Câu vừa dứt thì cửa thang máy từ từ mở ra.
Có lẽ do ấn tượng đầu tiên mà thang máy mang lại nên Hướng Gia Quân cho rằng mình sắp bước vào một công trình khoa học viễn tưởng nào đó, nhưng đập vào mắt cậu lại là hành lang nhỏ với bốn phía là tường xi măng xám.

Hành lang này trông giống như lối ra vào gara, ở chân tường hai bên có lắp đèn, mỗi bóng cách nhau một mét soi sáng cả lối đi.
Viện nghiên cứu bí mật này được giấu rất tốt, không chỉ ở dưới lòng đất mà ngay cả lối vào cũng có đến mấy cửa.
Đến khi đi tới cuối hành lang lại có thêm bảng điều khiển nho nhỏ ở cạnh cửa, lần này cũng giống trước, ngoại trừ người phụ nữ kia thì mọi người đều phải quay người đi.
Hướng Gia Quân hơi buồn cười mà liếc sang nhân viên nam cũng phải xoay người, thấp giọng hỏi: "Anh cũng không được biết mật khẩu à?"
Người đàn ông lườm cậu một cái, chỉ ném lại hai tiếng: "Câm miệng".
Lại còn thẹn quá hóa giận nữa.

Cậu không muốn thật sự chọc giận y nên chỉ cười cười rồi không nói thêm gì.
Sau lưng vang lên tiếng máy móc nhắc nhở, cửa mở.

Bả vai Hướng Gia Quân bị vặn lại, cậu thuận theo xoay người, nhìn thấy hai cánh cửa kim loại chầm chậm trượt sang bên.

Ánh đèn sáng chói như ban ngày chiếu tới, càng lúc càng rực rỡ.

Lúc đầu cậu chỉ nhìn thấy một khoảng rộng trắng xóa, lát sau mới dần phân biệt được đâu là trần đâu là sàn nhà.
Tưởng tượng lúc trước của cậu không hề sai, nơi này cực kỳ giống những tòa nhà trong phim khoa học viễn tưởng, phong cách rất đơn giản nhưng lại tác động mạnh mẽ đến thị giác, khắp nơi đều mang đến cảm giác lạnh lẽo không hơi người.
Dẫm chân lên mặt sàn, cả người Hướng Gia Quân được bao phủ trong ánh sáng nhu hòa, thế nhưng không hiểu sao lại có cảm giác hoảng hốt giống như đã trải qua cả một đời vậy.
Từ khi bị cắt điện đến nay cậu luôn phải trải qua mọi chuyện trong bóng tối, vào khoảnh khắc này dường như được trở về cuộc sống văn minh của nhân loại.
Hành lang trắng rất ngắn, chi bằng nói là một căn phòng nhỏ thì đúng hơn.

Đối diện cửa vào là một cửa kính mờ khác ngăn trở tầm mắt cậu.
Hai người lại bị gọi lần nữa, bắt đứng yên tại chỗ.

Tiếng máy móc vang lên, bấy giờ Hướng Gia Quân mới chú ý tới mấy thiết bị kỳ lạ lắp đặt hai bên tường, ống kính nhỏ của nó lúc này đang nhắm thẳng bốn người, còn có ánh sáng đỏ nhấp nháy ở bên trong.
Cái này dùng để làm gì?
Hướng Gia Quân cảm thấy không ổn, cậu loại trừ khả năng nó đang xác minh thân phận của từng người, xem cấu tạo máy móc thì có vẻ như đang kiểm tra đo lường tình trạng thể chất.
Lòng cậu chùng xuống, tình trạng dị thường của cậu sẽ bị phát hiện ư?
Hạ Trầm đứng bên cạnh, giống như chỉ lơ đãng mà quay đầu liếc cậu.

Hướng Gia Quân lập tức lấy lại tinh thần, phản ứng vừa rồi của cậu hình như hơi rõ ràng, ngay cả cảm xúc cũng viết hết lên mặt.
Cậu vội vàng cúi đầu để che giấu biểu cảm, lẳng lặng chờ đợi đợt kiểm tra kết thúc.

Nếu đây là máy kiểm tra sức khỏe thì tám phần mười là nhắm vào những dấu hiệu của virus xác sống, cậu nhiễm một loại virus khác nên rất có khả năng sẽ không nằm trong phạm vi kiểm tra.
Không thể không đánh cuộc một phen, nếu thua thì cậu chỉ có thể động thủ.
Loa âm tường phát ra tiếng thông báo, ngay sau là một giọng nữ lạnh băng nói hai chữ "Bình thường" và các ống kính nhỏ gần như thu lại cùng một lúc.
Sau lưng Hướng Gia Quân đổ đầy mồ hôi lạnh, lại không dám thở phào vì sợ hai người bảo vệ kia phát hiện điều bất thường.
Cửa kính mờ đằng trước tự động mở ra nhường đường cho bọn họ.

Ánh sáng phía sau cửa đỡ chói hơn, không phải tất cả đèn đều được bật nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với bóng tối.
Đế giày bước trên nền gạch tạo thành từng âm thanh trầm đục, tiếng bước chân của bốn người đan xen vào nhau dệt nên bầu không khí nặng nề và căng thẳng.

Mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong không khí ngang ngược xông vào trong khoang mũi khiến cậu vô thức mà nghĩ đến bệnh viện.
Sau khoảng mười bước thì có một hành lang vắt ngang trước mặt họ.

Người phụ nữ đi đầu xoay người sang bên phải, vừa đi vừa bật bộ đàm báo cáo tình hình: "Ngài Khấu, đã dẫn người vào."
Không lâu sau bộ đàm vang lên giọng đàn ông, cho dù hơi nhiễu nhưng vẫn nhận ra được sự trầm tĩnh khi thường xuyên ra lệnh, "Tầng ba."
Người phụ nữ đáp "Được." rồi quay đầu liếc Hạ Trầm và Hướng Gia Quân như đang xem hai người có nghe lời hay không, sau đó rời mắt đi rất nhanh.

Cô dẫn họ đến một thang máy khác, thang máy này nhỏ hơn cái trước nhiều, trông không khác gì những thang máy bình thường và cũng không cần nhập mật khẩu.

Hướng Gia Quân đứng đối diện cửa thang, lén quan sát xung quanh.

Mặc dù mới chỉ nhìn được một góc viện nghiên cứu nhưng cậu đoán chắc diện tích nơi này không hề nhỏ.

Bên phải là cầu thang thoát hiểm, bên trái là một cánh cửa đóng chặt, biển phòng gồm số và chữ cái chứ không ghi rõ tên.
5A01...!Bọn họ đang ở tầng năm sao?
Hành lang này sâu hun hút không nhìn thấy điểm cuối, hai bên sườn là vô số cửa phòng, nhưng kỳ lạ là từ lúc họ tiến vào đến giờ toàn bộ nơi đây đều cực kỳ yên tĩnh, cậu không nghe được bất cứ tiếng động hay nhìn thấy bóng người nào.
Cửa thang máy mở ra, Hướng Gia Quân đành phải gác lại suy tư để đi theo vào trong.
Không gian chật hẹp khép kín tạo thành nỗi áp lực vô hình, không ai lên tiếng, bốn người nhanh chóng xuống đến tầng ba trong sự im lặng nặng nề.

Cửa vừa mở ra, khung cảnh bên ngoài trông giống hệt tầng năm, ngoại trừ việc dãy số trên cánh cửa bên cạnh giờ là 3A01.
Người phụ nữ dẫn họ sải bước trên hành lang, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng 3A06.

Cô gõ cửa, lát sau cánh cửa được mở từ bên trong để lộ gương mặt của một cô gái trẻ.
Cô gái mặc áo blouse trắng, phong thái nhẹ nhàng và vô hại hơn nhiều so với hai nhân viên an ninh.

Cô chào người phụ nữ một tiếng "Chị Lâm", đến khi nhìn sang Hạ Trầm và Hướng Gia Quân thì hơi sửng sốt, ngay sau đó mở rộng cửa ra hơn, thấp giọng nói: "Vào trong hết đi."
Hướng Gia Quân đi sau thầy Hạ nên tầm nhìn bị cản trở một chút, không lập tức nhìn thấy toàn bộ căn phòng nhưng các dụng cụ thí nghiệm đầy ắp vẫn đập vào mắt cậu, thu hút hết thảy sự chú ý.
"Khương Dao, tiêm thuốc giúp tôi."
Hạ Trầm đi lên trước vài bước, lúc này tầm nhìn của Hướng Gia Quân thoáng hơn nên mới nhìn thấy người vừa lên tiếng.
Đó là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy nhưng không thể làm lu mờ khí chất vượt trội của y.

Lúc này người đàn ông đang ngồi trên ghế đơn, tay trái đặt trên bàn với tay áo được xắn lên còn tay phải thì đang cầm ống tiêm.

Y đã chích mũi kim vào cánh tay trái của mình nhưng tay cầm lại đang khẽ run rẩy.
Trên cổ người này có một vệt máu rất rõ ràng.
Cô gái vừa mở cửa nghe vậy thì vội vàng chạy tới, đỡ lấy ống tiêm rồi cẩn thận đâm nó sâu hơn vào mạch máu, đẩy thuốc ở ống vào bên trong.
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, rũ mắt nhìn ống thuốc dần cạn.
"Thầy..." Cô gái do dự nói, "Thầy hít phải cũng không ít, làm vậy thật sự không sao ạ?"
Rốt cuộc cũng tiêm xong, sau khi rút kim ra người đàn ông lập tức đứng lên, "Tiêm hết ống thuốc này sẽ không có việc gì, tôi tin vào số liệu thực nghiệm."
"Vậy còn những người kia? Bọn họ ra ngoài rồi..."
"Khương Dao," Người đàn ông kịp thời ngắt lời cô, "đây không phải chuyện cô nên quan tâm."
Hướng Gia Quân nhướn mày, nghe lỏm mấy câu này dường như giúp cậu hiểu được chút chuyện vừa xảy ra.

