Âu Thần Hi dáo dác nhìn xung quanh, một tấm bảng lớn ghi mấy chữ “Khoa Nội Tổng Quát” màu đỏ chói đập vào mắt anh. Âu Thần Hi liền không do dự mà đi thẳng vào, bên trong người người xuôi ngược hối hả như con thoi, anh thầm kêu khổ trong lòng, ai cũng có vẻ tất bật cả, anh còn chưa biết hỏi ai để tìm Âu Triết Lương thì một cô gái có dáng người nhỏ nhắn bước đến gần anh dịu dàng hỏi, giọng cô trong trẻo tựa như tiếng suối nhỏ chảy qua những bờ đá.
“Xin lỗi, anh cần gì ạ?”
Âu Thần Hi giật mình quay lại, cô gái đeo khẩu trang che nửa mặt, chỉ để lộ một đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh và vầng trán cao trắng trẻo, búi tóc cuốn lên phía sau gọn gàng, chỉ có vài sợi tóc mai bất quy tắc lòa xòa.
Anh khẽ đưa mắt nhìn, bảng tên đính trên ngực của cô khiến cho tim anh như ngừng đập trong giây lát sau cả cơ thể phản ứng mạnh mẽ đến mức da đầu anh tê rần đi. Cơ miệng cứng ngắc không thể nào trả lời cô được.
Lần đầu tiên anh mặt đối mặt với Diệc Tâm một lần nữa sau gần 5 năm tìm kiếm.
Diệc Tâm nhìn người đàn ông vận Âu phục lịch lãm trước mặt mình, dáng vẻ ưu nhã đầy soái khí cao ngạo, gương mặt đẹp như tượng tạc với chiếc mũi thẳng, đôi mắt thâm trầm và sâu thẳm khiến cô có chút quen thuộc…nhưng đã gặp anh ta ở đâu thì cô nhất thời không nhớ ra được. Nhìn mặt anh ta thoạt xanh thoạt đỏ khiến cho cô có chút lo ngại, chắc hẳn là anh ta đến khám bệnh rồi.
“Anh đau ở đâu, tôi đưa anh đến phòng khám chuyên khoa?”
Âu Thần Hi sau mấy phút thần người ra thì choàng tỉnh. Anh do dự không biết nên đi theo cô hay đi tìm Âu Triết Lương thì một giọng cười sang sảng truyền tới. Vừa nhắc người người đã đến rồi, nếu như biết anh là cháu của Viện trưởng đang theo đuổi cô có khi nào Diệc Tâm sẽ ghét lây sang anh hay không?
Âu Thần Hi đột nhiên nảy ra một ý định liều lĩnh. Anh nắm lay tay của Diệc Tâm lay lay, tỏ vẻ đáng thương.
“Tôi bị đau dạ dày, hôm qua có lẽ do ăn món cay quá nhiều! Nhưng tôi mới đến đây khám bệnh lần đầu tiên không biết khám ở đâu, phiền cô dẫn tôi đi được không?”
Diệc Tâm bị ánh mắt thâm trầm cùng giọng nói ấm áp của Âu Thần Hi mê hoặc, nhất thời ngẩn người ra. Cho đến khi tiếng của Âu Viện trưởng từ xa bắt đầu truyền đến gần bọn họ thì cô mới giật mình, khẽ gật đầu.
“Đi, để tôi dẫn anh đến đó.”
Âu Thần Hi bất giác mỉm cười gian xảo khi nhìn thấy Diệc Tâm do lo sợ mà vô ý nắm lấy tay anh rất chặt kéo đi. Bàn tay cô vừa ấm áp vừa mềm mại khiến tim anh không ngừng đập loạn.
Diệc Tâm nghe giọng của Âu Triết Lương thì tinh thần hoảng loạn, cảm thấy mình mà còn chậm chân chắc chắn sẽ lại bị tóm lấy tra tấn đến điên mất. Diệc Tâm không biết mình rốt cục xui xẻo đến mức nào mà vừa tìm được việc mới lại va phải một ông lão biến thái đến như thế, nếu như thân phận ông ta bình thường thì cũng không nói, còn có thể tránh đi hay nói mấy lời để ông ta từ bỏ không đeo bám nữa. Nhưng không ngờ ông ta thế mà lại trở thành Viện trưởng của bệnh viện, ngày ngày đều kiếm cớ xuống nơi cô làm việc ngồi hàng giờ, lúc thì mua hoa, lúc lại mua hoa quả để tràn ngập phòng trực của Khoa. Mọi người ban đầu còn hóng hớt tò mò với vẻ hứng thú nhưng sau khi tần suất cản trở của Âu Triết Lương lên đến đỉnh điểm ngày nào cũng ngồi lì cả mấy tiếng đồng hồ, lại nói chuyện huyên thuyên ồn ào không dứt thì mọi người cũng chán nản nhìn Diệc Tâm với ánh mắt kì thị khiến cô vô cùng khổ tâm.
“Đến rồi!”, Diệc Tâm vừa thở hổn hển vừa chỉ tay vào phòng khám trước mặt. Lúc này cô mới nhận ra mình đang nắm chặt tay của người đàn ông xa lạ, mặt cô bất giác đỏ bừng lên, cô bối rối buông tay ra.
Âu Thần Hi đưa mắt nhìn Diệc Tâm, biểu cảm thú vị của cô khiến anh không kìm lòng được muốn nắm lấy tay cô lần nữa nhưng Diệc Tâm đã nhanh chóng đưa tay lên chào tạm biệt anh rồi quay người chạy biến đi, nhanh như một chú thỏ bỏ trốn. Âu Thần Hi đứng thẫn thờ nhìn theo bóng của Diệc Tâm dần mất hút, làm thế nào để có thể tiếp cận cô đây, thật là đau đầu? Hình ảnh của Diệc Tâm tràn ngập tâm trí khiến cho Âu Thần Hi thế mà quên bẵng đi mất chuyện tìm Âu Triết Lương, anh đánh một vòng ngược lại nơi ban đầu nghe tiếng của ông nội anh. Anh tin rằng Diệc Tâm trong thời gian ngắn sẽ không quay trở lại chỗ có Âu Triết Lương, nhìn thái độ của cô có thể nhận thấy cô đang né ông như né tà, còn cực kỳ sợ hãi nữa. Nhanh thôi, anh phải mang ông nội về Âu gia sớm chừng nào tốt chừng nấy, tránh gây hại cho người vô tội.
Âu Triết Lương không hề hay biết gì, tay ôm một bó hoa hồng to, hoạt náo trò chuyện, ánh mắt thì không ngừng láo liên tìm kiếm Diệc Tâm. Đột nhiên ông cảm thấy một hơi lạnh lẽo truyền đến, giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên.
“Ông nội, chúng ta phải về Âu gia ngay thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT