Lộ Dương thật không ngờ ra ngoài chơi một chuyến về ba lại muốn tìm bạn gái cho cậu, trông điệu bộ kia giống như đã có ý định từ trước, xem ra cậu phải mau chóng ngã bài thôi.
“Sư huynh, trước đây anh cũng bị lão gia tử hối tìm bạn gái như vậy phải không?” Lúc tiễn Trâu Kỳ ra ngoài Lộ Dương hỏi.
“Không phản ứng ông ấy cũng được.” Trâu Kỳ nói rồi nghĩ nghĩ bổ sung thêm, “Nhưng cha vợ đại nhân đã lên tiếng thì nên phản ứng lại.”
“Ai là ba vợ anh chứ, đấy là ba chồng anh.” Lộ Dương phản bác, tự nói tự cười: “A, hay ý anh là muốn em đi tìm bạn gái?”
“Em thử xem.”
Trâu Kỳ trả lời rất nhẹ nhàng nhưng Lộ Dương vẫn ngửi được mùi nguy hiểm trong đó, đương nhiên cậu không có ý nghĩ kia. Đi được một đoạn, cậu chợt dừng bước ngẩng đầu nhìn Trâu Kỳ, “Em quyết định rồi, lát nữa về em sẽ nói sự thật với ba mẹ.”
“Em muốn vậy thật sao?”
“Dù sao cũng tốt hơn bị phát hiện, đến lúc đó không biết là đánh em hay đánh anh nữa.” Lộ Dương nói đùa, “Có khi còn ép chúng ta chia tay, bắt anh vĩnh viễn không được gặp em không chừng.”
Trâu Kỳ nghe vậy khẽ cau mày, “Không cho nói mấy lời này.”
“Em giỡn thôi mà, chẳng phải tình tiết trong phim truyền hình đều thế sao.” Tuy ngoài mặt Lộ Dương có vẻ thoải mái nhưng thật chất trong lòng không mấy nhẹ nhàng, cậu thật sự cảm thấy khả năng này rất lớn, nói cho cùng đây không phải chuyện nhỏ, ba mẹ không chấp nhận được là chuyện rất đổi bình thường.
Trâu Kỳ nhìn nụ cười đầy gượng ép của cậu lòng anh cũng thấy khó chịu, anh vươn tay khoát lên vai cậu, quan sát thấy cả hai đi nãy giờ mà xung quanh chẳng xuất hiện một bóng người liền cúi đầu hôn lên mặt cậu, an ủi, “Đừng lo, cứ đổ hết lên người anh, tất cả đều là lỗi của anh.”
“Đúng rồi, đều tại anh cả.” Lộ Dương nhoẻn miệng cười, “Nhưng biết sao giờ em lại thích anh sai như vậy.”
Trâu Kỳ khẽ cười, giơ tay xoa đầu cậu, “Nếu em muốn, anh sẽ đến nói chuyện với ba mẹ em, có một số việc nên do anh đến gánh.”
“Hay là thôi đi, anh nói ba lại càng giận hơn, ông sẽ cho rằng anh...”
Lộ Dương còn chưa dứt lời đã thấy ba mình không biết từ nơi nào xông ra túm lấy Trâu Kỳ vung một cú trời giáng vào mặt anh.
Trâu Kỳ cũng là dân luyện võ, sau khi cảm nhận được nguy hiểm theo phản xạ lấy tay đở đòn, giây tiếp theo muốn ra tay phản công nhưng khi nhìn đối phương là ba Lộ thì ngừng lại, động tác này làm cú đấm từ ba Lộ thuận lợi nện vào bụng anh, Trâu Kỳ đau đớn hừ một tiếng rồi nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với ba Lộ.
“BA?!” Lộ Dương kéo ba Lộ đang có ý định xông lên tiếp, gấp gáp hỏi: “Khoan đã, đã xảy ra chuyện gì? Sao ba lại...”
“Để tao đánh chết thằng khốn chết tiệt này!!” Ba Lộ phẫn nộ nói, bởi vì quá mức tức giận mà sắc mặt ông có chút đỏ lên. Một tay ông muốn đẩy Lộ Dương ra nhưng cậu vẫn nắm chặt không buông, chỉ phải nghiêng đầu nói với cậu, “Mày bỏ ra cho ba, không thì cả mày ba cũng đánh!”
“...” Lộ Dương như cũ sống chết không buông, nhanh chóng nhìn Trâu Kỳ đang cau mày đứng bên cạnh, phỏng chừng là một đấm vừa rồi của ba cậu là dùng hết toàn lực làm anh ăn không ít đau đớn. Cậu sốt ruột nắm tay ba Lộ chặt hơn, “Ba, rốt cuộc ba sao vậy? Có chuyện gì không thể từ từ nói sao cần gì động thủ?”
“Từ từ nói?” Ba Lộ quay phắt đầu qua nhìn cậu, vì cơn giận mà giọng run run, “Mày nói đi vừa rồi mày với nó làm gì, hả? Tụi bây...” Ba Lộ không nói tiếp được nữa, phì phò thở không ngừng.
Lộ Dương nghe ba nói vậy bỗng chết lặng, mới hiểu ra cảnh Trâu Kỳ hôn cậu vừa rồi bị ông thấy được. Nhìn ba vừa giận vừa đau lòng, đột nhiên Lộ Dương không biết bản thân phải làm thế nào, bàn tay đang nắm lấy cổ tay ba Lộ cũng như bị bổng không dám chạm vào nữa.
“Con...” Lộ Dương há miệng muốn nói, nhưng nhìn sắc mặt ba Lộ cuống họng lại như có vật gì chắn ngang không biết bắt đầu nói từ đâu, dù đã có ý định ngã bài trong suy nghĩ nhưng khi chân chính đối mặt còn là trong tình huống bị phát hiện cậu vẫn không biết phản ứng thế nào cho phải.
“Mày cái gì? Mày bỏ tay ra!” Ba Lộ vùng khỏi tay Lộ Dương, đẩy cậu ra rồi lao về phía Trâu Kỳ, bộ dạng kia quả thật là có ý định muốn đánh chết Trâu Kỳ.
Trâu Kỳ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cơn đau từ bụng chứng minh vừa rồi ba Lộ xuống tay ngoan độc chừng nào. Anh nhìn ba Lộ vẻ mặt giận dữ đang xông tới cũng không né tránh, như lời anh nói ban nãy, có một số việc nên do anh đến gánh.
Sau khi Lộ Dương bị ba Lộ xô ra, thấy ông lại muốn lao lên đánh Trâu Kỳ thì vội vã ngăn ông lại lần nữa, “Ba, ba nghe con nói đã!!”
“Không có gì để nói hết! Hôm nay tao phải đánh chết thằng khốn này! Còn mày về nhà xử!” Ba Lộ quát, không chút nhân nhượng.
Đây là tình tiết muốn đánh chết cả thảy sao! Lòng Lộ Dương thoáng lộp bộp, kết quả xấu nhất đã xảy ra, thấy mình khuyên ba không được cậu chỉ có thể chuyển hướng sang Trâu Kỳ, “Ông chủ anh về trước đi.”
Trâu Kỳ không đi, nếu bây giờ anh bỏ đi chuyện này sẽ càng bết bát hơn, vì vậy anh từng bước đi về phía trước nói với ba Lộ, “Chú Lộ, chuyện này là lỗi của con, ngài đừng trách Lộ Dương.”
“Tao đương nhiên biết là lỗi của mày!” Ba Lộ lớn tiếng, trước đây hảo cảm với Trâu Kỳ bao nhiêu thì giờ biến thành chán ghét bấy nhiêu, nếu không phải Lộ Dương cản ông lại thì ông đã đấm thêm hai đấm nữa rồi.
“Cho dù ngài đánh con, con cũng sẽ không đánh trả nên xin ngài đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ.” Trâu Kỳ đáp, đầu hơi cúi, lấy tư thế nhận sai xoa dịu cơn giận của ba Lộ.
“Không phải lỗi của sư huynh, con...”
“Mày câm miệng cho tao!” Ba Lộ cắt ngang lời Lộ Dương không muốn nghe cậu giải thích, quay sang Trâu Kỳ chỉ vào anh nói, “Tao cứ nghĩ mày là người tốt, an tâm để Lộ Dương đi với mày! Không ngờ mày... Là tao nhìn lầm người! Về sau nhà tao không chào đón mày, mày về đi!”
“Chú Lộ...” Trâu Kỳ còn muốn nói thêm nhưng Lộ Dương đã nhìn anh lắc đầu, bây giờ nói gì cũng chỉ làm ba thêm giận mà thôi.
Trâu Kỳ hiểu ý cậu, nhìn sắc mặt ba Lộ hiện tại đúng là không phải thời điểm thích hợp nói chuyện, “Con rất xin lỗi vì làm ngài tức giận, tất cả đều là lỗi của con, con sẽ gánh hết mọi trách nhiệm.”
Trước khi đi Lộ Dương lặng lẽ dùng tay ra dấu hình điện thoại, Trâu Kỳ gật đầu dõi theo hai người đến khi bóng lưng cả hai biến mất chỗ ngã rẽ mới xoay người rời đi.
Trên đường về ba Lộ không nói tiếng nào, nhưng nghe âm thanh hô hấp của ông cũng biết ông rất tức giận, Lộ Dương cũng không dám chọc ba mình thêm không vui. Tuy ngày thường ba rất dễ nói chuyện, nhưng gặp phải chuyện này có thể tưởng tượng ông chịu đả kích lớn đến mức nào.
Trong lòng ba Lộ đúng là giận không thể át khi thấy con trai ngoan của mình bị một người đàn ông khác bẻ cong, chúng nó còn hôn môi trong tiểu khu, được rồi, không phải môi là mặt, nhưng dù vậy chuyện này cũng vô cùng nghiêm trọng!
Lôi Lộ Dương về tới nhà, tiếng đóng cửa của ba Lộ so với thường ngày lớn gấp vài lần, mẹ Lộ ở bên trong giật bắn mình đứng dậy, “Xảy ra chuyện gì? Muốn đóng rớt cửa luôn sao?”
Ba Lộ chẳng nói chẳng rằng đi vào phòng khách ngồi phịch xuống sô pha, cả người tức giận không chỗ trút, hối hận vì sao vừa rồi lại thả Trâu Kỳ đi dễ dàng như vậy. Ông bưng ly nước trên bàn trà uống ực một cái mới nói, “Đúng là tức chết mà!!”
Lộ Dương sờ mũi, tự giác đứng một bên chờ tuyên án.
“Rốt cuộc là sao?” Mẹ Lộ khó hiểu nhìn hai cha con, “Sao mới ra ngoài một chút đã tức thành như vậy, còn Dương Dương nữa con đứng đó làm gì?”
“Dạ nhận lỗi.” Lộ Dương thành thật đáp.
“Nhận lỗi chuyện gì chứ?” Mẹ Lộ hỏi, “Hai cha con ông đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì hết?”
“Bà hỏi xem bản thân nó đã làm chuyện tốt gì?!” Ba Lộ đưa tay chỉ Lộ Dương, “Sao tôi lại dạy ra một đứa con trai như anh, tôi dạy anh thế này sao hả? Sách vở anh học bỏ đâu hết rồi?!”
“Con xin lỗi.” Lộ Dương tự biết bản thân có lỗi, cúi đầu nói, “Ba, ba đừng giận mà hại sức khoẻ, không thì ba đánh con đi, đánh chết con cũng được.”
“Đừng tưởng tôi không dám đánh anh!” Ba Lộ nói rồi đứng lên định đánh nhưng bị mẹ Lộ ngăn lại.
“Phát điên cái gì!” Mẹ Lộ cản chồng mình, “Ông đánh con tôi đã hỏi ý tôi chưa? Gan lão Lộ ông bây giờ càng lúc càng lớn nhỉ!”
Bầu không vốn cực kỳ nghiêm túc bị một câu “Đánh con tôi hỏi qua ý tôi chưa” làm bay biến, Lộ Dương rất không phúc hậu cười trộm, thấy ba Lộ trừng mắt mới vội vã ngưng cười trở về dáng vẻ hối lỗi ban đầu.
Kéo ba Lộ trở về sô pha mẹ Lộ mới hỏi, “Ai có thể nói tôi biết rốt cuộc là chuyện gì không?”
“Bà kêu nó nói đi, tôi nói không nên lời rồi!” Ba Lộ chưa tiêu giận đáp, “Quả thực đồi phong bại tục!!”
“Nghiêm trọng như vậy à?” Mẹ Lộ nhìn ba Lộ, không tin hỏi Lộ Dương, “Dương Dương con nói đi.”
Chuyện đã bại lộ Lộ Dương cũng không có ý định tiếp tục lừa gạt, nói: “Mẹ, mẹ cần phải bình tĩnh nghe con nói nha.”
“Ừm, con nói đi.”
“Kỳ thật người yêu Trâu Kỳ nói mang về nhà khi nãy chính là con, chúng con đang quen nhau.”
“Anh còn dám kể! Cũng không biết xấu hổ!” Ba Lộ nghe xong vớ lấy trái táo trên bàn liệng qua nện xuống cạnh chân Lộ Dương, phát ra âm thanh nặng nề.
