Sáu lính đánh thuê từ cửa không hiểu sao xuất hiện bên giường đi vào, họng
súng vi tiểu kích trong tay toàn bộ nhắm vào Bạch Sở Niên và Rimbaud.
Ân Khả cười lạnh ra lệnh: "Đặt súng xuống đất, đá qua đây."
Bạch Sở Niên làm theo, ném HK417 xuống chân đá cho Ân Khả, trong động tác
này khó khăn nhất chính là còn phải phân ra một tay đè lại Rimbaud để
phòng ngừa anh xông lên đả thương người.
Rimbaud thu liễm gai nhọn đỏ như máu trên người khôi phục thành màu lam, đầu
đuôi cuốn lên đèn chùm thủy tinh cách đó không xa, lẳng lặng nhìn chằm
chằm những người này.
Ân
Khả đi lên, phất phất tay, phía sau đi lên hai lính đánh thuê, lấy ra
còng tay kim loại khóa lại hai cổ tay Bạch Sở Niên ở phía trước.
Hai tên lính đánh thuê khác đang chuẩn bị đi kéo Rimbaud thì Bạch Sở Niên
dựa vào góc tường huýt sáo: "Tôi khuyên các người tốt nhất không nên
động vào anh ấy."
Tên
lính đánh thuê cuối cùng đã cố gắng làm như vậy và giờ đã trở thành một
đám cháy dưới tác động của dòng điện siêu cao áp, thậm chí không còn
tro.
Ân Khả ghé mắt quan
sát nhân ngư cuộn trên đèn chùm thủy tinh, thoạt nhìn là một omega mềm
mại, tuy rằng mặc đồng phục cảnh sát nhưng từ trên vai mà xem cấp bậc
cảnh sát là cảnh sát điều tra cấp thấp nhất. Làm cấp này đa số đều bị
bắt nạt, người mới vào làm việc, bị đẩy tới điều tra tình huống là
chuyện bình thường..
Bởi
vậy Ân Khả cũng không có đối với Rimbaud ôm cảnh giác quá cao, ngược lại cảm thấy bạch sư alpha tựa vào góc tường nhàn nhã nhìn đông nhìn tây
kia càng có thể là thường phục cục cảnh sát phái tới chấp hành nhiệm vụ
cứu viện.
Mấy lính đánh
thuê đều đem lực chú ý đặt ở trên người Bạch Sở Niên thoạt nhìn càng có
uy hiếp, Ân Khả càng là hoàn toàn không đem Rimbaud để vào mắt, thậm chí đưa lưng về phía anh.
Có một miếng thịt sống gần đó cứ đi tới đi lui, Rimbaud nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, con ngươi màu lam nhỏ thành một đường thẳng đứng, bất
tri bất giác há to miệng, mới đầu chỉ là rụt rè lộ ra răng nanh sắc
nhọn, sau đó liền lộ ra răng hàm sau bén nhọn giống răng cưa.
Cơ thể thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng có thể đơn thuần thông qua ăn vật vô
cơ để làm cho mình tiến hóa, nhưng ăn chất hữu cơ sẽ nâng cao đáng kể
hiệu quả tiến hóa của cơ thể thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng, Rimbaud là
một trong những thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng có thể khống chế dục vọng
ăn uống của mình, nhưng dù sao anh vẫn chưa hoàn toàn phát triển thành
thục, lực khống chế dục vọng ăn uống còn chưa đạt tới trình độ phi
thường hoàn mỹ.
Trước khi Rimbaud một ngụm cắn đầu Ân Khả, Bạch Sở Niên đã kịp thời ho khan một
tiếng, dùng ánh mắt cảnh cáo Rimbaud "Không nên ăn thịt người" – đây là
điều kiện mấu chốt mà vật thí nghiệm muốn sống ở thành thị của nhân
loại.
Rimbaud ngậm miệng lại, hơi quạu mà lui về đế đèn chùm thủy tinh, kéo mấy cái mặt dây chuyền trang trí thủy tinh làm đồ ăn vặt.
Ân Khả quay đầu lại nhìn Rimbaud một cái, không có cảm giác có gì khác
thường, nhưng chú ý tới huy chương của sở cảnh sát liên minh trước ngực
Rimbaud, buồn bực dùng họng súng nhấc huy chương kia lên quan sát: "Các
người là cảnh sát của sở cảnh sát liên minh omega, không phải cảnh sát
trong nhà tù trọng hình quốc tế?"
Bạch Sở Niên nghe ra ý tứ khác nhau trong lời nói của hắn: "Cục cảnh sát
liên minh chúng tôi chỉ phụ trách cứu người, lần này cũng hoàn toàn
không có hợp tác với nhà tù quốc tế."
Nhà tù hình sự nặng quốc tế không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, được thành
lập bởi các quốc gia, các quốc gia có quốc tịch khác nhau và đảm bảo
tính trung lập tuyệt đối, nhà tù quốc tế chỉ giam giữ tất cả các phần tử nguy hiểm tiềm tàng đã gây thiệt hại đáng kể cho xã hội loài người hoặc có sức tàn phá xã hội lớn.
Ân Khả đi bộ về phía Bạch Sở Niên,
lấy khẩu súng trong tay, nửa thật nửa
giả thương lượng: "Nếu các cậu chỉ muốn giải cứu con tin, chúng ta cũng
không phải tiến vào đánh giết, không bằng chúng ta trao đổi manh mối cho nhau một chút, sớm một chút đi ra khỏi địa phương quỷ quái này, cậu
thấy thế nào, cảnh sát?"
Bạch Sở Niên đương nhiên vui vẻ. Manh mối của bên mình thật sự quá mức có
hạn, ở trong phòng nhỏ trò chơi bị một thí nghiệm thể đùa giỡn đến mức
xoay vòng thật sự khó chịu.
"Xem ra cậu là người thông minh,
chúng ta có thể biểu thị thành ý trước." Ân Khả đơn giản ngồi xổm xuống, vừa nghỉ ngơi vừa bắt chuyện với Bạch Sở
Niên: "Trong tay chúng tôi có một ít tư liệu về cơ thể thí nghiệm số
324. Cậu có thể ở trong manh mối mà mình biết chọn ra chút có trọng
lượng đổi với tôi, về phần manh mối của cậu có đáng để trao đổi hay
không, phải tùy thuộc vào quyết định của tôi."
Nghe hắn nhắc tới tư liệu thí nghiệm, Bạch Sở Niên bỗng nhiên nhớ lại một ít chi tiết của kỳ thi ATWL.
Bọn họ ở thư viện gặp phải đội Không Có Ai Sống Sót, khi bọn họ chạy tới,
đội Không Ai Sống Sót đã tiêu diệt hai tiểu đội còn lại của thư viện
rồi.
Lúc ấy bọn họ lựa
chọn đi thư viện không chỉ là vì cướp hộp đạn cố định của điểm vật tư
lớn, mà còn bởi vì nhiệm vụ của Tất Lãm Tinh, Lục Ngôn và Rimbaud đều ở
trong phòng lưu trữ thư viện, nó đều liên quan đến rất nhiều tài liệu.
Tài liệu A ghi lại sự xuất hiện của virus bão vào đầu thế kỷ 17, liên quan đến tuyến thể con người.
Tài liệu B ghi lại quá trình nuôi cấy của Xà Nữ Mục cơ thể thí nghiệm 1513.
Mà đội ngũ Độ Mặc đọc tài liệu C trong thư viện là ghi lại khả năng phân hóa và đặc điểm của Xà Nữ Mục.
Cuối cùng đội Sưu Quỷ Đoàn tìm được tài liệu trong két sắt tầng 10 của viện
nghiên cứu khoa học, ghi lại chính là kỹ năng của Xà Nữ Mục.
Dựa
theo tính toán này, đội Không Ai Sống Sót không có khả năng vô duyên vô
cớ xuất hiện ở thư viện, rất có thể cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ lưu
trữ thư viện. Vừa rồi Ân Khả đã có ý định nói trong tay bọn họ có tư
liệu về thí nghiệm số 324, như vậy rất có thể tài liệu bọn họ lấy được
trong kỳ thi chính là ghi chép đặc điểm và năng lực chi tiết về người vô hình của thí nghiệm số 324.
Đây là thứ Bạch Sở Niên cần nhất trong hiện tại, bởi vì 324 là một thí
nghiệm xa lạ mà hắn chưa từng biết qua, hơn nữa năng lực của hắn xác
suất lớn có liên quan mật thiết đến căn phòng nhỏ quỷ dị này.
Nhớ tới trong lúc kiểm tra thi thể của đội Không Ai Sống Sót từ trước ngực
Ân Khả nhìn thấy xăm hình chim cổ họng đỏ, Bạch Sở Niên đại khái cũng có thể đoán được đám lính đánh thuê này sẽ cảm thấy hứng thú gì.
"Cảnh sát nhà tù quốc tế hôm qua đã đến sở cảnh sát liên minh của chúng tôi." Bạch Sở Niên còng tay bẻ ngón tay đếm kỹ: "Là đến giao nộp hồ sơ, hướng chúng tôi xin sáu phần hồ sơ của thành viên "Hồng Hầu Điểu" mang đi."
"Hồ sơ khi nào?"
"Năm năm trước."
Đây đương nhiên là cơ mật, có điều là chỉ có thể tính là cơ mật của nhà tù
quốc tế, Bạch Sở Niên hoàn toàn không có nghĩa vụ giữ bí mật cho thế lực khác, cho nên việc tiết lộ không hề có áp lực tâm lý nào cả.
May mắn đi theo Rimbaud đến sở cảnh sát Liên Minh làm do thám một ngày,
bằng không con cá này khẳng định không nhớ được những chi tiết này, hắn
cảm thấy Rimbaud so với cá bình thường về trí nhớ cũng không có ưu thế
quá lớn, ngoại trừ thù hận cái gì cũng không nhớ được, hoặc là nói anh
căn bản là khinh thường nhớ.
Nghe được ba chữ "Hồng Hầu Điểu",
thân thể Ân Khả hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt từ nhàm chán di
chuyển trở nên tập trung, đây là động tác nhỏ
khi cảm thấy hứng thú với đề tài mà bản năng của con người sẽ làm ra.
Bạch Sở Niên rất am hiểu quan sát những động tác nhỏ này, vì thế lấy lui làm tiến, không để lại dấu vết hỏi: "Các cậu hẳn là cũng biết đám cảnh sát
nhà tù quốc tế thích xen vào việc của người khác đi, chỗ nào cũng có
chuyện của bọn họ."
"A,
đương nhiên." Nhắc tới cảnh sát nhà tù quốc tế, Ân Khả bộ dạng phiền
muộn không chịu nổi: "Mấy ngày trước gặp qua đám người quấn quýt kia,
ngay gần túp lều này, bọn họ cũng chạy tới bắt cơ thể thí nghiệm số
324."
Bạch Sở Niên thuận
thế ngồi xuống đất, kéo gần khoảng cách với Ân Khả: "Có phải là người
tới một tiểu cảnh sát trẻ tuổi hay không?"
"Đâu chỉ vậy, là hai người." Ân Khả cười lạnh: "Phiền nhất phải kể đến tên
nhện biển. Trong anh em bọn tôi có mấy cao thủ cấp M2, năng lực ghê tởm
đụng phải con nhện đó, toàn bộ đều bị kéo xuống cùng cấp bậc với cảnh
sát đối diện, người đối diện lại nhiều đến muốn chết, căn bản đánh không nổi."
Năng lực phân hóa
J1 của nhện biển là áp chế triệt tiêu, có thể kéo đẳng cấp của địch nhân xuống trình độ của mình, đích thật là một năng lực phụ trợ nhìn như vô
dụng nhưng suy nghĩ kỹ lại càng khủng bố.
"Tôi còn biết không
ít." Bạch Sở Niên nói: "Có điều là bây giờ tôi nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, hai chúng ta đã bị nhốt trong căn phòng nhỏ này
hơn một tiếng đồng hồ, nếu không ra được, mạng của chúng ta liền ở chỗ
này, dù sao sở cảnh sát đều thích khi dễ người mới mà, lấy chúng tôi ra
làm mìn xui xẻo, để cho chúng tôi chịu chết, chúng tôi cái gì cũng không biết, một chút hy vọng cũng không có."
Ân Khả nhìn ra được Bạch
Sở Niên kỳ thật rất hiểu đàm phán, nhìn như rơi
vào hạ phong chỉ có thể sử dụng phương thức nói chuyện có đường sống như vậy, lại khắp nơi lộ ra một loại cố chấp vô hình trao đổi tương đương.
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn muốn từ trong miệng Bạch Sở Niên cạy ra càng
nhiều tình báo hữu dụng, nhưng như vậy không thể không tiết lộ ra một
chút tình báo của mình cho hắn, coi như là một chút vị ngọt câu cá.
"Tôi biết từ ông chủ của tôi rằng ngôi nhà hình nón ba lăng này là một kiệt
tác của cơ thể thử nghiệm 324." Ân Khả ôm súng, đem băng đạn giữa không
trung một lần nữa nạp đạn: "Cơ thể thí nghiệm số 324- Vô Tượng Tiềm Hành Giả, nguyên mẫu là tắc kè hoa omega, về phần nguyên nhân được đặt tên
là Vô Tượng Tiềm Hành Giả cậu hẳn cũng có thể lý giải, vô hình vô tướng, là một thí nghiệm có năng lực tàng hình, nhưng không chỉ đơn giản như
vậy."
"Nhật ký quan sát
của nhà nghiên cứu viết: 324 trong âm nhạc và nghệ thuật thể hiện tài
năng tuyệt vời, chúng tôi để cho cậu ta nghe một bài hát, chỉ cần nghe
một lần là 324 có thể ngân nga giai điệu hoàn chỉnh của bài hát, để cho
cậu ta nhìn thấy một bức tranh rồi cho cậu ta một tờ giấy trắng là cậu
ta có thể tái tạo nội dung của bức tranh không khác gì tranh gốc.
Thậm chí còn kỳ diệu hơn, chúng tôi đã cho cậu ta xem một màn trình diễn
piano không có âm thanh, hình ảnh chỉ ghi lại bàn tay của nghệ sĩ dương
cầm, kết quả là 324 đã chơi bài hát mà nghệ sĩ dương cầm chơi trên piano mà chúng tôi đã chuẩn bị, chúng tôi đã cố gắng để phát ngược lại và cho video im lặng, 324 vẫn có thể chơi giai điệu đảo ngược trên piano, cậu
ta thực sự là một thiên tài."
Bạch Sở Niên nghe xong liền xuất thần.
Ân Khả nâng họng súng lên chống lại đầu hắn: "Anh bạn, cậu có đang nghe không?"
"Đang nghe." Bạch Sở Niên phục hồi tinh thần lại, dùng tay bị còng gãi tóc một chút.
"Tôi vừa mới nghĩ, trong góc phòng trước có một cây đàn dương cầm, tôi đã bỏ ra rất nhiều sức lực để xốc lên nắp ghế đàn lên muốn tìm manh mối."
"Cho nên lúc đó 324 vốn vẫn ngồi trên ghế cây đàn, và tiếng có vật rớt cái rầm xuống đất đó là tôi đem hắn hất bay?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT