Lâm Trường Tư nằm trên giường ngủ thì đột nhiên bật dậy, nắm lấy ổ tóc rối như tổ quạ của mình, cuối cùng cũng nhớ hôm qua bản thân quên thứ gì rồi, hôm qua là 25, y sao lại quên mua gà tế máu!
Sau đó, sau đó thì sao? Lần trước Lâm Cửu Gia nói nếu y không tế máu thì chú hai sẽ hút tinh khí của mình?! Sau nữa, sau nữa đâu? Chẳng lẽ hôm qua lúc y đang ngủ đã bị hút rồi?
Lâm Trường Tư nghĩ đến đây, tựa như biến thành một cuộn gió lốc bay vào trong nhà vệ sinh, lột áo khoác ngủ trên người xuống, thân thể trần trụi đứng trước gương, ngó trái nhìn phải, ách, trên người không có dấu vết gì, sờ sờ mông, hình như cũng không đau, Lâm Trường Tư nháy mắt thở phào, tiếp theo hồi tưởng, hôm qua có chuyện gì xảy ra không?
Tiếp đó nghe thấy thanh âm truyền đến: “Yên tâm, hôm qua ta đã tự mình giải quyết.


Hử? Lâm Trường Tư quay đầu, nhìn nam nhân ở phía sau, lặp lại: “Giải quyết?”
Nam nhân gật đầu, hôm qua trông thấy Lâm Trường Tư mệt mỏi như vậy, hắn liền không nhắc nhở y.

“Làm sao giải quyết?” Lâm Trường Tư nghi hoặc.

Lâm Thiên Lí quay đầu nhìn về một phía: “Sơn nhân tự có diệu kế.


Lâm Trường Tư trông thấy biểu tình của hắn, y sao cảm thấy nam nhân đang chột dạ vậy? Còn nghĩ truy hỏi, thì lại thấy quỷ kia quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm.

Lâm Trường Tư theo ánh mắt của nam nhân nhìn về thân thể của mình, đột nhiên phát hiện bản thân trần trụi không mặc quần áo,khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, mắng: “Biến thái!” Một phen nhặt áo khoác ngủ lên, gắt gao che chặt thân thể, hoảng loạn lao ra ngoài, tiếp theo chui vào trong chăn.

Chờ đến khi Lâm Thiên Lí từ trong phòng tắm bay ra, liền trông thấy trong chăn vươn ra một cánh tay trắng nõn, ở mép giường sờ đến sờ lui, nắm được vật gì đó kéo vào, phát hiện không đúng lại từ trong chăn vứt ra, đến khi tìm đúng rồi, lại ở trong chăn củng đến củng lui, đợi Lâm Trường Tư mặc xong quần lót, và bộ quần áo mùa thu chui ra, Lâm Thiên Lí liền cười.

Lâm Trường Tư đứng ở trên giường, nhìn theo ánh mắt của đối phương, phát hiện bản thân thế nhưng mặc áo ngược, Lâm Trường Tư nóng mặt, quả nhiên mất mặt mà, nghĩ chui vào trong chăn thay lại, vừa mới cởi xong áo, thì cảm thấy trời đất xoay chuyển — y bị đẩy ngã!
Lâm Thiên Lí dựa vào người y, không chút chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư đang đỏ mặt, Lâm Trường Tư liếc mắt nhìn hắn một cái, không dám đối mặt cùng hắn, đôi mắt thâm thúy kia tựa như sắp sửa hút y vào trong.

Lâm Thiên Lí đè trên người y, bất động nửa ngày, Lâm Trường Tư giãy giũa, hắn liền ngăn cản.

Lâm Trường Tư: “Chú hai! Buông tôi ra, chú muốn làm gì!”
“Bé ngoan.

” Lâm Thiên Lí gọi.

Lâm Trường Tư ngoài mặt: “….


Nội tâm bên trong đang rung chuông báo động!!!!!
Chú hai, chú muốn cái gì! Giọng điệu ôn nhu như này không giống với chú chút nào, không cần bày ra kế sách vô sỉ dụ dỗ tôi đâu! Tôi sẽ không chịu thỏa hiệp!
“Bé ngoan.

” Lâm Thiên Lí xoay mặt đối phương, không cho trốn tránh, đôi mắt đen nhánh tiến vào trong mắt Lâm Trường Tư.

Lâm Thiên Lí không thể kìm chế mà hôn lên mặt của y: “Bé ngoan, có một số chuyện ta không nói với em, là vì ta không thể nói, cũng không biết phải nói như nào.

Nhưng mà có một chuyện ta có thể đảm bảo với em: Ta, Lâm Thiên Lí, vĩnh viễn cũng không làm em tổn thương.


“Tin tưởng ta, đừng sợ ta.

” Ánh mặt Lâm Thiên Lí nhìn y ôn nhu như nước, sự dịu dàng ở trong đáy mắt tựa như tràn ngập ra ngoài, Lâm Trường Tư bị hắn nhìn đến thân mình đều cứng lại, mặt cũng dần dần đỏ lên.

“….

” Y rất nhanh sẽ chết chìm mất.

Lâm Trường Tư – một vị thiếu niên chưa từng nếm qua tư vị tình yêu, đương nhiên không phải là đối thủ của Lâm Thiên Lí, chỉ cần nhìn vào đôi mắt chăm chú của đối phương, ánh mắt tựa như đang nói trên đời này chỉ có duy nhất mình em, đã nhanh chóng khiến cho Lâm Trường Tư bại trận, cơ bản duy trì không quá vài giây, thì đã mặt đỏ tim đập, không biết làm sao.

Quả nhiên, một người bình thường lạnh lùng như băng, đột nhiên ôn nhu, thật sự khiến người khó lòng ngăn cản.

Lâm Thiên Lí nâng mặt y lên, chậm rãi đến gần, hôn lên miệng y, chậm rãi thâm nhập, lúc bắt đầu Lâm Trường Tư cũng chỉ giãy giụa hai ba cái, sau đó bị hôn đến mức không còn ý thức, ngoan ngoãn nằm trên giường, tùy ý đối phương, cuối cùng nhịn không được vòng tay ôm lấy cổ hắn, cùng hắn hôn môi.

Lâm Trường Tư bị hôn đến thở không nỗi, khóe mắt đều đã nghẹn ra nước mắt, khuôn mặt khóe mắt đỏ bừng, môi bị hôn đến sưng lên, thường từ trong khe hở hôn môi truyền ra vài tiếng rên rỉ mê người.

Thân thể Lâm Trường Tư trần trụi tạo điều kiện thuận lợi cho động tác của hắn, hôn lên đôi môi đối phương, chậm rãi dời đi trận địa, một đường hôn đến cổ của y, ở trên hầu kết tinh xảo gặm mút hai cái, lưu lại một dấu hôn ngân, rồi lại ở trên xương quai xanh của y hôn liếm, thẳng đến khi một chuỗi hôn ngân xuất hiện.

Lâm Thiên Lí một tay khác cũng nhịn không được sờ dọc lên cái bụng phẳng lì của y, ở hai điểm đỏ bừng trước ngực khảy khảy vài cái, rồi lại phủ môi lên trên liếm láp, thân thể Lâm Trường Tư bị hắn trêu đùa nhịn không được rùng mình, vặn vẹo thân thể muốn trốn tránh ma trảo của ai kia.

Lâm Thiên Lí không cho đối phương cơ hội này, cố ý liếm mút mãnh liệt, đem hai điểm đỏ bừng lăn lộn đến dựng thẳng, tựa như hòn đá nhỏ vậy, da cũng bị rách, nhẹ nhàng đụng vào, bức người dưới thân kêu ra một chuỗi rên rỉ.

Hắn một đường hôn tới hôn lui, tay cũng một đường trượt xuống, sờ qua cái bụng phẳng lì, miệng cũng ở trên mặt, trên môi hôn hôn vài cái, lại nhịn không được nhìn khuôn mặt Lâm Trường Tư, gương mặt đỏ ửng, tràn đầy khát vọng, đối diện với đôi mắt của Lâm Thiên Lí, liền nâng tay, vòng qua cổ hắn, miệng cũng dâng lên, hôn không được bao lâu, thì đã thở hổn hển, cái cằm dựa vào vai Lâm Thiên Lí, miệng đặt cạnh tai hắn nói: “Chú hai.


Giọng nói kia trong suốt mang theo tín nhiệm cùng ỷ lại, hơi thở nóng rực rót vào tai, làm cho Lâm Thiên Lí nhịn không được rùng mình, trong mắt tràn đầy dục vọng không thể che đậy, đẩy Lâm Trường Tư ngã xuống giường, hung hăn hôn vào môi y: “Bé ngoan, bé ngoan.


Trong giọng nói của hắn đều mang theo nhớ nhung khắc cốt ghi tâm, người thiếu niên tên Trường Tư đã quấn quanh vào trong sinh mệnh của hắn, là loại ấm áp mà hắn vĩnh viễn cũng không muốn phân cách, chia xa.

Lần đầu có thể trông thấy một người vĩnh viễn bình tĩnh nhàn nhã lại xuất hiện biểu tình tay chân luống cuống, hắn gấp không chờ nổi cởi bỏ quần của Lâm Trường Tư, ánh mắt nóng rực nhìn thân thể thiếu niên trần trụi.

Cứ như vậy lõa thể ở trước mặt một người, Lâm Trường Tư xấu hổ đến mức muốn bốc hơi, tay chân cuống quít che đi ánh mắt đối phương: “Đừng nhìn!”
Lâm Thiên Lí khẽ cười, kéo tay y xuống, hôn lên: “Mới nhìn thì đã xấu hổ thành vậy? Nếu ta làm vậy thì sao?”
Nói xong, cúi đầu hôn lên đùi trong của y, trong miệng Lâm Trường Tư ‘a’ lên một tiếng, sau đó không ngừng giãy giụa, cái loại tình dục này đối với y mà nói vẫn là quá mới mẻ cùng kích thích.

Hứa gia thôn dân phong thuần phác, từ trước đến nay y chưa từng trải qua sự tình này, chỉ cần nhìn thấy người khác hôn môi y liền xấu hổ không thôi, huống chi còn như vầy như vầy, trong miệng liều mạng xin tha: “Chú hai, không muốn không muốn! Ngứa quá, không cần!”
Lâm Thiên Lí cũng không để ý đến y, bẻ hai chân y ra, ở giữa thịt non của y không ngừng hôn liếm, không quá vài lần, thân mình Lâm Trường Tư đã mềm nhũn, bắn ra, Lâm Thiên Lí buông tha đối phương, lại quấn lên hôn môi với y.

Một tay cũng ấn vào nơi tư mật phía sau, xoa xoa bóp bóp, nương theo bạch trọc trên người y, chậm rãi đi vào chỗ sâu, đợi đến khi xốp mềm mới cởi quần áo, nhéo nhéo mắt cá chân của y, đỡ lấy hạ thân tiến vào.

“A.

” Lâm Trường Tư cao giọng rên rỉ, thân mình vì kích thích mà cong người, vòng eo tuy gầy nhưng rắn chắc, Lâm Thiên Lí hai tay nắm lấy vòng eo của y, hạ thân chậm rãi chuyển động.

Lâm Trường Tư cảm thấy chính mình tựa như đang nằm trên con thuyền, chỉ có thể nương theo động tác của người phía trên, hạ thân nóng rát, mang theo vài phần tê dại, thân trên cảm thấy có chút hư không, nhịn không được ngồi dậy, Lâm Thiên Lí nhìn thấy động tác của y, nhanh chóng bế lên, làm y ngồi trên người mình, lửa nóng dưới thân càng đi sâu vào trong, Lâm Trường Tư nhịn không được kích thích, lại muốn tránh thoát.

Lâm Thiên Lí cười tà một tiếng, chuyện đến nước này làm sao có thể dễ dàng buông tha, hạ thân gia tăng tốc độ ra vào không ngừng nghỉ, Lâm Trường Tư bị hắn làm cho rên rỉ không ngừng, căn bản không thể ngậm miệng lại được.

Lâm Thiên Lí hôn lên viên thịt đỏ bừng của y, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng ở phía trên liếm lộng, làm cho Lâm Trường Tư bị kích thích kêu khóc không ngừng, vô cùng đáng thương.

Lâm Thiên Lí nhìn người trên người mình, bị hắn khống chế đến mức chết đi sống lại, tâm lý u ám vô cùng thõa mãn, chỉ có hắn mới có thể làm vậy với y, chỉ có hắn mới có thể mang đến cho y sự vui thích này, y chỉ thuộc về hắn.

Càng nghĩ hạ thân càng thêm kích động, ôm lấy thân thể run rẩy của đối phương, va chạm ác liệt.

Một hồi ái dục dây dưa, thân thể giao hòa, một phen mây mưa.

Niềm vui sướng nhất trên thế gian này, không có gì hơn cá nước thân mật.

Lâm Trường Tư bị lăn lộn đến quá mức tàn nhẫn, ngày hôm sau bò dậy mông đau, eo mỏi, lại bò trở về giường không nghĩ nhúc nhích, hai mắt hung tợn trừng về quỷ kia, lại nghĩ, chuyện này một phần cũng do bản thân không chịu cự tuyệt, nhớ đến ngày đó dây dưa thân thể, mặt lại đỏ đến muốn bốc khói, bắt đầu xoay người sang hướng khác, không muốn đối mặt với quỷ kia.

Y nằm suốt một ngày, ngày thứ ba vẫn còn một chút đau, thế nhưng y đã nghỉ rất nhiều buổi học, lần này nhất định phải đến trường, dù sao thì khai giảng hơn nửa tháng cũng chỉ có mỗi y học được vài ngày.

Y đang lung lay giãy giụa đứng dậy, quỷ kia không hiểu việc học quan trọng, đè nặng Lâm Trường Tư không cho y dậy, nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lâm Trường Tư, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay.

Lâm Trường Tư thu dọn một chút rồi đi ra cửa, môn học hôm nay là chuyên nghành, Lâm Trường Tư ngồi ở xa xa phía sau trốn tránh, giữa khóa Đại Hắc lén lút chạy đến, nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ Lâm Trường Tư, và đôi môi sưng đỏ của y mà cười hắc hắc, vô cùng đáng khinh, vào lúc hắn nghĩ hỏi ra một câu khốn nạn, thì trông thấy bên cạnh Lâm Trường Tư toát ra vài sợi khói đen, thuận tiện hắc hắc biến thành haha, haha, ở trên trán còn xuất hiện mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, xám xịt rời đi.

Lâm Trường Tư ngồi trên ghế kêu ca mông đau, trái dịch phải chuyển, thật vất vả chờ đến tan học, vội vàng xách túi lên chạy, đến khi về tới tiểu khu, thì nhìn thấy một bác gái trung niên đứng trước tòa nhà chống eo, một tay chỉ trời, không ngừng mắng: “Trời ơi là trời, kẻ nào đã giết nó?! Tên nào trộm gà nhà tôi, sao mà thiếu đạo đức vậy hả, thật tạo nghiệt mà….

.


“Quân khốn nạn ~”
“Gà của góa phụ cũng trộm….

.


“Tên nào lại thiếu đạo đức vậy hả ~ trả gà mái già cho tôi……”
Lâm Trường Tư đang nghe, sau đó càng nghe càng cảm thấy xấu hổ, vốn nhìn vị phụ nữ trung niên kia vẻ mặt khó nói thành lời, cảm thấy thật là không có tố chất, khó trách người ta nhà ai cũng không trộm, mà trộm nhà bà, nghe một hồi, càng thấy xấu hổ, sau đó đỏ mặt, nhanh chóng xám xịt chạy ngang qua vị bác gái, đột nhiên y nhớ lại những lời quỷ kia đã nói ngày trước.

“Yên tâm, ta đã tự mình giải quyết.


“Sơn nhân ắt có diệu kế.


“…….


Chú hai!
Trộm gà góa phụ cách vách, là giải quyết của chú? Là diệu kế của chú!
Diệu kế! Diệu kế con m* chú!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play