“Mười mấy năm trước, trải qua nhiều lần trắc trở tôi mới tìm thấy khóa hồn đinh, giải phóng cho anh hai, chỉ là lúc đó lệ khí của y quá nặng, cơ hồ lục thân không nhận, tôi đã nghĩ đến việc ngày đêm cung phụng siêu độ cho y, sau đó tôi mới phát hiện ra rằng, tro cốt của y không được đầy đủ, khuyết thiếu một đoạn ngón tay út, làm y không thể siêu sinh.”
….………….
Lâm Trường Tư trông thấy xương ngón tay kia liền nhớ đến lời Lâm Cửu Gia từng nói trước đây, lại nhìn một đoạn xương ở trong ngọc, trái tim của y ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Đoạn xương này là ngón tay của chú hai sao? Nếu nó thật sự là ngón tay của chú hai, vậy thì người kia làm sao có thể một bên nhẫn tâm, sau khi chết còn cắt đứt ngón tay của hắn, làm hắn thi cốt không được đầy đủ, không thể đầu thai, rồi lại một bên trân quý đoạn xương ngón tay này, thậm chí còn biến nó thành vòng cổ đeo lên trên người, nhìn vào độ sáng của ngọc thì biết người kia rất yêu thích nó, thường xuyên vuốt ve nó.
Lâm Trường Tư nắm quần áo trước ngực, loại tình cảm ấy là vừa yêu vừa hận đi? Cho nên mới có thể cố chấp như thế, tựa như hiện tại khắc cốt ghi tâm, y nhìn vào mặt dây chuyền, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót, cảm giác này…cơ hồ giống với ngày lễ nhập học y trông thấy nam nhân khoác trên mình một bộ trường bào màu lam đối diện với chú hai vậy, ngực nắm chặt đến khó chịu, tựa như món đồ mình yêu thích bị người đoạt lấy, bắt buộc cùng người chia sẻ.
Y cau chặt mày, y không thích như vậy, không thích có người mơ tưởng đến chú hai, không thích có người đối với chú hai sinh ra tình cảm vừa yêu vừa hận đến oanh oanh liệt liệt, nhìn khối ngọc này y liền cảm thấy khó chịu không thể nói thành lời, hận đến mức muốn đập tan nó biến thành tro bụi.
“Nè, cậu bị sao vậy?” Đại Hắc vỗ vai Lâm Trường Tư, nhìn y bằng ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
Lâm Trường Tư không trả lời hắn, ngược lại nắm lấy bạch ngọc Dương Chi trên cổ kêu to : “Chú hai, chú hai, chú xuất hiện đi! Chú mau xuất hiện!”
Nhìn biểu tình kích động kia, Đại Hắc không rõ nguyên nhân đi hỏi Chu Hành: “Có chuyện gì vậy?” Kỳ lạ, cùng lắm chỉ là một đoạn xương ngón tay, bé ngoan sao lại khích động dữ vậy.
Chu Hành nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Ký túc xá chỉ có vài phần ánh sáng cũng bị che đi, từ giữa không trung rơi xuống một bóng người đứng ở phía sau Lâm Trường Tư, hắn đứng bên trong bóng tối, nhìn không rõ biểu tình, thanh âm lặng yên không chút phập phồng: “Bé ngoan em đoán không sai, đó là của ta.”
Lâm Trường Tư nghe thấy lập tức xoay người nhìn hắn, nắm lấy vòng cổ trong tay Chu Hành đưa đến trước mặt Lâm Thiên Lí: “Vậy chú hai, chủ nhân vòng cổ này là ai?”
Lâm Thiên Lí nhìn chằm chằm vào vòng cổ kia, biểu tình âm u không rõ, im lặng không nói một câu.
Lâm Trường Tư chăm chú nhìn vào đôi mắt của hắn, nắm chặt tay hắn: “Chú hai, chú đừng gạt em, chú khẳng định biết người đeo chiếc vòng này.”

Lâm Thiên Lí nghe vậy nâng mắt, nở một nụ cười trào phúng quỷ dị, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm thâm thuý: “À, cùng lắm chỉ là người quen cũ.”
Trong ánh mắt hắn tràn ngập khát máu cùng ngoan tuyệt, khiến cho Lâm Trường Tư nhịn không được đánh lên một cái rùng mình, chú hai như vậy, lạnh lùng cùng xa cách, tựa như một con ác quỷ thoát khỏi địa ngục vô hạn, chỉ nghĩ bắt người nhốt vào vực sâu hắc ám, ăn thịt uống máu, lộc da róc xương.
Lâm Thiên Lí phục hồi tinh thần, nhìn đến biểu cảm sợ hãi của Lâm Trường Tư, chỉ nhắm lại đôi mắt, lắng đọng cảm xúc: “Việc này không liên quan đến các ngươi, các ngươi đừng nhúng tay vào, biết càng nhiều càng thêm nguy hiểm, vẫn nên để cảnh sát điều tra đi.”
Lâm Trường Tư nhấp môi cúi đầu, trong mắt lộ ra cảm xúc bất mãn, chuyện này sao không liên quan đến y? Đây là xương ngón tay của chú hai đấy, chuyện của chú sao không liên quan đến em? Chẳng lẽ ở trong lòng chú, em không phải là người quan trọng?
Lâm Thiên Lí nhìn đỉnh đầu của Lâm Trường Tư, nhíu chặt mày, Trường Tư vì sao không chịu hiểu, những chuyện liên tiếp xảy ra căn bản không phải người thường có thể làm, mà người nọ nguy hiểm như thế, hắn không muốn Trường Tư bị liên luỵ vào trong đó, hơn nữa hiện tại….

ánh mắt Lâm Thiên Lí rơi xuống bụng y, ta tuyệt đối không cho phép em đi mạo hiểm.
Lâm Thiên Lí nghĩ vậy, nhịn không được nắm chặt tay y, kéo người vào lòng nhắc nhở: “Bé ngoan, em còn nhớ hôm qua ta nói gì với em không?”
Lâm Trường Tư bị hắn ấn vào trong ngực, nội tâm đối với hắn tràn ngập bất mãn, nhăn mũi hừ lạnh một tiếng, căn bản không nghĩ đáp lời.
Thanh âm Lâm Thiên Lí trở nên nghiêm khắc: “Bé ngoan, ta hỏi lại lần nữa, hôm qua ta đã nói với em những gì?”
Lâm Trường Tư tránh thoát cái ôm của hắn ngẩng đầu trừng mắt, ánh mắt kia tựa hồ đang nói em không về thì sao?
Ánh mắt Lâm Thiên Lí bắt đầu biến thành âm trầm u ám, nắm lấy cằm y: “ Xem ra ngày thường ta quá sủng em, làm em quên mất một chuyện, cậy sủng sinh kiều(1), càng lúc càng làm càn(2).”
(1): được yêu thích mà trở nên vênh váo, kiêu ngạo.
(2): Làm bừa, làm bậy.
Đôi mắt kia quá mức hung ác, Đại Hắc ở bên cạnh xem biến cũng cảm thấy nguy hiểm, nhịn không được kéo Lâm Trường Tư ra, nửa che trước mặt Lâm Trường Tư, sợ quỷ kia đột nhiên phát điên, ra tay không biết nặng nhẹ, vậy thì thân thể nhỏ bé của Lâm Trường Tư cũng coi như xong.
Đại Hắc biểu tình cứng đờ nhìn Lâm Thiên Lí cười gượng hai tiếng: “Ài, có gì thì từ từ nói, đừng tức giận.”
Lâm Thiên Lí lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt tựa như hàn kiếm, Đại Hắc cảm thấy cả người đều bị chọc thủng, thanh âm tươi cười trước mặt đối phương cũng càng ngày càng nhỏ, sau đó biểu cảm giống như đang khóc.
Lâm Trường Tư cắn môi, đẩy Đại Hắc ra đi đến trước mặt Lâm Thiên Lí nhìn thẳng vào mắt hắn: “Đúng vậy, là em cậy sủng sinh kiều, nhìn không rõ địa vị của mình, càng lúc càng làm càn, em chẳng qua chỉ là một sợi dây trói buộc vận mệnh của chú, em như nào còn thật sự nghĩ rằng em là người của chú, có thể nhúng tay vào chuyện của chú.

Chú yên tâm đi, sau này em sẽ tự mình biết mình.”
Lâm Trường Tư nói xong chuẩn bị xoay người rời đi, Lâm Thiên Lí đã tiến đến trước mặt y, hai tay nắm lấy vai y, đôi mắt âm trầm gắt gao nhìn vào Lâm Trường Tư đang cúi đầu: “Bé ngoan, ta lặp lại lần nữa, đừng khiến ta tức giận.”
“Đừng khiến chú tức giận? Em đây là gì? Là búp bê ngoan ngoãn của chú nuôi sao?” Lâm Trường Tư nghe vậy ngẩng đầu trừng hắn, đôi mắt đen láy mang theo một tầng hơi nước, tuy rằng lã chã muốn khóc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên trong đôi mắt ấy tràn đầy lửa giận, thoạt nhìn vừa khổ sở vừa quật cường.
“Em không cần bẻ cong ý tứ lời nói của ta.” Lâm Thiên Lí nhìn nước mắt của y, lửa giận bị y kích thích tiêu tán đi một nửa, đôi tay nắm lấy bả vai y buông xuống: “Bé ngoan, ta chỉ vì muốn tốt cho em.”
“À.” một câu ‘vì muốn tốt cho em.’ triệt để chọc giận Lâm Trường Tư.
Lâm Trường Tư nhìn vào mặt hắn cười lạnh: “Đúng vậy, cái gì cũng vì muốn tốt cho em, em hỏi chú vì sao nhất định phải cưới em, chú nói vì tốt cho em, em muốn biết quá khứ của chú, chú không nói, bảo rằng vì tốt cho em, vậy thôi cũng bỏ qua, em cùng bạn ở cạnh nhau, chú không cho, chú nói vì tốt cho em, hiện tại ngay cả đoạn xương ngón tay này, chú, chú bảo không liên qua đến em, không cho em quản vì muốn tốt cho em.

Chú cái gì cũng không nói với em, chỉ nói một câu vì tốt cho em thì đã đem em đuổi đi, chú hai, vì sao chú lại không nói, rõ ràng em và chú ở bên nhau, thế nhưng có đôi khi em cảm thấy em cách chú rất xa, trên người của chú có quá nhiều bí mật.

Được rồi, chú không muốn em biết, vậy em cũng mặc kệ, sau này em sẽ nghe lời, rất rất nghe lời.”
Lâm Thiên Lí nghe Lâm Trường Tư nói cả buổi cũng không thể nói ra lời nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nước mắt của y từ khoé mắt rơi xuống, ấp úng gọi một tiếng: “Bé ngoan.”

Lâm Trường Tư cúi đầu, nâng tay áo tuỳ ý lau lau nước mắt, sau đó lại ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mê mang nhìn hắn: “Chú hai, em biết có rất nhiều chuyện chú không muốn nói với em, là vì chú thấy những chuyện đó không quan trọng, nhưng với em mà nói, tất cả mọi thứ của chú em đều muốn biết.

Chú biết không, nhìn thấy vòng cổ này, lòng em tràn đầy đố kỵ muốn điên, em không thích như thế, chú hai là của em, cho dù là một đoạn ngón tay em cũng không muốn đưa cho người khác.”
Những lời nói phía sau có chút kích động, không thể ngăn được nước mắt, y một bên lau nước mắt, một bên mang theo thanh âm nghẹn ngào la lớn, nhìn qua vô cùng chật vật.
Lâm Trường Tư chật vật kích động như vậy thật là hiếm thấy, Đại Hắc cùng Chu Hành ở cạnh nhìn đến mang theo vài phần đáng thương, bọn họ chưa bao giờ biết ở mặt tình cảm trì độn như Lâm Trường Tư, lại có cảm xúc mãnh liệt đến thế.
Đại Hắc đẩy vai Chu Hành, nhỏ giọng nói: “Chúng ta coi như nghe thấy lời thú nhận hả?”
Chu Hành trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngu ngốc!”
Đại Hắc cứng đờ, đệch, lại chửi hắn, hắn nói sai cái gì!
“Bé ngoan.” Lâm Thiên Lí giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt của y, nước mắt trong suốt nhiễu xuống bị ngón tay trắng nõn của hắn tiếp được, Lâm Thiên Lí nhìn nước mắt trên ngón tay hắn, ngậm vào trong miệng, hương vị mằn mặn, đây là nước mắt của bé ngoan rơi xuống vì hắn, lòng hắn một mảnh mềm mại, khuôn mặt cũng trở nên nhu hoà, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu y, nắm lấy bàn tay đang gạt đi nước mắt của y: “Ngoan, đừng lau, đôi mắt đều bị lau đến sưng đỏ.”
Lâm Trường Tư nước mắt lưng tròng nhìn hắn, đôi mắt hồng hồng, vô cùng uỷ khuất, Lâm Thiên Lí đem y ôm vào lồng ngực: “Đừng khóc, gần đây bé ngoan chạy ngược chạy xuôi ta còn tưởng rằng em đã trở nên kiên cường, không nghĩ đến vẫn là một đứa nhỏ thích khóc như vây.”
Lâm Trường Tư bị hắn trêu chọc, nhăn nhăn cái mũi, trực tiếp đem khuôn mặt vùi vào lòng hắn cọ cọ, quang minh chính đại đem nước mắt nước mũi lao lên áo bào màu trắng của hắn.

Chú hai xấu xa, chú không biết rằng càng để ý một người thì càng dễ khóc sao? Cho dù trước kia bị Lâm Thiên Lí doạ đến phát khóc, nhưng mà từ trước đến nay y chưa từng khổ sở đến vậy.
Lâm Thiên Lí buồn cười nhìn động tác của y, trên ngực ướt đẫm một mảng, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng xoa xoa đầu y: “Xin lỗi, chú hai không biết bé ngoan sẽ vì những chuyện này đó mà lén lút khổ sở.”
………..
Chu Hành, Đại Hắc: “……….”
Muốn mù mắt chó luôn rồi, dính người như vậy, đây là bạn của hắn sao? Quả nhiên không phải em trai Lâm mà là em gái Lâm, những kẻ show ân ái đều sẽ chết rất nhanh.
Trò vui của tình nhân nhỏ thật nhanh đã hạ màn, Lâm Thiên Lí chỉ đáp về sau có cơ hội sẽ chậm rãi nói cho y biết, đối với những chuyện khác vẫn luôn giữ kín như bưng, tuy rằng trong lòng Lâm Trường Tư có chút không thoải mái, nhưng lại không nói cái gì, y không nghĩ ở đây khóc lóc sướt mướt, nếu như chú hai không chịu nói, vậy y sẽ tự đi điều tra cuối cùng cũng sẽ biết thôi.
Nghĩ đến đây y liền siết chặt nắm tay, gắt gao cầm chặt vòng cổ ở trong tay, chủ nhân chiếc vòng này, y nhất định phải biết là ai!
Lâm Trường Tư phát giận, vài ngày sau đó Lâm Thiên Lí cũng không ra ngoài, Lâm Trường Tư không đi học, hắn liền ở nhà cùng y đọc sách, chơi game, xem TV, sinh nhật của Lâm Trường Tư cũng là cùng hắn hưởng thụ thế giới hai người, Lâm Thiên Lí học theo TV, ăn tối dưới ánh nến gì đó, học đòi một phen lãng mạn.
Đáng tiếc quỷ kia lúc còn sống theo phong cách quân tử xa nhà bếp, chết rồi cũng không có thiên phú nấu ăn, cũng không biết từ nơi nào lấy được vài miếng thịt bò, đi theo chương trình XX nghệ thuật TV ‘cùng tôi nấu ăn’ học nấu nướng, trên TV xuất hiện chảo thăn bò nướng tiêu thơm lừng, còn chảo của quỷ kia lại xuất hiện thịt bò bị chiên đến đen như nồi đất, làm cho quỷ kia luôn luôn tự cao cắn chặt hàm răng.
Lâm Trường Tư đứng ở bên cạnh cười đến nghiêng ngã lảo đảo, haha, y chưa từng nghĩ đến chú hai luôn luôn khôn khéo cũng sẽ có lúc vụng về như vậy, chiên một miếng bò bít tết y như là đi đánh trận, haha.
Quỷ kia dùng ánh mắt hàm chứa tia X quét qua, Lâm Trường Tư lập tức im lặng, cười nhiều quá sẽ bị vui quá hoá buồn, vẫn nên qua đó ve vãn dỗ dành thôi, y nhấp nhấp môi nhịn cười, từ phía sau Lâm Thiên Lí nhào đến ôm eo hắn: “Ấy da, lần đầu tiên chú hai hiền huệ như vậy vì em mà rửa tay nấu cơm, thật sự là vinh dự cho tiểu nhân, chú hai chiên thành như nào em cũng ăn, cùng lắm ăn không hết thì đưa cho chú ăn, thật không nghĩ đến chú hai mang tạp dề, cũng tú sắc khả san(3)như vậy, hì hì.”
(3): ý chỉ một người có sắc đẹp mỹ lệ mê người.

Sắc đẹp thay được cho cơm.
Lâm Trường Tư cười như một tên háo sắc không ngừng vây quanh sờ sờ tạp dề trước người Lâm Thiên Lí, lúc bọn họ dọn vào chung cư này mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, ngay cả tạp dề tri kỷ cũng có, còn là hellokitty màu hồng phấn, chú hai bận một bộ trường bào còn đeo tạp dề như thế thật sự quá mức buồn cười, haha.
Lâm Thiên Lí nhìn quỷ nhỏ cười đến không tim không phổi, nhịn không được kéo y đến trước mặt, cho y một hạt dẻ nổ, khoé miệng gợi lên ý cười tà: “Hiền huệ? Tú sắc khả san? Em, quỷ nhỏ này, hình như em gả cho ta đi, thân là thê tử, tướng công ta làm cho em, em còn trêu chọc ta.”
Lâm Trường Tư nhìn hắn khoe mẽ: “Hì hì, em biết chú hai thương em, lại nói em cũng không biết nấu ăn.

Hì hì, nhưng mà em thông minh như vậy, khẳng định vừa học đã biết, chờ em học xong, tuỳ tiện nấu cho chú một bàn Mãn Hán toàn tịch(4).”
(4): Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều Thanh.
“Thiếu gia nũng nịu như em, bốn món một canh đều là mơ xa, còn muốn Mãn Hán toàn tịch.” Lâm Thiên Lí trông thấy đôi mắt toả sáng lấp lánh của y, đùa bỡn nói.
“Chú hai, chú đừng khinh thường em, chú chờ đó.” Người nào đó kích động tiến lên nắm lấy tạp dề của hắn, tự mình ra trận.
“Được, ta chờ, chỉ cần ta còn ở ta liền chờ.” Lâm Thiên Lí cười khẽ, phối hợp cho y lấy tạp dề xuống, còn giúp y tròng lên, chờ y mặc xong tạp dề, thì nhanh chóng nắm chặt hai tay y kéo ra sau lưng, nắm lấy sợi dây phía sau tạp dề trói chặt tay y lại.
Đôi tay của Lâm Trường Tư bị trói ra sau, cả người bị đè xuồng quầy bếp, lúc này mới cảm thấy nguy hiểm không thích hợp, nhanh chóng xoay eo giãy giụa: “Chú hai, chú làm gì vậy, chú trói tay em thì sao em nấu ăn được?!”
Lâm Thiên Lí ở phía sau dán lên, cong người liếm liếm vành tai của y, hơi thở nóng rực phả vào tai y: “Hiện tại chú hai đói bụng, không kịp đợi em nấu cơm, trước tiên để chú hai ăn em đã.”
Lỗ tai của Lâm Trường Tư bị hắn làm đến ngứa ngáy, tay lại không thể nhúc nhích, quay đầu mắng hắn: “Chú hai, sao chú lại sắc đến vậy, hôm trước mới……!!”
“Khổng Tử từng nói: Thực sắc tính dã(5).

Lại nói, người hiện đại các em không phải đặc biệt phóng khoáng hay sao, ta xem trên TV có ở phòng bếp như vậy, không nhịn được muốn thử một chút.” Lâm Thiên Lí nói, tay cũng nhanh chóng ở trên quần áo của y sờ đi vào, từ bụng sờ lên trên, xoa nắn hai điểm trước ngực.
(5) : nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục đều là bản năng của con người.(nhớ không lầm là của Mạnh Tử nói mới đúng…..)
Lâm Trường Tư bị hắn đùa giỡn ngẩng đầu hô hấp rối loạn, trong miệng phun ra một chuỗi tiếng thở dốc nóng rực, sắc mặt cũng trở nên ửng đỏ, nội tâm nhịn không được mắng to: Chú hai, chú đây coi kênh gì vậy, sau này em nhất định sẽ đóng gói TV lại, chú hai đều bị dạy hư rồi!
“Ngoan, để ta sờ.” Lâm Thiên Lí ngậm tai y, thanh âm trầm thấp, tràn đầy quyến rũ, Lâm Trường Tư nghe thấy, thân thể trở nên nóng rực, sắc mặt càng thêm ửng đỏ, tuy rằng vô cùng ngại ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc hắn hôn môi vuốt ve.
“Ha.”Lâm Thiên Lí nhìn tai y toàn bộ đều biến hồng, khẽ cười một tiếng, người này vẫn xấu hổ như vậy, tuỳ tiện chạm vào thì đã mặt đỏ tai hồng, nhưng cố tình hắn lại yêu chết bộ dạng đỏ mặt của y, rõ ràng e lệ ngại ngùng lại giả vờ bình tĩnh, sau đó nhiệt tình quấn lấy hắn, bộ dáng thiếu niên ấy, làm hắn có cảm giác không phải chính hắn một bên tình nguyện, mà là thiếu niên cũng đang chậm rãi đáp trả tình cảm của hắn, cho đến khi giao ra tình cảm ngang ngửa với hắn.
Lâm Trường Tư quay đầu nhìn hắn, bất mãn nụ cười bỡn cợt của hắn, hừ, có gì buồn cười đâu chứ.
Lâm Thiên Lí nắm cằm y, nghiêng đầu cùng y hôn môi, nhìn đôi mi nhắm chặt của y đang run rẩy, không nhịn được kéo cằm y, chăm chú nhìn vào đôi mắt y, nở nụ cười ôn nhu, rồi lại hôn hôn hai cái: “Bé cưng, ta thật yêu em.”
Đôi mắt tràn đầy ôn nhu và nghiêm túc như vậy, khiến cho Lâm Trường Tư đứng ở nơi đó sững sờ, sắc mặt có chút đỏ lựng lan xuống tận cổ, Lâm Thiên Lí cảm thấy y giống như sắp bị thiêu cháy, ánh mắt thiếu niên nhìn vào mắt hắn hai giây, rồi lại ngại ngùng rụt cổ, sau đó giãy giụa muốn xoay người, Lâm Thiên Lí nhanh chóng bế y lật qua, để y ngồi trên quầy bếp.
Ánh mắt Lâm Trường Tư mang theo nóng rực cùng tha thiết nhìn vào Lâm Thiên Lí, tay bị trói ở phía sau không thể kéo đầu Lâm Thiên Lí xuống, y liền duỗi thân hôn lên môi hắn, hôn hôn liếm liếm, rồi rời đi: “Chú hai, em cũng yêu chú.”
Thiếu niên ngây ngô chân thành mang theo ánh mắt tha thiết, làm cho Lâm Thiên Lí cảm thấy thân thể của hắn đang bị thiêu đốt, một tay che lại đôi mắt của y, một tay nắm lấy cằm y hung hăng hôn lên: “Bé ngoan, đừng câu dẫn ta.”
Lâm Trường Tư bị hắn che đi đôi mắt, duỗi thân thể đến gần, bĩu môi hôn lên cằm hắn: “Chú hai, em đang muốn câu dẫn chú đó.”
Ngọn đèn pha lê rực rỡ toả ra ánh sáng màu vàng ấm áp, chiếu sáng cả căn phòng khách, ở trên quầy bếp, thiếu niên mảnh khảnh mặc áo len rộng màu trắng, quần jean lam, thân đeo tạp dề ngồi trên bàn đen trắng, tay bị trói buộc ra sau, y bị nam nhân bận trường bào màu trắng xám, đầu tóc thật dài rối tung màu đen tựa như mực che kín hai mắt, y duỗi cổ hôn lên nam nhân trước mặt, cái cằm duỗi cao tạo thành một đường cong duyên dáng, biểu cảm hiến hôn giống như là đang hiến tế, thành kính mà ngây thơ, tựa hồ người trước mắt là đấng cứu thế duy nhất trong đời y.
Thời gian trôi qua rất mau, hình ảnh không thể dừng theo năm tháng, nhưng mà thời gian đẹp nhất sẽ vĩnh viễn khắc sâu ở trong tim, Lâm Thiên Lí đón nhận nụ hôn, hắn nghĩ, cho dù là luân hồi chuyển thế hay là hồn phi phách tán, thì hắn vẫn sẽ mãi mãi ghi nhớ biểu tình này của y.
Chỉ vì khắc cốt ghi tâm..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play