Trong một căn phòng đóng kín, bốn bề gần như cách ly với mọi thứ xung quanh, một thân hình ngồi nhàn nhã dựa và sopha. Cơ thể hắn cao lớn tựa vào ghế, tay cầm chiếc điện thoại áp sát vào đôi môi đang cong lên đầy ý cười, giọng nói dỏng dạc phát ra khiến cho kẻ bên kia cũng bắt đầu cảm thấy e sợ.

“Thế nào, hắn đã hành động chưa?”

“Thưa Nhị gia, Xích Triệt đã lệnh cho chúng tôi chuẩn bị đến London, trong nay mai, những thợ săn sẽ được cử đi Durham để điều tra tung tích của lăng mộ.” Giọng nói của người nghe điện thoại vang lên.

“Có vẻ hắn và các ngươi rất xuất sắc, mật mã của Kai cũng có thể giải được.” Gã cao lớn nở một nụ cười tán thưởng. Bên tay hắn điếu xì gà đang cháy dần, màu đỏ của ngọn lửa cùng khói thuốc trong không khí không hề che đi những đường nét rắn rỏi và tuyệt hảo của người đàn ông.

“Đại đa số là do ngài Xích Triệt giải ra nhưng cũng phải có sự thông minh của Tiểu Thúy giúp đỡ.” Tên phía bên kia máy báo cáo.

“Tiểu Thúy? Không ngờ đứa cháu trai của ta lại biết chữ tình là gì đấy.” Gã trong bóng tối khẽ cười âm lãnh.

“Chủ nhân, ý ngài là?”

“Ta cứ tưởng Sharupoi đã huấn luyện nó trở thành một kẻ không có nhược điểm rồi chứ, không ngờ công sức của hắn lại đổ sông đổ bể. Người như nó một khi xuất hiện điểm chết, thì sẽ rất dễ để uy hiếp, hơn nữa, có vẻ nhược điểm lần này rất lớn thì phải?” Tên ngồi trên sopha cất tiếng cười đầy thỏa mãn, miệng hắn bắt đầu thở ra từng hồi nguy hiểm: “Ngươi theo sát cô gái đó cho ta, cá to thì cần phải có mồi nhử.”

“Chủ nhân, có cần thiết phải thế không? Kế hoạch ban đầu của chúng ta không hề xuất hiện cô ấy.” tên đang nghe máy bắt đầu do dự.

“Ngươi đang đấu tranh nội tâm ư, ngươi nên nhớ kĩ ai mới là người ngươi phải nghe lệnh cuối cùng. Ta đang suy nghĩ, liệu ngươi có phải ở bên hắn quá lâu mà bắt đầu có suy nghĩ lệch lạc không đây?!” Một giọng nói đầy chết chóc khiến kẻ bên kia lạnh xuyên vào tủy sống.

Thành phố Boston, trường đại học MIT

Tiểu Thúy bắt đầu trở lại tham gia các lớp dự thính của Magnet. Với trí thông minh cùng khả năng hiểu biết rất thấu đáo về các nguyên lí cơ bản trong vật liệu và chế tạo, Magnet gần như không tốn nhiều công sức dạy dỗ cô như những ‘tờ giấy trắng’ mà ông đang cố tình nhồi nhét vào.

Vì sự an toàn của Tiểu Thúy, mặc dù Xích Triệt cho phép cô đến lớp, nhưng anh lại buộc Magnet giảng giải riêng cho cô. Mọi thứ cô có thể dùng, nhưng sự tiếp xúc thì chỉ có một. Tất nhiên, điều này cũng không làm cô vui vẻ gì, nó giống như một chiếc lồng vàng bảo vệ từng lông vũ của cô, nhưng lại khiến cô mất đi tự do vốn có của mình.

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ lúc tìm ra lời giải, Tiểu Thúy vẫn được hộ tống đến trường nhưng sự xuất hiện của một người lại khiến cô cực kì vui vẻ, đó là việc Ngạo Dận đã trở lại Mỹ. Cô không biết trong gia tộc của anh đã phát sinh chuyện gì, hẳn có vẻ rất hệ trọng, vì thế anh mới gấp rút rời khỏi nước Mỹ đến vậy, nhưng mất đi một người bạn như anh thì thật đáng tiếc. Sự thông minh và hóm hỉnh của người đàn ông này tạo nên nét quyến rũ của một con đại bàng nước Nga đầy kiêu hãnh.

Vì để tiết kiệm thời gian, Magnet đã sắp xếp chung Ngạo Dận làm việc cùng Tiểu Thúy, ông nào có biết được những ân oán đang chồng chất giữa Xích Triệt và Ngạo Dận là gì. Đơn giản bởi vì ông được bộ trưởng quốc phòng gửi gắm là phải đặc biệt chú trọng đến du học sinh đến từ Nga này, mà gã trai mắt tím kia cũng cực kì thông minh và uyên bác, điều đó đã đánh động tới bản năng đào tạo các thế hệ vượt mặt Xích Triệt của ông. Cho nên, dạy dỗ từng người không phải mất thời gian hay sao, cũng cùng là những kẻ có khả năng hấp thụ rất tốt, đưa vào một chỗ vừa tiết kiệm công sức vừa có khả năng tăng hiệu quả thảo luận, một công đôi việc.

“Rất vui gặp lại anh, đã một khoảng thời gian dài chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ?” Tiểu Thúy hớn hở trò chuyện với Ngạo Dận.

“Phải rất lâu rồi, anh thực sự rất nhớ em.” Ngạo Dận không kiêng dè trải lòng. Anh dù biết được cô và tên thợ săn cao ngạo kia đang quan hệ thì sao chứ, anh hoàn toàn không để tâm điều đó. Mặc dù anh là dòng chính của một gia tộc hùng mạnh ở Nga, nhưng anh không hể có một tư tưởng gò bó, ngược lại cực kì thông thoáng. Anh thích những người phụ nữ thông minh cùng trải nghiệm, chất quyến rũ từ họ khiến anh lên cơn say tình hơn là những kẻ ngu dốt và non nớt. Tiểu Thúy quả là một món ăn mỹ thực hiếm có trên đời, cô có đầy đủ gia vị của chất cafein đậm đặc có thể giết chết con người.

“À, em có thể hiểu ý anh là rất nhớ em như một người bạn thân đã lâu được chứ.” Tiểu Thúy vờ kéo vấn đề về một hướng khác. Cô không ngốc đến nỗi không nhìn ra tâm tư của người đàn ông trước mặt, nhưng vì xem anh là bạn nên cô phải đánh phủ đầu trước.

“Ok, cứ như em nói cũng được, hoặc rộng hơn như những gì em nghĩ trước khi phát ra câu nói kia cũng không sao.” Anh cười nham hiểm đáp lại, đúng thật là một câu trả lời ranh ma.

Tiểu Thúy chỉ biết cười trừ, sự sắc bén của người đàn ông này cũng có thể sánh bằng Xích Triệt, anh ta quả không hổ là người của dòng chính gia tộc Ưng, rất khéo ứng xử và khôn ngoan.

“Sau giờ học hôm nay, tôi có thể mời em một bữa cơm chứ, xem như lâu ngày gặp lại. Nếu em xem tôi là bạn, tôi nghĩ lời mời này cũng không vượt quá giới hạn.”

Câu nói của Ngạo Dận không cho cô một lời từ chối. Nghĩ đi nghĩ lại thì trưa hôm nay Xích Triệt cũng bảo có việc bận, nên hẳn cô nhận lời Ngạo Dận cũng không có gì đáng trách. Từ sau lần thấu hiểu lẫn nhau trên máy bay, có lẽ sự ghen tuông của anh không còn dấy lên một trận phong ba bão táp nữa.

“Được rồi, em chấp nhận!” Tiểu Thúy vui vẻ.

Những giờ học với sự chỉ bảo của Magnet dường như không khiến Tiểu Thúy có chút gì đó gọi là khô khan, trái lại, cô hăng say tìm hiểu và đả thông từ vấn đề này đến vấn đề nọ. Rất nhanh, chưa đến bốn tiếng làm việc, Tiểu Thúy cùng Ngạo Dận đã hấp thụ không ít thứ, hơn thế nữa, sự sắc bén trong câu hỏi của họ đôi lúc lại khiến Magnet phải đau đầu.

“Chúng ta kết thúc ở đây đi!” Magnet lên tiếng. Lúc này ông mới nhận ra rằng, dạy những kẻ thông minh sẽ tiêu tốn nhiều năng lượng hơn là dạy cho những tờ giấy trắng rất nhiều, bọn họ có quá nhiều câu hỏi hóc búa khiến ông phải gần như dồn hết trí não để suy nghĩ.

“Thầy sẽ dùng bữa dùng chúng con chứ?” Tiểu Thúy quay sang nhìn Magnet, lời đề nghị của cô có ý gì thì ai cũng hiểu, rõ ràng là muốn dùng Magnet như một tấm chắc cản trở việc tình cảm phát sinh quá đà của Ngạo Dận.

Nhưng không hiểu rõ nguồn gốc của nguyên nhân, không biết mâu thuẫn giữa thợ săn và đại bàng như thế nào, Magnet dửng dưng lên tiếng như không. “Ta còn có việc, các con cứ dùng trước.”

Tiểu Thúy đành khẽ lắc đầu trong lòng, thầy ơi em hi vọng gã mặt đen kia sẽ không phát cơn thịnh nộ mà biến thành thầy thành thứ gì nữa.

Ngạo Dận cùng Tiểu Thúy đi ra bãi xe, từng bước đến gần một chiếc xe hơi thuộc hạng sang trọng. Nhưng vừa mới chạm tay vào tay cầm cửa, thì tiếng động thắng gấp của một chiếc xe công vụ đã vang lên inh ỏi.

Tài xế xe đã bước ra đứng trước mặt Tiểu Thúy, ông ta lịch sự cất tiếng. “Thiếu phu nhân, chủ nhân đang đợi cô.”

Tiểu Thúy vừa nhìn vào trong đã bắt gặp một đôi mắt xanh cực kì u ám, điều này đã chứng thực được sự nguy hiểm lúc này trong anh. Anh đã từng nói, ghen không phải là một việc mất tin tưởng, đúng hơn là bộc lộ sự quan tâm có thiên hướng đẫm chất hành động và vị chua mà thôi, và bây giờ đúng là như vậy, axit có lẽ đã tràn đến tận cổ họng của anh rồi.

Ngạo Dận khẽ xua tay, anh đứng trước mặt người lái xe dùng thứ tiếng Anh nhuần nhuyễn và lễ độ đáp lại. “Nói lại với chủ nhân của ông, thiếu phu nhân đã có hẹn dùng bữa với tôi rồi. Nếu anh ta đã xem cô gái này là người tối cao trong gia tộc, hẳn cũng đừng hạ đi uy tín của cô ấy phải không?”

Người tài xế tỏ ra vô cùng khó xử, trong một chốc ông ta đi đến bên xe, nhỏ giọng thỏ thẻ vào tai gã đàn ông đang cực kì hậm hực trong đó. Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, nụ cười của người đàn ông kia bỗng nở rộ đầy nguy hiểm, đôi mắt tràn đầy âm khí khẽ quăm lại tạo thành một đáy vực sâu thẳm.

Xích Triệt đi xuống xe, anh bước thẳng đến hướng của con chim ưng cao ngạo đang đứng sừng sững, nhưng không hề nhìn Ngạo Dận, đôi đồng tử màu xanh khóa chặt vào cơ thể nhỏ nhắn mà bao kẻ đang thèm thuồng tranh đấu. Miệng anh lập tức phun ra từng chữ, nhìn rất nhẹ nhưng lại nặng như núi. “Cô ấy đã có hẹn với ngươi?”

“Đúng vậy!” Ngạo Dận không hề sợ sệt. Mặc dù anh đang đứng trên đất Mỹ, ngay trong địa bàn của gia tộc Hunter, nhưng anh dám khẳng định lý trí của tên Xích Triệt này sẽ không bị đổ sập đến nỗi mà nghiễm nhiên động thủ. Hắn không thể ra tay với anh, hơn thế nữa, nhiệm vụ của hắn còn phải bảo đảm cho sự an toàn của anh, nếu không làm tốt, sự tín nhiệm của chính phủ sẽ không còn, khi đó thiệt hại về sau thì đừng nói tới.

“Nhưng ta lại không thích điều đó!” Anh ngang tàng không thèm quan tâm đến câu nói trước đó của Ngạo Dận.

“Nếu ngươi thực xem cô ấy là thiếu phu nhân của gia tộc, thì ít nhất cô ấy nên có một chút quyền lực gì đó. Ngay cả muốn gặp ai cũng bị cấm đoán thì ta không nghĩ cô ấy là thiếu phu nhân gì cả, cô ấy giống như một con thú cưng được nhốt trong lồng vàng mà thôi.”

“Nếu ngươi dám lặp lại một lần nữa, đừng nói là tổng thống, ta sẽ xử ngươi ngay trước mặt hắn luôn. Ngươi nghĩ bây giờ bọn họ sẽ muốn giữ gìn mối quan hệ với ta, hay là với một gia tộc trong hàng trăm gia tộc ở Nga đây.” Xích Triệt cất giọng đầy âm lãnh, mùi vị ghen tuông đã từ từ biến chất. Nó sắp trở thành một loại độc tố mà nếu không ngăn kịp, rất có thể máu sẽ đổ không chỉ ở đây đâu.

Trước tình thế không ai chịu nhường ai, Tiểu Thúy ngán ngẫm lên tiếng. Cô biết rõ rằng, đừng nói là vì cô, nỗi hận kéo dài mấy trăm năm kia cũng đủ để tạo nên sát khí bây giờ. Khúc mắc thực ra là gì lại khiến hai gia tộc bọn họ đấu đá không ngừng như vậy chứ, liệu nó có liên quan đến gia tộc hồ ly của cô không đây.

“Ngạo Dận, xin lỗi anh. Hôm nay có lẽ chúng ta không có cơ hội dùng bữa cơm chung, hẹn anh một dịp khác nhé.” Tiểu Thúy nhỏ giọng từ chối, đương nhiên cô biết cân nặng của trái tim mình nghiêng về bên nào nhiều hơn rồi.

Xích Triệt không nói gì đem cô đặt vào xe, sau đó ra lệnh cho tên tài xế già chở Tiểu Thúy về biệt thự. Đối diện với anh lúc này chỉ còn là khuôn mặt lạnh tanh của Ngạo Dận. Xích Triệt hờ hững nhìn người đàn ông Nga cao lớn trước mắt, giọng nói nhạt như không khí loãng cất lên. “Ta muốn nói với ngươi một vài thứ, nơi này không tiện.”

Ngạo Dận nhìn qua Xích Triệt cũng hiểu ý anh muốn gì, anh cười cười đáp lại. “Ngươi muốn cùng ta thương lượng, điều đó không phải là cấm kị trong gia tộc của ngươi hay sao. Thợ săn và đại bàng thì không có cơ hội hợp tác được.”

“Nhưng nếu chuyện ta nói có liên quan đến mệnh lệnh gia tộc của ngươi thì sao?” Xích Triệt nở nụ cười ranh mãnh.

“Ý của ngươi là…” Ngạo Dận khẽ đanh mặt, nếu là mệnh lệnh của gia tộc Ưng thì cũng chỉ có nó mà thôi, không lẽ lũ thợ săn đã tìm ra được người của tộc Mệnh Hồ rồi sao.

“Nước mắt hồ ly đủ kích thích ngươi chứ.”

Sau khi thương lượng với Xích Triệt từ trong phòng nghiên cứu ở tầng mười, thì sắc mặt của Ngạo Dận từ hững hờ bắt đầu cảm thấy khó tin. Lúc anh bước ra khỏi viện, thì nét mặt đã hơi xam xám, điều này chứng tỏ những việc Xích Triệt đề nghị hoặc quá giới hạn suy nghĩ của anh, hoặc rất khó khiến anh tưởng tượng nên.

“Ngươi sẽ đồng ý với những gì ta nói chứ?” Xích Triệt đứng trước mặt Ngạo Dận lên tiếng, cặp mắt sâu xa của anh bắt đầu tạo thành một đáy vực sâu thẳm.

“Ngươi không nghĩ nhân cơ hội đó ta sẽ cướp đi cô ấy hay sao?” Ngạo Dận cũng nhàn nhạt bật ra từng chữ. Nếu Tiểu Thúy là người của gia tộc Mệnh Hồ, thì anh sẽ không buông tay mà săn bằng được cô ấy.

“Ngươi không có bản lãnh giữa cô ấy bên mình đâu, ta chắc chắn thế.” Xích Triệt cười khẽ. Cô gái nhỏ của anh có đủ thông minh để trốn thoát, hơn nữa, anh tin rằng Ngạo Dận sẽ không vì muốn giữ Tiểu Thúy bên mình mà nhốt cô ấy lại như một con chim vàng anh.

Ngạo Dận trong chốc lát suy nghĩ, sau đó anh quả quyết mà thốt lên. “Được, nhưng ta có một điều kiện.”

“Nói đi!”

“Ta muốn ngươi thả M-key ra, lần trước là vì hắn bất bình cho sự phụ của mình nên mới động chạm đến ngươi. Ngươi vì Dị Dung mà đã cho nổ một nhà máy vũ khí của ta ở Serbia khiến cho tâm huyết của Sheros Melinton phải tiêu tan tất cả, vì vậy, trong nhất thời hắn mới kích động mà ra tay.” Ngạo Dận tiếp tục nhìn Xích Triệt thương lượng. “Mặc dù hắn đã làm trái lệnh của ta, nhưng dù sao M-key cũng là cánh tay đắc lực của gia tộc Ưng, ta muốn hắn được sống.”

“Không ngờ trong gia tộc ngươi lại có nhiều nhân tài như vậy, tên M-key đó rất thông minh, nhưng ngươi lại cứu hắn hơi trễ. Ta hi vọng hộ pháp Holmes của ta chưa biến hắn thành thứ gì hay ho.” Xích Triệt khẽ nhếch môi.

“Ý của ngươi là?”

“Holmes rất mê bộ não của hắn, nên tao không biết M-key hiện giờ như thế nào.” Xích Triệt mỉm cười.

“Ta muốn hắn còn sống, điều kiện của ta chỉ như thế thôi.”

“Được, ta sẽ cố gắng trong khả năng của mình.”

Hai lời hứa được lập ra, mặc dù nhìn có vẻ hoa loa nhưng chúng lại ấn định ột cuộc thương lượng chắc chắn. Bởi vì đơn giản rằng, lời hứa đó xuất phát từ hai người có mức uy tín lớn nhất trong hai gia tộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play