"Bộ
đội Phong Bạo đã bị tập kích, chúng ta hiện tại rút lui còn không biết
sẽ bước vào mai phục gì nữa." Bạch Sở Niên kéo Rimbaud lên chạy về phía
hành lang, nói với các giám sát viên bộ phận kỹ thuật IOA: "Nhà máy dược phẩm Bernard trên đảo Thánh Phi đã bị tấn công bởi các thí nghiệm thể
không xác định, không chắc chắn được liệu có những người sống sót hay
không, yêu cầu nhân viên cứu trợ bổ sung để giúp sơ tán những người bị
thương. Ngoài ra, các lực lượng Phong Bạo ngoài đảo đã bị lộ, hết!"
Sau đó nói với những người khác: "Tôi cùng Rimbaud đi tầng thứ 3 của tòa
nhà giữa giải quyết vấn đề, còn lại hành động bố trí chiến thuật theo
lệnh Lãm Tinh."
"Vâng!"
Có lẽ là tình thế bức bách nên Tất Lãm Tinh lúc này đã không còn cảm giác
khẩn trương như ban đầu nữa, ngược lại có thể bình tĩnh phân chia đội
viên thành ba tổ. Bạch Sở Niên và Rimbaud đi lầu ba, Lục Ngôn và Huỳnh
đi theo bác sĩ Hàn lên lầu hai, hắn dẫn Đàm Thanh Đàm Dương lục soát lầu một, nắm giữ phòng giám sát tầng giữa.
Tất Lãm Tinh: "Nhanh chóng xác nhận tình huống tầng giữa, Tiêu Thuần ở
ngoài lầu báo điểm, tùy thời chú ý vị trí của Võng Lượng, Bạch Sở Niên
và Rimbau giải quyết xong dị thường ở lầu 3 rồi trực tiếp tiến vào tầng
trong, những người khác điều tra xong đi theo vào tầng trong nốt."
Bạch Sở Niên nói thêm: "Nhớ đem tất cả những điểm nghi vấn chụp ảnh truyền
về tổng bộ, mỗi người có một cái máy ảnh thu nhỏ không phải là để chụp
phong cảnh phát lên mạng vòng thời gian bạn bè đâu đấy, vừa rồi tôi ở
lầu hai nhìn thấy một kẻ ngốc bị nhốt trong phòng, lúc các cậu đi ngang
qua cẩn thận một chút. Trận nhiệm vụ này chấm dứt, phỏng chừng mấy đám
học viên các cậu có thể sớm chuyển thành thành viên chính thức rồi, đều
lấy lại tinh thần hết lên!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Hàn Hành Khiêm: "Trong trí nhớ của Võng Lượng có người cùng hắn giao dịch
muốn hắn đến xưởng dược phẩm tập hợp, theo tôi quan sát, dục vọng công
kích của hắn cũng không mãnh liệt, chúng ta tránh hắn đi, xem hắn dự
định sẽ đi đâu."
Tầng bên ngoài nhà máy dược phẩm Bernard được sử dụng để lưu trữ nguyên liệu thô hoặc hàng hóa để vận chuyển, cũng như động vật thử nghiệm lớn và chăn
nuôi động vật ăn được, trong khi tầng giữa là văn phòng nhân viên, phòng dữ liệu và một số phòng chăn nuôi động vật thí nghiệm nhỏ.
Bạch Sở Niên đem súng lục kẹp lên nách, dọc theo hành lang vòng tròn tối tắt mất điện đi vào chỗ sâu, Rimbaud ngậm súng lên vách tường bò theo, lam
quang đuôi cá còn có thể chiếu sáng con đường phía trước. Trên người anh treo không ít vũ khí, khi bò trườn các vũ khí cũng leng keng kêu theo.
Khi tiếp cận khu vực D, Bạch Sở Niên bỗng nhiên giẫm lên một bãi chất lỏng dính nhầy nhụa trơn trượt.
Rimbaud ngửi ngửi mùi, trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng nặc, giương cao
ánh sáng đuôi cá, gạch hành lang bị máu bẩn tràn đầy, nơi chiếu không
tới mơ hồ có thể nhìn thấy vách tường cùng cửa sổ đều trải đầy vết máu
loang lổ.
Bạch Sở Niên đè lại Rimbaud, ý bảo anh không được nhúc nhích.
Rimbaud một chút cũng không quan tâm, nhàm chán nhìn móng tay: "Có cần tôi để
cho hòn đảo này biến mất cùng nhau không, em chỉ cần nói một câu thôi là tôi sẽ làm điều đó ngay lập tức."
"Như vậy mà được sao, trong này có chứng cớ mấu chốt, anh phá hủy đi thì hết rồi còn đâu." Bạch Sở Niên một tay cầm súng, tay kia đặt trên người
Rimbaud để tránh đi lạc, chụp ảnh cảnh tượng trước mặt, cổ áo ở cổ của
họng bọn họ đều được trang bị máy ảnh tàng hình đặc chế, ngón tay khi
chạm nhẹ sẽ chụp ảnh, sau khi chụp ảnh sẽ tự động truyền về trụ sở IOA:
"Nhà máy dược phẩm Bernard là nhà máy trực thuộc viện 109, viện nghiên
cứu không dám công khai làm gì liền giao cho nhà máy cấp dưới làm. Anh
có lẽ là biết tôi muốn làm gì đi?"
"Không biết." Rimbaud gãi gãi đuôi.
"Giúp anh đem đồ vật rơi ở viện nghiên cứu lấy về đó." Bạch Sở Niên cẩn thận
nhìn chằm chằm bóng tối phía trước: "Lúc trước anh có nói với tôi. Tôi
vẫn còn nhớ rõ."
Đặng: Có ai muốn thảo luận xem Rimbaud để lại thứ gì ở đó không?
"Không phải là thứ trọng yếu gì, không cần để ý." Ánh mắt Rimbaud nhìn về phía nơi khác: "Tôi sống lâu như vậy, cái gì cũng mất đi, đối với tôi mà nói không có gì là không thể thiếu."
"À, ngoại trừ em." Rimbaud theo tường bò đến bên cạnh Bạch Sở Niên, hai má
cọ cọ với hắn, thẳng thắn nói: "Nếu không có em, trái tim này sẽ vỡ vụn, biển cả sẽ chết, tinh cầu này liền xong đời luôn. Tổ tiên của tôi dự
đoán rằng một ngày nào đó tinh cầu sẽ chết, tôi nghĩ rằng có lẽ đó là
ngày mà tôi mất đi em."
"Ai, tôi nói này, anh thật đúng là..." Bạch Sở Niên tự nhận thiên phú nói
chuyện tình cảm không bằng Rimbaud, nhưng Rimbaud cũng không nói lời
tình cảm, anh chỉ là không mang theo bất kỳ sửa đổi nào biểu đạt ý nghĩ
của mình mà thôi.
"Tại
sao em lại nóng lên vậy?" Rimbaud liếm hai má Bạch Sở Niên một chút: "Có người từng khen em đáng yêu chưa, bộ dáng này của em làm ai cũng muốn
đưa em về nhà ôm ấp, tôi nghĩ không ra vì sao lại có người làm tổn
thương em được."
"Đang
làm chuyện chính sự đấy, bây giờ anh hăng rồi, chúng ta về nhà nói nhiều một chút không được sao, vừa về nhà đã biết ầm ĩ đòi obe."
Bạch Sở Niên bỗng nhiên nghe được tiếng động lạ từ xa đến gần, trong bóng
tối, một động vật bốn chân đột nhiên từ sâu trong hành lang nhảy ra,
phát ra tiếng gầm khàn khàn. Âm thanh giống như một cái máy sấy tóc sắp
bị hỏng.
Mặt quái vật này giống như bị ai đó dùng sức kéo qua hai bên, hộp sọ biến dị nghiêm
trọng, hốc mắt cũng biến dị đến không thể vào khung được, hai tròng mắt
cơ hồ toàn bộ từ dưới mí mắt lộ ra ở trong hốc mắt lung lay sắp rớt.
Trên người hắn cũng mặc đồng phục của nghiên cứu viên nhà máy dược phẩm, vạt áo nhàu nát đến mức nhìn không chịu nổi, vả lại nhiễm đầy máu bẩn,
miệng ngoác ra xé rách đến bên tai lộ ra một nụ cười khiến người ta sợ
hãi, trán in hình tam giác đảo ngược chấm tròn màu vàng lục lam.
Bạch Sở Niên giơ tay lên chắn trước Rimbaud, giơ súng lên bắn liên tiếp,
viên đạn liên tiếp xuyên qua đầu và trái tim quái vật kia.
Viên đạn cường lực trùng kích làm cho quái vật kia ngửa mặt ngã ra ngoài,
nhưng trong lỗ đạn bắn vào vẫn chưa chảy máu, quái vật hình người này
giống như một quả bóng da bị rò rỉ khí, từ trong lỗ đạn phun ra mấy cỗ
mủ.
Một mùi hôi thối nồng nặc theo đó đập vào mặt, giống như chuột chết lên men trong hũ ủ dưa
muối được cho vào lò vi sóng hấp lên, vì thế bốc mùi hôi thối.
Tất Lãm Tinh: "Tôi nghe thấy tiếng súng, có tình huống gì sao?"
"Không sao đâu, một người bị nhiễm virus tuần hoàn mà thôi, thủ đoạn này cũ
rồi." Bạch Sở Niên nói xong liền quay đầu lại, một cái chậu máu thật lớn phủ đầy răng nanh nhọn liền dán vào trước mặt hắn.
"Đệt, mau đóng miệng lại!" Bạch Sở Niên khép miệng Rimbaud lại, quay đầu lại
ngồi xổm trước thi thể nghiên cứu viên, một bên oán giận: "Anh so với
hắn ta dọa người hơn đấy."
Miệng Rimbaud có thể hoàn toàn mở ra đến một mức độ cực khủng nào đó, trong
khoang miệng đầy răng sắc nhọn, dù kim loại cũng có thể dễ dàng nghiền
nát.
"Dưới đáy biển có
quá nhiều rác cần dọn dẹp, ngay từ đầu tôi xử lý rất chậm, theo thời đại thay đổi tiến hóa hiệu suất cũng cao hơn rất nhiều." Sau khi miệng
Rimbaud khép lại liền khôi phục hình thái lớn nhỏ bình thường, tiến đến
bên người Bạch Sở Niên nhỏ giọng giải thích: "Em phải tiếp nhận tôi có
khuyết điểm, Vương cũng không phải là hoàn mỹ."
"Nào có, hoàn mỹ đấy chứ, tôi chỉ thích một ngụm của lão bà có thể cắn cho
đầu tôi không thấy nữa thôi." Bạch Sở Niên từ trong túi lấy ra một cái
khăn tay che miệng mũi, ngồi xổm đến bên cạnh thi thể lục soát đồ đạc
trên người hắn.
"...... Anh vừa mới cắn hắn đại khái cũng như vậy đi, đều có vi trùng, trở về đánh răng cho tốt vào."
Rimbaud nắm lấy mũi, ghét bỏ đem ra một vũng sứa nhỏ màu lam quang sạch sẽ,
năng lực thanh lọc cường đại làm cho anh thủy chung có thể bảo trì mình
trong cơ thể sạch sẽ, để duy trì sức khỏe.
"Đất liền thật ghê tởm." Trong miệng Rimbaud nhai một con sứa ánh sáng xanh dùng để làm thanh lọc hơi thở.
"Xem ra là bởi vì virus tuần hoàn nên tầng giữa xảy ra tai nạn thế nhưng
hoàn toàn không ảnh hưởng đến tầng ngoài. Virus này thật không thể tin
được."
Nghiên cứu viên đã chết đeo tấm biển ngực phòng tài chính, Bạch Sở Niên từ trong túi hắn tìm ra một chuỗi chìa khóa.
Hắn vừa mới đứng dậy thì bỗng nhiên một bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của mình.
Ngón tay không có màng, đây không phải là tay của Rimbaud.
Bạch Sở Niên mở to hai mắt, cùng tầm mắt thi thể trước mặt tiếp xúc, người
nọ nhìn chằm chằm hắn, đồng tử tan rã khô quắt đang động, hoa văn màu
vàng lam trên trán lóe ra bảo thạch sáng bóng.
Thi thể nhảy lên, hai tay hữu lực giống như một cái kìm sắc bén điên cuồng
bắt về phía Bạch Sở Niên, cũng may hắn tránh né kịp thời nên móng vuốt
sắc bén của quái vật chỉ để lại ba khe rãnh thật sâu trên áo chống đạn
trước ngực của Bạch Sở Niên.
Bạch Sở Niên lui về phía sau hai bước nổ súng về phía thi thể kia, đuôi cá
của Rimbaud cuốn lấy quái vật phát cuồng, vây sắc bén nổ tung, vây đâm
xuyên qua toàn thân thi thể, ngay sau đó vây cá như lưỡi đao mở ra, thi
thể bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Rimbaud hạ mình trên mặt đất, thu hồi vây trên lưng, toàn thân vấy máu tinh lọc, làm năng lượng hấp thu vào trong cơ thể.
"Không sao chứ?"
"Không sao."
Những người bị nhiễm virus tuần hoàn gặp phải tại bệnh viện Ân Hi chỉ cần
đánh trúng đầu là có thể bị giết hoàn toàn, hiện tại bọn chúng so với ở
đây dường như không giống nhau.
"Phòng tài chính, đi, đi qua xem một chút!" Bạch Sở Niên cầm chìa khóa vào
lòng bàn tay ném hai cái, cũng không trì hoãn thời gian, dựa theo bản đồ chỉ thị phòng cháy chữa cháy trên tường mà tìm được phòng tài chính,
lấy chìa khóa ra mở cửa, xác định các góc không có mai phục, sau đó liền bắt đầu lục lọi bàn làm việc cùng giá tài liệu.
Dưới bàn làm việc có một tủ tư liệu khóa, Bạch Sở Niên thử những chìa khóa khác, có một cái vừa vặn có thể mở ra.
Bên trong là một vài chồng dày chất đống hóa đơn mua bán.
"Anh lại đây soi cho tôi một chút đi." Bạch Sở Niên ngồi xổm trên mặt đất,
từng tờ hóa đơn nhanh chóng lật qua, hóa đơn dựa theo thời gian sắp xếp, Bạch Sở Niên ước tính thời gian, dựa theo thời gian đồng hồ cát Võng
Lượng ra vào kho lật qua, quả nhiên tìm được một tờ hóa đơn tương ứng.
Bạch Sở Niên rút ra một phần hóa đơn này ra, lại tiếp tục lật lại mấy trang trước và sau.
Nói chung loại nhà máy lớn này mua cơ thể thử nghiệm sẽ không chỉ mua một
tên, chủ yếu là bán buôn một vài, vì vậy chi phí vận chuyển có thể tiết
kiệm rất nhiều bù cho những chi phí không cần thiết.
Kỳ thật nhà máy dược phẩm Bernard cần cơ thể thí nghiệm chỉ cần hướng viện nghiên cứu chi viện hô một tiếng, bỏ tiền ra mua là hưởng chính sách
tránh thuế, loại thủ đoạn phổ biến này là Bạch Sở Niên học được từ chú
Cẩm.
Rimbaud tìm một cái ghế ngồi xuống, thừa dịp rảnh rỗi lấy lương khô ra chuẩn bị ăn.
"Tổng cộng mua bảy tên, bán đi sáu tên. Sau khi bị bán đi, Võng Lượng tự mình chạy về." Bạch Sở Niên đem từng tờ hóa đơn tương ứng xếp chỉnh tề: "Còn lại một tên thể thí nghiệm thể số 723, Kỳ Sinh Cốt."
"Kỳ Sinh Cốt, đây là cái thứ gì cơ chứ?" Bạch Sở Niên lớn lên ở viện nuôi
dưỡng, tiếp xúc với cơ thể thí nghiệm rất có hạn, hơn nữa hơn phân nửa
là tàn tật, không đủ cấp hàng hóa, không bán được, so sánh với cơ thể
thí nghiệm thành phẩm mà Rimbaud từng thấy ở viện nghiên cứu 109 càng
nhiều.
Theo quy tắc đánh
số vũ khí đặc biệt phỏng đoán, số đầu tiên 7 đại diện cho tuyến thể chim bay, vị trí trung gian số 2 đại diện cho 20% mô phỏng (trạng thái
đuôi), vị trí cuối cùng số 3 đại diện cho khả năng giả mạo, giống như
đồng hồ cát Võng Lượng.
"Đã nghe qua rồi. Nhà nghiên cứu đã gọi tên hắn ta là Ji sheng gu (Kỳ Sinh
Cốt)." Rimbaud cẩn thận nhớ lại: "Mấy thí nghiệm thể cách tôi không xa
đi cùng hắn đối chiến nhưng chưa từng trở về, có thể là bị ăn rồi đi."
"Quên đi, thu thập lại trước đã." Bạch Sở Niên chụp ảnh một ít tư liệu hữu dụng truyền về tổng bộ.
Khi lực chú ý của bọn họ toàn bộ đặt ở trên hóa đơn, tiếng nhạc vang lên
một trận xa xôi, như có như không, Bạch Sở Niên nghe được dị động, thu
hồi hóa đơn đi tới cửa, giơ súng lên dựa lưng vào vách tường hướng ra
ngoài thăm dò.
Bạch Sở
Niên đi ra khỏi phòng tài chính, thuần thục vứt bỏ băng đạn rỗng, đẩy
lên một cái mới, sau đó lên nòng: "Rimbaud, lại đây, đừng để bị nhốt
trong phòng."
Sự xao động sâu trong hành lang càng lúc càng mãnh liệt.
Tất Lãm Tinh rốt cục cũng chạy tới phòng giám sát tầng giữa, trong phòng
giám sát cũng trống rỗng, trên mặt đất lưu lại vết máu, trên lưng ghế có một thi thể nghiền nát chết vì vết thương do súng ngắn mặc đồng phục
màu trắng của nhà máy dược phẩm.
Tất Lãm Tinh đẩy thi thể sang một bên, tự mình ngồi trên ghế, đem bộ giải
mã đưa vào máy tính, nhanh chóng gõ bàn phím, điều chỉnh hình ảnh mình
muốn, bắt đầu kiểm tra hành lang và các phòng từ lầu một, một số phòng
có cỗ thi thể giống như chết, cũng có một số người sống bị nhốt trong
phòng khóa đang kỳ quái cười điên, nhưng nhìn tổng thể uy hiếp cũng
không lớn.
Sau đó điều
chỉnh lên lầu hai giám sát, bác sĩ Hàn mang theo Lục Ngôn và Huỳnh tìm
kiếm các phòng, ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra một thi thể, Lục Ngôn và
Huỳnh thoạt nhìn nghi hoặc nhìn đông nhìn tây, không ngừng nhìn lên đỉnh đầu.
"Đang xem cái gì vậy..." Tất Lãm Tinh điều hình ảnh giám sát lên tầng ba, lục soát từng phòng.
Cửa thông đạo liên hành lang nằm giữa khu C và khu D được đóng lại, tầng
giữa và tầng ba là con đường duy nhất dẫn đến tầng trong, muốn vào tầng
trong phải đi qua đây.
Từ hình ảnh giám sát im lặng nhìn qua, chúng ta có thể thấy rằng có một chất lỏng rò rỉ từ đáy cửa thép đóng chặt chẽ.
Thanh âm của Tiêu Thuần lạnh lùng vang lên: "Tôi thấy trong hành lang có
người đi qua, nhưng không có ánh sáng, những thứ khác đều không thấy
nữa."
Bạch Sở Niên: "Người sống?"
Tiêu Thuần: "... Nếu không thì sao?"
Bạch Sở Niên: "Nơi này có không chỉ có một con quái vật, mọi người đều phải cẩn thận một chút."
Tiêu Thuần: "Tôi không chắc. Sau khi tính toán phát hiện bảng điều khiển
toàn năng, xác suất cho rằng mục tiêu có mối đe dọa là 33,33%".
Bạch Sở Niên: "Các cậu có nghe thấy âm thanh gì không?"
Lục Ngôn dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe, trong này người có thính giác linh mẫn nhất ngoại trừ Bạch Sở Niên thì chính là cậu."
"Tiếng nhạc..." Lục Ngôn nhìn khắp nơi tìm nguồn âm thanh: "Từ bên trong truyền đến. Nghe có vẻ như một chiếc chuông gió."
Thi thể bị Tất Lãm Tinh đẩy xuống đất trên trán chậm rãi xuất hiện dấu ấn
hình tam giác ngược ba màu kim lục lam, đầu ngón tay nhẹ nhàng giật
giật.
Trải qua huấn luyện khống chế khắc nghiệt, Tất Lãm Tinh đã dưỡng thành thói quen tùy thời
quan sát dị động chung quanh, hắn nghe được tiếng ma sát rất nhỏ của
quần áo liền lập tức bọc lại cho mình một Độc Đằng Giáp, dây leo giáp
trụ phóng ra đúng lúc, thi thể nổi lên cắn vào trên giáp mây cứng cỏi.
Tất Lãm Tinh bình tĩnh đặt khẩu súng lục lên đầu thi thể, bắn liên tiếp mấy phát súng, tay trái khống chế chuột máy tính, vội vàng nói cho Bạch Sở
Niên: "Tôi thấy rồi, có rất nhiều người bị chặn ở hành lang tầng ba, bọn họ đang đập cửa, cửa sổ kính trên cửa đã nứt ra, cách mọi người rất
gần, bọn họ vốn là nằm trên mặt đất nhưng giờ lại giống như bị cái gì đó đánh thức."
Hắn rút bộ
giải mã ra khỏi máy chủ, dùng dây leo quấn lấy thi thể đang điên cuồng
cắn bên cạnh, ấn máy ảnh trên cổ áo chụp ảnh thi thể, sau đó trồn ra
khỏi phòng giám sát, ra hiệu Đàm Thanh Đàm Dương công kích.
"Liên Bạo!" Hai tay Đàm Thanh Đàm Dương đan vào nhau mười ngón tay, trong
phòng giám sát đột nhiên bộc phát ra lam sắc hỏa diễm, tiếng vang cùng
uy lực cực lớn đem toàn bộ phòng giám sát đánh nát, lam sắc hỏa diễm bao trùm toàn bộ hành lang vòng tròn, tiếng nổ nổ liên tục đánh vào vách
tường, tất cả thi thể hướng bọn họ đều bị ngọn lửa bạo phá cường đại
xông ra ngoài.
"Đi, lên lầu hội hợp!" Tất Lãm Tinh từ trong lam sắc hỏa diễm đi ra, trầm tĩnh nói.
Trong hành lang vòng tròn tầng ba tầng giữa xuất hiện tiếng bước chân càng thêm dày đặc hỗn loạn.
Mìn nổ dưới lầu làm cho mặt đất đều chấn động, Bạch Sở Niên ổn định thân
thể, đếm mấy viên đạn còn lại, tổng cộng còn lại một trăm ba mươi viên,
ngẩng đầu đối mặt với tiếng gầm xao động trong bóng tối cách hành lang
vòng tròn không xa.
"Nghe có vẻ hơi nghiêm trọng, tôi cũng không mang theo vũ khí hạng nặng."
"Không cho ăn cơm thì làm nào được việc." Rimbaud vừa mới từ trong đai đạn lấy ra lương khô nén và giăm bông chân không còn chưa kịp mở bao bì ra,
đành phải nhét trở lại, đem súng trên lưng đổi vào trong hai tay, dán
vào sau lưng Bạch Sở Niên, đuôi cá từ lam biến thành đỏ.
Một tiếng cửa sắt bị phá vỡ bộc phát, những quái vật vốn ngăn cách bên
ngoài tường gào thét liền xông vào, có người bò cực nhanh, thậm chí sẽ
nhảy lên giữa vách tường chạy nước rút, có người lại chỉ biết mặt đẩy
thân thể chậm rãi nhu động, còn có một bộ phận hành động giống như người nhiễm virus tuần hoàn bình thường.
Nhưng điểm tương đồng duy nhất là mỗi người đều có một dấu chấm màu vàng lục lam trên trán.
Trong nháy mắt, đã có một mùi hôi thối đến rất gần, Bạch Sở Niên ngẩng đầu,
thi thể kia đang từ đỉnh đầu trần nhào xuống, Bạch Sở Niên hướng trán
hắn bắn một phát, thi thể trúng đạn ngửa ra sau, nhưng vẫn chưa chết,
vứt bỏ mủ đầm đìa lại một lần nữa nhào tới bên người bọn họ.
Rimbaud từ sau lưng hắn hạ xuống, hai phát súng lần lượt bắn vào đốt sống cổ và thắt lưng của thi thể.
Thi thể bị gãy, nhưng lại tiếp tục công kích với tư thế gấp ba đoạn như vậy.
"Lầu ba bị công kích, số lượng rất nhiều, tầm một trăm tên. Nhưng thoạt nhìn chỉ có ba mươi tên có tính công kích mạnh, Tiêu Thuần không nói sai."
Bạch Sở Niên hướng những người khác đơn giản miêu tả tình huống, nắm lấy tay Rimbaud dẫn anh nhảy đến một cái rương nhựa chất đống trong hành
lang, sau đó từ trên người Rimbaud lấy hai quả lựu đạn, rút chốt mở rồi
ném ra ngoài, phục hồi tinh thần ôm lấy đầu Rimbaud, che mắt anh, chính
mình cũng đem ánh mắt vùi vào trong khuỷu tay.
Lựu đạn rơi xuống đất cũng không lên tiếng, mà là lặng lẽ nứt ra, từ đó nở
ra cường lục quang cực kỳ chói mắt, lục quang giống như bốn phía chiếu
rọi, rơi vào trên những thi thể ngang ngược kia lại giống như lưỡi đao
cắt vào, phát đạn nổ đầu tiên vẻn vẹn chỉ cắt đứt đồng phục của bọn họ,
phát đạn thứ hai nổ tung, trực tiếp đem thi thể trong phạm vi nổ cắt
thành mảnh vụn, thịt vụn hôi thối rơi xuống đất.
Năng lực M2 của Huỳnh là bom chớp, có thể đem năng lượng rót vào trong lựu
đạn, khi lựu đạn nổ tung, cường quang nổ tung sẽ hóa thành từng mảnh,
một khi bị chiếu xạ sẽ bị ánh sáng trạng thái rắn cắt đứt, đây còn chưa
phải là chỗ đáng sợ nhất của năng lực này, năng lực của Huỳnh có thể đặt ở bên ngoài lưu trữ và chia sẻ cho người khác, hắn chế tạo đạn lựu đạn
cùng đạn nổ cũng có thể mang theo trên người.
Tiêu Thuần nhắc nhở: "Hành lang bên trong sắp bị nổ tung, mau đi qua."
"Chúng ta đi trước." Bạch Sở Niên cùng Rimbaud từ giữa thi thể bị đạn nổ vọt ra khỏi lỗ hổng vọt tới.
"Mang theo cái này!"
Một tấm thẻ từ bỗng dưng bay tới, Rimbaud từ trong thi thể tung hoành nhảy
lên, cắn lấy thẻ từ Hàn Hành Khiêm từ đầu cầu thang xoay tới, nghiến thẻ bỏ thi thể ra, đuổi theo Bạch Sở Niên vào tầng trong.
Bố trí tầng bên trong hoàn toàn khác với hai tầng bên ngoài, vách tường là tường bên trong bằng thép bạc giống như viện nghiên cứu 109, trang
thiết bị cũng hoàn chỉnh tiên tiến.
Tuy nhiên, do bị người xâm nhập nên hệ thống an ninh hiện đã hoàn toàn tê liệt, căn bản không có ai ngăn cản bọn họ.
Cầm thẻ thân phận nghiên cứu sinh mà Hàn Hành Khiêm đưa tới, Bạch Sở Niên thuận lợi mở được cửa phòng thí nghiệm hạch tâm.
Âm nhạc cũng được truyền ra từ phòng thí nghiệm trung tâm.
Bên trong phòng thí nghiệm trung tâm thoạt nhìn còn nguyên vẹn, mạch điện
độc lập trong này vẫn chưa mất điện, ánh sáng thập phần sáng sủa, bên
trong tổng thể hình trụ, diện tích giống với một sân bóng đá tiêu chuẩn, trên vách tường cách mười thước khảm một tổ hình trụ trong suốt hình
thành khoang nuôi cấy kiểu người, mỗi khoang nuôi cấy đường ống nối liền với thiết bị giám sát độc lập.
Trong này có hai mươi khoang bồi dưỡng, nhưng phần lớn đều là trống rỗng, cũng không có vận chuyển.
Trung tâm phòng thí nghiệm có một bồn rửa sâu không nhìn thấy đáy, thứ này
Bạch Sở Niên biết, cơ sở nuôi dưỡng cũng có, bình thường dùng để gia áp
hoặc hạ nhiệt bảo quản thuốc thử đặc thù. Nếu chỉ có một thuốc HD còn
lại thực sự ở dược phẩm Berner thì rất có thể nó sẽ được bảo quản ở đây.
"Anh đi xuống lấy dược tề HD lên, bên cạnh hẳn là sẽ để vali không đổi nhiệt, nhớ phải để trong rương đấy."
"En." Rimbaud nằm sấp trên lan can, đầu đâm xuống nước, đuôi cá bày ra liền
mất bóng dáng để lại hai con sứa ánh sáng xanh trôi nổi trên mặt nước.
Bạch Sở Niên ở lại phòng thí nghiệm chờ, nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp bình minh rồi.
Âm nhạc ở đây không lớn, có thể được truyền qua loa. Hắn đi dọc theo con
đường của phòng thí nghiệm và cố gắng tìm nguồn gốc của âm nhạc.
Phòng thí nghiệm trung tâm lớn như vậy, bên trong cư nhiên không có một
nghiên cứu viên nào, Bạch Sở Niên buồn bực đi theo thứ tự khoang bồi
dưỡng, trước khoang bồi dưỡng cuối cùng, hắn nhìn thấy một thiếu niên
omega nhỏ gầy đang ôm chân ngồi xổm trong góc.
Omega đeo mặt nạ chú hề mỉm cười, trong tay cầm một bộ bài poker, nhiều lần
mở bài poker, mặt sau xông lên, rút đại quỷ bài bên trong ra, cắm trở
về, lại rút tiểu quỷ bài ra.
"Samel?" Bạch Sở Niên cước bộ ngừng lại.
Samel nghe thấy ai đó nói chuyện, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn theo thanh âm. Bạch Sở Niên mới chú ý tới bên chân hắn đặt một chiếc đồng hồ cát thủy tinh
nhỏ, cát trắng trong đồng hồ cát vẫn đang chảy, số lượng chỉ còn lại một chút.
"Là anh?" Samel cúi đầu lại.
Hắn là bị Bạch Sở Niên tự tay giết chết nên đối với Bạch Sở Niên rất sợ hãi.
"Giết cậu một lần, báo thù cho học viên của tôi là đủ rồi." Bạch Sở Niên lạnh nhạt rũ mắt nhìn hắn: "Trong này đã xảy ra chuyện gì? Ai bảo cậu làm
vậy?"
"Tôi không có thời
gian để giải thích." Samel cúi đầu và run rẩy nói: "Xin hãy nói với giáo sư Lâm Đăng rằng tôi nhớ ông ấy rất nhiều, trong Formarin quá lạnh , có thể chôn tôi trong khu vườn ở sân sau của cha tôi được không?"
"Lâm Đăng sao? Ông ta chỉ là nhà nghiên cứu mà thôi, cậu còn rất chân thật,
còn kêu cha cơ đấy." Bạch Sở Niên từ đáy lòng cảm thấy ghê tởm lại buồn
cười.
"Bởi vì tôi muốn có cha, cho nên là ai cũng không sao cả. Chúng ta đều giống nhau, anh không thể lừa dối chính mình được."
Đồng hồ cát bên chân Samel chảy cát xong, đồng hồ cát thủy tinh vỡ thành một bãi cát trắng, thân thể hắn cũng cứng ngắc, vết thương trên người bị
poker cắt lại hiện lên, một lát sau liền mất đi hô hấp, thân thể lại trở về trạng thái giống như lúc hắn chết.
"......"
Hắn ngẩng đầu, phát hiện khoang nuôi cấy mà Samel dựa lưng vào cũng không
phải trống rỗng, trong dịch nuôi cấy màu xanh nhạt có một cơ thể thí
nghiệm đang ngâm mình.
Hình thể của nó không giống như các mỹ thiếu niên khác, hình thể của nó mềm
mại mảnh khảnh hơn, bộ ngực nhô lên, đường nét trên mặt cùng thân thể
nhu mại ngọt ngào, không có yết hầu, là một alpha thí nghiệm thể hình
người nữ nhân.
Giống như
con người, cơ thể nam và nữ của cơ thể thí nghiệm không khác nhau, chỉ
có hình dạng khác nhau, sức mạnh, khả năng, độ dẻo dai, kiến thức là
hoàn toàn giống nhau.
Xương đuôi cô ta cực dài, hơn nữa sinh trưởng lông đuôi giống như thác nước
ngọc bích, chấm tròn ba màu vàng lục lam ấp ừng rực rỡ trên lông đuôi
tao nhã hoa lệ của cô ta.
Âm thanh âm nhạc phát ra chính xác bởi vì lông vũ run rẩy của cô ta chạm vào chất lỏng nuôi cấy.
Bạch Sở Niên dán thẻ từ lên dụng cụ kết nối khoang nuôi cấy của cô ta, dụng
cụ sau khi đọc thẻ từ mở quyền duyệt web, hiện ra tình huống của cơ thể
thí nghiệm trước mắt.
Vũ khí tác chiến đặc biệt số 723: Kỳ Sinh Cốt
Nguyên mẫu tuyến thể: Khổng tước
Nồng độ chất lỏng dinh dưỡng là bình thường.
Thí nghiệm thể đã bước vào giai đoạn trưởng thành.
Hướng nuôi cấy: Gây đột biến tích cực và tiêu cực của sinh vật.
Kết quả nuôi dưỡng: Thành công
Thời gian nuôi dưỡng còn lại: 14 phút.
Bạch Sở Niên cúi đầu lật từng trang từng trang trên màn hình cảm ứng hiển
thị tư liệu cơ thể thí nghiệm, tìm kiếm kỷ lục năng lực phân hóa của cô
ta.
Thắt lưng đột nhiên
lạnh lẽo, có một thứ chống lại hắn, Bạch Sở Niên rõ ràng cảm giác được
kiểu dáng cỡ nòng, là một khẩu súng ngắn.
Tiếng cười giật gân từ sau lưng hắn vang lên, người nọ kề sát vào má hắn, ở bên tai hắn cười hỏi:
"Đại ca, là anh à? Không phải tôi để Võng Lượng đến và gửi thẻ cho tôi sao?"
Bạch Sở Niên chậm rãi xoay người, Eris cầm súng chống vào ngực hắn, hình xăm chữ thập trên mặt hắn càng tươi sáng, xem ra lại một lần nữa bổ sung
màu sắc, sợi tơ trên đầu lưỡi cũng không biến mất, kỹ thuật không tệ.
Dưới đồng hồ trên vách tường, bóng dáng Võng Lượng đột nhiên lóe lên, ôm
đồng hồ cát nhẹ người rơi xuống đất, hai mắt mờ mịt nhìn chăm chú vào
hắn.
"Bận rộn một tháng,
cư nhiên còn có người đến đoạt đồ trước. Xem ra là tay không sạch sẽ, để cho ta một lần nữa đón cậu đi đi." Một thí nghiệm thể alpha cao lớn
cường tráng khác đá văng cái bàn xếp chồng lên nhau, hắn vác một khẩu
súng máy hạng nhẹ đến gần Bạch Sở Niên, băng đạn buộc vào cơ ngực rắn
chắc, trước ngực bụng xăm cả con cá sấu: "Eris, cậu biết hắn ta?"
Xa xa bên cạnh bàn dược tề có một alpha da trắng tóc vàng, mặc âu phục
thân sĩ, đầu ngón tay treo một cái chìa khóa miệng vuông màu bạc, nhẹ
nhàng xoay tới xoay lui.
Bạch Sở Niên còn nhớ rõ hắn, lần đó có người điều khiển trực thăng bảo lãnh mang Eris đi, ông ta chính là người đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT