Yến Ngọc Hồ im lặng dùng linh lực dọn sạch dây leo phủ đầy chất thành núi kia, cố gắng muốn biến Yến Ôn Sơn trở về với dáng vẻ như xưa.
Yến Tương Lan cất bước đi tới động phủ bế quan của Yến Hàn Thước năm đó.
Cửa đá có duỗi tay hết cỡ cũng với không tới trong ấn tượng, giờ đây Yến Tương Lan đã trưởng thành phải cúi đầu mới bước vào được, cấm chế khó nhằn phá mãi không được thế mà hôm nay chỉ tốn vài nhịp thở là có thể phá giải.
Yến Tương Lan bước vào trong động phủ, tùy ý liếc sang mới phát hiện thì ra động phủ mà năm đó y nghĩ rất rộng lại chật hẹp đến vậy.
Chiếc giường ngọc băng màu đen bị phủ một tầng bụi dày, Yến Tương Lan vung tay, linh lực tựa như nước róc rách chảy qua, động phủ bỏ hoang mười mấy năm thoáng cái sạch sẽ không hạt bụi.
Yến Ngọc Hồ ở bên ngoài gọi y: “Sư huynh.”
Yến Tương Lan nhìn động phủ quen thuộc nhưng cũng đỗi xa lạ, không biết tâm trạng bây giờ là gì, y kiềm nén chua xót trong lòng, xoay người muốn đi ra thì tình cờ nhìn thấy dấu tay máu mờ nhạt trên cửa đá.
Y hơi ngẩn ra.
Năm đó tiểu Yến Linh vì sợ tiếng sấm mà liều mạng đập cửa muốn ra ngoài mà để lại dấu tay máu dữ tợn này, đã nhiều năm trôi qua vết máu đã phai mờ, giống như kí ức bị bụi bặm che lấp trong bóng tối.
Yến Tương Lan mở to mắt đi tới, quỳ một chân xuống đất, từ từ xòe bàn tay ra chạm vào dấu tay máu hồi còn nhỏ kia.
Ngón tay còn chưa đụng vào, bên tai phảng phất như nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của bản thân năm xưa trong đau khổ và bất lực, làm cho đầu ngón tay của Yến Tương Lan run nhẹ, theo phản xạ muốn rụt tay về.
Đột nhiên, chẳng biết Yến Ngọc Hồ đi đến từ lúc nào, hắn quỳ một chân xuống bên cạnh y, nắm lấy bàn tay sợ hãi rụt về của y rồi mở năm ngón tay ra, chạm vào dấu tay máu dữ tợn trên cửa đá.
Yến Tương Lan kinh ngạc ngẩng đầu.
Lòng bàn tay của Yến Ngọc Hồ không có hơi ấm, hắn nói: “Tay của sư huynh giống như không có to ra được bao nhiêu.”
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan nói mát: “Đệ cứ nói thẳng mấy năm qua ta không cao lên, ta sẽ không mắng đệ đâu.”
Yến Ngọc Hồ không khỏi bật cười.
Yến Tương Lan xòe năm ngón tay nhấn mạnh trên cửa đá lạnh băng một cái, bàn tay cứng cáp của người trưởng thành nhẹ nhàng phủ lên dấu tay bé nhỏ của đứa trẻ yếu đuối bất lực, giống như xuyên qua mười mấy năm thời gian an ủi bản thân suy sụp khóc lóc một mình vào đêm mưa nghiệt ngã năm xưa.
Chịu nhiều đau thương mất mát, Yến Tương Lan cũng không nán lại gặm nhấm nỗi đau dĩ vãng quá lâu, bàn tay hơi nắm lại rồi sượt nhẹ qua.
Cửa đá vốn chằng chịt vết máu ghê rợn thoáng cái trở nên sạch bóng như ban đầu.
Tựa như xóa đi nỗi hối hận đau khổ vì bất lực không thể làm được gì năm đó.
Yến Tương Lan đứng dậy nhìn mưa phùn mịt mùng bên ngoài.
Yến Ngọc Hồ nói: “…Ở vườn thuốc.”
Tuy lời này không đầu không đuôi nhưng Yến Tương Lan nghe hiểu, y nhẹ nhàng gật đầu rồi đi vào trong màn mưa, quen đường đi tới vườn thuốc của Hướng phu nhân.
Cỏ dại trong vườn thuốc đã được Yến Ngọc Hồ dọn dẹp sạch sẽ, những cây thảo dược mà Hướng phu nhân trồng năm đó đều chết hết, xung quanh là một mảnh đất tiêu điều hoang tàn.
—Chỉ có hai tấm bia mộ.
Yến Tương Lan dẫm lên đất bùn chầm chậm đi tới.
Sáu năm trước sau khi trốn thoát khỏi Hề gia, Yến Tương Lan từng có ý định muốn trở về thăm Yến Ôn Sơn, nhưng mỗi lần đi tới chân núi đều hốt hoảng bỏ chạy.
Mười mấy năm, cảnh còn người mất, Yến Tương Lan đã không còn là Yến Linh nũng nịu khoe mẽ năm nào.
Lúc này mọi chuyện đã lắng xuống, cuối cùng y đã có thể thoát khỏi thân phận ‘Hề Tuyệt’, đường đường chính chính trở về Yến Ôn Sơn.
Còn mấy bước nữa là đến trước bia mộ, Yến Tương Lan lại cảm thấy như đã đi mấy năm.
Cuối cùng, tên khắc trên bia mộ đập thẳng vào mắt.
Yến Hàn Thước, Mộ Hướng.
Ánh mắt của Yến Tương Lan giống như bị hai danh tự này đâm đau nhói, y vén vạt áo quỳ xuống trước bia mộ, đôi mắt xinh đẹp tựa ngọc lưu ly giống như từ từ rút hết sự máu lạnh vô tình, phủ lên một tầng hơi nước chạm nhẹ vào là vỡ òa.
Trên đường tới đây, trong lòng Yến Tương Lan có rất nhiều lời muốn nói, y muốn giống như hồi bé khóc lóc kể lể với cha mẹ bản thân chịu tủi nhục đau khổ ra sao, bày tỏ niềm nhớ nhung nuối tiếc suốt mười năm qua.
Nhưng khi đến trước bia mộ, y lại không thể thốt ra nửa chữ.
Yến Tương Lan cứ thế yên lặng quỳ tại chỗ, mặc kệ áo bào bị mưa xối ướt.
Những giọt mưa đọng trên bia mộ từng giọt thi nhau lăn xuống, Yến Tương Lan nhẹ nhàng duỗi tay muốn vuốt ve, ngón tay vừa chạm vào bia đá lạnh lẽo, cái lạnh trên đó đột nhiên giống như luồng sét đánh thẳng vào người y.
Tấm lưng thẳng tắp của Yến Tương Lan hơi còng xuống, y cúi người chạm trán trên mặt đất, toàn thân run nhẹ.
Một hồi lâu sau, rốt cuộc y phát ra tiếng khóc nấc nghẹn bị kiềm nén rất lâu.
Yến Tương Lan quỳ trước bia mộ suốt một ngày, không nói lời nào.
Sáng sớm hôm sau, mưa dầm cả đêm giờ mới tạnh.
Mây tan mưa tạnh, cỏ cây mơn mởn.
Yến Tương Lan hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng mặt trời rực rỡ, cuối cùng nói ra một câu.
“Cha mẹ ơi, mưa tạnh rồi.”
Y lạy dập đầu một cái, nở nụ cười nhạt, sau đó đứng dậy lùi ra nửa bước, nhỏ giọng thủ thỉ.
“Con đi đây.”
Cơn mưa dai dẳng suốt mười mấy năm đã tạnh.
Từ đó về sau, tháng ngày rạng rỡ.
Yến Tương Lan thủ thỉ thêm lần nữa: “Con đi đây.”
Bia mộ giống như đang yên lặng chăm chú nhìn y, một giọt nước đọng trên bia đá khẽ lay động rồi lăn xuống.
Yến Ngọc Hồ đứng đợi y cách đó không xa.
Yến Tương Lan xoay người thong thả bước từng bước, mỉm cười với Yến Ngọc Hồ: “Đi thôi.”
Yến Ngọc Hồ gật đầu.
Hai người giống như hồi còn nhỏ, chậm rãi bước xuống ngàn bậc thang đá, để lại tất cả khổ đau, nhớ nhung và nuối tiếc ở sau lưng.
Không quay đầu lại nữa.
***
Vô Ngân Thành ở Bắc Cảnh vô cùng sầm uất.
Sau khi Ác Kỳ Đạo được dời tới trong thành, vùng biên giới Bắc Cảnh bắt đầu tụ tập nhiều người đến người đi, ai cũng muốn biết Ác Kỳ Đạo trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào.
Ngọc Đồi Sơn trừ những lúc ở trước mặt Yến Tương Lan có thể xem là người bình thường ra, còn lại đều như thần kinh lâu năm, tác phong làm việc cho tới nay đều không màng hậu quả.
Hắn một lòng chỉ muốn dỗ Yến Tương Lan vui vẻ, truyền bá tin tức sinh nhật ngày hai mươi tám tháng tám của em trai cưng đi khắp toàn bộ Thập Tam Châu, ai ai cũng biết, thiệp mời được phát miễn phí, hầu như mỗi một tu sĩ từ vô danh đến có danh tiếng đều được nhiệt tình mời.
Ngay cả Hoành Thanh Liêm và Phong Trọng Dương cũng nhận được tin tức, lúc này hoài nghi có phải người này đã điên thật rồi hay không.
Ngọc Đồi Sơn vẫn còn ở đó cười đùa hí hửng, nhìn người hầu bên cạnh vui vẻ nói: “Mau ra xem Linh Nhi đã về chưa?”
Người hầu nói: “Ngọc đại nhân, đã ra xem tám lần rồi, vẫn chưa về.”
“Ờ.” Ngọc Đồi Sơn vừa gặm bánh ngọt vừa hối: “Thế bên chỗ Tông chủ Giải Trĩ Tông có trả lời trả vốn gì không? Hắn có tới không?”
Người hầu do dự: “Cũng không có trả lời.”
“Mau thúc giục đi chứ.” Ngọc Đồi Sơn nhíu mày: “Ngày mai là hai mươi tám rồi, hắn không đến sao tiến hành được? Giờ tý hôm nay là bắt đầu ngày sinh nhật, chậc, ta phải đến Giải Trĩ Tông.”
Người hầu theo hắn đã nhiều năm, đương nhiên biết thừa cái nết thúi của hắn, nếu hắn nói đến Giải Trĩ Tông thì chưa chắc chỉ là đơn giản đến hỏi chuyện, mười phần thì hết chín phần sẽ đi giết người, lập tức ngăn hắn lại: “Ngọc đại nhân xin hãy bình tĩnh, bớt giận đi ạ, chờ thêm chút nữa xem sao.”
Ngọc Đồi Sơn mất kiên nhẫn: “Bây giờ tính tình của Yến Linh thật khó chiều, quay về thế nào cũng sẽ nổi giận… Ngươi nói đi, có phải hắn vì giận mãi không hết nên mới bị đẹt?”
