Nam nhân nổi giận buông xuống một câu liền biến mất, Lâm Trường Tư ngã ngụy xuống đất thở phào nhẹ nhỏm.

Nhìn thấy bộ dáng hung dữ của nam nhân, toàn thân đều toát khói đen lượn lờ, còn tưởng hắn là muốn giết mình, làm y sợ đến mức muốn tắt thở.
Ngồi trên mặt đất nửa ngày trời, nam nhân cũng không có xuất hiện lần nữa, Lâm Trường Tư chậm rãi yên tâm.
Nam nhân biến mất, để lại một mớ hỗn loạn đầy nhà, mặt đất nào là máu tươi, nào là chén sứ vỡ nát, còn có con gà đã chết cứng đờ, Lâm Trường Tư đi ra ngoài cầm lấy cây chổi dọn dẹp mặt đất, gà chết cùng chén vỡ đều ném vào thùng rác, y cũng không nghĩ để thứ ghê tởm này ở trong nhà, vì vậy nhanh chóng xách cái thùng rác đi ra ngoài, đặt trước hiên nhà.
Lại lấy cây lau nhà lau sạch sẽ cái sàn, rồi mới vào buồng vệ sinh rửa tay, nhìn dáng vẻ thê thảm của mình ở trong gương, đôi mắt sưng đỏ tựa như quả hạch, môi dưới sưng đau rách da, nghiêm trọng nhất là ở trên cằm có dấu tay bầm tím muốn đen, nghĩ cũng biết lúc đó lệ quỷ kia đã dùng bao nhiêu sức lực, có bao nhiêu tức giận.
Y rửa mặt, rửa sạch nước mắt vướng lại trên khuôn mặt, lại lấy khăn lông đặt vào trong tủ lạnh, chờ khăn lông biến lạnh thì lại đắp lên mặt mình, chỗ bị sưng đỏ được đắp lên thoải mái hơn rất nhiều.
Y chườm đá lên đôi mắt, nhịn không được nhớ lại lời nam nhân nói y yếu đuối, y không muốn nghĩ đến nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, y có chút khó chịu.

Chẳng có cách nào khác, y còn nhỏ đã xinh đẹp, ngoan ngoãn, làm việc xấu cũng cần có người gánh tội thay, y ở trong mắt thôn dân là một đứa bé ngoan, không ai nhẫn tâm trách mắng y, mọi người xung quanh ai cũng yêu thương quý mến, trước khi minh hôn mọi chuyện y trải qua đều là thuận buồm xuôi gió, từ trước đến nay chưa từng thất bại, nói y là một thiếu gia được sủng cũng không có sai.

Y không nhịn được chạy vào phòng tắm, cởi quần áo nhìn vào gương, trong gương hiện lên thân ảnh thiếu niên thon dài mảnh khảnh, y không hài lòng nhíu mày, quả thật yếu ớt, không được, về sau y phải trở nên kiên cường, ít nhất sẽ không khóc rống sợ hãi khi gặp lệ quỷ, bộ dáng ấy quả là quá vô dụng.
Sau này y phải cố gắng rèn luyện cho tốt, phải giống như Đại Hắc da dày thịt béo, từ nay về sau quỷ kia còn uy hiếp y, khi y kháng cự bị quỷ đánh cũng sẽ không đau như bây giờ.
Lâm Trường Tư đứng trước gương gật đầu hài lòng, chính là như vậy, y nhớ rõ lúc Đại Hắc bị đàn anh năm ba bắt lấy đánh cho một trận, lúc bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng không có khóc thút thít xin tha, mà còn ở đó mắng cha mắng mẹ người ta, cho nên mới có thể làm cho Chu Hành và y kiếm được hắn nhanh đến như vậy.
…………
Nếu Lâm Thiên Lí biết Lâm Trường Tư suy tư cả buổi để đưa ra cái kết luận này, hẳn có lẽ thật sự sẽ bắt lấy y đánh cho một trận.
Thế nhưng mà, nghĩ là một chuyện, làm là một chuyện khác, Lâm Trường Tư lớn lên gầy yếu một phần là vì y chỉ mới 17 tuổi, vẫn là một thiếu niên phát triển chiều cao, mà phần còn lại thì sao? Bởi vì y là một người lười biếng, không có dây thần kinh vận động, có thể nằm thì sẽ không ngồi, có thể ngồi thì sẽ không đứng.
Y tắm một cái, rồi lại đi ngủ một giấc, hùng tâm tráng chí ngày hôm qua mới sáng nay đã bị y quên không còn một mảnh, cũng không muốn ra ngoài ăn, ở trước tủ lạnh lục lục nửa ngày, tìm được một hộp bánh quy chưa qua hạn, ăn cùng với nước, xong lại đi ngủ, một giấc ngủ đến mặt trời lên cao, ngủ đến quên mất tiết học bữa chiều, nằm ở trên giường nhận cuộc gọi của Chu Hành, y ấp úng nói qua loa vài câu, bảo Chu Hành giúp y xin nghỉ rồi lại ngủ tiếp.
Chu Hành không nói nên lời cúp máy, thật không biết y làm sao có thể ngủ từ chiều hôm qua cho đến tận bây giờ.
Chờ Lâm Trường Tư nguyện ý rời giường đã là 4 – 5 giờ chiều, y là đói quá chịu không nổi mới thức dậy thôi, trên mặt vẫn còn sưng y cũng không muốn ra ngoài, sau khi đặt một phần cơm hộp, y lại đi vào buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, soi gương một chút, mắt cùng miệng giảm sưng hơn nhiều, thế nhưng vết sưng trên miệng đã biến mất, Lâm Trường Tư phát hiện ở trên miệng còn dấu răng rất rõ ràng, trên cổ cũng có vài dấu xanh tím, cằm vẫn là nghiêm trọng nhất, bởi dấu tay xanh tím đêm qua đã chuyển sang màu đen.
Thấy bộ dáng này của mình, y càng là không muốn ra ngoài, y gọi điện thoại cho Đại Hắc nói hôm nay sẽ không đến thăm hắn, Đại Hắc vung tay đáp không sao, Hắc gia tôi rất khỏe mạnh, hôm nay tôi sẽ xuất viện, rồi lại thêm một đống bla blu khác.
Lâm Trường Tư cùng hắn nói một đống lung ta lung tung, rồi mới cúp máy, sau lại gọi điện cho Chu Hành, làm Chu Hành giúp y xin nghỉ một tuần, da của y tương đối mỏng, bị thương một cái thì phải đợi rất lâu mới có thể xóa sạch dấu vết, vết xanh tím ở trên cằm không sai biệt lắm cần khoảng một tuần mới có thể biến mất.
Lâm Trường Tư ngây ngốc ở trong nhà hai ba ngày, đôi mắt cùng miệng không còn dấu vết sưng rõ ràng như trước, vết máu ứ trên cằm cũng không còn nghiêm trọng, y thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nhớ lại con gà bị y vứt bỏ ở ngoài hiên, để lâu như vậy khẳng định là rất thối, nhanh chóng mở cửa ra nhìn, kết quả trống trơn, thùng rác cũng không còn.
Lâm Trường Tư kinh ngạc, sau đó lại nghĩ hàng xóm đối diện không chịu nổi mùi thối, cho nên đã vứt đi, ừm, cùng với thùng rác, sau gặp được hàng xóm đối diện thì y lại nói một tiếng cảm ơn, cơ bản người ta không biết y đang nói cái gì, Lâm Trường Tư cũng chỉ cho rằng người ta làm chuyện tốt không muốn lưu danh, không để chuyện nhỏ vào trong mắt, cho nên y cũng không quan tâm lắm.
Vài ngày không đi học, khi y đến ký túc xá trường thì có vài người bạn cùng lớp quan tâm, lo lắng hỏi y:” Mông đỡ hơn chưa?” Lâm Trường Tư cảm thấy có chút khó hiểu, hỏi lại một câu, mới biết Chu Hành giúp y xin nghỉ bệnh, Đại Hắc thì ở trong lớp bịa chuyện nói y bị trĩ đã nhập viện mổ, cho nên mới có tình huống lúc nãy.
Lâm Trường Tư cười lạnh, đối với bạn học nở nụ cười xấu hổ nói đã tốt rồi, sau đó tức giận lao vào ký túc xá đi tìm Đại Hắc tính sổ.

Vào cửa, trong phòng ký túc xá ba người ở, chỉ có mỗi Đại Hắc ở đó, mà Đại Hắc cũng coi như là thoải mái, nằm ở trên giường, bên cạnh có một đại mỹ nữ đang ngồi đối với hắn hỏi han ân cần, móng heo của hắn còn đặt ở trên đùi vị mỹ nữ kia.
Cô gái kia nhìn thấy Lâm Trường Tư tiến vào, thì vội vàng kéo tay Đại Hắc ra, đối với Lâm Trường Tư tươi cười ngượng ngùng, sau đó lại nói với Đại Hắc vài câu đại loại như chăm sóc bản thân mình cho tốt bla bla, rồi xách túi lên chuẩn bị rời đi.

Đại Hắc kéo tay nàng lại, đem mặt áp đến gần, nói không hôn thì không cho đi, cô gái nghe thấy thì đỏ mặt xấu hổ, cuối cùng vẫn là thẹn thùng hôn lên mặt Đại Hắc một cái, xong rồi nhanh chóng cầm theo cái túi bước đi.
Lâm Trường Tư lạnh lùng hừ cười vài tiếng:” Ấy dà, cậu thế nhưng rất sung sướng, đây là cái người cậu đập chậu cướp bông?”

“Hắc hắc, bé ngoan, đừng nói lời khó nghe như vậy.

Thế nào? Không tồi hả.” Đại Hắc cười cười, đối với Lâm Trường Tư làm ra bộ mặt quỷ.
“Không tệ, nhưng không phải cậu thích cô gái có cá tính trưởng thành sao? Người này…..” Những cô bạn gái trước đây của Đại Hắc đều là những người có cá tính phóng khoáng trưởng thành, một người quen nhau vì tiền, một người quen nhau vì sắc, họp lại với nhau một đoạn thời gian sau đó thì hảo tụ hảo tán, cũng không có xảy ra chuyện muốn sống muốn chết, thế nhưng cô gái lần này, rõ ràng đối với Đại Hắc không phải vì tiền, nếu Đại Hắc cũng chỉ quen chơi, vậy thì…..
“Ầy, ăn nhiều thịt cá, cũng phải đổi khẩu vị chứ.” Đại Hắc thờ ơ đáp.
Có đôi lúc Lâm Trường Tư thật không thích thái độ hoa hoa công tử này của hắn, nhưng mà làm bạn, Đại Hắc lại là một người anh rất tốt, y chỉ đành bất lực nói:” Cậu đừng đùa giỡn tình cảm của người ta, thoạt nhìn cô gái đó không phải là người con gái tùy tiện!”
“Hắc gia tôi không có tùy tiện mà, tôi cũng rất kén trong chuyện lựa chọn bạn gái, ầy, yên tâm đi, tôi rất thích nàng.” Đại Hắc xua tay một bộ không muốn nói chuyện này nữa, Lâm Trường Tư cũng đành im lặng, việc này vừa xong, thì nhớ lại sự kiện bị trĩ, sắc mặt Lâm Trường Tư nháy mắt thay đổi.
“Bé ngoan, cậu bị gì á? Đừng bày sắc mặt này, bộ mặt âm trầm của cậu thật là khủng khiếp.” Đại Hắc nở nụ cười kỳ quái.
“Khủng bố? Tôi bây giờ cho cậu biết thế nào là khủng bố, cậu vậy mà dám bịa chuyện tôi bị bệnh trĩ, thanh danh của anh bị cậu làm mất rồi!” Lâm Trường Tư nhào lên, túm lấy cái gối đánh lên người Đại Hắc.
“Ấy da, ấy da.” Đại Hắc ngăn cản công kích, giả vờ đau đớn:” Tôi là bệnh nhân đó, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy hả!”
“Hừ, cậu không phải là bệnh nhân, tôi còn không đánh thắng cậu sao.” Lâm Trường Tư khoe khoang.
“Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, ai biết bọn họ dễ lừa như vậy chứ, đều coi là thật.” Đại Hắc giải thích, Lâm Trường Tư nghe xong càng thêm tức giận, càng thêm ra sức đánh hắn, Đại Hắc nhanh chóng xin tha: “Anh trai ngoan, em trai Hắc của cậu đã biết sai rồi, Hắc gia, không không, em trai Hắc, em Hắc xin lỗi cậu, cậu đừng đánh nữa, đánh nữa ngày mai Hắc gia tôi không thể đi ra ngoài gặp người mất!”
Lâm Trường Tư hừ lạnh hai tiếng, ném gối, vỗ tay: “Lần sau còn nói bậy nữa tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.”
“Được được, cho tôi đẹp mặt, cho tôi đẹp mặt.” Đại Hắc cười nham nhở.
Lâm Trường Tư không tiếp tục quan tâm hắn, nhìn quanh ký túc xá hỏi:” Sao chỉ có mình cậu, Chu Hành với Nhị Hầu đâu?”
“Nhị Hầu còn đang mê muội người bạn kia ấy, sao có thời gian quan tâm chúng ta? Còn về lão tam, trông thấy Tình Tình, chính là bạn gái của tôi thì ra ngoài rồi.” Đại Hắc đáp.
“À ừ.” Lâm Trường Tư gật đầu, Chu Hành không thích Đại Hắc mang nữ nhân trang điểm điệu đà lại đây, mỗi lần trông thấy đều phải né xa ba mét, tuy rằng hiện tại đã thay đổi thành một cô gái đơn thuần ngây thơ, thế nhưng vẫn là theo thói quen rời đi, về chuyện này cũng có thể hiểu được.
Đại Hắc ngồi trên giường nhìn nhìn Lâm Trường Tư, rồi lại quét mắt nhìn về phía cửa, thấy cửa phòng đã được đóng chặt, Chu Hành đại khái sẽ không trở về lúc này, Đại Hắc ho khan hai tiếng, đè thấp thanh âm gọi Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư nhìn hắn tràn đầy nghi ngờ: “Làm sao vậy?”
“Tôi nói nè bé ngoan, tên Chu Hành kia thật là kỳ quái, cũng không thấy hắn gần gũi nữ nhân, hơn nữa khoảng thời gian trước đây đặc biệt thân mật với cậu, tôi thấy hắn, thật sự là một tên Gay! Cho nên cậu phải cẩn thận một chút, tôi xem hắn, hẳn là coi trọng cậu, cậu là anh em tốt của tôi, cho nên cậu đừng bị hắn dạy hư, cậu phải cách xa hắn một chút.” Đại Hắc lo lắng nhìn vào Lâm Trường Tư, tuy rằng Lâm Trường Tư có chút ngạo kiều, nhưng mà tính cách của y lại rất tốt, đối với bạn bè cùng lớp quan tâm, săn sóc vô cùng, vì vậy ở trong mắt hắn, y rất giống với em trai vừa mới 5 tuổi của mình, cho nên hắn không muốn đứa em này của mình sẽ bị cái tên âm dương quái đản kia dạy hư.
“Ầy, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi cảm thấy Chu Hành không giống loại người đó, trước đây hắn cũng không có như vậy!” Lâm Trường Tư lúng túng cãi lại, nếu là Chu Hành trước đây, thì y dám khẳng định nói hai từ không phải, thế nhưng thời gian trước Chu Hành thật sự là rất kỳ quái, đụng một chút là động tay động chân, hình như trước kia hắn mắc bệnh sạch sẽ, chưa bao giờ đụng chạm người khác dễ dàng như vậy.
“Haizzz, cậu còn nhỏ tuổi, tri nhân tri diện bất tri tâm, tôi thấy hắn chính là tên Gay!” Đại Hắc lộ ra biểu tình ‘cậu còn nhỏ, vẫn chưa hiểu cái gọi là thế gian hiểm ác.’

Lâm Trường Tư vừa định đáp lời, thì cửa mở, Chu Hành đẩy cửa bước vào, ánh mắt sáng trưng quét về Đại Hắc: “Gay? Cậu nói ai vậy?”
Đại Hắc điển hình là nam nhân Đông Bắc, không sợ trời không sợ đất, nhưng mà lần trước bị đôi mắt hung ác của Chu Hành nhìn vào, hắn liền có chút sợ Chu Hành, thân hình của Chu Hành cũng không cường tráng như hắn, thế nhưng lại không biết vì cái gì, bị đôi mắt sáng rực của Chu Hành liếc qua, tâm hắn liền nhịn không được run rẩy, sợ hãi.
Hắn nở nụ cười xấu hổ sờ sờ cái mũi, gượng cười nói: “Không, không.” Trong phút chốc linh quang chợt lóe, hắn cười ha hả đáp: “Không gì, chúng tôi đang nói về Trương Quốc Vinh, đẹp trai như vậy, mà lại là gay, cậu nói có đúng không!”
“Phải không?” Chu Hành âm dương quái gở hỏi lại một câu, rồi cười hừ một tiếng không tiếp tục quan tâm Đại Hắc, ngược lại đi đến trước mặt Lâm Trường Tư, vỗ vào vai cậu: “Sao gầy dữ vậy? Gần đây không chăm sóc tốt cho bản thân?” Giọng nói kia, nếu không nhìn khí tràng xung quanh cùng với biểu tình của Lâm Trường Tư, phỏng chừng còn tưởng là đang quan tâm bạn gái của mình ấy chứ!
Đại Hắc ở phía sau Lâm Trường Tư bày ra một khuôn mặt quỷ, biểu tình như nói “đúng không, đúng không.”
“Ha ha.” Lâm Trường Tư đối với Chu Hành cười gượng hai tiếng đáp: “Không, tôi rất tốt.” Nói, không chút dấu vết lùi ra sau hai bước.
Chu Hành nhướng mày: “Phải không, vậy thì tốt rồi.” Đơn giản buông tay đi vào buồng vệ sinh.
Chu Hành đi vào buồng vệ sinh, Đại Hắc liền từ trên giường bật dậy, đối với Lâm Trường Tư nói: “Không được, không được, cái tên quái thai âm dương kia nghe thấy tôi nói xấu hắn, ai biết lát nữa hắn có tìm tôi trả thù hay không, không được, Hắc gia tôi té trước, bé ngoan, cậu tự cầu phúc cho mình nha.” Nói, cầm lấy ví tiền cùng điện thoại di động chuồn đi.
Lâm Trường Tư giữ chặt hắn: “Tối rồi cậu còn muốn đi đâu hả?”
“Đi lang thang trên đường còn tốt hơn là ở lại ký túc xá, tôi không chạy buổi tối sẽ bị Chu Hành giết người diệt khẩu, bé ngoan ngày mai cậu sẽ không thấy Hắc gia tôi đó, yên tâm yên tâm đi, tôi thuê một phòng gần trường, ngủ một đêm là được.” Nói xong liền lao người ra khỏi cửa.
Lâm Trường Tư cạn lời, Chu Hành thật là khủng bố đến vậy sao? Mới nghĩ xong, thì đã nhìn thấy Chu Hành từ trong nhà vệ sinh đi ra, bưng ly hỏi Lâm Trường Tư Đại Hắc đâu.
Lâm Trường Tư đáp Đại Hắc có việc nên đã đi ra ngoài rồi, Chu Hành ồ lên một tiếng, sau đó nói một câu: “Coi như hắn chạy nhanh, mới vừa chuẩn bị cho hắn nước đánh răng vị ớt xem ra hắn vô phúc hưởng thụ, thật là đáng tiếc.” Nói, còn tiếc nuối giơ cái ly lên, lúc này Lâm Trường Tư mới phát hiện, thì ra cái ly Chu Hành đang cầm là cái ly của Đại Hắc.
Đột nhiên Lâm Trường Tư cảm thấy quyết định của Đại Hắc là vô cùng chính xác, hiện tại vẻ mặt của Chu Hành có chút dữ tợn, y có chút lo lắng cho mình, nuốt nuốt nước miếng, cười gượng hai tiếng: “Thời gian không còn sớm, tôi về đây.” Nói, đi về phía cửa.
Chu Hành chặn cửa, giữ chặt tay của Lâm Trường Tư cười nói: “Đã 10 giờ rồi, sáng mai còn có tiết, tối nay ngủ lại đây đi, vừa lúc bọn họ đều không có ở đây, chỉ còn hai người chúng ta.”
Lâm Trường Tư nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Hành, đột nhiên cảm thấy thật là khủng bố, Đại Hắc, mau quay về cứu tôi!
Đại Hắc nằm ở trên giường hắt hơi một cái, móc móc lỗ tai, trong miệng lải nhải hai câu: “Bồ tát phù hộ! Bồ tát phù hộ!” Trở mình ngủ thiếp đi..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play