta như vậy.
Dung túng khuyết điểm của Lý Kế Hồng... Chẳng lẽ trong mắt anh, cô ta và Lý Kế Hồng là cá mè một lứa?
Khó trách lúc gần tối anh tình nguyện giúp Diệp Tiểu Muội cũng không giúp mình.
Có vài phụ nữ năng lực điều chỉnh tâm lý vô cùng mạnh mẽ, vừa vặn Thường Quyên Quyên chính là loại hình ngoài yếu trong mạnh, Thường Quyên Quyên lo lắng, buồn bực không vui khi Tống Thanh Huy nhìn Diệp Tiểu Muội bằng con mắt khác, để cho bạn tốt an ủi mình cả một đêm, giờ phút này lại kiên cường, tự mình an ủi mình. Cô ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng trở nên phấn chấn tinh thần, đang lúc muốn cố gắng giải trừ hiểu lầm với người trong lòng đối với mình, thì nghe được giọng nói phẫn nộ của bạn tốt: "Tống Thanh Huy anh được xem là cái gì, dựa vào cái gì quản vớ vẩn việc của tôi...."
Không đợi Tống Thanh Huy mở miệng, Thường Quyên Quyên đã vội vàng kéo cô ta lại, nhỏ nhẹ nói: "Kế Hồng, cậu tỉnh táo lại đi, mình cảm thấy anh Tống như vậy cũng vì tốt cho cậu."
Thường Quyên Quyên nói chuyện đúng là có chút tác dụng, Lý Kế Hồng tức giận cũng không lớn tiếng với Tống Thanh Huy nữa, quay lại khó tin nhìn về phía Thường Quyên Quyên: "Mới vừa rồi anh ta nói mình thế nào cậu đều nghe thấy, cậu cảm thấy anh ta thật sự vì tốt cho mình à?"
Không chỉ có Lý Kế Hồng khó mà tin tưởng, còn có cả Tống Thanh Huy thấy được thái độ biến chuyển đột ngột của Thường Quyên Quyên, cũng không ngờ đến một câu nói mới vừa rồi của mình lại có hiệu quả tốt như vậy.
Nữ đồng chí có tri thức hiểu lễ nghĩa mà mọi người khen trong lời đồn hình như có chút chênh lệch. Tống Thanh Huy không nhịn được quan sát cô ta mấy lần.
Thường Quyên Quyên xem tầm mắt của Tống Thanh Huy thành khích lệ. Trước mắt nếp sống còn rất bảo thủ, phải chú ý tránh hiềm nghi hơn, đúng là Thường Quyên Quyên thích Tống Thanh Huy nhưng lại không yêu đương, bọn họ không có cơ hội đơn độc tiếp xúc, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta bị ánh mắt "chuyên chú" của anh nhìn như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT