(Ngự phu ở đây có nghĩa là kiểm soát chồng đó ạ)
Ở nhà Chương Chính Tề hai ngày Lâm Trường Tư không chịu nổi nữa ồn ào muốn về, thời điểm y bị Lâm Thiên Lí ôm ra khỏi nhà là mặc một bộ đồ ngủ, hiện tại y đã mặc bộ đồ này hai ngày đã gấp không chờ nổi muốn về tắm rửa, không phải y không muốn tắm ở nhà Chương Chính Tề, mà do thân hình bây giờ của y không có quần áo nào của bọn họ mặc được, cho nên y muốn về nhà tắm rửa.
Lâm Thiên Lí thấy y náo loạn thì nhìn Chương Chính Tề, Chương Chính Tề tháo tai nghe xuống quét mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó nói với Lâm Thiên Lí một câu, có thể quay về dù sao đã gần như khỏe hẳn rồi chỉ cần ngài đừng lăn lộn y.
Lâm Thiên Lí nghe xong cũng không có bất kỳ phản ứng gì, Lâm Trường Tư thì sắc mặt đỏ bừng cảm thấy không thể tiếp tục ở đây nghe nữa nhanh chóng kéo Lâm Thiên Lí mang y về nhà.

Về đến nhà Lâm Trường Tư lập tức cầm theo một bộ đồ ngủ tiến thẳng đến phòng tắm, Lâm Thiên Lí ở phía sau bảo y chậm một chút y mới đi chậm lại, nhưng mà càng đến gần thì y đi càng nhanh, vừa bước vào phòng tắm Lâm Thiên Lí ở phía sau cũng đi vào theo.
Từ hai ngày trước lúc y đau đến mơ hồ thì Lâm Thiên Lí đã đồng ý không lấy Tiểu Bảo ra khai đao, vì vậy y không còn cư xử lạnh lùng với Lâm Thiên Lí, thế nhưng cũng không như trước kia toàn tâm toàn ý ỷ vào đối phương.
Hai người bên nhau tựa như có một lớp màn ngăn cách không gần không xa, phải nói là Lâm Trường Tư đơn phương xây lên tấm màn kia tránh đi sự thân cận của Lâm Thiên Lí, nhưng cũng không xa cách mà vẫn luôn duy trì một khoảng cách an toàn tự do quan sát.

Ở nhà Chương Chính Tề hai người ăn ý không nói đến vấn đề này bây giờ đã về đến nhà Lâm Thiên Lí làm sao cũng không nhịn được

Vào phòng tắm nhìn Lâm Trường Tư trực tiếp cởi bỏ quần áo tiến vô bồn tắm thoải mái than nhẹ một tiếng, Lâm Thiên Lí đứng ở cửa cười khẽ một tiếng có cần khoa trương như vậy không? Lâm Trường Tư nghe thấy tiếng cười quay đầu nhìn hắn một cái không nói gì, chỉ là thân thể hướng ở trong nước rụt rụt, Lâm Thiên Lí cũng cởi bò quần áo ngồi vào bồn tắm.
Lâm Trường Tư đơn phương cùng hắn chiến tranh lạnh vài ngày, Lâm Thiên Lí đều là trăm thuận ngàn theo hiện tại hắn ta thân cận đến gần, ngược lại y cũng không biết làm sao có phần mất tự nhiên, theo bản năng giãy giụa che bụng mình lại sau không biết nghĩ đến cái gì mà dừng lại.
Nam nhân không đi phân tích tâm trạng của y, hắn chỉ khát vọng cực hạn đi đến gần y dù là khoảng cách không nóng không lạnh, hắn ngồi ở phía sau y cẩn thận để y dựa vào lồng ngực chính mình, tiếp theo cầm lấy khăn lông giúp y chà lau.

Thân thể Lâm Trường Tư có chút cứng đờ sau đó hình như tựa lên người nam nhân quá mức thoải mái mà dần dần buông lỏng, toàn bộ cơ thể dựa vô người nam nhân ngoan ngoãn tùy ý cho nam nhân giúp mình tắm rửa, vừa lúc thân thể của y bất tiện có rất nhiều chỗ không thể rửa đến.
Đang tẩy rửa hai mắt của y nhắm lại mơ màng muốn ngủ, Lâm Thiên Lí vẫn luôn chú ý đến phản ứng của y, trông thấy bộ dáng mệt mỏi ấy lại nhớ đến lời Chương Chính Tề từng nói, ở trên đỉnh đầu y hôn hôn hai cái, một bên giúp y tắm rửa một bên nhẹ giọng hỏi: “Tắm xong ra ngoài đi dạo một chút được không?”
Lâm Trường Tư vẫn nằm nhắm mắt lông mi không chút cử động chẳng biết có nghe hay không, Lâm Thiên Lí nghiêng đầu nhìn xem, đôi môi đỏ bừng ướt mọng vì nhiệt độ trong nước hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn, nuốt nuốt yết hầu đôi mắt cũng chỉ nhìn thấy màu son xinh đẹp kia, hắn có chút nhịn không được cúi người lại gần.
Một tấc rồi lại một thẳng đến khi tiến đến gần đôi mắt Lâm Trường Tư đột nhiên mở to, đôi mắt đen láy đối diện với đôi mắt của Lâm Thiên Lí, Lâm Thiên Lí bị nhìn đến đình chỉ hô hấp sau đó tiếp tục tiến lại gần, thế nhưng Lâm Trường Tư nhìn hắn rồi lại buông mắt nghiêng đầu tránh đi.
Lâm Thiên Lí cứng đờ ở nơi đó đôi tay đang giúp y chà lau cũng dừng lại, thời điểm Lâm Trường Tư quay đầu chính bản thân y cũng kinh ngạc không biết làm sao, có lẽ là do chiến tranh lạnh, có lẽ là do ngày đó bị nam nhân dọa sợ rồi, hiện tại không biết vì sao sâu trong lòng y có chút kháng cự sự gần gủi của nam nhân.
Bên trong không khí ngưng đọng một người một quỷ toàn thân cứng đờ, vẫn là Lâm Thiên Lí lấy lại tinh thần đầu tiên hắn không nói lời nào nhanh chóng thu mình trở về, sau đó xem như không có chuyện gì tiếp tục giúp y chà lau chỉ là lúc sau không nói gì nữa.
Lâm Trường Tư đối với hành động bất ngờ vừa rồi của mình có chút hối hận, bên trong không khí lạnh lùng cứng ngắt đều có thể cảm nhận được sự thất vọng cùng khó chịu của nam nhân, y do dự hồi lâu sau đó nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực đối phương: “Ừm, ra ngoài đi dạo một chút.”
Lúc này thân thể căng cứng của nam nhân mới có chút thả lỏng, không khí cũng không còn quá mức căng chặt.

Hai người – một người thì có thân thể không được bình thường, một người thì ăn bận quần áo có phần quái lạ, Lâm Trường Tư bụng to mặc một cái áo rộng thùng thình người ngoài nhìn vào nghĩ là bụng bia, còn Lâm Thiên Lí tóc dài bận trường bào đi ở trên đường mọi người đều đoán là cosplay,thế nhưng nếu hai người đi chung một chỗ thì muốn bao nhiêu quái lạ thì có bấy nhiêu.
Lâm Trường Tư ở trong nhà tìm kiếm hồi lâu mới tìm ra được một bộ quần áo trước đây Đại Hắc đã ném qua đây, quần áo của người đương nhiên quỷ không thể mặc, Lâm Trường Tư đi tìm một cái thau rồi đặt quần áo vào đốt, Lâm Thiên Lí từ đống tro tàn cầm lấy bộ quần áo lên vẫy vẫy rồi mới mặc vào, đó là một bộ trang phục hưu nhàn lớn nhỏ vừa vặn.
Lâm Trường Tư nhìn hắn đánh giá gật đầu, thân hình nam nhân thon dài chỉ cần kích cỡ quần áo vừa vặn thì mặc kiểu gì cũng không tệ không thể bắt bẻ, chỉ là khí chất trên người hắn cùng với bộ trang phục không hợp, thế nhưng chỉ có bộ quần áo này không còn lựa chọn nào khác.
Ban đêm một người một quỷ ra cửa đã vài tuần Lâm Trường Tư không ra ngoài hít thở không khí tươi mới, đi dạo xung quanh khu nhà cũng không tệ lắm – y nghĩ, nhưng đợi đến khi Lâm Thiên Lí kéo y ra khỏi tiểu khu ra đường cả người y lập tức bất an, chỉ cần nghênh diện với người nào đó đang đi đến y sẽ nhịn không được mà cúi đầu hóp bụng.
Lâm Thiên Lí nhìn vài lần cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, bé con có chút sợ hãi cùng tự ti lại có người đi đến hắn liền lập tức kéo người vào lòng, vô thanh vô ngữ an ủi y – không sao, người khác sẽ không phát hiện ra đâu, ngoan, đừng sợ lung tung, lúc này y mới tốt lên một chút.
Đi được một con phố Lâm Trường Tư quan sát thật sự không có ai chú ý đến sự không bình thường của y, nội tâm dần trở nên yên tâm khôi phục lại thái độ bình thường, Lâm Thiên Lí nắm lấy tay y, hai người chậm rãi đi trên đường, ánh đèn bên đường lập lòe đèn đuốc sáng trưng vô cùng náo nhiệt.
Lâm Trường Tư bị hắn nắm tay đi theo bước chân của hắn, bước chân của y so với đối phương chậm hơn một nhịp, y ngẩng dầu nhìn bóng dáng cao lớn của nam nhân, nhớ đến lời hắn nói ngày đó cắn môi dừng lại, nam nhân thấy y không đi tiếp thì kỳ quái quay đầu nhìn y.

Lâm Trường Tư liếc hắn một cái rồi cúi đầu: “Lời nói ngày đó có phải là thật không?”
Thanh âm của Lâm Trường Tư có chút không xác định tuy rằng từ trước đến nay nam nhân đều giữ lời, nhưng dựa vào tình huống của ngày đó cũng có khả năng nam nhân lừa dối chính mình, y đã suy nghĩ vài ngày trái lo phải nghĩ trong lòng nửa này nửa kia cuối cùng nhịn không được mà muốn xác định một chút.
Đột nhiên bị hỏi lúc bắt đầu nam nhân còn chưa kịp hiểu y đang hỏi cái gì, nhưng ngay sau đó nhìn thấy biểu cảm của y thì biết y đang nói đến chuyện kia, nếu như hắn đã mở lời thì đương nhiên sẽ giữ lời, hắn không hiểu vì sao thiếu niên lại lo lắng, có thể là vì quan tâm quá nên bị loạn bé ngoan thật sự rất thích Tiểu Bảo.
Hắn thở dài sờ đầu y, thật ngoan cố oán giận đến mức ngay cả chú hai cũng không gọi, đã nhiều ngày trôi qua, ngoại trừ ngày đó đau bụng hoảng hốt kêu lên một tiếng, còn là do chính mình dùng điều kiện dụ dỗ mà có thì vẫn luôn không gọi.
Hắn không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, khổ sợ có; tổn thương có; đố kỵ có; cũng có vui mừng; cũng có đau lòng hận không thể đem người này tiến nhập vào thân thể chính mình mà nâng niu.

Người này vô cùng yêu thích Tiểu Bảo có phải cũng có thể lý giải rằng y rất yêu mình hay không? Vì vậy yêu ai mới yêu đường đi lối về?
Sự quan tâm lo lắng bảo vệ đứa con của bọn họ tuy rằng làm hắn khó xử, nhưng lại không thể phủ nhận phần tâm ý này khiến hắn rung động, vui vẻ từ đáy lòng.

Bởi vì đứa nhỏ là của hắn nên y mới nguyện ý yêu nó, cho dù vô cùng khó khăn nhưng vẫn đồng ý giữ lại.
Lâm Thiên Lí đem y ôm vào trong lồng ngực, đỡ lấy cái gáy dựa vào ngực mình: “Nếu như chú hai đã hứa với em thì sẽ không đổi ý, em đừng sợ, trong lòng chú hai thật sự rất khó chịu khi bị em từ chối.” Câu nói sau cùng mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Lâm Trường Tư nghe thấy lời bảo đảm của hắn thì từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, vui vẻ mở to mắt sau đó nghe được lời cuối cùng kia thì có chút ngại ngùng, gãi tóc nhấp miệng cười khẽ một tiếng.

Đến đây băng tuyết mới thật sự tan rã Lâm Thiên Lí nhìn y tươi cười, sự lạnh lẽo trong lòng vì bị bỏ qua mấy ngày nay đột nhiên biến mất, tay nhẹ nhàng xoa mặt đối phương: “Vẫn là câu nói kia ‘chỉ cần em hạnh phúc chú hai cái gì cũng theo ý em’.”
Lâm Trường Tư nhìn hắn mấp máy môi: “Nói chuyện giữ lời?”
“Nói chuyện giữ lời, chú hai chưa bao giờ lừa em nếu có thì cũng là gạt người khác, đối với em chú hai không nói được những câu dối lừa.” Lâm Thiên Lí cúi đầu ánh mắt sáng quắc nhìn y chằm chằm hứa hẹn.
Lâm Trường Tư tin hắn vui vẻ ôm lấy eo đối phương: “Chú hai, chú thật tốt!”
Lâm Thiên Lí không nhịn được mà bật cười, theo ý em thì ‘chú hai thật tốt’ không theo ý em thì ngay cả ‘chú hai’ cũng không phải, trực tiếp xưng hô bỏ đi chủ ngữ là xong rồi, Lâm Thiên Lí vỗ đầu y nở nụ cười đầy bất lực.
Trong lòng không còn gánh nặng lúc này Lâm Trường Tư mới thả lỏng, nắm lấy tay hắn ở trên đường đi đến đi lui nhìn thấy cái gì hiếm lạ thì thò đầu lại gần, Lâm Thiên Lí trông thấy bô dáng này của y cũng coi như đáng giá, chính mình cho dù vô cùng khó xử nhưng chỉ cần bé ngoan vui vẻ là được, hắn sẽ tự mình suy nghĩ cách khác.
Lâm Trường Tư nắm tay Lâm Thiên Lí đi loạn lung tung một hồi, còn đi đến cửa hàng mua vài bộ quần áo mới, tâm tình y tốt không còn lo lắng cái bụng của mình, tùy tiện lôi kéo Lâm Thiên Lí lắc lư đi vào cửa tiệm, không chỉ mua vài bộ quần áo rộng rãi cho chính mình mà còn mua cho Lâm Thiên Lí một vài món, về đến nhà liền vui vẻ bỏ vào thau đốt cho hắn.

Quần áo mới so với kiểu dáng của Đại Hắc còn đẹp hơn, Lâm Trường Tư nhanh chóng bảo hắn mặc trang phục mới không cho hắn mặc lại bộ trường bào; xõa tóc dài kia, bận một chiếc áo sơ mi màu trắng quần dài kỳ thật cũng rất đẹp.
Chờ y đem chính mình chơi đến vui vẻ hài lòng Lâm Thiên Lí mới cùng y nói đến chính sự, lần đó hai người đang chiến tranh lạnh Bạch Luyện Phi có dẫn Lan Lan đến đây thăm y, trạng thái kia của Lâm Trường Tư đối với hai người họ cũng như hắn vô cùng xa cách, thế nhưng so với Lâm Thiên Lí thì tốt hơn nhiều, Lan Lan là một cô gái tinh mắt, quay đầu lại đã nhanh chóng thông báo mọi chuyện cho cha mình, cũng thuận tiện nhắc đến Mao Mao vị anh họ mới nhận này.
Lâm Cửu Gia nghe xong tin tức lập tức vận động thân mình buổi tối cùng ngày đã đến thành phố A đứng trước cửa nhà Lâm Trường Tư, thế nhưng dựa vào tình trạng khi đó của Lâm Trường Tư, Lâm Thiên Lí sợ kích thích đến y liền không cho Lâm Thiên Thanh vào cửa, hiện tại quan hệ hai người đã hòa hoãn Lâm Trường Tư đương nhiên muốn gặp mặt Lâm Cửu Gia.
Lâm Trường Tư gật đầu nếu như chú hai đã đồng ý không động đến Tiểu Bảo vậy thì chắc chắn sẽ không động đến, cho dù Lâm Cửu Gia có đến thì cũng không cần sợ ông có thể đả động đến chú hai khiến hắn đổi ý.

Gặp mặt thì gặp mặt dù sao cũng không có việc gì.
Lâm Thiên Lí thấy y không kháng cự thì yên tâm đêm đó lập tức truyền lời đến Thiên Thanh, bảo ông ngày mai đến đây, truyền lời xong thì vỗ vỗ Lâm Trường Tư làm y mau ngủ.

Lâm Trường Tư nhìn hắn mỉm cười, hiện tại đã là mùa hè, đêm đến vẫn còn rất nóng y lại không thể bật điều hòa.

Hơn nữa nếu như chú hai đã đồng ý rồi thì đương nhiên y cũng muốn hối lộ một chút, cho hắn một ít phúc lợi làm hắn cảm thấy đồng ý vời mình thật ra cũng không quá thiệt thòi.
Y vô cùng vui vẻ nhào vào lòng ngực của Lâm Thiên Lí, ôm cổ hắn ở trên môi đối phương bẹp một cái, thân thể ở trên người hắn cọ cọ: “Chú hai, nằm ngủ với em đi, buổi tối nóng lắm em ngủ không được, thân thể chú hai lành lạnh nhất định ôm rất đã.”
Nói xong còn cọ động vài cái: “Đi thôi, đi thôi!”
Lâm Thiên Lí: “…..” Này là phúc lợi sao?
Cục cưng, em càng ngày càng khôn khéo đấy, đây có phải là bí kíp ngự phu của em không? Đánh một cái cho một viên kẹo?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play