Có lẽ các đội viên ở đây kém hơn trong thành phố, nhưng mỗi tháng bọn họ đều có thịt cung ứng, nhà bình thường trong đại đội Song Cương có thể ba bốn tháng cắt chút thịt làm bữa ăn ngon, thỉnh thoảng còn có món ăn thôn quê gì đó. Mà nhà của đội trưởng Diệp là nhà có điều kiện tốt nhất, lấy điểm công của nhà ông ấy một hai tháng mua thịt một lần ăn cũng có thể.
Ít nhiều gì lời của Diệp Thư Hoa cũng làm cho Tống Thanh Huy khó tin. Chẳng qua trái lại cô không phát hiện sự nghi ngờ của anh, còn coi Tống Thanh Huy giống như cô đời trước, là cậu chủ giàu có đời thứ hai không biết nỗi khổ của nhân gian.
Chuyện này làm cho cô thật đau lòng, rõ ràng ở thời đại này cũng không thiếu người có tiền, sao cô lại xuyên qua nhà không tốt? Diệp Thư Hoa khổ sở đến mức ánh mắt đều đỏ, thật tình thật lòng tố cáo.
"Gần như vậy, dù sao từ khi em bị bệnh đến nay cũng đã hai ba tháng rồi, còn chưa nếm được mùi thịt!"
Diệp Thư Hoa cũng không biết, nhà họ Diệp lâu rồi chưa ăn thịt cũng có một phần trách nhiệm của cô, bởi vì chuyện từ lúc cô sinh bệnh lừa ăn lừa uống gián tiếp dẫn đến đại chiến mẹ chồng nàng dâu ở nhà họ Diệp bùng nổ.
Giống như Tống Thanh Huy đoán vậy, điều kiện của nhà họ Diệp không tệ, lúc trước cách một hai tháng Vương Thúy Phân cũng sẽ đi lên trấn cắt thịt về. Trừ thịt heo ra, thỉnh thoảng bà ấy còn sẽ để cho anh cả Diệp và anh hai Diệp đi đến sông bắt cá, bổ sung dinh dưỡng cho Lâm Hồng Mai đang mang thai, thuận tiện cũng để cho Tống Tú Tú điều dưỡng thân thể, để cho bà ấy sớm có thể ôm cháu trai cả.
Mà sau khi đại chiến mẹ chồng nàng dâu bùng nổ, Vương Thúy Phân nảy sinh sự ác độc, quyết định cứu vãn lại uy nghiêm của nữ chủ nhân trong gia đình, bắt đầu dung túng Diệp Thư Hoa cướp trứng gà với hai con dâu, muốn để bọn họ biết cái nhà này là do bà ấy quyết định.
Không mua thịt không bảo con trai đi bắt cá cũng có đạo lý giống như vậy, bây giờ Lâm Hồng Mai đang cho con bú, Tống Tú Tú lại mang thai, đểu là tổ tông, cắt thịt về hơn phân nửa đều vào trong bụng của hai người này, cho nên bà ấy dứt khoát không mua thịt. Vừa lúc có thể trừng phạt hai đứa con dâu này một chút, đồng thời cũng không để lại chứng cứ khắt khe với phụ nữ có thai.
Không nghi ngờ gì cách làm của Vương Thúy Phân chính là giết địch một ngàn tự tổn thương tám trăm, nếu để cho Diệp Thư Hoa biết mình mới là đầu sỏ, tuyệt đối sẽ sớm từ bỏ tính cách đại tiểu thư, đối xử với chị dâu cả chị dâu hai như chị ruột của mình, vì cải thiện cuộc sống, cô có thể co được giãn được.
Đáng tiếc, Diệp Thư Hoa không hiểu những chuyện cong quẹo trong chuyện này, trái lại sự đồng cảm của Tống Thanh Huy không thấp, có thể là anh cũng không biết được tình huống cụ thể của nhà họ Diệp, cũng không thể bấm ngón tay tính toán chính xác được. Dưới sự so sánh tất nhiên lời của Diệp Thư Hoa có độ tin tưởng cao, dù sao cô gái này chịu thiệt đến mức sắp khóc rồi, Tống Thanh Huy tin tưởng cô là nói lời thật lòng.
Tác phong của đội trưởng Diệp kia rất thanh liêm, làm người ta bội phục, chẳng qua Tống Thanh Huy càng đáng thương cho Diệp Tiểu Muội, vật cùng tất phản, nghĩ đến trong ngày thường cô sống quá khổ, mới có thể thèm ăn hơn người khác một chút.
Cũng khó trách cô sẽ vì một cái trứng gà mà ồn ào không vui với hai chị dâu.
Tống Thanh Huy trang nghiêm não bổ Diệp Thư Hoa thành một cô gái nhỏ chọc người yêu thường, lại nhìn vành mắt đỏ ửng của cô, bộ dạng ấm ức đến mức không kiềm chế được, không khỏi dịu dàng an ủi: "Đừng khổ sở, cuộc sống sẽ ngày càng tốt thôi."
Quả thật nếu không được, thì lần sau anh đi lên trấn mua chút thịt đưa đến, xem như quà cảm ơn hai năm qua đội trưởng Diệp chăm sóc cho anh. Tống Thanh Huy làm việc chừng mực cũng không ý thức được, lần này anh đưa hai bình sữa mạch nha đã là lễ nặng rồi, nếu đưa thịt đến nữa có chút làm cho người ta nghi ngờ tiêu tiền như rác.
Diệp Thư Hoa nghe được lời an ủi của Tống Thanh Huy, quả thật không khổ sở như vậy nữa, trái lại không phải là nghe không hiểu tiếng lòng ẩn núp của anh, mà là vì cô rất biết tự an ủi mình. Không ăn thịt cũng không sao, chờ cô cua được Tống Thanh Huy ngốc nghếch nhiều tiền này, là có thể ăn thịt mặc đồ mới, sống cuộc sống gia đình bậc trung của chủ nghĩa xã hội rồi.
Nghĩ như vậy, Diệp Thư Hoa lại khôi phục bộ dạng tươi cười sáng lạn như ánh mắt trời, gật đầu với anh: "Ừ, em tin tưởng anh Tống!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT