Khi
tiến vào công viên Hải Dương, Bạch Sở Niên sau khi quét chứng minh thư
đặc biệt của bộ phận kỹ thuật làm cho, dường như vô tình sờ một cái màn
hình nhận dạng khuôn mặt ở lối vào, dán một viên tròn trong suốt chỉ có
độ dày như màng điện thoại dán lên trên.
Rất nhanh, bên trong kính gọng đen của Bạch Sở Niên đang đeo cho thấy hình ảnh của mỗi du khách thông qua xác thực khuôn mặt.
Thiết bị dẫn truyền hình ảnh thu nhỏ là bằng sáng chế của bộ phận kỹ thuật
liên minh Đoàn Dương, chỉ cần dán tấm đọc thu nhỏ lên màn hình là có thể đọc được nội dung hình ảnh lấy phim đọc làm trung tâm, kích thước 0,5
mét vuông và truyền đến thiết bị đầu cuối tiếp nhận, ví dụ như tròng
kính học sinh gọng đen mà Bạch Sở Niên đang đeo.
Mục tiêu nhiệm vụ lần này là nghiên cứu viên Trần Viễn, là người của viện
nghiên cứu 109, omega của hắn đã chết trong một tai nạn xe hơi liên hoàn nhiều năm trước, đứa nhỏ cũng bởi vậy mà bị liệt chi dưới, nếu Trần
Viễn đưa con đi tham quan công viên Hải Dương thì nhất định sẽ đi lối đi không có rào chắn bên này, Bạch Sở Niên trước tiên cần phán đoán thời
gian Trần Viễn tiến vào công viên.
Kính mắt được điều chỉnh xong, Bạch Sở Niên đẩy xe lăn dẫn Lan Ba theo dòng người tiến vào sân vận động.
Kế tiếp phải tìm thành viên tổ chức Hồng Hầu Điểu đến giao dịch với hắn trước Trần Viễn.
Tổ chức khủng bố "Hồng Hầu Điểu" thành viên trải rộng khắp thế giới, nghe
nói Hồng Hầu Điểu không giống với các mafia khác, nổi tiếng với kỷ luật
nghiêm minh, hơn nữa còn có tài nguyên lính đánh thuê khổng lồ, hành
tung của lão đại của bọn họ cực lỳ bí ẩn quỷ dị khó lường, bên ngoài lưu truyền Boss của Hồng Hầu Điểu là một vị cựu chiến binh, xuất thân cụ
thể từ bộ đội của bên nào thì vẫn chưa có kết luận.
Dòng kinh doanh của Hồng Hầu Điểu cũng trải rộng trên tất cả các ngành công
nghiệp, hầu hết các con đường tài chính lớn nhỏ đến các hàng bán hàng
rong. Buôn bán tư nhân, nhân khẩu, lớn đến mức vũ khí, khai thác khoáng
sản đều có liên quan, cơ thể thí nghiệm vũ khí tác chiến đặc chủng của
viện 109 ở trong thị trường chợ đen thảo luận tăng vọt qua năm, Hồng Hầu Điểu nhìn chuẩn cơ hội, thừa dịp chế tạo và mua bán cơ thể thí nghiệm
còn chưa bị cấm cũng muốn ở trong trận hỗn loạn sinh hóa này chia một
chén canh.
Mỗi thành viên của Hồng Hầu Điểu trên người đều sẽ có một cái xăm hình chim trên cổ
màu đỏ, tương đối dễ phân biệt, nhưng cũng rất dễ bị che khuất, huống hồ công viên Hải Dương dòng người dày đặc, tìm người trong biển người mênh mông đích xác thực không dễ dàng.
"Phỏng chừng người của Hồng Hầu Điểu sẽ rất cẩn thận, chúng ta đi dạo một vòng trước để tránh làm cho người ta hoài nghi đi." Bạch Sở Niên đẩy xe lăn
Rimbaud theo khách du lịch đi vào cửa.
Rimbaud ngồi trên xe lăn thoải mái đóng vai một omega khuyết tật bị mất cả hai
chân, che đuôi cá nửa người dưới bằng một tấm chăn nhỏ màu nâu, trong
khi thân trên mặc một chiếc áo khoác có hình bàn chân mèo trắng mà Bạch
Sở Niên mua cho anh.
