Rimbaud từ trong ngực Bạch Sở Niên bò lên vai hắn, theo lưng bò xuống đất, giơ
đuôi lên cao, đuôi cá chuyển sang màu đỏ, răng nanh đe dọa: "Nowa, goon, plansy le. (Không làm, lăn, để mấy thứ kia ở lại!)"
Bạch Sở Niên ngồi trên mặt đất quay đầu lại nhìn tiểu ngư vẻ mặt hung tướng, cầm đầu đuôi cá vểnh lên của anh rồi nắm trong tay.
Hai má Rimbaud nóng lên, đuôi cá từ đỏ chuyển sang xanh, đầu đuôi ở trong
lòng bàn tay hắn thẹn thùng cuốn lên, bò trở lại trong ngực hắn, ôm cổ
hắn, đuôi dài cuốn lên người hắn.
"Đi xem, giường ngủ." Rimbaud thì thầm bên tai hắn.
Đám nhân ngư nhìn theo Hoàng hậu đứng lên ôm lấy Vương của bọn họ đi về phía tẩm cung, sau đó tụ tập vào cùng một chỗ thì thầm:
"Quaun al jiji mua jeo? (Hoàng hậu sẽ bị ăn thịt sao?)"
"Nowa. (Không)" Một ông lão nhân ngư lớn tuổi nhìn về phía tẩm cung, ý vị sâu
sắc nói: "Siren buligi, siren milayer." (Trên người hắn có mùi của
Siren, hắn là hài tử mà Siren đã dưỡng)"
Tẩm cung của Rimbaud bố trí nhìn qua huy hoàng hơn nhiều so với trong video giám sát, bốn bức tường dán đầy sò điệp màu trắng, sứa trong vỏ sò đem
toàn bộ phòng ngủ chiếu rọi ánh sáng xanh tươi sáng.
Rimbaud ngồi trong khúc xà cừ mềm mại, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, muốn Bạch Sở Niên cũng đến nằm.
Thiết kế giường rất thân mật, một nửa ở trong nước, một nửa ở trong không
khí, Bạch Sở Niên ngồi ở bên kia khô ráo đánh giá bố trí bốn phía tỉ mỉ.
Rimbaud giới thiệu cho hắn, anh đã ra lệnh cho cấp dưới đi tìm tất cả những con sò màu trắng cùng kim sắc ốc biển trong hải vực về để trang trí tẩm
cung.
Bạch Sở Niên nhìn
ra được mấy thứ này đắt giá biết bao nhiêu, chỉ riêng cái gốc xà cừ dài
ba thước lớn mà hắn ngồi mà đem so với ở trên đất liền cũng được coi là
trân bảo đẳng cấp thế giới rồi.
Hắn nhìn thấy đầu giường bày một cái đầu lâu, bên trong nuôi một con cá nhỏ màu đỏ, đầu lâu đặt ở bên kia có nước, cá đỏ cực nhỏ lại chỉ bơi ở giữa hốc mắt nó, cho dù dễ dàng có thể bơi ra ngoài nhưng nó cũng không làm
như vậy, có thể nó cũng không khác gì vật cưng mà con người nuôi trên
đất liền.
"Lỗ tai của cậu?" Rimbaud nhéo nhéo vành tai hắn: "Tôi đã sớm phát hiện, nhưng vẫn không nói."
"Trước kia quá thương tâm nên đã để cho nó đóng lại rồi." Bạch Sở Niên nâng tay sờ vành tai một cái.
Rimbaud bị đôi mắt đen như mực này nhìn đến ngực run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, dùng tin tức tố trấn an bao bọc hắn lại, ở bên tai hắn nhẹ giọng ngâm
nga một đoạn khúc nhạc.
Cấu tạo của dây thanh âm của anh không giống với nhân loại, có thể phát ra
âm nhạc kỳ lạ không huyễn, trong đầu Bạch Sở Niên nhất thời trống rỗng,
chờ thần trí của hắn thanh tỉnh, trên tai trái có thêm một món trang
sức.
Hai lỗ mới trên vành tai vẫn còn chảy máu, có điều là Bạch Sở Niên không có cảm giác đau,
Rimbaud nhẹ nhàng liếm đi tơ máu chảy ra từ trên tai hắn.
"Đẹp quá, đây là cái gì vậy?" Bạch Sở Niên nhìn nó trong nước phản chiếu hỏi.
Tựa hồ là dùng sò trắng mài thành khung xương rỗng, trung tâm khảm nạm một
khoáng thạch đen góc cạnh bất quy tắc, khoáng thạch dưới ánh sáng là màu đen, nếu đi đến chỗ tối sẽ biến thành màu lam sậm.
"Xương sườn và trái tim của tôi."
Bạch Sở Niên mở to hai mắt, lập tức muốn lấy từ lỗ tai xuống, Rimbaud đè tay hắn lại, dùng ánh mắt nhiệt tình lộ cốt nhìn chăm chú vào hắn: "Tôi là
hôn quân."
_____
Thời gian này, đảo Nha Trùng đã là buổi chiều, thời tiết nắng đẹp, các huấn
luyện viên đặc biệt tập trung trong phòng y tế, chờ đợi kiểm tra toàn
thân hàng năm.
Đám loắt
choắt trong cơ sở huấn luyện mỗi người đều là tâm can bảo bối của các
huấn luyện viên, cường độ huấn luyện hàng ngày đều lớn, hải đảo lại bị
cô lập với thế giới bên ngoài nên thân thể và tâm lý đều có thể xảy ra
vấn đề.
Hàn Hành Khiêm
ngồi trước bàn khám, bên ngoài trang phục huấn luyện viên khoác áo bác
sĩ trắng, ống nghe treo trên cổ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bút điện, bộ
phận kỹ thuật nói, Bạch Sở Niên vẫn không có tin tức.
Hàn Hành Khiêm quá biết tên kia đi làm gì, nhưng nghiên cứu tiếp theo của
hắn cần mẫu máu của Kraken, vì thế gửi email cho bộ phận kỹ thuật: "Thúc dục cái tên mê sắc kia đi."
Lục Ngôn đặt phiếu khám sức khỏe lên bàn khám của hắn, ngồi trước mặt hắn, há miệng.
"Sâu răng, ăn ít đồ ngọt lại đi." Hàn Hành Khiêm nói, dứt lời liếc mắt nhìn
các hạng mục khác trên phiếu kiểm tra sức khỏe của cậu: "Tỷ lệ mỡ cơ thể cũng quá cao, đồ thịt thỏ."
"A?" Lỗ tai thỏ Lục Ngôn nổ tung lên.
Hàn Hành Khiêm kỳ thật cũng không cần kiểm tra tỉ mỉ là có thể cảm ứng được trạng thái thân thể của đối phương, sau khi ký tên vào một số hạng mục
trên phiếu kiểm tra sức khỏe rồi đưa cho Lục Ngôn: "Người tiếp theo."
Các chỉ số của Tất Lãm Tinh cũng hoàn mỹ như bảng điểm của hắn, quả thực không tìm ra một chút vấn đề nào.
"Haiz, tôi làm sao chỗ nào cũng có tật xấu vậy." Lục Ngôn cụp tai, cùng Tất Lãm Tinh càu nhàu.
Người tiếp theo là Tiêu Thuần, sắc mặt hắn như thường, hai tay đặt phiếu khám sức khỏe trước mặt Hàn Hành Khiêm, câu nệ ngồi trên ghế kiểm tra, hai
tay đặt ngang trên đầu gối.
Hàn Hành Khiêm không ngẩng đầu, quét qua phiếu kiểm tra sức khỏe của hắn
đồng thời cảm ứng tình trạng thân thể của hắn: "Nhịp tim thật nhanh."
Tiêu Thuần cứng đờ một chút.
Trên phiếu khám sức khỏe, cột sức khỏe tâm thần có chữ ký của bác sĩ Samoye, trạng thái tâm lý: Cấp độ C.
Trạng thái tâm lý phân loại tốt từ A đến C, cấp C là tồi tệ nhất, nhưng phân
tích kết quả chi tiết cần một ngày sau đó mới có thể tích hợp xong, chỉ
từ danh sách kiểm tra y tế nhìn không thấy vấn đề gì.
Hàn Hành Khiêm: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Bác sĩ hỏi tôi vài câu hỏi." Thanh âm Tiêu Thuần không lớn, bất quá rất rõ
ràng, nhẹ giọng trả lời: "Tôi không trả lời tốt, cho nên bị đánh giá C."
Lục Ngôn đứng ở phía sau hắn, thấy hình như có thứ gì đó kẹp giữa hai chân Tiêu Thuần, đem quần nhô ra một nấc.
"Không sao, đây không phải là thi." Hàn Hành Khiêm nói: "Miệng mở ra."
Tiêu Thuần nghe lời mở ra.
Sau đó, cổ hắn bỗng nhiên căng thẳng, khớp xương Hàn Hành Khiêm rõ ràng đặt ở trên cổ hắn.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay dán vào da cổ, Tiêu Thuần căng cứng lưng, nhưng không phản kháng: "Có chuyện gì sao?"
Hàn Hành Khiêm: "Tâm lý người khác cũng không kém đến cấp độ C như cậu."
"..."
Tiêu Thuần có chút do dự: "Anh có phải còn muốn hỏi một số vấn đề hay không. Tôi phát hiện có 55% nghi ngờ trong cảm xúc của anh, 44% mối quan tâm
và 1% ..."
Hàn Hành Khiêm nâng mí mắt lên, ánh mắt sau gọng kính mắt vàng hơi sắc bén: "Người tiếp theo."
Tiêu Thuần sửng sốt một chút, cầm lấy phiếu kiểm tra sức khỏe rời đi.
Thấy Tiêu Thuần kiểm tra sức khỏe cũng có một chuỗi vấn đề, Lục Ngôn vui vẻ
hơn nhiều, tinh thần đồng bệnh tương liên chạy tới, vỗ bả vai hắn một
cái, nhìn xung quanh không có ai, nhẹ giọng nhắc nhở hắn: "Này, trong
quần của anh hình như bị kẹp đồ."
Tiêu Thuần dừng bước, trên mặt dâng lên nhiệt khí, bước nhanh rời đi.
"?" Lục Ngôn ngây người, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi cũng không lớn tiếng nói
nha, tất của tôi bị mất cũng thường xuyên kẹp trong quần."
Tất Lãm Tinh xoa xoa đầu cậu: "Đi thôi."
Dư quang của Hàn Hành Khiêm vẫn dừng lại trên một khối quần nhỏ phồng lên
sau lưng Tiêu Thuần, quyền cốt đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, trở lại
trước khi bút điện lại thúc giục Bạch Sở Niên một lần.
Bạch Sở Niên nheo mắt ngao ngán nhìn một hồi, máy thu tín hiệu bên hông chấn động một chút, máy thu tín hiệu kết nối với thiết bị giám sát của máy
bay không người lái dưới nước, người nhận có phản ứng liền đại biểu giám sát sinh mệnh đã theo dõi tế bào đã đánh dấu.
"Bảo bối, tôi đã ở lại chỗ anh quá lâu rồi." Bạch Sở Niên vỗ vỗ mặt cố gắng
làm cho mình thanh tỉnh, vừa rồi toàn bộ tự chủ của hắn đều dùng để ấn
lỗ tai cùng đệm móng vuốt không cần vươn ra.
"Tôi còn có nhiệm vụ, chờ tôi làm xong nhé."
Rimbaud đứng dậy muốn đi cùng hắn nhưng người cá đến báo cáo với anh nói rằng
bầy cá voi sát thủ vô cớ phát sinh bạo loạn, cần Vương lập tức đi qua
ngăn cản.
"Blasyi kimo. (Phù hộ cho cậu)" Rimbaud dán vào lòng bàn tay của cậu rồi xoay
người nhảy xuống nước, bong bóng bắn tung tóe biến thành sứa bơi dọc
theo anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT