Lan Nạp tức giận nghiến răng nghiến lợi nắm lấy tay cô gái kéo đến trước mặt hắn, cổ tay của gã bị gãy không thể bóp cổ cô gái cho nên gã đành chỉ vào cổ cô, hét về phía Lâm Thiên Lí: “Đừng qua đây, nếu qua ta sẽ giết ả.”
Bàn tay của Lâm Thiên Lí dừng lại ở trên không trung, cô gái bị gã bắt thế nhưng thanh tỉnh không biết có phải là đang hồi quang phản chiếu hay không, cô nhìn Lâm Thiên Lí ở trước mặt gian nan vươn tay, khóe mắt tràn đầy nước mắt, trong miệng phát ra một chuỗi khàn khàn nức nở: “Cầu….cầu xin anh….cứu….cứu tôi….”
Đôi mắt Lâm Thiên Lí trở nên âm u, ấn đường trên mặt cô đã biến đen tử khí nặng nề, ba hồn bảy phách chưa đến hai không thể cứu được nữa, hiện tại có cứu cũng chết.
Nghĩ đến đây hắn cắn răng, bàn tay ở giữa không trung xuất kích cực mạnh, hắn nghiêng bàn tay, đầu ngón tay tựa như một con rắn mềm dẻo vòng qua cổ cô gái một phen bắt lấy cổ Lan Nạp, nắm giữ cổ họng của gã sau đó ném gã xuống mặt đất.
Lan Nạp không hề nghĩ đến hắn sẽ bỏ mặc sự sống của cô gái, hắn đột nhiên xuất kích căn bản khiến gã không kịp chuẩn bị, gã bị bắt lấy tựa như một túi bao tải bị ném xuống mặt đất, xương cốt tựa như gãy nát, gã ho khan kịch liệt trong miệng trào ra máu tươi có đỏ có đen.
Gã vô lực buông tay cô gái, khuông mặt cô gái trắng xanh sớm đã không còn hô hấp, Lan Nạp vừa cười vừa khóc nhìn Lâm Thiên Lí lẩm bẩm vài tiếng: “Quả nhiên ngươi một khi trở nên lạnh nhạt thì sẽ tuyệt tình như vậy, một chút ôn nhu cũng không có.” Trong miệng lại tràn ra một vũng máu tươi.
Lâm Thiên Lí chỉ im lặng lạnh lùng nhìn gã, bàn tay như cũ kiềm chặt cổ gã, hắn chỉ cần dùng sức mạnh thêm một chút thì đã có thể giải quyết tất cả nghiệt nợ.
Thời gian tựa hồ ngưng lại, tay Lâm Thiên Lí không ngừng ra sức, Lan Nạp không thể hô hấp khuôn mặt trở nên đỏ bừng, không ngừng ho khan kịch liệt, một bàn hoàn hảo còn lại vô lực nghĩ kéo tay hắn ra.
Lâm Thiên Lí dừng lại nhìn khuôn mặt vặn vẽo của gã: “Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, pháp môn nằm ở đâu?”
Lan Nạp nghe thấy vậy thì nở nụ cười trào phúng: “Ha, những lần trước ta đã không nói thì hiện tại cũng sẽ không cho nên giết ta đi, nếu như ngươi đã không thể bồi ta vậy để cho tộc nhân của ngươi vĩnh viễn chôn cùng ta đi.”
Khuôn mặt Lâm Thiên Lí lạnh lùng, tay buộc chặt, Mạch Linh đứng giữa không trung vô tình trông thấy tình huống này, trái tim suýt nữa ngừng đập cao giọng hét to: “Dừng tay!” Sau đó lập tức không màng tất cả xông đến.
Chu Hành thấy gã lộ ra sơ hở, ánh mắt lạnh lùng cầm roi đánh mạnh vào lưng của gã, Mạch Linh bị hắn đánh trúng thiếu chút nữa từ trên không trung gã xuống, gã quay đầu tàn nhẫn trừng Chu Hành một cái sau đó xoay người hướng về phía Lâm Trường Tư.
Lan Lan nhìn thấy lập tức đẩy Lâm Trường Tư sang một bên, thế nhưng một cô gái nhỏ làm sao so bằng tốc độ của Mạch
Lâm Thiên Lí liếc mắt lập tức hiểu rõ ý đồ của gã, hắn cắn chặt răng trừng mắt liếc Lan Nạp một cái, giết gã thì sẽ không biết pháp môn, buông ra hắn lại không cam lòng, hiện tại đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc căn bản không cho hắn do dự, lòng bàn tay của hắn lập tức tụ thành một luồng khí đen hình cầu đánh vào thân thể Lan Nạp, sau đó nhanh chóng xoay người về phía Mạch Linh, che chắn đòn roi của gã đang hướng về Lâm Trường Tư.
Mạch Linh cười tà một tiếng vốn gã không có ý định đánh Lâm Trường Tư nhưng khi trông thấy Lâm Thiên Lí chạy đến, hắn liền lật tay roi dài vòng quanh cái eo Lâm Trường Tư tựa như một quả bóng truyền trở về.

Roi kia ở trong không khí tăng lên vài phần sức mạnh xé gió, Lâm Thiên Lí hướng đến gấp gáp cơ bản không thể né tránh mà chỉ có thể nâng lên cánh tay phải, mạnh mẽ tiếp thu roi này của gã sau đó cậy mạnh cuốn lấy roi tiên.
Roi kia vốn là roi trừ ma đã được tắm qua nước chu sa không những thế mà còn được ống mực trừ tà đóng dấu, bị Lâm Thiên Lí nắm ở trong tay lập tức đốt cháy ống tay áo của hắn ăn vào làn da lộ ra thịt máu đỏ tươi, lòng bàn tay nắm lấy roi da của hắn cũng bị cháy đen tản ra mùi vị đồng đậm.
Lâm Trường Tư trông thấy kinh hô một tiếng vội vàng muốn chạy qua, Lâm Thiên Lí nhanh chóng lên tiếng ngăn cản: “Đừng qua đây!”
Mạch Linh nở nụ cười trào phúng nhìn hắn: “Sống đến bây giờ ta mới được chứng kiến một con lệ quỷ như ngươi dám dùng tay trần bắt lấy roi tiên của ta, bởi những yêu ma tầm thường sớm đã bị roi này của ta làm cho hồn phi phách tán.

Xem ra dùng máu tế ngươi nhiều năm cũng có một ít tác dụng, không biết ngươi thương hoa tiếc ngọc như vậy là vì yêu mỹ nhân Tư Tư; hay là vì linh khí trên người mỹ nhân Tư Tư; hay còn là vì đứa nhỏ trong bụng y?”
Một câu cuối cùng gã thong thả nói ra âm điệu kéo dài ý vị sâu xa, Chu Hành, Đại Hắc còn có một nhóm người ở phía sau chạy đến bên cạnh Lâm Trường Tư nghe xong lời này, biểu cảm mỗi người đều đặc sắc mỗi người mỗi kiểu, người đàn ông quỷ dị này nói sai hay là do bọn họ nghe nhầm? Trong bụng bé ngoan có đứa nhỏ?!
Mọi người không tự chủ được nhìn vào cái bụng hơi phồng dưới lớp áo thun của Lâm Trường Tư, trong lúc nhất thời lâm vào không khí yên tĩnh.

Lâm Trường Tư nhíu mày, cái gì gọi là vì đứa nhỏ trong bụng mình? Vì điều gì mà Nông Ngọc, Lan Nạp còn có gã một đám người đều nói như vậy? Tựa hồ chú hai ở bên mình là vì Tiểu Bảo vậy.
Lâm Trường Tư nghĩ đến đây lập tức mờ mịt nâng mắt ngây ngốc nhìn Lâm Thiên Lí đang đứng cách mình vài bước chân.

Khuôn mặt y trầm xuống, Lâm Thiên Lí nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của y trong lòng vô cùng sốt ruột.

Chuyện của Tiểu Bảo không thể bị phương thức chật vật như vậy vạch trần, bất kể kết quả ra sao thì chuyện này bé ngoan phải thông qua miệng hắn biết đến, chứ không phải từ miệng của một người xa lạ.
Nghĩ như vậy vẻ mặt của hắn càng thêm lạnh lùng, nôn nóng trong lòng lấn át cơn đau từ roi tiên truyền đến, nâng chân mạnh mẽ tàn nhẫn tấn công về phía Mạch Linh, mu bàn chân đánh thẳng vào mặt gã không ngừng xuất kích, kiến cho Mạch Linh không có cơ hội thở dốc.
Mạch Linh quất roi đôi chân cũng kéo sang hai bên, dùng nội lực mạnh mẽ cùng hắn triền đấu, roi giữa không trung bị kéo thẳng tắp, hai người không ai nhường ai, về mặt lực đạo có thể tính là ngang nhau.

Thân thể Mạch Linh nhẹ nhàng mềm dẻo, Lâm Thiên Lí thì nhanh nhẹn mãnh liệt, hắn đánh ra một chưởng, đá ra một chân đều mang theo tốc độ cực nhanh, Mạch Linh đương nhiên không dám cùng hắn chiến đấu trực diện mà chỉ có thể linh hoạt né tránh, hoàn toàn không có thời gian nói chuyện nhàn nhã.
Hai người ngươi đến ta đi không ai nhường ai, nhóm người Chu Hành đứng ở một bên đều không thể nhìn rõ thân ảnh của hai người họ, cho nên chỉ có thể đứng ở bên ngoài quan sát vô pháp hỗ trợ, mà ở bên kia Mao Mao cũng đang hăng hái đánh cho lũ quỷ tơi bời hoa lá, bọn nó trông thấy Mạch Linh bị quấn, thân thể Lan Nạp thì bị Lâm Thiên Lí rót vào một cổ oán khí máu huyết quay cuồng không thể đứng dậy, lập tức nhân cơ hội bỏ chạy.
Vốn dĩ bọn nó bị Mạch Linh cưỡng ép lại đây cũng không nghĩ đến bản thân còn chưa kịp uống một ngụm máu thì đã phải chịu cảnh hồn phi phách tán, hiện tại Mạch Linh cùng Lan Nạp không có thời gian xử lý bọn nó đương nhiên ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Đạo sĩ Mao Mao cũng không phải là người đuổi cùng giết tận, trông thấy bọn nó vô tâm ứng chiến lập tức xóa bỏ pháp ấn trong lòng bàn tay tùy ý cho bọn nó chạy trốn, không hề truy đuổi.
Hắn đi đến gần Lan Nạp đang nằm ở trên mặt đất ho khan hộc máu, cẩn thận quan sát đôi mắt của gã rồi lại nhìn đến hai tay gã, ở nơi vết thương lộ ra xương cốt có vài con trùng đen mấp máy, Mao Mao nhẹ nhàng ồ một tiếng, nắm lấy vạt áo trước ngực gã kéo lên.
Cả người Lan Nạp vô lực máu huyết cuộn trào cơ bản không còn sức lực bẻ tay hắn, Mao Mao duỗi tay sờ lên thi đốm trên mặt gã: “Cách thức ngươi tu luyện không đúng, nhập tà đạo.”
Tuy Mao Mao chỉ đơn giản duỗi tay ra sờ nhưng mà đã thành công khiến cho Mạch Linh hoảng sợ, gã vẫn còn nhớ rõ cách thức kết ấn vừa rồi của người thanh niên ngốc này, hơn nữa tên nhà quê đó liếc mắt một cái đã nhìn thấu chân thân của gã, ngoài mặt là hắn chỉ sờ song Mạch Linh lại cảm thấy hành động đó không chỉ đơn thuần là thế, nội tâm gã tràn đầy sốt ruột lập tức muốn đoạt lại Lan Nạp.
Đối mặt với Lâm Thiên Lí còn dám phân tâm đương nhiên Lâm Thiên Lí sẽ không nương tay, bàn tay nắm lấy tiên roi hơi hơi thả lỏng, hiện tại đã không còn lực cân bằng Mạch Linh đang dùng sức kéo tiên roi lập tức lảo đảo về phía sau, thế nhưng gã phản ứng nhanh nhẹn rất mau đã có thể đứng vững trở lại.
Lâm Thiên Lí cười khinh miệt hắn chính là đang chờ đến khoảng khắc này, đôi tay nhanh chóng duỗi thẳng nắm chặt lấy tiên roi dùng sức kéo thân thể Mạch Linh bay đến.

Lâm Thiên Lí tung ra một chưởng đánh vào bụng gã, đồng thời cũng bay lên tàn nhẫn đá vào đầu gối của gã đem gã đá bay ra ngoài, Mạch Linh chật vật nằm quỳ trên mặt đất tựa như một chú chó đang ăn phân.
Mạch Linh ôm bụng, chân phải có chút què quặt đứng dậy lau đi vệt máu trên khóe miệng, tiếp đó nở nụ cười trào phúng nhìn Lâm Thiên Lí: “Ha, ta sống lâu như vậy đây là lần đầu tiên ta rơi vào hoàn cảnh chật vật đến thế, ngươi vội vàng muốn lấy mạng của ta là do chột dạ sao? Sợ mỹ nhân Tư Tư biết được chân tướng à?”
Mạch Linh cố ý nói rồi liếc mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lâm Trường Tư, khuôn mặt Lâm Thiên Lí càng thêm lạnh lùng, Đại Hắc ở bên cạnh trông thấy bộ dạng hốt hoảng của y, nhịn không được tàn nhẫn trừng mắt về phía Mạch Linh đáp trả: “Ông đây sống lâu năm như vậy cũng là lần đầu tiên trông thấy bộ dáng chật vật bất kham của một người, à còn rất biết diễn kịch.” Nói xong còn đẩy Lâm Trường Tư: “Bé ngoan đừng nghe hắn nói xàm, chú hai nhà cậu đối xử với cậu thế nào còn cần người ngoài chen miệng sao? Hắn có lừa cậu hay không chính cậu là người cảm nhận rõ nhất.

Còn có dựa vào kinh nghiệm yêu đương của tôi mà nói chú hai nhà cậu sẽ không gạt cậu, tuy rằng đối với người ngoài hắn rất khủng bố.”
Được rồi, Lâm Trường Tư cảm thấy dựa vào kinh nghiệm quen biết Đại Hắc từ trước đến nay thì đây là câu nói đáng tin nhất của hắn.

Ngay cả Lâm Thiên Lí cũng nhịn không được nhìn hắn một cái, Chu Hành liếc mắt hừ lạnh, ngu ngốc nhiều năm yêu thương hả? Ghê gớm hén!
Lâm Trường Tư cúi đầu, thật ra y không nghĩ đến chuyện chú hai lừa mình, giống như lời Đại Hắc nói y thật sự cảm nhận được chuyện chú hai thích mình không phải là giả.

Y mãi do dự không quyết là vì y biết chú hai có chuyện gạt y.
Cái cúi đầu này của Lâm Trường Tư làm cho Mạch Linh đắc ý cười rộ lên, tâm trạng Lâm Thiên Lí cũng hạ xuống, đôi mắt hắn sắc bén nhìn thẳng về phía gã, lạnh lùng buông xuống một câu: “Ngươi quá nhiều lời vô nghĩa.” Sau đó tấn công càng thêm tàn nhẫn, lần này Mạch Linh không cùng hắn đánh nhau mà ngược lại quất roi trái phải tìm thời cơ nói chuyện.
Giọng nói của gã mang theo vài phần khoe khoang: “Há, tàn nhẫn hạ sát chiêu như vậy? Nóng vội à? Xem ra nội tâm của ngươi không bình tĩnh như vẻ ngoài của ngươi.”
Gã cười ha hả tránh đi chưởng phong của Lâm Thiên Lí, giọng nói mang theo âm điệu hứng thú xem kịch hướng về phía Lâm Trường Tư nói một câu: “Mỹ nhân Tư Tư, cậu có muốn biết chú hai nhà cậu đã gạt cậu chuyện gì không?”
Gã vừa nói câu này Lâm Thiên Lí liền cau mày động tác dưới chân càng nhanh, tay năm tay mười luân phiên xuất chưởng thẳng bức Mạch Linh không thở nổi.

Lâm Trường Tư nhìn lướt qua Lâm Thiên Lí và Mạch Linh, im lặng không đáp.
Mạch Linh chật vật tránh né Lâm Thiên Lí, xét thấy Lâm Trường Tư không làm ra phản ứng nóng vội thì nhịn không được cầm lấy một đống hạt châu ở trong túi ném về phía Lâm Thiên Lí, bên trên hạt châu tràn đầy hơi thở chu sa Lâm Thiên Lí lập tức nâng tay ngăn trở tránh đi.
Mạch Linh nhân cơ hội này nhảy lùi ra sau vài bước dừng ở bên cạnh Lan Nạp và đạo trưởng Mao Mao, vỗ vỗ tay liền từ sau lưng đạo trưởng Mao Mao xuyên qua đoạt lại Lan Nạp, thối lui đến gần cánh rừng bên cạnh.

Mạch Linh nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư mãi luôn im lặng không nói, đôi mắt híp lại khuôn mặt cũng không còn vui cười đứng dưới bóng cây nhìn qua vô cùng âm trầm: “Mỹ nhân Tư Tư, cậu không muốn biết vì sao chú hai nhà cậu, muốn cậu mang thai mười tháng sinh ra Tiểu Bảo để làm gì sao?”
Lần nữa nghe thấy lời nói ấy bầu không khí cũng lại lần nữa yên tĩnh, nhóm người Đại Hắc mắt to trừng mắt nhỏ không dám tin tưởng.

Ngay cả Chu Hành cũng ngây dại, Đại Hắc ở bên cạnh Chu Hành ngây ngốc đẩy hắn một cái: “Nè, nhéo tôi một cái, tôi đây đang nằm mơ sao?”
Hai người họ đều như vậy thì càng đừng nói đến bốn người Bạch Luyện Phi, Chương Chính Tề, Tô giác và cục trưởng Tô, đạo trưởng Mao Mao trời sinh có một khuôn mặt ngốc nghếch cho nên dù hắn có khiếp sợ hay không thì cũng hoàn toàn không thể nhìn ra được.
Khuôn mặt lạnh nhạt của Lâm Thiên Lí hiện lên vẻ kinh hoàng, đôi tay đang rũ bên người đều run lên nhè nhẹ, trong lòng liều mạng nói với chính mình, nhanh chóng chạy lên lấp kín cái miệng tên kia lại, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Trường Tư, tứ chi của hắn đã nhanh chóng cứng đờ không thể di chuyển.
Trong lòng tràn ngập biểu cảm thống hận khiếp sợ của Lâm Trường Tư, y kêu gào cả đời cũng sẽ không tha thứ cho hắn; cả đời cũng không muốn nhìn thấy hắn; trái tim Lâm Thiên Lí đau đến thắt chặt, sương đen quanh thân đình chỉ quay cuồng, một thoáng yên tĩnh này ở trong đầu hắn trở thành thời gian vô hạn, mỗi phút mỗi giây đều là giày vò.
Lâm Trường Tư im lặng càng lâu thì trái tim của hắn càng thêm nguội lạnh, lông mi không ngừng run rẩy tựa như một con bướm bị gãy cánh, hắn đau khổ nhắm chặt đôi mắt nhẹ nhàng cúi đầu.