"Những người kia" trong miệng cô gái hẳn là đám người vừa vội vã rời khỏi viện bảo tàng, mấy người đó đi khỏi thì người đàn ông thoạt nhìn rất quyền lực này bèn lập tức tiêm thuốc.
Cậu đã tưởng tượng ra hẳn một vở kịch: cấp dưới phản bội bỏ trốn, sau khi chuyện vỡ lở tuy ông chủ đồng ý thả họ đi nhưng cũng tặng cho một món quà lớn, ví dụ như virus linh tinh gì gì đó.
Hướng Gia Quân càng nghĩ càng thấy hợp lý, tuy rằng người đàn ông trung niên đứng trước mặt cậu này nhìn qua thì giống một học giả bình thường, nhưng giờ phút này hình tượng của y trong lòng cậu đã biến thành Frankenstein tàn nhẫn ác độc.
Chính người này đã tạo ra vô số xác sống ngoài kia sao?
"Hai người đến đây để tìm người? Tìm ai?"
Khấu Tư Niên rời mắt về phía hai chàng trai không rõ lai lịch, y không ngạc nhiên khi có người tìm được đến đây nhưng lại bất ngờ vì người đầu tiên tới lại là hai tên nhãi vô danh tiểu tốt.
Hơn nữa không phải cái cớ này quá ấu trĩ hay sao, tìm người? Y thà tin là bọn họ tới đây để tự chuốc phiền phức với đống virus độc còn hơn.
Chàng trai chững chạc hơn tiến lên trước một bước, bình tĩnh nói: "Tôi tới tìm Hạ Khang."
Khấu Tư Niên đang thả tay áo xuống, nghe vậy thì động tác khựng lại, y ngẩng phắt đầu nhìn về phía người này: "Hạ Khang có quan hệ gì với cậu?"
"Ông ấy là ba tôi."
Y nhìn chằm chằm chàng trai một lúc, rốt cuộc đã có đáp án cho cảm giác quen thuộc vừa rồi của bản thân, hai ba con trông cũng giống nhau lắm.
Khấu Tư Niên lấy lại bình tĩnh, sau khi chỉnh lại cổ tay áo đàng hoàng thì quay sang nói với người phụ nữ đang đứng đợi bên cạnh: "Đội trưởng Lâm, giúp tôi kiểm tra người bọn họ."
Từ lúc Hạ Trầm nói đến đây để tìm Hạ Khang thì Hướng Gia Quân đã thấy sốc và bối rối vô cùng.

Lý do này thật ra cũng khá tốt, nhưng thầy Hạ đã lên kế hoạch viện cớ này từ bao giờ, ngay khi hai người vừa tiến vào cổng chính của viện bảo tàng ư?
Cậu lại sững sờ trước khả năng tùy cơ ứng biến của thầy Hạ lần nữa, vậy nên khi một bàn tay đột ngột đặt lên vai thì không khỏi giật mình hoảng hốt, quay đầu lại nhìn, hóa ra là nhân viên an ninh vừa nãy.
"Nhìn cái gì, chưa bị soát người bao giờ à?" Người phụ nữ được gọi là "đội trưởng Lâm" nghiêm túc kiểm tra từng cái túi trên người cậu, cuối cùng lôi balo của cậu xuống rồi mở khóa lục lọi bên trong.
Lách ca lách cách một lát, tất cả đồ linh tinh vụn vặt trong balo của cậu đều hiện ra trước mắt mọi người.
Bên cạnh cũng vang lên âm thanh tương tự, balo leo núi của Hạ Trầm cũng bị đổ hết ra.

Trong đó có một mảnh giấy bị gấp lại thu hút sự chú ý của đội trưởng Lâm, cô cúi xuống nhặt mảnh giấy từ dưới sàn lên, sau khi mở ra đọc thì vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt.
"Gì thế?" Người đàn ông mặc áo blouse trắng hỏi.
"Một tờ báo cáo nội bộ có viết địa chỉ của nơi này." Đội trưởng Lâm nói ngắn gọn, dứt lời thì đưa tờ giấy qua.
Người đàn ông cúi đầu nhìn lướt qua, vẻ mặt không thay đổi mà chỉ hỏi: "Hai người từng tới thành phố B?"
"Không chỉ tới mà còn vào trong viện nghiên cứu, gặp Mã Văn Nhạc." Hạ Trầm trả lời trước khi Hướng Gia Quân kịp mở miệng, "Cái này tìm được ở trên người ông ấy."
"Ồ, Mã Văn Nhạc."
Dường như người đàn ông chẳng hề quan tâm đến sống chết của Mã Văn Nhạc, y gấp mảnh giấy lại rồi tiện tay để nó lên bàn, sau đó ung dung nhìn về phía Hạ Trầm, "Rồi hai người phát hiện được gì ở viện nghiên cứu?"
Không đợi Hạ Trầm mở miệng thì y đã nói tiếp: "Không không, hẳn tôi nên hỏi là ngoại trừ ba cậu thì các cậu còn không tìm thấy thứ gì nữa?".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play