Không ném lên người mình, quả nhiên là cha ruột. Lộ Dương thầm nói trong đầu.
Mẹ Lộ bị lời Lộ Dương nói làm kinh hãi, nhờ âm thanh đập đồ của ba Lộ mà bà mới lấy lại tinh thần, bà nhìn Lộ Dương, đầu óc có chút chậm chạp, “Chậm đã... con mới nói cái gì, lặp lại lần nữa?”
Lộ Dương lặp lại lời ban nãy rồi bổ sung một câu, “Chuyện chính là như vậy, ba mẹ đánh con mắng con đều được, đừng nén giận làm hại sức khoẻ.”
Mẹ Lộ xoa trán, quay qua nhìn ba Lộ, “Nó nói thật không?”
“Còn giả được sao?! Hai đứa còn hôn môi ở ngoài tiểu khu kia kìa!” Ba Lộ đáp, nhắc tới máu nóng trong người lại sôi, ông vội cầm ly nước uống ực một cái, “Tức chết tôi!”
“Hôn môi?!” Mẹ Lộ nhấn giọng, quay qua không dám tin hỏi Lộ Dương, “Con và Trâu Kỳ quen nhau? Hai đứa còn ở ngoài tiểu khu hôn môi?”
“Không phải hôn môi đâu mẹ.” Lộ Dương sốt ruột giải thích, “Ba hoa mắt thôi, thật không có hôn môi, mẹ tin con đi.”
“Con đến nhà cậu ta? Gặp gia trưởng?” Mẹ Lộ nhớ trước đó Trâu Kỳ nói ba mẹ cậu rất hài lòng về người yêu cậu ta, hoá ra đó lại là con trai mình sao?
“Dạ gặp rồi.” Lộ Dương gật đầu.
“Còn rất hài lòng về con?” Mẹ Lộ hỏi tiếp.
“...” Lộ Dương không trả lời, ở trong tình huống này nói gì cũng sai hết!
“Giỏi lắm!” Mẹ Lộ giận quá hoá cười, “Tôi nuôi con trai khôn lớn thành người để giờ đưa tới cửa làm dâu nhà người ta, tôi còn tặng họ nhiều đồ như vậy, tôi đúng là... đúng là...” Nói rồi vỗ mạnh lên bàn trà trút giận.
“Mẹ, mẹ đừng giận, cẩn thận đau tay.” Lộ Dương thấy sắc mặt bà không tốt vội vã đi tới muốn trấn an, mới đi được một bước liền bị bà chỉ cho đứng yên tại chỗ.
“Con đứng yên đó!” Mẹ Lộ quát, quay sang hỏi ba Lộ, “Trâu Kỳ đâu?”
“Về rồi? Ông cứ thế cho cậu ta về?” Mẹ Lộ hỏi, “Chuyện đến nước này cậu ta phải ở lại chịu trách nhiệm chứ? Cậu ta...”
“Mẹ, là còn bảo anh ấy về.” Lộ Dương giải thích, “Không phải anh ấy muốn đâu, là con đuổi ảnh về, mẹ đừng...”
“Anh câm miệng cho tôi!” Ba Lộ gầm lên, “Bị loại chuyện này anh cảm thấy vẻ vang lắm đúng không? Khi nãy tôi nên đánh gãy chân thằng đó để tụi bây khỏi xằng bậy nữa!”
“BA. ..”
“Im miệng!” Lần này là tiếng mẹ Lộ, tuy bà không phẫn nộ như ba Lộ nhưng rõ ràng là đang tức giận.
“Bây giờ con lên lầu cho mẹ, không có sự đồng ý của mẹ không được xuống!” Mẹ Lộ nghiêm mặt ra lệnh.
“Dạ mẹ.” Lộ Dương đáp, biết bà giận thật không dám nói gì thêm xoay người ngoan ngoãn lên lầu, vừa đi được hai bước chợt nghe mẹ Lộ nói, “Để di động lại!”
“. ..” Lộ Dương lấy điện thoại từ trong túi ra đặt lên bàn trà, “Con lên lầu đây, ba mẹ đừng giận nữa.”
“Biến nhanh lên!” Mẹ Lộ nói.
Lộ Dương vâng lời biến lên lầu, thầm nghĩ ngay cả cơ hội gọi điện thoại cũng mất, không uổng công mẹ luyện phim thần tượng mỗi này, chiêu này cũng học được. 〒_〒
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT