Càng đến gần tháng tốt nghiệp, sinh viên năm tư ra ngoài thực tập ngày càng nhiều, nhất là một ít sinh viên tìm được công tác liền dọn hẳn ra khỏi KTX. Lộ Dương hiện tại không có khoá học nào, đa số thời gian là giúp giáo sư khoa thu xếp các chuyện vụn vặt.

Chiều thứ sáu, Lộ Dương giúp giáo sư chỉnh lý hồ sơ sinh viên tốt nghiệp xong, lại đi trung tâm thành phố phụ giúp quán cafe của một vị sư huynh.

Lộ Dương đến quán là tầm 4h, vừa lúc thời gian uống trà chiều, chiều tối là thời điểm khách hàng đông nhất, mỗi khi rảnh rỗi cậu đều chạy đến đây phụ một tay.

“Dương Dương đến rồi à.” Dương Hằng Vũ trong quầy bar thấy cậu tới, vẫy vẫy tay, “Nhà bếp có chừa thức ăn cho em đó, vào ăn trước đi.”

“Dạ, cảm ơn anh Vũ.” Lộ Dương gật đầu, phát hiện khách trong tiệm hôm nay rất đông. Người lo giao hàng, người tiễn khách, dọn bàn, bận rộn khoảng chừng nửa giờ mới có tí thời gian nghỉ ngơi. Lộ Dương lúc này mới bưng trà sữa và món điểm tâm ngọt của cậu ra chiếc bàn nhỏ cạnh quầy bar ngồi xuống.

Trà sữa sủi bọt là món khoái khẩu của Lộ Dương, mặt trên trà sữa vẫn còn một lớp bọt mỏng, thời điểm vừa ra lò đám bọt kia cứ phát ra âm thanh “bốc bốc ——”, nhìn từng cái bong bóng vỡ ra, Lộ Dương thấy vô cùng thú vị.

Sau khi ăn xong, cậu mang ly cùng dĩa bưng vào phòng bếp, lúc đi ra thì Dương Hằng Vũ đang nghe điện thoại, vừa nghe vừa ghi, Lộ Dương tiến tới nhìn một chút, thấy vài món ăn được ghi chú trên giấy.

“Giao hàng sao ạ?” Lộ Dương đợi anh tiếp điện thoại xong mới hỏi.

“Ừ, là toà cao ốc Vân Phong phía sau building Minh Châu.” Dương Hằng Vũ nói, quay đầu lại dặn dò đầu bếp, để ông làm ba phần khoai tây chiên, tiếp đó bảo tiểu muội đóng gói bánh ngọt cùng bánh bích quy, rồi tự mình đi xay cà phê, vừa làm vừa nói với Lộ Dương, “Dương Dương, trông quầy thu ngân giúp anh một chút nha, anh về nhanh thôi.”

“Để em giao giúp anh cho.” Lộ Dương ở bên cạnh giúp anh chuẩn bị ly đựng cà phê đề nghị.

“Thế thì phiền em vậy.” Dương Hằng Vũ nói, mỗi lần Lộ Dương sang đây hỗ trợ đều giúp anh giao hàng, anh rất băn khoăn, nhưng hiện tại người không đủ thực sự không còn cách nào.

“Đừng khách sáo, cho em thêm nhiều điểm tâm ăn là được rồi.” Lộ Dương cười, đi tới tủ quầy giúp tiểu muội đem bánh ngọt đựng tốt, để ở một bên, chờ cà phê và khoai tây chiên xong thì đặt vào trong hộp giao hàng.

“Qua đường nhớ cẩn thận đấy.” Dương Hằng Vũ hướng bóng lưng rời đi của Lộ Dương hô lớn.

Lộ Dương phất phất tay tỏ ý bản thân đã biết. Cao ốc Vân Phong cách tiệm rất gần, từ đường lớn nhìn xéo hướng đối diện phía sau quán là thấy, Lộ Dương xách túi băng qua đường, hướng cao ốc đi tới.

Gọi thức ăn là bộ phận Kế hoạch của công ty “Gia Đạt” nằm ở tầng 13 cao ốc Vân Phong. Lộ Dương biết công ty này, trong danh sách công ty kết hợp với nhà trường tổ chức thông báo tuyển dụng vào cuối tuần có tên công ty này.

“Gia Đạt” giai đoạn lập nghiệp chỉ là một siêu thị loại nhỏ, quy mô lúc đầu không tính là lớn, thế nhưng tốc độ phát triển lại cực nhanh, từ siêu thị nhỏ mở rộng thành một hệ thống siêu thị, tiếp đó mở rộng thành một thương xá quy mô lớn. Từ lúc thành lập đến nay, “Gia Đạt” trong vòng năm năm ngắn ngủi đã chen vào Top những công ty có triển vọng nhất thành phố.

Lộ Dương đến cửa phòng làm việc bộ phận Kế hoạch “Gia Đạt”, cửa chỉ khép hờ, có thể nghe được tiếng nói chuyện truyền tới từ bên trong, Lộ Dương gõ nhẹ cửa một cái, nghe phía trong nói mời vào mới đẩy cửa vào, vừa vào thì mấy chị em trong phòng đều đồng loạt nhìn sang.

“Xin chào mọi người, tôi là nhân viên cửa hàng “Hữu Gian Coffee” tới giao thức ăn.” Lộ Dương lễ phép giới thiệu, vừa giơ cái túi trên tay lên.

“À, nhanh như vậy đã đến, cứ đặt lên cái bàn bên cạnh đi.” Một mỹ nữ tóc dài tựa vào cạnh bàn bên trái có chút kinh ngạc, buông viết trong tay xuống, lấy tiền từ trong ví ra, đi tới chỗ Lộ Dương nói, “Vất vả cho cậu rồi tiểu huynh đệ.”

Bị một đại mỹ nhân thành thục gọi tiểu huynh đệ, Lộ Dương không biết nên có cảm tưởng gì nữa.

“Không có gì đâu ạ.” Lộ Dương thối tiền lại cho cô, cười nói, “Hoan nghênh lần sau lại đến.”

Tướng mạo Lộ Dương thuộc loại yêu thích của các bậc trưởng bối, trắng trẻo sạch sẽ, cười lên bên trái còn lộ ra răng khểnh, đôi mắt cong cong, thoạt nhìn chính là một người tràn đầy sức sống, vừa vặn người của bộ phận kế hoạch đều là ngự tỷ thành thục, thấy bộ dạng này của cậu lập tức tăng không biết bao nhiêu hảo cảm.

“Nhất định rồi, cà phê của tiệm em rất chính tông, bánh kem ăn lại ngon, ngoài ra…” Một mỹ nữ tóc búi cao trêu ghẹo nói, “Tiểu ca giao hàng còn đẹp trai như vậy, sau này chị nhất định ủng hộ em.”

“Cảm ơn mỹ nữ tỷ tỷ, lần sau em nói một chút với ông chủ, giảm giá cho các chị.” Lộ Dương nháy mắt mấy cái đáp.

“Được được, đây chính là em nói nha.” Đại mỹ nhân trả tiền nói, “Tiểu ca tên gì, chổ em đi giao hàng bên ngoài có trích phần trăm không, lần tới tụi chị gọi đồ ăn sẽ tìm em giao.”

“Em tên là Lộ Dương, nhưng mà em chỉ là đến làm giúp, bình thường không chắc sẽ có mặt, cám ơn mỹ nữ tỷ tỷ.” Lộ Dương cười nói, giúp các cô đem thức ăn trong hộp bày ra, “Em đi trước, cảm ơn mọi người ∼”

“Cà phê của Trâu tổng đã tới chưa?” Lộ Dương đang chuẩn bị rời đi chợt nghe sau lưng một tiếng hỏi khẽ, cậu xoay lại liền thấy một cô gái trẻ tuổi đứng đó.



“Tới rồi tới rồi, ở chỗ này nè, ai nha, Lộ Dương giúp chị tìm ly cà phê Lam Sơn đi, là cái kia phải không?” Đại mỹ nhân trả tiền nói với Lộ Dương.

Lộ Dương từ trong đống cà phê trên bàn tìm được Lam Sơn, đưa cho cô gái vừa tới kia.

“Cảm ơn, cà phê của các cậu không tệ.” Cô gái cười với Lộ Dương, đặt cái ly trong tay xuống mặt bàn, sau đó đem Lam Sơn Lộ Dương đưa đổ vào.

Lộ Dương cười cười nói không có gì, bước ra cửa.

“Cà phê cho Trâu tổng hết rồi sao?” Một mỹ nữ hỏi, bình thường cà phê của Trâu tổng đều là do thư ký pha, đây là lần đầu tiên gọi bên ngoài mang tới.

“Hôm qua bị Nghiêm quản lí cầm đi rồi, hôm nay Trâu tổng nói trước cứ gọi bên ngoài, ngày mai hạt cà phê mới đưa tới.” Thư ký cười nói, bưng cà phê lên nói với mỹ nữ bộ phận kế hoạch, “Các chị em đi trước, về lại tám.” Nói rồi mang cà phê đi mất.

Lộ Dương đang đứng chờ thang máy, thấy cô gái mới nãy đến lấy cà phê đang bưng ly đi ngang qua, ánh mắt không khỏi dõi theo cô nhìn gian phòng làm việc cuối hành lang, ông chủ các cô ấy nói chính là Trâu tổng, tên đầy đủ là Trâu Kỳ.

Lộ Dương nghe người trong trường nói Trâu Kỳ là một người trẻ tuổi tài giỏi đẹp trai khó cầu, năm ba mươi tuổi, đã trở thành một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim ở thành phố, ngay cả thầy của Lộ Dương cũng khen ngợi anh ta không ít, theo giáo sư nói năm đó thời gian Trâu Kỳ thi tốt nghiệp trung học, nhà trường còn phát thư chiêu sinh cho anh, nhưng đáng tiếc anh cuối cùng lại chọn H đại cùng C Đại.

Những lời đồn đãi cứ thế làm Lộ Dương nổi lên lòng hiếu kỳ đối với vị trẻ tuổi tự gây dựng sự nghiệp này, cậu nhìn cô gái đi tới văn phòng cuối kia, gõ cửa tiếp đó đẩy cửa bước vào, Lộ Dương lùi lại một bước, nhìn vào trong, thời điểm cửa khép lại Lộ Dương thấy được gò má người đang ngồi trong phòng, song khoảng cách hơi xa, cậu không thấy rõ lắm.

Quả là rất trẻ a. Lộ Dương thầm nghĩ, vào thang máy rời đi.

Bước ra cao ốc Vân Phong, Lộ Dương xách túi rỗng đi trên lề, băng qua đường nhỏ bên cạnh cửa hàng, đi thêm chút nữa là đường lớn, thời điểm Lộ Dương đang đi bỗng ngừng lại, vì cậu nghe được tiếng trẻ con khóc.

Lộ Dương kỳ quái lần theo tiếng khóc xem một chút. Nơi đó là con hẻm nhỏ bên đường, Lộ Dương trước khi giao hàng có từng  đi ngang qua một lần, thông với hẻm nhỏ là một bãi đậu xe.

Sao lại có tiếng con nít khóc nhỉ? Lộ Dương nghi ngờ thò đầu vào hẻm nhỏ quan sát, không nhìn thấy gì hết, thế nhưng tiếng khóc đứt quảng vẫn truyền đến.

Cậu đi thêm vài bước nữa, định nhìn xem có phải là xảy ra chuyện gì không may hay không, sau khi đến gần tiếng khóc càng thêm rõ ràng, còn có vài thanh âm đè thấp uy hiếp khác.

“Nín ngay, khóc nữa có tin tao đánh mày luôn không!” Một tên trẻ tuổi gằng giọng hâm doạ, “Nhanh móc tiền ra đây, chút tiền lẻ kia mày định đưa ai?”

“Hừm, nhìn quần áo mày đã biết không phải con nhà nghèo, trong người còn thứ gì đáng tiền lấy hết ra cho anh đây chơi một chút, nghe lời.” Một giọng nói khác vang lên.

“Ô ô… Không có tiền, tiền tiêu vặt của tôi đều đưa các anh… Chú không có cho nhiều tiền tiêu vặt như vậy… Ô ô ô!!! Chú ơi cứu con…” Một giọng non nớt mang theo nức nở nói, chắc là đứa trẻ rất nhỏ.

“Kêu mày nín, tháo đồng hồ trên tay xuống.” Thanh âm trẻ tuổi lại nói.

“Đây là quà chú tặng tôi, không thể cho anh…”

“Còn dám trả treo? Muốn bị đánh sao?! Đưa đây!”

Ôh đệt?!! Đây là ăn cướp sao?!! Lộ Dương sau khi tiếp cận thì nghe được đoạn đối thoại kia, nghe giọng người bị cướp hình như là một đứa bé, trong lòng cậu dân lên một trận cuồng phong, ban ngày man mặt còn dám cướp đồ trẻ con, cái đám thiếu đánh này không biết ở đâu chui ra nữa? Lộ Dương không chút do dự vọt tới, quát người trong hẻm, “Các người đang làm gì!!”

Lộ Dương từ bé đã luyện võ, hiển nhiên mười phần trung khí, quát một cái làm người trong hẻm hết cả hồn, cậu cũng nhìn rõ tình hình bên trong.

Hai tên thanh niên khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, tóc nhuộm đủ màu, đang dồn một bé trai vào ngõ hẻm; một tên trong đó còn nắm tay đứa nhỏ, muốn tháo đồng hồ điện tử trên tay nó xuống, hai kẻ nọ không ngờ sẽ có người xuất hiện tại nơi hẻo lánh này, kinh ngạc nhìn Lộ Dương.

Rốt cuộc hai kẻ kia cũng phản ứng kịp, tên nắm tay đứa nhỏ thấp giọng chửi một câu, nhìn Lộ Dương nói, “Tôi và em trai nhà mình đùa giỡn tí thôi, huynh đệ chớ xen vào việc của người khác.”

“Anh trai cứu em, em không biết bọn họ.” Đứa trẻ phản ứng rất nhanh, hướng Lộ Dương kêu cứu.

“Câm miệng!”

Lộ Dương cũng không ngốc, chắc chắn sẽ không tin lời thoái thác của người này, cậu chậm rãi tiến vào hẻm, “Đây là em trai nhà tôi, không biết mấy cậu tìm nó có chuyện gì? Em ấy còn nhỏ không nên doạ nó sợ, có chuyện gì chúng ta giải quyết.”

Hai tên kia nhìn bộ dáng Lộ Dương cũng biết người này muốn lo chuyện bao đồng, bọn chúng liền không bỏ qua, thấy Lộ Dương một thân một mình, lập tức bỏ đứa nhỏ vào góc đi tới chổ cậu, vừa đi hai bước thì ngừng lại, nhìn Lộ Dương từ một đống mộc côn trong góc tường rút ra một cây côn rắn chắc, hai tên nọ liếc nhìn nhau, lặng lẽ đút tay vào túi quần.



Lộ Dương không để ý động tác của đám người này, đặt túi sang bên cạnh, rút mộc côn ra, ở trong tay ước lượng một chút, hai tay cầm mộc côn, bất ngờ dùng lực, “Rắc rắc —” mộc côn nhìn vô cùng rắn chắc bị bẻ thành hai đoạn.

“…” Động tác sờ túi của hai thanh niên bất lương khựng lại.

Đứa bé trốn một bên trợn to hai mắt, ngay cả khóc cũng quên mất.

“Chất lượng quá kém.” Lộ Dương có phần thất vọng nhìn côn gỗ bị bẻ thành hai khúc trong tay, lắc đầu.

DM!! Là mày quá hung tàn được không!!! Thanh niên bất lương trong lòng thầm nghĩ, chất lượng cây mộc côn kia không phải bẻ cái là gảy, mày nói như vậy, có suy nghĩ cho cảm nhận mộc côn không?!!

Biết mình đụng phải cao thủ, hai gã thanh niên tính toán đàn ông không chịu thua thiệt trước mắt, quăng cho Lộ Dương một câu “Lần sau cẩn thận” rồi vội vã chạy khỏi hẻm nhỏ.

Lộ Dương thấy người đi liền ném mộc côn về chỗ cũ, vỗ vỗ tay phủi bụi, vẫy vẫy tay với bé trai đứng bên cạnh, “Em trai qua đây đi.”

Đứa bé thấy hai người ban nãy đi rồi mới nhanh chóng chạy tới, ôm một bên chân Lộ Dương thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, “Hù chết em rồi, cảm ơn anh!”

“Không có gì, không bị thương chứ?” Lộ Dương cười nói, tỉ mỉ kiểm tra trên người đứa bé xem có thương tích gì không, thấy trên tay nó chỉ hơi đỏ một chút mới yên tâm.

“Em không sao, cảm ơn anh!” bé trai lần thứ hai nghiêm túc cảm ơn Lộ Dương.

“Em mấy tuổi rồi, thế nào lại ở chổ này?” Lộ Dương hỏi bé, “Ba mẹ em đâu?”

“Em 8 tuổi rồi ạ, baba với mama không ở nhà, em đến tìm chú.” Đứa nhỏ đáp, chỉ chỉ về một hướng, trùng hợp lại là cao ốc Vân Phong mà Lộ Dương vừa bước ra.

Cậu bé lớn lên trắng trắng mềm mềm, nhìn thật dễ cưng, áo quần và giầy dép trên người thoạt nhìn không rẻ, một mình đi tìm người nhà của nhóc, thảo nào bị đám thanh niên bất lương chặn cướp, Lộ Dương nhìn đôi mắt hồng hồng của bé, khoé mắt còn lưu chút nước mắt, liền hỏi, “Chú em đâu? Anh dẫn em đi.”

“Chú ở trong toà nhà cao cao kia ạ.” Đứa nhỏ vừa nghe thì vui vẻ chỉ chỉ ra ngoài, ném chuyện mới vừa rồi sau ót, hoạt bát theo sau Lộ Dương, “Anh ơi anh khi nãy thật lợi hại a, anh làm sao đem cái cây kia bẻ gãy ạ?”

“Cái đó à, chuyện nhỏ thôi, anh trước đây một ngày còn bẻ gãy mấy cây đấy.”

“Oa, thật giỏi a!”

“Tất nhiên, anh đây chính là vô địch tiểu bá vương ∼” Lộ Dương cười hì hì nói, sau đó thì dặn dò đứa nhỏ, “Sau này không nên một mình chạy ra ngoài, phải chú ý an toàn, thấy kẻ xấu liền hô to, chạy tới nơi có nhiều người, có nhớ không?”

“Vâng ạ ∼ cảm ơn anh!” Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, vươn tay nắm lấy cái túi của Lộ Dương, đi cùng cậu.

Cậu bé nói chú đang ở cao ốc Vân Phong, Lộ Dương vốn muốn hỏi y ở lầu mấy để cậu đưa nhóc lên, bất quá vừa tới cửa cao ốc nhóc đã nói chú kia rồi, sau khi nói cảm ơn Lộ Dương lần nữa thì chạy nhanh vào trong.

Lộ Dương thấy nhóc chạy đến bên người một người đàn ông cao lớn đang cùng người khác nói chuyện, nhóc con nói gì đó với người đàn ông đó, nhưng do đối phương đưa lưng về phía cửa, Lộ Dương không thấy được khuôn mặt của y, chỉ thấy y khom lưng sờ sờ đầu thằng bé.

Nếu nhóc con đã an toàn, thì không còn chuyện của cậu nữa, Lộ Dương sợ mình ra ngoài quá lâu, không phụ giúp được nhóm người Dương Hằng Vũ, không trì hoãn nữa xoay người rời đi.

Mà trong đại sảnh Trâu Kỳ nghe xong lời kể của cháu trai, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, chỉ thấy một bóng lưng.



Tác giả:

Chỉnh sửa tình huống phát triển chậm một chút, một chút, moa moa ta, đại thần và Lộ Dê Dê xem như là gặp mặt rồi nha ∼

Goblin↝: cà phê sang chảnh bác Trâu uống đây

Cà phê Lam sơn là cây cà phê sinh trưởng ở Lam Sơn Jamaica, là cà phê có giá thành cao thứ hai trên thế giới. Dựa vào cấp bậc lại chia làm cà phê Lam Sơn Jamaica và cà phê Cao Sơn Jamaica. Loại cà phê này sở hữu một đặc điểm, không chỉ có hương vị đậm đà hương thơm thuần khiết, mà còn bởi vì sự kết hợp hoàn mỹ của ba vị ngọt, chua, đắng. Cho nên hoàn toàn không có vị đắng mà chỉ có vị chua thích hợp mà hoàn mỹ. (Baidu)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play