Người hầu: “…”
Người hầu xanh lè cả mặt, vội nói: “Ngọc đại nhân, không thể nói câu này trước mặt Yến đại nhân được đâu!”
Sẽ bị ăn đấm.
Ngọc Đồi Sơn không thể dí đao vào cổ ép Thịnh Tiêu tới, quyết định tiếp tục làm chuyện nên làm, hắn tiện tay chùi vụn bánh dính bên mép, thờ ơ nói: “Bắt đầu từ ngày mai chấm dứt buôn bán ‘Khí Tiên Cốt’ ở Ác Kỳ Đạo, có người quậy cứ để hắn quậy, nếu kéo Giải Trĩ Tông vào chuyện này thì càng tốt.”
Người hầu gật đầu nói chí phải.
‘Khí Tiên Cốt’ là một loại linh vật mà Ngọc Đồi Sơn tình cờ làm ra, một khi hít phải thì chỉ có linh lực Thiên Diễn mới hóa giải.
“Ầm ĩ lên đi.” Ngọc Đồi Sơn lười biếng nghĩ thầm: “Trò hay sắp bắt đầu.”
Càng ầm ĩ càng tốt.
Để những thế gia Trung Châu có địa mạch Thiên Diễn kia, có cơ hội nếm thử cảm giác mang ngọc có tội.
***
Sinh nhật lần này của Yến Tương Lan được tổ chức rất hoành tráng, thậm chí còn náo nhiệt hơn sinh nhật tiết Khất Xảo năm mười hai tuổi của Hề Tuyệt.
Vô Ngân Thành rộng lớn thắp đèn đuốc sáng choang, Ngọc Đồi Sơn còn mời đoàn kịch đến, vô số người đeo mặt nạ nhảy múa ca hát, khua chiêng đánh trống ầm trời, sau khi đêm xuống liền náo nhiệt không ngừng nghỉ.
Nhóm học sinh vừa nhập học Thiên Diễn học cung mặc dù nói là đến ảo cảnh ‘Mộng Hoàng Lương’ để rèn luyện, nhưng thật ra là đổi một chỗ ngủ khác, khi thu đến, Hoành Ngọc Độ quyết định dẫn mấy học sinh có Tương văn cấp Thiên đi rèn luyện nhiều nơi để học thêm kiến thức cũng như kinh nghiệm.
Ba tháng trước, trong khi Yến Tương Lan ‘bỏ mạng’ dưới thiên lôi trừng phạt của Thiên Khiển, Hoành Ngọc Độ đang nói chuyện phiếm uống trà với rối gỗ ‘Hề Tương Lan’.
Còn chưa uống được nửa ly trà, hắn thấy rối gỗ kia bất ngờ gục đầu như đã chết, sau đó lặng lẽ bị ngọn lửa màu lam đốt cháy từ trong ra ngoài chẳng khác gì bị sét đánh.
Thoáng cái đã đốt trụi nửa thân thể của rối gỗ.
Hoành Ngọc Độ: “…”
Hoành Ngọc Độ mém xíu chết vì bị sặc trà, hốt hoảng nhào tới dập tắt lửa, đồng thời phát hiện Yến Tương Lan dùng rối gỗ lừa mình, bỗng chốc cảm thấy dở khóc dở cười.
Lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, mãi đến khi Phong Duật dùng đèn Tê Giác truyền âm cho hắn.
Hoành Ngọc Độ đần mặt, còn tưởng Phong Duật thêm mắm dặm muối đùa giỡn hắn.
Nhưng kiểu nói chuyện này không giống kiểu Phong Duật pha trò trêu ghẹo, Hoành Ngọc Độ tức tốc chạy đến bí cảnh, chỉ thấy Liễu Trường Hành và Nhạc Chính Trấm đang giữ chặt Thịnh Tiêu, đồng thời há miệng la hét gì đó.
Phong Duật la lớn: “Ngươi điên rồi hả?!”
Thịnh Tiêu vô cảm đứng tại chỗ, coi thường Liễu Trường Hành và Nhạc Chính Trấm đang giữ chặt mình, lạnh lùng nói: “Ta không điên.”
“Thiên Diễn Châu của ngươi mở ra thiên lôi trừng phạt!” Phong Duật tức giận nói: “Con ma hen Hề Tuyệt kia lấy đâu ra bản lãnh né tránh lôi kiếp của Thiên Diễn! Ngươi tỉnh táo lại đi, hắn đã chết!”
Hoành Ngọc Độ sững người.
Hắn vốn tưởng Phong Duật đang oán giận Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu giết chết Hề Tuyệt, nhưng nghe kỹ lại thì có vẻ không phải.
“Hắn chưa chết.” Thịnh Tiêu thờ ơ nói: “Hắn tính kế ta, lúc này đã trốn thoát khỏi thiên lôi trừng phạt. Thả ra, ta muốn đi tìm hắn.”
Hai mắt của Phong Duật đỏ hoe, có lẽ vừa mới khóc xong, hắn nghe vậy liền tức giận muốn đấm Thịnh Tiêu một cái, lạnh lùng nói: “Có phải trừ Hề Tuyệt ra, ai nói gì ngươi cũng không nghe?! Nói mòn cả lưỡi, ngươi đã bị tẩu hỏa nhập ma, còn không mau điều tức, ngươi sẽ mất mạng có biết không?! Chẳng lẽ ngươi thật sự u mê si tình tên khốn vô liêm sỉ Hề Tuyệt đến thế sao, định vì tình mà chết theo hắn hả?!”
Vừa nói xong, vẻ mặt của những người ở đây đều khó nhìn ra cảm xúc.
Hoành Ngọc Độ cũng ngớ người ra: “A Tuyệt đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiên lôi trừng phạt là sao?”
Người chết dưới thiên lôi trừng phạt không phải là Ôn Cô Bạch sao?
Trong mắt Thịnh Tiêu lóe lên vệt đỏ thẫm.
Hắn càng bình tĩnh nói ‘Hắn chưa chết, ta phải đi tìm hắn’, những người khác lại càng hoảng sợ giữ chặt hắn, sợ hắn nhất thời xúc động mà trực tiếp tẩu hỏa nhập ma.
Mọi người nghe Hoành Ngọc Độ hỏi, ai nấy đều im lặng không nói, không biết nên mở lời thế nào.
Cuối cùng, Nhượng Trần lạnh lùng đứng xem nãy giờ lên tiếng: “Đủ rồi.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi đã biết ý định của hắn.”
Nhượng Trần lạnh lùng nói: “Vậy ngươi không nhìn ra tại sao hắn phải giả chết bỏ chạy?”
Thịnh Tiêu sửng sốt.
Mọi người trợn mắt nhìn nhau, không hiểu hai người họ đang quạc quạc cái gì.
“Hắn muốn thoát khỏi quá khứ, thoát khỏi ngươi, thoát khỏi tất cả mọi thứ liên quan đến Thiên Diễn.” Nhượng Trần nói: “Thiên Diễn hủy hoại hắn, hắn không muốn dính líu đến chúng ta, không phải sao?”
Toàn thân Thịnh Tiêu run mạnh, đôi mắt càng đỏ thẫm.
“Không… Không phải.”
Hắn thà tin Hề Tương Lan phát tác thú vui ác ý, muốn bỏ chạy để được thấy mọi người nổi điên hay đau buồn khóc lóc vì y, còn bản thân thì lại vui vẻ khoái chí, chứ không muốn thừa nhận những gì Nhượng Trần nói là sự thật.
Y sao có thể… Muốn thoát khỏi hắn?
Nếu Yến Tương Lan có ở đây, sợ rằng sẽ thẹn quá hóa giận lao vào đấm Nhượng Trần sưng mỏ.
Y chỉ là muốn thoát khỏi quá khứ, nhưng không hề muốn thoát khỏi bạn bè và đạo lữ của mình!
Nhượng Trần nói quá lố rồi!
Cả người Thịnh Tiêu thoáng hiện lên sự tàn bạo trước khi tẩu hỏa nhập ma, nhưng còn chưa bùng nổ thì đã bị dập tắt ngay tắp lự, thân hình to cao của Thịnh Tiêu như cây cột đình ngã cái rầm xuống đất, bụi đất bay tứ tung.
Nhạc Chính Trấm và Liễu Trường Hành còn đang liều mình giữ chặt hắn đều hết hồn, trợn mắt nhìn Thịnh Tiêu bị hôn mê rồi lại nhìn nhau.
Xung quanh yên lặng như tờ.
Một hồi lâu sau, Liễu Trường Hành mới run rẩy nói: “…Là, là vị tráng sĩ nào đánh ngất Thịnh tông chủ?”
Không có tráng sĩ lên tiếng.
Mọi người quay đầu nhìn nhau, đều nhìn thấy dòng chữ ‘Không phải ta, ta nào dám’ tràn đầy kinh sợ trong mắt đối phương.
Mấy người cố gắng ngó dáo dác xung quanh hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy một bóng người sáng lấp lánh ánh vàng bên cạnh Thịnh Tiêu.
Phục Man ngồi xổm chọt chọt cái đầu của Thịnh Tiêu, trong tay còn cầm pháp khí lập lòe linh lực.
Bất ngờ bị mọi người nhìn chăm chú, Phục Man ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả? Sao thế? Hắn sắp tẩu hỏa nhập ma nên ta mới đánh hắn ngất xỉu, ta làm sai sao?”
Tất cả mọi người: “…”
Năm người không hẹn cùng giơ ngón cái tán dương hắn, đồng thanh nói.
“Phục Bất Ẩn, gút chóp.”
Phục Man:?
Chắc chắn hắn đã làm sai.
Thịnh Tiêu bị Phục Bất Ẩn gan to bằng trời đánh ngất, những người khác đều biết Yến Tương Lan vẫn chưa chết bèn thở phào nhẹ nhõm, cả đám chột dạ đưa Thịnh tông chủ trở về Giải Trĩ Tông, cũng báo cho hai tiểu người hầu của hắn biết.
“Bởi vì Hề Tuyệt lại đá Thịnh tông chủ, Thịnh tông chủ đau buồn quá độ nên suýt tẩu hỏa nhập ma mà hộc máu hôn mê, các ngươi phải chăm sóc cho thật chu đáo.”
Quyện Tầm Phương trừng muốn lọt tròng: “Làm gì có chuyện đó?!”
Thịnh tông chủ sao có thể vì bị tên Hề Tuyệt ba gai kia đá mà trọng thương đến mức hôn mê?!
Không lẽ đám Chư Hành Trai này hùa nhau lừa hắn?
Thượng Nguyên nghe gì cũng tin sái cổ, nàng giơ hai tay che miệng, nước mắt lưng tròng: “Hu hu, Tông chủ thật yêu sâu đậm Hề Tương Lan.”
Quyện Tầm Phương: “…”
Bỏ đi.
Từ sau đó, Hoành Ngọc Độ tất bật với chuyện ở Thiên Diễn học cung, mặc dù nhờ người tìm kiếm Yến Tương Lan, nhưng Ngọc Đồi Sơn giấu người quá kỹ, không thể moi được chút tin tức nào.
Lúc này nghe Ngọc Đồi Sơn muốn tổ chức sinh nhật hoành tráng cho em trai cưng, Hoành Ngọc Độ đoán chừng ‘em trai cưng’ đó là Hề Tương Lan, quyết định dẫn học sinh của mình tới Vô Ngân Thành rèn luyện.
Mấy đứa trẻ Ly Tương Trai mới tới Bắc Cảnh lần đầu tiên, nhìn Vô Ngân Thành trang hoàng đèn đuốc sáng trưng, đứa nào đứa nấy đều như hai lúa há miệng trợn mắt, khiếp sợ không thôi.
“Lúc trước chuyện Ác Kỳ Đạo hiện thế dời đến đây, người người có thể thoải mái ra vào đã làm chấn động một thời, cái người ài ài ài kia đúng là gan to hơn trời, hắn không sợ bị người của Giải Trĩ Tông bắt sao?”
“Ta vốn nghe nói biên giới Bắc Cảnh rất nghèo khổ, không ngờ lại sầm uất nhộn nhịp như vậy, a, còn có múa hát diễn kịch nữa kìa!”
Tần Bàn Bàn cũng là lần đầu thấy Vô Ngân Thành náo nhiệt như vậy, nghe mọi người khen ngợi không dứt miệng cũng vui lây: “Đúng đó, ta cũng là lần đầu về nhà thấy cảnh tượng này.”
Cô gái bên cạnh kinh ngạc nói: “Bàn Bàn, ngươi là dân ở Vô Ngân Thành?”
“Ừ.” Tần Bàn Bàn nói: “Ở đầu hẻm Vô Nại Hà có tiệm bánh ngọt, đó là nhà của ta.”
Những thiếu niên ở đây đều là tiểu thư thiếu gia của thế gia Trung Châu, dù nghe thấy Bàn Bàn nói nhà mình mở tiệm bánh ngọt cũng không có ý chê bai, trái lại còn ‘Ồ’ lớn một tiếng tỏ ra trầm trồ.
Nhưng có một thiếu niên mặt câng câng bên cạnh lại cười khẩy một tiếng, châm chọc: “Nhìn ngươi ăn mặc quê mùa, còn tưởng là tiểu thế gia vô danh nào đó ở Trung Châu, không ngờ lại là dân đen bán mấy cái bánh vụn sống qua ngày? Ta đúng là đã đánh giá ngươi quá cao.”
Tần Bàn Bàn nghe vậy liền nhướng mày.
Những người khác cũng nghe không lọt tai, có điều thiếu niên đó là dòng thứ của Thịnh gia, suốt ngày khoe khoang mình có người chú là Tông chủ Giải Trĩ Tông, khoe khoang đến mức lỗ mũi hếch lên trời, thế là không có ai dám đắc tội với cậu ta.
Hoành Ngọc Độ được người đẩy đến bên bờ sông đang dùng chim lưu ly tìm ai đó, Tần Bàn Bàn liếc sang, thấy Chưởng viện không chú ý bên đây, đột nhiên nghiêng đầu cười một tiếng với Thịnh Hữu.
Thịnh Hữu nghĩ nàng bị mắng nhưng không dám đắc tội mình, cười đắc ý: “Loại người hèn mọn như ngươi có được Tương văn cấp Thiên ở đâu vậy? Không biết có phải là do trộm linh lực Thiên Diễn của thế gia Trung Châu chúng ta không? Chậc, sau chuyến này ta sẽ về nói cho chú ta biết, để Giải Trĩ Tông điều tra chuyện dối trá của ngươi.”
Tần Bàn Bàn thấy vậy càng mỉm cười dịu dàng với cậu ta, đột nhiên trong mắt lóe lên linh lực Thiên Diễn.
Thịnh Hữu đang đứng đó lải nhải bỗng khựng lại, hơi nước ngoài môi và thậm chí là nước miếng trong vòm miệng lẫn cuống họng đều bị ‘Tuyết Canh Ba’ làm đông cứng thành băng, giống như nuốt sống nguyên cột băng, cậu ta bấu chặt cổ gào thét thê thảm, cóng đến mức môi tím bầm.
Tần Bàn Bàn thấy vậy cười hì hì với cậu ta: “Nếu cái miệng này của ngươi không thể nói tiếng người, vậy ta giúp ngươi bịt nó lại, đừng cảm động nha, khỏi cần hậu tạ.”
Thịnh Hữu khó khăn dùng linh lực hòa tan băng đá trong miệng, nhưng vì hòa tan quá nhanh nên làm cho miệng lẫn cổ họng đều bị thương, cậu ta nghẹn ngào một tiếng nghe như sắp nôn ra máu, gằn từng chữ: “Ta… Ta muốn giết ngươi!”
Tu vi của Tần Bàn là cao nhất ở Ly Tương Trai, nàng nghe vậy không sợ hãi, nhưng lại giả vờ vỗ ngực tỏ ra sợ quíu, nói cho có lệ: “Trời ơi sợ quá sợ quá, sợ chết ta rồi.”
Thịnh Hữu: “Ngươi!”
Hai người giằng co, bỗng bên cạnh truyền tới tiếng cười hì hì: “…Người của thế gia Trung Châu, quả nhiên là uy phong lẫm liệt.”
Mấy đứa trẻ quay đầu nhìn sang.
Ngọc Đồi Sơn đẩy mặt nạ đầu lâu lệch qua một bên, lộ ra nửa khuôn mặt tuấn mỹ, hắn ngồi trên lan can bên bờ sông, hai chân đung đưa qua lại, giống như nhìn thấy chuyện vui mà cười không ngừng.
Tần Bàn Bàn thấy vậy liền sửng sốt.
Đôi mắt đỏ thẫm của Thịnh Hữu hung dữ trừng hắn, cũng không phát hiện người này có khí tức của Tương văn nên tưởng hắn chỉ là một người bình thường, khàn khàn nói: “Nhìn cái gì?! Cút!”
Ngọc Đồi Sơn vui vẻ: “Dô, hôm nay quả là một ngày tốt, có người dám mắng ta? Mắng rất hay, mắng thêm mấy câu nữa đi.”
Tần Bàn Bàn một thân một mình càn quét khắp Ly Tương Trai, nếu có ai gây sự với nàng là bị nàng dùng ‘Tuyết Canh Ba’ dạy dỗ một phen.
Thịnh Hữu thấy không làm gì được Tần Bàn Bàn, đành phải khinh miệt với một thường dân để lấy lại cân bằng, lạnh lùng nói: “Trên người ta có Tương văn Thiên Diễn cấp Thiên, khôn hồn thì hãy…”
Còn chưa nói xong, Ngọc Đồi Sơn đã cười phá lên.
Tần Bàn Bàn chớp mắt.
“Tương văn cấp Thiên?” Ngọc Đồi Sơn cười ra nước mắt, suýt chút nữa té lộn cổ xuống sông, hắn cố gắng ngồi ngay ngắn lại, vươn tay về phía Thịnh Hữu, cười hì hì: “Đó là đồ chơi gì vui lắm à?”
Thịnh Hữu nào giờ làm gì bị ngươi chê bai như vậy, tức giận quát: “Ngươi!”
Ngọc Đồi Sơn híp mắt đưa tay nhắm ngay sau gáy của Thịnh Hữu, lười biếng nói: “Đồ ta cho, ta có quyền lấy lại bất cứ lúc nào.”
Những người ở đây không hiểu hắn nói gì.
Hoành Ngọc Độ đang điều khiển chim lưu ly tìm người giờ mới phát hiện ra động tĩnh phía sau, vừa quay đầu lại liền thấy gương mặt của Ngọc Đồi Sơn bèn kinh ngạc.
Hoành Ngọc Độ ngờ ngợ nhận ra Ngọc Đồi Sơn muốn làm gì, đồng tử co rụt, chim lưu ly lập tức phát ra tiếng rít, mưu toan ngăn hắn lại.
“Dừng tay!”
Ngọc Đồi Sơn chỉ tay vào gáy Thịnh Hữu, tay còn lại không thèm nhìn tung một chưởng về phía chim lưu ly của Hoành Ngọc Độ, linh lực Thiên Diễn từ lòng bàn tay của hắn cuồn cuộn phóng ra như nước lũ.
“Á—!”
Thịnh Hữu đột nhiên hét thảm một tiếng, che gáy lảo đảo quỳ sụp trên đất, Tương văn Thiên Diễn giống như dòng nước bị luồng sức mạnh vô hình cưỡng ép rút hết ra, từng dòng linh lực giống như rắn bò ra khỏi gáy của cậu ra.
Bị rút sống Tương văn quả thật sống không bằng chết, Thịnh Hữu giống như bị luồng linh lực nào đó cưỡng chế không cho ngất xỉu, bị bắt cảm nhận cơn đau thấu trời kia.
Rất nhanh, Ngọc Đồi Sơn đã rút Tương văn cấp Thiên kia ra, linh lực Thiên Diễn trông như rễ cây quấn quanh năm ngón tay thon dài của hắn.
Hắn liếc mắt nhìn, đột nhiên ‘xì’ một tiếng tỏ ý chê, nói: “Cái giống Tương văn gì thế này?”
Dứt lời, năm ngón tay nắm lại, Tương văn cấp Thiên người người cầu mà không được bị hắn thẳng tay bóp nát, hóa thành kim tuyến vàng lấp lánh chui qua kẽ tay chảy xuống đất.
Chim lưu ly của Hoành Ngọc Độ cũng bị Ngọc Đồi Sơn phá hủy cái một, lặng lẽ biến mất tại chỗ.
Hồi nào đến giờ Ngọc Đồi Sơn toàn hành động theo hỉ nộ, vốn không cảm thấy mình vì mấy câu nói của một đứa trẻ mà thẳng tay phá hủy tương lai của nó là có gì sai, còn cười hì hì với Hoành Ngọc Độ: “Chào mừng Hoành chưởng viện, ngươi tới tham dự lễ sinh nhật của em trai ta phải không, hoan nghênh hoan nghênh, lát nữa nếu thấy mệt cứ tự nhiên đến Ác Kỳ Đạo, sẽ có người tiếp đãi ngươi nghỉ ngơi.”
Hoành Ngọc Độ nhíu mày.
Mặc dù người này có tướng mạo giống với Hề Tương Lan, nhưng Hoành Ngọc Độ lại không thể có nổi một chút thiện cảm với hắn, chỉ thấy kiêng dè và kỳ thị.
Hắn có thể nhìn ra tu vi của người này còn chưa tới Hư cảnh, nhưng nếu dùng linh lực Thiên Diễn để đánh nhau với hắn thì chưa chắc có phần thắng.
Giống như Nhạc Chính Trấm đã nói, hắn có thể điều khiển linh lực Thiên Diễn.
Hoành Ngọc Độ sầm mặt điều khiển xe lăn đi tới, kiểm tra Tương văn của Thịnh Hữu.
Tương văn cấp Thiên bị rút ra sạch sẽ, ngay cả một chút linh lực Thiên Diễn cũng không để lại.
Con đường tu đạo xem như chấm hết.
Hoành Ngọc Độ nhức đầu xoa mi tâm.
Vừa mới dẫn học sinh ra ngoài rèn luyện, lại vô duyên vô cớ mất một Tương văn cấp Thiên, sợ là Thịnh gia sẽ không bỏ qua chuyện này.
Có điều đụng phải một kẻ điên như Ngọc Đồi Sơn, còn mạng để về coi như là được tổ tiên gánh còng lưng.
Cảnh tượng Thịnh Hữu bị rút sống Tương văn khiến mấy đứa học sinh khác kinh hãi run sợ như chim cút, ai nấy đều khiếp đảm nhìn Ngọc Đồi Sơn, sợ hắn bất ngờ chỉ tay vào gáy của mình.
Ngọc Đồi Sơn lười biếng xoa tay, nghiêng đầu nhìn đàn chim cút run như cầy sấy kia, ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Những người khác lập tức banh chặt cơ thể, còn tưởng Tần Bàn Bàn là nạn nhân tiếp theo sắp bị rút sống Tương văn ra khỏi người, đều run rẩy mất khống chế, có người còn che mắt không dám nhìn.
Nhưng Ngọc Đồi Sơn chỉ cười nói: “Tới đây.”
Tần Bàn Bàn đần mặt hồi lâu giờ mới hoàn hồn lại, ngạc nhiên nói: “Ngọc ca?”
Cuối cùng nàng đã nhận ra Ngọc Đồi Sơn, không hề sợ hắn vừa mới rút sống Tương văn của bạn cùng trường, vui vẻ chạy tới nhào vào lòng Ngọc Đồi Sơn, nhón chân líu lo: “Là Ngọc ca thật nè!!”
Ngọc Đồi Sơn ôm Tần Bàn Bàn quay một vòng, cười lớn: “Là ta, Bàn Bàn cao nhanh quá, không tệ không tệ, đừng chịu thua Lan ca của muội, tranh thủ cao thêm chút, vượt qua hắn càng tốt.”
Tần Bàn Bàn nghe vậy cười chảy nước mắt.
Mọi người nhìn mà há hốc.
Không phải nhà của Tần Bàn Bàn chỉ mở một tiệm bánh nhỏ thôi hả, sao lại quen biết với người của Ác Kỳ Đạo, đã thế còn rất thân thiết?
Thịnh Hữu nằm trên đất không thể ngất xỉu cũng trợn to mắt, trong mắt toàn là kinh hoàng lẫn khiếp sợ.
Nam nhân đó…
Chỉ vì cậu ta nói mấy câu với Tần Bàn Bàn, mà thẳng tay rút sống Tương văn của cậu ta ra?!
Nỗi hối hận như sóng thần trào dâng trong lòng, nước mắt chảy ra như mưa.
Cuối cùng cậu ta cũng đã biết sợ.
Tần Bàn Bàn nhảy xuống đất, vuốt gọn lại mái tóc hơi rối, vui vẻ nói: “Lâu quá không gặp nhau, đợi lát nữa muội sẽ làm bánh ngọt cho ca ca ăn, không phải ca ca thích ăn bánh ngọt hoa quế nhất sao, muội sẽ làm cho ca ca một mâm đầy luôn!”
Trên mặt Ngọc Đồi Sơn lộ ra ý cười dễ thấy, ước gì vác Tần Bàn Bàn chạy thẳng tới tiệm bánh.
Sáu năm trước ở Vô Ngân Thành, Ngọc Đồi Sơn thích nhất là đến tiệm bánh của Tần Bàn Bàn mua bánh, hầu như mỗi ngày phải đi mua một lần, không ngại nắng mưa.
Tuy là phân thần của Ngọc Đồi Sơn đi mua, cũng đã rất cố gắng đè nén, nhưng linh lực Thiên Diễn trên người vẫn rò rỉ chút ít ra ngoài dính lên người Tần Bàn Bàn.
Lúc đó Yến Tương Lan phát hiện ra chỗ bất thường, đành phải cấm cản không cho Ngọc Đồi Sơn đến gần Tần Bàn Bàn nữa.
Ngọc Đồi Sơn tức muốn xỉu, thậm chí còn nhịn ăn để phản kháng— Nhưng nhịn ăn chưa tới nửa tiếng đã phải đi tìm Yến Tương Lan đầu hàng, đáp ứng sau này không đi mua bánh nữa.
Tần Bàn Bàn hồn nhiên vô tư, không nhìn ra Hoành chưởng viện xanh lét cả mặt, vui vẻ muốn kéo Ngọc Đồi Sơn về tiệm bánh ngọt nhà mình, hỏi hắn có thể cho phép không.
Hoành Ngọc Độ: “…”
Hoành Ngọc Độ đau đầu muốn chết, chỉ cảm thấy khó chăm mấy đứa của Ly Tương Trai này quá, phất tay bảo nàng mau đi dùm cái.
Tần Bàn Bàn thấy vậy hoan hô một tiếng, kéo Ngọc Đồi Sơn chạy như bay.
Ngọc Đồi Sơn thích ăn bánh ngọt, càng thích ăn bánh ngọt của Tần Bàn Bàn làm, lập tức quăng mục đích hôm nay ra ngoài là để xem Thịnh Tiêu có tới dự sinh nhật không ra sau ót, hí hửng chạy theo Tần Bàn Bàn.
“Ủa?” Ngọc Đồi Sơn tình cờ nhìn lướt qua mái tóc của Tần Bàn Bàn, thắc mắc: “Cái chuông trên đầu muội đâu?”
Tần Bàn Bàn bĩu môi: “Là của Lan ca cho muội, bị một kẻ rất đáng ghét cướp đi rồi.”
Ngọc Đồi Sơn ngẩn ra.
Kẻ đáng ghét?
Chỉ là một cái chuông thôi mà, rốt cuộc là ai lại muốn cướp nó từ một đứa trẻ chứ?
***
Khi Yến Tương Lan và Yến Ngọc Hồ ngồi phi thuyền về đến Vô Ngân Thành, đã gần tới giờ tý.
Yến Tương Lan chợt thấy thành trì được thắp đèn đuốc sang trưng như ban ngày, suýt tưởng mình đi lộn chỗ, bay lạc đến Trung Châu Thành.
Khi cẩn thận nhìn lại thì mới chắc chắn đây là biên giới Bắc Cảnh.
Phi thuyền cập bến, Yến Tương Lan vén vạt áo bước xuống, nghi ngờ nhìn đường lớn nhộn nhịp tấp nập: “Mấy ngày này bộ có lễ lớn gì à?”
Nếu không sao mời cả đoàn kịch đến?
Yến Ngọc Hồ suy nghĩ một lát rồi nói: “Hình như mấy ngày này không có lễ lạt gì quan trọng cả.”
Quan trọng nhất là sinh nhật của Yến Tương Lan.
Yến Tương Lan đã báo xong thù lớn, cũng né tránh được thiên lôi trừng phạt, lần này đến Yến Ôn Sơn, giống như đã bỏ xuống gánh nặng lớn nhất trong lòng, bây giờ thấy trần thế náo nhiệt như vậy cũng cảm thấy hứng thú.
“A Nguyệt, chúng ta đi chơi đi.”
Yến Ngọc Hồ sửng sốt, trong cơn hoảng hốt có ảo giác Yến Linh của ngày xưa đã trở về.
Hắn mím môi cười, dịu dàng nói: “Được.”
Yến Tương Lan mặc bộ áo đỏ diễm lệ đi xuyên qua biển người muôn hình muôn vẻ, trên mặt đeo mặt nạ của Yến Ngọc Hồ mua cho, che nửa mặt trên.
Phảng phất như mọi thứ trên thế gian đều có sắc thái của riêng mình, tiếng ồn ào đông vui đối với Yến Tương Lan mà nói cực kỳ náo nhiệt, rốt cuộc đã không còn âm thanh khiến y chán ghét mất vui nữa.
Nghe người đi đường nói hình như đến giờ tý còn có trận pháo hoa hoành tráng.
Yến Tương Lan cầm một đống đồ chơi nhỏ đi tìm chỗ náo nhiệt chờ xem bắn pháo hoa.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, bên tai bỗng truyền đến tiếng chuông leng keng.
Yến Tương Lan đưa đống đồ chơi cho Yến Ngọc Hồ cầm giúp, nghi ngờ nhìn cái chuông trên cổ tay.
Đây là cái chuông đáp lại cái chuông mà ba tháng trước y cột trên đầu của Tần Bàn Bàn.
Tần Bàn Bàn cũng tới Vô Ngân Thành?
Khi Yến Tương Lan đang nhớ lại tại sao mình đưa chuông cho Tần Bàn Bàn thì không tránh khỏi nhớ tới Thịnh Tiêu, y bỗng nhắm tịt mắt không dám đối mặt với hiện thực.
Y ước gì chết quách cho rồi.
Nếu Thịnh Tiêu tóm được y, chắc chắn không dễ lừa bịp hắn như trước.
“Hay là mình chủ động đi đầu thú.” Yến Tương Lan thầm nghĩ: “Biết đâu Thịnh Tiêu xét thấy mình ngoan ngoãn nghe lời mà khoan hồng giảm nhẹ án?”
Y chột dạ tính toán, tiếng chuông trên cổ tay ngày càng vang dội.
Tần Bàn Bàn thế mà tới thật, Yến Tương Lan cũng không kích động mấy, y đẩy mặt nạ lệch qua che lỗ tai lại, ngó dáo dác xung quanh tìm người.
Chẳng qua nhìn xung quanh một vòng mà vẫn không tìm thấy Tần Bàn Bàn đâu.
Tiếng chuông ngày càng dồn dập, một cái chuông đáp lại khác đang từ từ tiến gần về phía này.
Yến Tương Lan bỗng có dự cảm chẳng lành, nhưng xung quanh quá nhiều người, tiếng ồn tạp nham khiến y không thể phân biệt rõ tiếng chuông đến từ hướng nào, chỉ có thể ngó dáo dác xung quanh.
Dường như sau lưng có người đẩy đám đông ra đến gần chỗ y.
Yến Tương Lan hình như có cảm ứng, ngơ ngác quay người nhìn lại.
Trong tầm mắt, một thân hình khôi ngô cao lớn vô cùng nổi bật trong đám đông, quanh thân giống như như đỉnh núi đổ tuyết quanh năm, sương lạnh buốt óc, trên mặt đeo một mặt nạ quỷ dữ tợn, càng tỏa ra khí thế hung ác âm lãnh.
Cái chuông được đeo trên tay bằng dây đỏ, yên lặng rũ xuống bên cổ tay.
Bởi vì hai người đứng gần nhau lên chuông khẽ rung rung như có như không.
Leng keng.
Chuông reo.
Cả người Yến Tương Lan run nhẹ, não còn chưa kịp định hình người tới là ai, tiềm thức đã giành trước sinh ra cảm giác sợ quéo càng khi đụng độ ác quỷ giữa bãi tha ma.
Bản năng sinh tồn thúc giục y.
—Chạy trốn.
===Hết chương 83===
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT