Nữ nhân xinh đẹp như thế, đã khiến Đại Hắc nhìn đến ngây người, hoàn toàn quên mất lai lịch của ả.

Hắn ngây ngốc nhìn nàng, lau lau nước miếng, ngẩn ngơ lặp lại: “Người của tôi?”
Ả ngượng ngùng liếc nhìn Đại Hắc một cái, khẽ cười gật đầu: “Từ đây nô gia Nông Ngọc sẽ là người của ngài, hay là, ngài ngại nô gia xấu xí, không muốn?” Nói đến mấy từ sau, thì nâng đôi mắt sáng ngời mang theo hơi nước nhìn hắn, thanh âm ủy khuất.

Đại Hắc nuốt nước miếng, nhanh chóng lắc đầu, không không, một đại mỹ nhân tuyệt trần như vậy hắn còn chê xấu, là ngại chính mình chưa từng bị sét đánh sao!
Rốt cuộc ả nín khóc mỉm cười, ánh mắt đen nhánh tỏa sáng rực rỡ nhìn hắn chằm chằm: “Nói như vậy, ngài đồng ý rồi?”
Đại Hắc bị đôi mắt xinh đẹp kia câu đi hồn phách, vô thức trả lời: “Đồng ý, đồng ý rồi, hả? Đồng ý rồi?”
Nói xong hắn khó hiểu gãi gãi đầu, nghi ngờ nhìn ả, vừa rồi hắn đồng ý chuyện gì?
Ả cười khẽ, tiếng cười phát ra tựa như chiếc chuông bạc, mỉm cười, đầu cúi xuống, tóc mai bồng bềnh phủ bóng khuôn mặt, lộ ra hơi thở kỳ dị.

Ả ngẩng đầu, trên mặt hiện lên hoa văn loang lổ màu đen, tựa như từng mạch máu đều hiện lên trên da, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đại Hắc như một con rắn, khóe miệng xuất hiện nụ cười thị huyết: “Vậy, nếu ta đã là của cậu, vậy cậu, cũng trở thành ta nhé!”
Thanh âm biến thành giọng nam tục tằng, thân hình như điện, cười ha ha bay sà vào người Đại Hắc.

Đại Hắc sững sờ nhìn ả biến hóa trong nháy mắt, đầu tiên là ngây ngốc nhìn thân ảnh dọa người lao về phía mình, sau mới phản ứng lại nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài cửa, trong miệng không ngừng kêu to: “Bé ngoan, cứu mạng, có quỷ!”
Đáng tiếc hắn vẫn là phản ứng chậm một bước, vừa mới phi thân bay đến ngoài cửa, thì nữ nhân kia đã bổ nhào lên người hắn, nháy mắt dung nhập vào thân thể của hắn.

Lúc Lâm Trường Tư nghe thấy thanh âm rồi vọt vào thì đã nhìn thấy ‘Đại Hắc’ duỗi cái eo lười, thoải mái vặn vẹo mông, nâng tay vuốt mặt mình, rồi lại vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm lòng bàn tay đến ngón tay: “A, lần nữa nhập vào thân thể của con người, cảm giác này thật là vô cùng thoải mái!”
“…….


Giọng nữ mảnh mai! Cái thứ ẻo lả này chắc chắn không phải là Đại Hắc, Lâm Trường Tư lập tức mở to hai mắt: “Ngươi là ai?”
‘Đại Hắc’ liếc mắt nhìn y một cái, sau đó lập tức đứng thẳng thân mình, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư, cười ha hả, lúc này thanh âm biến thành giọng nam tục tằng: “Quả nhiên hôm nay là ngày hoàng đạo của Nông Ngọc ta, mới vừa tìm thấy thân thể, lại lập tức đưa đến cho ta một đại mỹ nhân, ông trời thật không bạc đãi ta! Haha.


Trên đầu Lâm Trường Tư hiện ra ba vạch đen, nhân yêu bất nam bất nữ này là ai!
Sắc mặt Lâm Trường Tư cừng đờ, trời ơi, khổ hình của Đại Hắc so với y còn lớn hơn gấp bội, hiện tại trở thành nhân yêu, xem bộ dáng biến thái này chắc chắn chỉ có mạnh hơn, y tốt nhất đừng nên cậy mạnh, phải nhanh chóng chạy đi kiếm người hỗ trợ.

Lâm Trường Tư nghĩ không dấu vết lùi về phía sau hai bước, quay người cất bước chạy như điên.

‘Đại Hắc’ nở nụ cười, không chút quan tâm liếm liếm đầu ngón tay, móng tay dài ra vài phân, bước chân nhanh như tia chớp, ngón tay nhọn hoắc trảo thẳng vào lưng y: “Muốn chạy? Không dễ như vậy!”
“Ông già, cứu mạng!” Lâm Trường Tư vừa chạy vừa kêu to.

Y vừa mới chạy đến thềm cửa, thì cảm thấy sau lưng có một cơn gió lớn, sau đó toàn thân đều bay lên không trung.

Lâm Trường Tư bị nhân yêu túm lấy lưng ném ngược lên trên không trung, ‘bịch’ một tiếng va phải bàn thờ, ngã xuống mặt đất.

“Á.

” Lâm Trường Tư nắm chặt lấy chân hét thảm một tiếng, có gãy không vậy? Đau quá.

Y quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ nhìn ‘Đại Hắc’ đang chậm rãi tiến về phía mình, cảm thấy trên lưng nóng rát đau đớn, nắm lấy chân bàn lui về phía sau, móng vuốt của tên nhân yêu này thật lợi hại, phía sau áo khoác lông vũ đều bị nó cào hư!
‘Đại Hắc’ cười tà liếm vết máu trên đầu ngón tay: “Thân thể của cậu giống như trong tưởng tượng của ta vậy, làn da trắng nõn, hương máu ngọt ngào.


Hắn liếm liếm, đột nhiên trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư, trong mắt mang theo tia sáng tham lam thị huyết, điên cuồng cười ha hả: “Haha, ông trời đối đãi với ta không tệ, vậy mà tặng cho ta một người bốn trụ thuần dương lại còn nghịch thiên cải mệnh, haha!”
Hắn xoay xoay cổ, nhếch mép đến gần Lâm Trường Tư: “Thật là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công*! Có được cậu, tên nhóc kia làm sao có thể gây khó dễ ta được!”
(*: nghĩa tìm kiếm xung quanh cũng chẳng thấy, đến cuối đạt được mà chẳng bỏ công.

)
Lâm Trường Tư nhìn khuôn mặt khủng bố của hắn, sợ hãi nắm lấy thất tinh kiếm xu ở trên bàn: “Ngươi, ngươi…đừng đến đây! Nếu không đừng trách ta không khách khí!”
‘Đại Hắc’ thấy thế cười haha: “Mỹ nhân, có phải cậu quá coi thường ta rồi? Cậu không hề có chút nền tảng tu đạo, cho dù có pháp khí lợi hại cậu cũng không thể sử dụng được uy lực của nó, cùng lắm chỉ dọa được đám quỷ hạ đẳng.


Hắn nói rồi đi nhanh về phía Lâm Trường Tư, không nghĩ tiếp tục nói nhảm, bắt lấy tay y, từ trên mặt đất kéo ra ngoài: “Đi theo ta!”
Lâm Trường Tư bị hắn kéo đi, cái chân đau đớn, đang liều mạng giãy giụa, thì thấy ‘Đại Hắc’ kêu thảm một tiếng, buông tay mình, nắm lấy tay của chính mình ngã xuống mặt đất: “A, cái quái gì vậy!”
Hắn quay đầu nhìn xem, trông thấy trên cánh tay của Lâm Trường Tư toát ra hắc khí, tựa như sôi trào, chuyển động không ngừng.

Lâm Trường Tư thoáng nhìn qua cánh tay của hắn, lòng bàn tay đều bị thêu trọi, làn da đen nhánh nhăn nhúm với nhau, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

Ánh sáng trong phòng ảm đạm vài phần, bốn phía trở nên yên tĩnh.

Lâm Trường Tư nghe thấy bên tai có một luồng khí lạnh, thanh âm trầm thấp: “Về sau mỗi ngày đều chạy bộ!”
Lâm Trường Tư che lại lỗ tai xoay đầu, liền nhìn thấy nam nhân xuất hiện ở sau lưng mình, mặt hắn dựa vào vai y, môi mỏng cách tai y nửa tấc.

Nam nhân nắm lấy tay y, khí đen sôi trào là từ trên người hắn thoát ra, gương mặt nam nhân thoạt nhìn vẫn tuấn tú đẹp trai như mỗi đêm trong mộng.

Lâm Trường Tư nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc không biết vì sao lại an tâm dị thường, từ lúc đối mặt với con quái vật này, y cũng không còn sợ hãi đến kinh hoảng thất thố như lần đầu gặp quỷ ở rừng hạnh nhân.

Mỗi lần sợ hãi, y đều sẽ nhớ đến đôi mắt lạnh băng của nam nhân, tựa như đang cười nhạo mình nhát gan yếu đuối.

Vì vậy cho dù vô cùng sợ hãi, y cũng nhất quyết không tỏ ra khiếp đảm.

Hơn nữa không biết vì sao, ở sâu trong tâm trí của mình, y biết nam nhân sẽ đến cứu y, tuy rằng một nam nhân chờ đợi một nam nhân khác, còn là một con quỷ, có bao nhiêu là vô dụng, không giống nam nhân, nhưng y vẫn nhịn không được nghĩ đến nam nhân tới cứu mình, tựa như lúc ở trong rừng hạnh nhân.

Nghĩ như vậy y nhịn không được cúi đầu, sợ nam nhân nhìn thấu suy nghĩ của mình, ý nghĩ rõ ràng này khiến y sợ hãi, nhưng rồi lại chờ mong nam nhân sẽ xuất hiện! Nếu như bị nam nhân nhìn thấu, phỏng chừng y phải chui xuống đất vì xấu hổ mất.

Nam nhân hai mắt lạnh lùng nhìn Lâm Trường Tư, trong mắt mang theo lửa giận không chút che giấu, cẩn thận liếc y một cái, mày cũng nhíu chặt, môi mỏng khép mở nghiêm khắc mắng: “Vô dụng, chạy cũng chạy không nhanh!”
Giọng nói mang theo trách cứ, và một chút đau lòng không dễ nhận thấy.

Lâm Trường Tư không nghe thấy một tia đau lòng kia, y còn không hiểu vì sao nam nhân bắt y mỗi ngày chạy bộ, nghe xong những lời này mới hiểu, thì ra nam nhân ghét bỏ y khiếm khuyết thần kinh vận động, chạy đều chạy không nhanh, trời mới biết, vừa rồi y sợ đến mức bạo phát tiềm lực đấy!
Nghĩ đến đây y liền phát hỏa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, gương mặt tức giận nghĩ muốn cãi lại, thì bị nam nhân nắm lại hai má, nghiêng người nhìn vào đôi mắt đen nhánh của y: “Làm sao? Không phục?”
Lâm Trường Tư bị hắn bóp má vểnh miệng, tức giận nói không ra lời, lắc lắc cái đầu, nghĩ thoát khỏi khống chế của hắn, không thể thoát khỏi thì phát ra vài âm thanh hừ hừ bất mãn.

Bạo quân!
Nông Ngọc bên cạnh nhìn hai người họ nửa ngày, đột nhiên hiểu rõ mà nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Lí hừ lạnh một tiếng: “Thì ra là hoa đã có chủ.


Hắn nhìn nam nhân, rồi lại nhìn Lâm Trường Tư, vốn nghĩ đây là vận may tiến đến, ai ngờ lại là tai họa giáng đầu, không biết tên kia ở đâu mà gặp được con quỷ lợi hại như vậy, chính mình đánh nhau với quỷ kia tựa như lấy trứng chọi đá, phẫn hận nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư, thật không cam lòng mà, vịt đến miệng còn bay đi mất.

Hắn nhìn Lâm Trường Tư bàn tính nửa ngày, vẫn là không thể đánh bừa, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, không cam lòng buộc chặt lòng bàn tay bị thương: “Nếu cậu ta là người của anh, vậy ta sẽ không cùng anh gây chiến, anh cho ta đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.


Nam nhân nghe thấy thì lạnh lùng liếc hắn một cái, cười nhạo một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi làm y bị thương, thì vẫn có thể toàn thân lui đi?”
Nói xong, lấy tay sờ sờ lưng của Lâm Trường Tư, rồi đưa ngón tay đi vào trong, nhẹ nhàng chạm vào năm vết trảo: “Ngươi nói, ngươi làm y bị thương đến như vậy, ta sao có thể cho ngươi đi?”
“Thân thể của y chỉ có thể để cho ta nhìn, ta sờ, vậy mà mắt của ngươi dám nhìn y, tay còn dám sờ!” Giọng nói nam nhân vô cùng nguy hiểm, đôi mắt càng thêm lạnh lẽo, hung hăng liếc nhìn Nông Ngọc: “Ta thấy, nên băm tay của ngươi thành trăm mảnh, rồi chọc mù mắt của ngươi!”
Lời còn chưa dứt, nam nhân đã nhanh như tia chớp lao đi, Nông Ngọc miễng cưỡng đứng lên cùng hắn triền đấu.

Lâm Trường Tư đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ đánh nhau, trong lòng vô cùng buồn bực, tuy rằng có người bảo vệ là cảm giác rất tốt, nhưng có cần thiết nói ra dục vọng chiếm hữu với tên nhân yêu này không! Đặc biệt tên nhân yêu này còn khoác lên lớp da của Đại Hắc.

Vốn dĩ Nông Ngọc không bằng Lâm Thiên Lí, lại còn bị thân thể Đại Hắc trói buộc, một tay Đại Hắc còn bị gãy, hắn đánh nhau với Lâm Thiên Lí phải vô cùng gắng sức, vẫn luôn lui về phía sau, không chú ý một chút đã bị ăn một chưởng của Lâm Thiên Lí, ở trên lưng hắn lưu lại chưởng ấn năm ngón tay thật sâu, trong miệng ‘phụt’ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Lòng bàn tay Lâm Thiên Lí khí đen sôi trào, tựa như một ngọn lửa, còn nghĩ đánh thêm mấy chưởng, Nông Ngọc nhanh chóng giơ tay kêu lên: “Khoan đã!”
Chỉ thấy năm ngón tay sắc nhọn nhắm vào cổ của mình: “Anh muốn giết ta thật hả? Anh đừng quên, hiện tại ta đang ở trong thân thể này, nếu như ta chết, thì người này cũng chết!”
Lâm Thiên Lí không chút để ý cười khẽ: “Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý sống chết của tên này? Nực cười, thật là ngu ngốc!”
Nông Ngọc nghe vậy thì sắc mặt đại biến, hắn cho rằng tên này và nam nhân là bạn bè, tự nhiên cũng sẽ để ý sống chết của đối phương, nhưng lúc nãy nam nhân không chút do dự đối với mình động thủ, có thể thấy nam nhân căn bản không để ý thân thể này sẽ bị như nào, Nông Ngọc cong người, nếu nam nhân này nhất định phải giết hắn, thì hắn sẽ rời khỏi thân thể, dùng bản thể tháo chạy.

Lâm Thiên Lí không nghĩ cùng hắn nhiều lời, cũng không nghĩ cho hắn cơ hội chạy thoát, tay vừa nhấc liền muốn đánh thêm một chưởng, vừa mới nâng tay, thì Lâm Trường Tư đã chạy đến nắm lấy tay hắn, kêu lên: “Đừng mà, Đại Hắc sẽ chết!”
Lâm Trường Tư hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lộ ra tia cầu khẩn, nam nhân bộ dáng lạnh lùng, hơn nữa sinh thời còn làm quân phiệt, đoán chừng sẽ không để ý đến sống chết của người khác.

Nhưng mà y để ý, Đại Hắc là anh em tốt của y, hơn nữa còn đối xử y rất tốt.

Lâm Thiên Lí liếc mắt nhìn y, nước mắt lưng tròng vô cùng đáng thương, trong lòng Lâm Thiên Lí có vài phần không vui, quét mắt nhìn ‘Đại Hắc’ một cái, hắn không thích có người dễ dàng tác động đến tâm tình của y, việc này làm hắn đố kỵ!
Hắn lại nhìn Lâm Trường Tư nắm lấy tay mình, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn dừng lại, dùng một tay lau mặt y: “Mau lau nước mắt!”
Lâm Trường Tư xấu hổ giơ ống tay áo lau mặt, đôi mắt ửng hồng, trên mặt lại mang theo nụ cười.

Nông Ngọc thấy thế thở phào nhẹ nhỏm, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã thoát ly thân thể chạy trốn.

Hắn cười khẽ một tiếng, dùng túi da của Đại Hắc nở ra nụ cười ngượng ngùng của một cô gái, Lâm Trường Tư liếc hắn một cái thiếu chút nữa bị sét đánh chết rồi, có thể không dùng thân thể mãnh nam làm chuyện con gái không hả?
Sau đó thấy hắn dùng đôi mắt câu hồn nhìn Lâm Thiên Lí, rồi lại dùng giọng nữ kiều mị nói: “Vậy thì cảm ơn anh đã không giết ta, Nông Ngọc cũng không phải là người không nói đạo lý, thân thể này ta sẽ trả lại cho các người, Nông Ngọc tôi đi trước một bước!”
Hắn đối với Lâm Thiên Lí nở một nụ cười duyên rồi cúi chào, sau đó lại liếc mắt nhìn Lâm Trường Tư: “Chúng ta sau này còn gặp lại.


Nói xong hắn liền thoát khỏi thân thể của Đại Hắc, thân thể Đại Hắc không còn chống đỡ, mềm oạt ngã xuống mặt đất, bên cạnh xuất hiện bóng nữ yêu kiều, chân vừa bước, thân mình liền bay vọt ra ngoài.

Sau đó nghe thấy ở cửa truyền đến một tiếng nộ bạo: “Nghiệp chướng, chạy đi đâu!”
Nông Ngọc vừa quay đầu liền trông thấy Chu đạo sĩ phá cửa đuổi đến, sợ tới mức suýt nữa té ngã, dưới chân nhanh chóng bay lên, rất nhanh đã không còn bóng dáng.

Lão Chu không bắt được người, tức giận trừng mắt, vội vàng chạy quanh phòng, trong miệng mắng to: “Tên nào dám mở vò rượu nhà ta, làm hỏng vò rượu quỷ của ta!”
Rời khỏi bàn thờ trông thấy mấy vò rượu khác vẫn còn tốt, mới thở phào: “May mắn còn một ít.


Lúc này mới an tâm xoay người đối mặt với Lâm Trường Tư, đương nhiên, chủ yếu là người bên cạnh Lâm Trường Tư – Lâm Thiên Lí.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play