Hắn chỉ có thể ở trong lòng không ngừng an ủi chính mình, tuy rằng cách thức này không phải như hắn mong muốn, thế nhưng hắn luôn không nói thành lời hiện giờ đã có người thay hắn nói ra.
Lâm Trường Tư nhìn Lâm Thiên Lí đang cúi đầu, y vẫn chưa từng thấy qua một người như chú hai sẽ mang theo biểu cảm kinh hoàng thất thố như vậy, ở trong lòng y, chú hai là một người vô cùng cao ngạo lạnh nhạt, mạnh mẽ đến mức không gì không làm được, khuôn mặt lạnh lùng nhưng vẫn luôn ẩn hiện một chút ôn nhu, đối với người thân thì hết mực săn sóc, bất kể là gặp phải chuyện gì thì chỉ cần có chú hai ở bên, y sẽ không còn phải sợ nữa.
Lâm Trường Tư cười khẽ thì ra chú hai cũng sẽ có lúc mềm yếu như vậy, hoặc có lẽ là do trước đây trong lòng y đã thần thánh hóa chú hai.

Thật ra là người bất kể có mạnh đến đâu thì bên trong nội tâm cũng sẽ có chỗ vô cùng mềm mại, chỉ cần chạm nhẹ một chút toàn thân khôi giáp đều trở nên thối rửa thất bại thảm hại.

Lâm Trường Tư nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lâm Thiên Lí, đôi mắt nhìn vào Mạch Linh đang đỡ lấy Lan Nạp hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng: “Nói thật tôi rất muốn biết vì sao.”
Đôi mắt Mạch Linh sáng ngời vừa muốn nói ta kể với cậu thì Lâm Trường Tư đã nhanh chóng quay đầu nhìn về Lâm Thiên Lí nói tiếp: “Tôi rất muốn biết vì sao chú hai không chịu kể quá khứ của chú cho tôi biết; muốn biết vì sao chú hai lại muốn cưới tôi; muốn biết vì sao chú hai không chịu nói với tôi rằng tôi có thai; có quá nhiều chuyện tôi không biết mà chuyện tôi muốn biết cũng quá nhiều.”
Đầu y chậm rãi cúi xuống thanh âm cũng trở nên nhỏ nhẹ: “Mấy vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng tôi mãi không chịu đi, nó khiến tôi càng lúc càng nghi ngờ; càng ngày càng bất an; càng lúc càng khó thở; rõ ràng có thể cảm nhận được sự vui vẻ hạnh phúc thế nhưng chỉ trong nháy mắt lại cảm thấy vô cùng thương cảm khổ sở.”
Nhớ đến bản thân đã từng đau khổ đến mức ngủ cũng rơi lệ, Lâm Trường Tư ôm ngực hít sâu một hơi, Lâm Thiên Lí ở bên cạnh nghe y nói trong lòng cũng thống khổ tự trách không dám ngẩng đầu.

Hắn không biết sự che giấu của mình sẽ làm cho bé ngoan đau khổ đến vậy, hắn vẫn luôn cho rằng bé ngoan được chính mình yêu chiều đến vui vui vẻ vẻ là được, bởi nếu bé ngoan cũng thương tâm thì làm sao hắn có thể vui vẻ? Cho nên mọi chuyện phiền lòng cứ để mình hắn gánh vác.

Thế nhưng hắn đã quên mất, người có tâm sẽ tự nghĩ tự hỏi không phải ngươi muốn y vui thì y sẽ vui.
Lâm Trường Tư nhìn biểu cảm tự trách của Lâm Thiên Lí cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy cân bằng thỏa mãn mới chịu thu liễm cảm xúc, gương mặt dần dần trở nên bình tĩnh kiên định, đôi mắt vừa nhấc đối diện với đôi mắt vội vàng muốn nói của Mạch Linh, duỗi tay nửa ôm lấy eo Lâm Thiên Lí: “Tôi biết mấy vấn đề này anh có thể nói cho tôi biết.

Thế nhưng so với đáp án từ trong cái miệng một kẻ bị bệnh tâm thần như anh, thì tôi càng muốn đáp án từ chính miệng của chú hai hơn, cho nên anh câm miệng đi!”
Vốn dĩ Lâm Thiên Lí đã làm tốt chuẩn bị xả thân chịu chết thì đột nhiên nghe thấy câu nói này của Lâm Trường Tư, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu mắt phượng hẹp dài đều trợn tròn tựa như mắt mèo, tràn đầy vui vẻ không dám tin.
Lâm Trường Tư nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Thiên Lí trong lòng hừ mạnh một tiếng, em là cố ý nói chậm như vậy đó, hứ, em phải cho chú cảm nhận được nỗi giày vò em từng phải chịu! Đây là bài học chú dám lừa em đó.
Mạch Linh bị y lừa một vố tức đến ngứa răng, bản thân cố gắng giữ bình tĩnh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười trừ: “Không ngờ mỹ nhân Tư Tư cũng có thể nhanh mồm dẻo miệng như vậy.

Hừ, hôm nay các ngươi may mắn gặp được lão Chương với tên nhóc nhà quê này, khuất nhục của hôm nay ngày sau Mạch Linh sẽ trả đủ.”
Đại Hắc quét mắt nhìn gã, tên này một thân màu mè còn giả vờ văn thơ? Hắn nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn nhịn không được hừ nhẹ một tiếng châm chọc: “Trả thù thì trả thù còn làm ra văn vẻ cái gì? Bị Tiểu Phụng Tiên(1) nhập à?”
(1) :Bà là một danh kỹ nổi tiếng nhất ở thời Dân quốc.
Mạch Linh một bộ tiểu bạch kiểm tức đến hộc máu, vừa muốn đáp trả thì Lan Nạp treo trên người gã giãy giụa đứng thẳng dậy, hắn che lại nơi bị Lâm Thiên Lí rót vào oán khí, chịu đựng đau đớn khí huyết quay cuồng toàn thân, nhìn chằm chằm vào đáy mắt Lâm Thiên Lí, đã xé rách mặt nạ thì không còn cái gì để nói nữa, hắn cắn chặt răng: “Nhị gia, ngày nào đó gặp lại những gì ta thiếu ngươi ta sẽ trả hết, những gì ngươi thiếu ta, ta cũng sẽ đòi lại! Đây chính là lời thề.”
Nói xong hắn nâng cánh tay bị gãy hướng về phía cánh tay còn hoàn hảo, sau đó lập tức nghe thấy một tiếng rắc, bàn tay kia cũng bị chặt đứt, Mạch Linh bị dọa đến ngây người.

Hai tay của hắn rủ tại bên người mềm như bông, thế nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Lí, tiếp đó hắn nhắm mắt nhẹ nhàng đẩy Mạch Linh ở bên cạnh: “Đi!”
Mạch Linh thấy hắn cắn răng hồi lâu chỉ đành bất đắc dĩ cất bước nhảy vào rừng cây, nhóm người Lâm Thiên Lí tự nhiên không có khả năng thả hổ về rừng lập tức đuổi theo, đột nhiên trong rừng cây có vô số thi quỷ nhảy ra chặn đường, những con thi quỷ kia chính là những cô gái đã bị hai người kia sát hại vài tháng trước.
Đây đều là những con quỷ thấp kém, không quá hai phút nhóm người Lâm Thiên Lí đã giải quyết xong, mà Mạch Linh cùng Lan Nạp cũng sớm biến mất trong rừng cây.
Đạo trưởng Mao Mao ngồi xổm bên người thi quỷ sờ sờ một chút, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi: “Phấn hoa thi vũ, lai lịch không nhỏ.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play