Rimbaud lạnh nhạt với những bộ quần áo khác treo trong cửa hàng, duy chỉ nhìn
thấy người mẫu mặc áo bảo hộ hình bàn chân mèo màu hồng thì không đi
tiếp nữa, anh rút người mẫu nhựa ra khỏi cửa hàng rồi đặt lên quầy thanh toán.
Hai bên mũ áo đều
có một quả cầu lông màu hồng, Rimbaud rất thích chúng, vẫn túm trong
tay, cho đến khi mũ vệ y càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt chẽ
đem đầu anh bọc toàn bộ ở bên trong.
"Anh ngoan nào, nghe lời, làm theo lờ tôia, đừng chạy loạn." Bạch Sở Niên
cúi đầu giúp anh sửa sang lại mũ, đẩy anh đi vào đường hầm dưới đáy
biển, đường hầm dưới đáy biển bao gồm kính hình vòm, dưới chân cũng trải kính trong suốt, người đi trong đó, từ đầu đến chân được đại dương xanh thẳm bao quanh.
Kính
ngắm đàn cá bên trong lấp lánh, cá biển đầy màu sắc bơi qua đỉnh đầu, du khách tấm tắc cảm thán, thỉnh thoảng trẻ con nằm sấp trên kính kinh
ngạc nhìn trái nhìn phải.
Bạch Sở Niên quay đầu lại sau khi đọc thông tin một bảng thời gian biểu
diễn, ngay cả Rimbaud và xe lăn cũng không thấy bóng dáng đâu nữa."
"Đệt, đệt! Cá của tôi đâu??" Bạch Sở Niên đeo cặp sách học sinh ở bên trong
nhìn đông nhìn tây, dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Rimbaud đang
dựa vào bể kính nình sò điệp lớn mà gặm thủy tinh.
Sò điệp lớn dưới san hô mở ra, thịt sò điệp màu trắng sữa mềm mại tươi tốt lay động bên trong vỏ, Rimbaud cố chấp vịn thủy tinh, nhìn không chớp
mắt nhìn chăm chú vào nó.
Bạch Sở Niên đi đến bên cạnh anh, nhìn thấy nước miếng của Rimbaud đã chảy thành một đường.
Alpha ngồi xổm xuống, nhấc một góc chăn lên lau khóe miệng cho Rimbaud: "Đến mức đó luôn sao? Ở nhà tôi có ngược đãi anh sao?"
Rimbaud chỉ vào sò điệp lớn trong kính: "Cái này, muốn hai con."
Bạch Sở Niên: "? Đây có phải là khu vực thủy sản siêu thị đâu."
Rimbaud nhíu mày: "Hai con."
Bạch Sở Niên: "Về nhà tôi sẽ mua hai cân sò điệp cho anh, mua loại này tiền
triệu đấy, loại này chỉ xem được thôi, không thể ăn được."
Rimbaud đồng tình nhìn Bạch Sở Niên: "Không phải chứ, không phải chứ, cậu chưa từng, ăn sao?"
Bạch Sở Niên: "Không phải, dù có là thổ hào thì cũng không ăn nổi sò của công viên nước Hải Dương này đâu."
Ánh mắt Rimbaud nhìn Bạch Sở Niên trở nên vô cùng thương hại, giống như
Hoàng tử Dubai nhìn đứa trẻ gặm bánh đất trong khu ổ chuột: "Vật nhỏ
thương."
Bạch Sở Niên: "..."
Rimbaud lặng lẽ xuất thần, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Đưa cậu về nhà, mỗi ngày cho ăn mười bốn con."
Bạch Sở Niên cúi người đắp chăn cho anh. Không biết tại sao khi Rimbaud nói
"Đưa cậu về nhà" thì trái tim hắn vẫn còn một chút thụ dụng. Chữ nhà này cách Bạch Sở Niên quá xa xôi, vì thế cho nên nghe được chữ này hắn đều
cảm thấy dễ nghe hơn các chữ Hán khác một chút.
Rimbaud nhìn về phía hắn, biểu tình của alpha thoạt nhìn thâm trầm hơn lúc trước một chút, một bộ tâm sự trùng trùng điệp điệp.
"Randi." Anh túm góc áo Bạch Sở Niên một chút, khi Bạch Sở Niên hoàn hồn nhìn
anh, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ thủy tinh, trong miệng thấp giọng phun ra một
chuỗi âm tiết giống như mệnh lệnh.
