Nghĩ tới đây, Vương Thúy Phân bắt đầu cảm thấy mọi người người bên cạnh đều có hiềm nghi, những thằng nhãi kia cả ngày lắc lư trong căn tin có hiềm nghi lớn nhất.

Thế nhưng thanh niên trai tráng không có động tĩnh cũng không có nghĩa sẽ không đáng nghi, dù sao lời xưa nói chó không sủa dễ cắn người nhất.

Còn có đám thanh niên trong nhà thanh niên trí thức, tuy rằng lui tới với người trong đội không nhiều, nhưng đám nhóc trong thành phố có ngoại hình quả thực tuấn tú hơn, có lẽ còn là người có ăn học, sạch sẽ, lịch sự, cô gái không hiểu chuyện dễ nhìn trúng đám thanh niên này nhất.Nhưng mà là người nào trong bọn họ, thừa dịp bà ấy không chú ý dụ dỗ Tiểu Muội nhà bà ấy!Bây giờ là xã hội mới, trai gái chưa kết hôn lén lút dụ dỗ cũng không cần ngâm lồng heo, nhưng danh tiếng của con gái hỏng rồi vẫn sẽ bị đâm cột sống.

Vương Thúy Phân đương nhiên không cho phép chuyện như vậy xảy ra, bà ấy đẩy Diệp Thư Hoa mang ánh mắt mong chờ, lạnh lùng vô tình cảnh cáo. "Dám không nghe mẹ với cha con, vậy thì đánh gãy chân!"Diệp Thư Hoa bị âm thanh cắn răng nghiến lợi của bà ấy làm sợ đến giật cả mình, người lớn phong kiến một lời không hợp lập tức đánh gãy chân, thật là đáng sợ hiu hiu hiu.Không phải Diệp Thư Hoa sợ, mà là cô hiểu rõ người lớn ở thời này có quyền uy tuyệt đối, trong ký ức sâu nhất Diệp Tiểu Muội có một người anh họ đáng thương.

Năm đó chọn trúng một cô gái, nhưng bởi vì nhà cô gái cô nhi quả phụ quá xúi quẩy, không xứng với người có thân phận cao quý là cháu ruột của đại đội trưởng như anh ta, bị cha mẹ của anh họ bác bỏ.

Cuối cùng anh họ chịu đựng nửa năm vẫn là thỏa hiệp, cưới một cháu ngoại gái của đại đội khác trong công xã, nghe nói là môn đăng hộ đối, hiện giờ con gái đã ba tuổi rồi.Chuyện kết hôn của anh trai Diệp Tiểu Muội ngược lại không có nhấp nhô như thế, hai người bọn họ đều rất bớt việc, chưa bao giờ liếc mắt đưa tình với con gái, đến tuổi thì để cha mẹ thu xếp xem mắt, sau đó nước chảy thành sông đính hôn kết hôn.

Diệp Thư Hoa ngầm tính toán, đồng chí anh trai nếu như gặp chuyện giống như anh họ, vậy cũng phải thỏa hiệp, dù sao cha của anh họ vẫn chỉ là "anh trai của đội trưởng", đã có quyền uy như vậy, cha của bọn họ lại là đội trưởng, ai có thể không nghe lời ông ấy?Bởi vậy đối với lời nói của đồng chí Vương Thúy Phân, Diệp Thư Hoa tin hơn một nửa, dù cho sau khi chuyện xảy ra mẹ không nỡ ra tay, người cha đội trưởng cũng chắc chắn chịu đánh què giò của cô, cô còn chưa muốn lấy thân thử nguy hiểm.Giấc mơ vĩ đại muốn lấy chồng sớm cứ như vậy bị đánh vỡ, những ngày qua tâm trạng Diệp Thư Hoa đều xuống rất thấp, đến anh chàng đẹp trai cũng không thưởng thức.

Dù cho là thanh niên trẻ tuổi trong đội, hay là thanh niên trí thức lịch sự tuấn lãng  đến lấy cơm mang về, cô đều trưng bản mặt mẹ kế, mặt không hề có cảm xúc vì nhân dân phục vụ.Diệp Thư Hoa có tâm tình không tốt đương nhiên không biết mình vì vậy trái lại tránh được một kiếp.Từ lúc đồng chí Vương Thúy Phân hoài nghi con gái bảo bối bị thằng nhãi thúi nào lừa, lúc làm việc ở nhà ăn bà ấy như gắn mắt tia X quang, đều tiến hành giám định thân phận đối với mỗi một chàng trai chưa kết hôn.

Kết quả rõ ràng, Tiểu Muội nhà bọn họ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn những người này nhiều hơn một chút, chắc chắn không phải bọn họ.Tất cả chàng trai mà Tiểu Muội của bọn họ có thể tiếp xúc đều ở chỗ này, nếu không có một ai khiến cô đối xử đặc biệt, vậy đã nói rõ trước đó có thể là cả nghĩ quá rồi.Vương Thúy Phân lại từ từ yên tâm.Mà lý do nói Diệp Thư Hoa tránh được một kiếp là bởi vì nếu không có những biến cố trước, cô vẫn có tâm tình thưởng thức trai đẹp ánh, mắt rơi như thế vào trong mắt đồng chí Vương Thúy Phân căng thẳng quá mức, nói không chắc sẽ lập tức bổ sung trong đầu một người bạn trai, vậy thì phiền phức lớn rồi.Có điều Diệp Thư Hoa không biết gì cả đối với việc lần này, đương nhiên cũng không thể nào mừng rỡ.Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng mở nhà ăn, trong lòng Diệp Thư Hoa không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác đưa tiễn thanh niên trí thức cuối cùng rời đi, đang muốn nặn nặn cánh tay thả lỏng một chút, thì nghe thấy bác gái phía sau cảm khái."Nhà ăn không mở nữa, những thanh niên trí thức này lại có thể ở nhà ăn đồ ngon rồi."Lập tức có người cười nói tiếp: "Không phải sao, nghe nói thanh niên trí thức trong đại đại đội chúng ta có không ít người là con cán bộ, trước đây ở nhà chắc chắn cũng đều là cục cưng quý giá!"So với mấy ngày trước, tâm trạng hôm nay của Diệp Thư Hoa đã tốt hơn rất nhiều, dù sao nhà ăn giải tán, cô lại có thể về nhà lười biếng, cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh rồi..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play