Cá nhiệt đới trong đường hầm dưới đáy biển đột nhiên giống như bị kinh
hách bơi loạn, rất nhanh liền khôi phục trật tự, tập trung về phía bên
người Bạch Sở Niên.
Đầu đuôi cá nhỏ lấp lánh vảy dáng du động xếp thành một hình trái tim trên kính thủy tinh gần chỗ Bạch Sở Niên.
Bạch Sở Niên giật mình, tuy tay đút vào túi quần lãnh khốc đứng trước cửa thủy tinh nhưng không che được nụ cười nhạt trong mắt.
Khách du lịch tụ tập một cách mới lạ. Nhưng chỉ ngắn ngủi bảy giây trôi qua,
hình trái tim liền tan đi, tiểu ngư trở về trạng thái vừa mới làm gì.
Nhưng đi tới khu vực ngắm cảnh mở thì khác, mùi của Rimbaud có thể thông qua
nước chậm rãi truyền đi, vì thế cho nên nơi anh đi qua, tất cả cá đều tụ tập lại đây, giống như hành hương hướng Rimbaud cúi đầu.
Rimbaud ý đồ từ bên trong vớt một cái ra ăn, Bạch Sở Niên nhanh chóng đẩy
Rimbaud đi, tránh tất cả khu xem mở, cũng may có chuẩn bị trước, trước
đó đem Rimbaud trói vào xe lăn, có Rimbaud gia nhập làm cho nhiệm vụ lần này khó khăn thẳng tắp tăng lên.
Gần như đi dạo đường hầm dưới đáy biển xong, Bạch Sở Niên nhanh nhẹn chụp
được hình ảnh khuôn mặt lóe lên trong kính, hắn khẽ gõ nút cảm ứng trên
khung kính, điều chỉnh lại hình ảnh vừa rồi, mặt Trần Viễn xuất hiện
trong ống kính.
"Mục tiêu đã get." Bạch Sở Niên đẩy xe lăn của Lan Ba từ đường hầm dưới biển đi
ra, đi tới phòng biểu diễn, lộ tuyến đã được lên kế hoạch đã phục hồi
trong đầu Bạch Sở Niên nhiều lần, trong lòng hắn tính thời gian, vừa vặn khi hắn đẩy xe lăn đi tới vị trí gần nhất không có chướng ngại vật,
nghiên cứu viên viện nghiên cứu 109 Trần Viễn đang đẩy xe lăn của con
mình nói cười đi vào.
Bọn họ lướt qua nhau, Bạch Sở Niên đụng phải chìa khóa trong túi, cúi đầu
nhặt lên, nhân cơ hội nghiêng đầu quan sát không gian dưới xe lăn của
đứa con của Trần Viễn, phía dưới ghế ngồi xe lăn dán một khối bọt ngắn
hơn bút chì hơi thô một chút, nhìn loại hẳn là thuốc xúc tiến AC chuẩn
bị cho giao dịch lần này.
Đầu đuôi nhỏ của Rimbaud lặng lẽ vươn ra từ dưới chăn, dán con chip truy tìm dưới bàn đạp xe lăn.
Bạch Sở Niên đẩy Rimbaud đi xa.
Rimbaud rất không hài lòng, bởi vì đầu đuôi bị giẫm lên đầu khi vừa dán thiết bị theo dõi.
"Giẫm lên anh rồi sao?" Bạch Sở Niên nhặt mũi đuôi của anh lên, mặt trên quả
nhiên có dấu giày, lau sạch thổi thổi xoa xoa, mới dỗ omega rót nước
trong mắt trở về, vừa đau lòng vừa muốn cười.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào khung kính, một dấu vết màu đỏ xuất hiện trên tròng
kính, đại biểu cho vị trí của Trần Viễn và đứa con của hắn, dù sao đứa
bé cũng ngồi trên xe lăn, Trần Viễn không có khả năng cách đứa bé quá
xa.
"Đi." Bạch Sở Niên đẩy Rimbaud về phía phòng biểu diễn.
Nhiệm vụ lần này yêu cầu rất hà khắc, nhất định phải ở dưới tình huống giao
dịch song phương đều không có phát hiện mà đem dược tề đánh tráo, bởi
vậy làm việc không thể quá mãng lĩnh.
Theo lịch trình biểu diễn do nhân viên công viên phân phối, một giờ sau tại
phòng biểu diễn sẽ có một buổi biểu diễn nàng tiên cá khiêu vũ với cá
mập, thường được nhân viên mặc váy đuôi cá mô phỏng vào bể trưng bày,
bơi lội với cá mập được đào tạo bài bản sau kính.
Ở đây cơ bản mỗi ngày đều có hai nhân viên omega cùng nhau đóng vai mỹ
nhân ngư, khi hai nhân viên sắp xuống nước biểu diễn, Bạch Sở Niên đối
với một người trong số họ sử dụng năng lực đồng sinh "lừa gạt đau đớn
thực tế ảo".
Omega kia
đột nhiên che lại bụng, đau đến không thẳng lưng nổi, cùng vị đồng
nghiệp bên cạnh thì thầm hai câu liền vội vàng tháo kính bơi cùng khẩu
trang nhỏ chạy vào nhà vệ sinh.
Một omega khác chỉ có thể kiên trì xuống nước để biểu diễn solo.
Bạch Sở Niên đeo kính bơi và mặt nạ cho Rimbaud, đưa anh trèo lên miệng nước.
Hắn đã quan sát trước nhiều lần, vị trí duy nhất có thông suốt với các bể
trưng bày khác chính là khu biểu diễn nàng tiên cá, đây là lối vào duy
nhất đưa Rimbaud vào bể trưng bày.
Bạch Sở Niên lập tức đẩy xe lăn quay trở lại, hắn khống chế lực lượng đau
đớn lừa gạt, vị omega kia tuyệt đối không có khả năng đứng đi tới
toilet, ở vị trí giám sát góc chết, Bạch Sở Niên tăng cường lực đau đớn
giả, omega đau đến té ngã trên mặt đất.
Hắn đẩy xe lăn vòng quanh góc chết, không chút hoang mang đi tới bên cạnh
omega đau đớn cuộn mình trên mặt đất, lịch sự hỏi hắn: "Trông anh rất
đau đớn, có cần tôi giúp anh làm gì không?"
Không đợi trả lời, hắn săn sóc nâng omega lên xe lăn, đắp chăn, tận lực tránh tất cả các hướng giám sát có thể chụp được mặt omega, đẩy hắn vào phòng vệ sinh không có rào cản, khóa cửa từ bên trong, bàn tay đập mạnh vào
gáy hắn, omega ngã vào trong ngực Bạch Sở Niên.
Bạch Sở Niên không hề có áp lực tâm lý rút bộ tóc vàng đã chuẩn bị sẵn ra
khỏi dưới đệm, khoác lên đầu omega té xỉu, lại mặc cho mình áo vệ trảo
mèo mà Rimbaud cởi ra đội mũ, đắp chăn che lấp một phen, như không có
việc gì đẩy người ra, nghênh ngang đi dưới màn hình tiếp tục đi dạo.
Nó giống như vẫn đẩy Rimbaud.
Một nhân viên đóng vai nàng tiên cá khác nhảy xuống nước trước, và khoảng
vài phút sau, Rimbaud cắn khẩu trang và đeo kính lặn, cũng nhảy vào.
Trong nước biển không thể so sánh với tầm nhìn rõ của mắt trên bờ được, tầm
nhìn phi thường hẹp, huống chi hai người đều che mặt, vị omega kia cũng
không có phát hiện người nhảy vào không phải đồng nghiệp của mình mà còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng đồng nghiệp đi vệ sinh xong đã trở về.
Rimbaud cũng không có hạ lưu, vị trí của anh có một xà ngang che khuất, lại hạ
lưu nửa mét mới có thể đem toàn bộ thân thể hiện ra trước mắt khán giả.
Omega thấy đối tác chậm chạp không xuống, quay đầu thúc giục, nhưng trong
nháy mắt quay đầu lại đột nhiên cảm thấy làn da đau đớn, trước mắt tối
sầm, giống như có một dòng điện yếu tập kích hắn.
Sau một hai giây thất thần ngắn ngủi của hắn, chỉ thấy mấy con sứa lam
quang ở trong nước chậm rãi trôi nổi, bên người trống rỗng không một
bóng người.
Mà trong mắt khán giả, lại chỉ nhìn thấy một tia chớp màu lam, ngất qua nhanh chóng biến mất khỏi nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT