Một giấc này Lộ Dương ngủ thật sự trầm, lúc sáng sớm Trâu Kỳ gọi cậu dậy cậu một mạch lăn vào góc lều tiếp tục ngủ. Trâu Kỳ kéo khoá lều xuống nhìn sắc trời bên ngoài, thời gian hãy còn sớm, bầu trời vẫn còn chìm trong sắc xám tro nhưng phía đông đã bắt đầu xuất hiện vài vệt sáng, báo hiệu ngày mới sắp đến.

Trâu Kỳ mở hết cửa lều, từng cơn gió se lạnh buổi sáng thổi vào khiến anh thanh tỉnh không ít, quay đầu lại nhìn Lộ Dương còn ôm chăn rút trong góc, trực tiếp đi tới ẵm cả người lẫn chăn ra ngoài.

“...” Lộ Dương không mở mắt, đẩy anh một cái rồi nhảy xuống, quấn chăn ngồi dưới đất, miệng lầm bầm nói: “Thắt lưng đau, cả người đều khó chịu.”

Trâu Kỳ chỉnh tóc lại cho cậu, vẫn là câu kia: “Quen rồi sẽ không sao nữa.”

“Đi chết đi.” Lộ Dương lấy chân đá anh một cái, “Cảm giác xương cốt đều tách thành từng mảnh.”

Khoé môi Trâu Kỳ khẽ cong, nửa quỳ giúp cậu xoa bóp bả vai. Lực tay anh vừa phải, xoa xoa bóp bóp thoải mái đến mức Lộ Dương không ngừng rên rỉ, “Đúng, chỗ đó..... Ưm, mạnh một chút.”

“Im lặng.” Trâu Kỳ tăng thêm lực đạo trên tay, ấn huyệt đạo trên phần eo của cậu, “Tiểu yêu tinh hư hỏng.”

Lộ Dương nhất thời ngây ngẩn vài giây sau đó ôm bụng cười to, cười đến mức cơ bụng co giật không ngừng.

Trâu Kỳ mặt không cảm xúc nhìn cậu cười đến toàn thân phát run, đứng dậy đi về phía lều vải.

“Ôi mẹ ơi, cười chết em.” Lộ Dương lấy lại giọng điệu, đè phần bụng đang giật giật, “Nhìn anh vậy mà cũng sẽ nói câu tiểu yêu tinh hư hỏng, ha ha ha, buồn cười chết đi được, ha ha, anh đúng là lão yêu tinh.”

Bước chân Trâu Kỳ dừng lại, đột nhiên cảm thấy bản thân đêm qua quá mức khiêm tốn, sớm biết thế này nên đem con dê kia hấp, kho, sấy, luộc, hầm một lần ăn đủ mới đúng.

Sau khi Lộ Dương cười đủ, bọc chăn nằm xuống. Không khí buổi sáng trên núi vô cùng trong lành khiến tinh thần người ta phấn chấn hẳn, kết hợp với tiếng chim hót véo von trong rừng cây bên cạnh càng thêm thanh thản dễ chịu.

Nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, Lộ Dương ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trâu Kỳ cầm bàn chải đánh răng và một chai nước suối đến, cậu từ dưới đất ngồi dậy nhận lấy.

Đánh răng xong, ngày cũng dần sáng, Lộ Dương trải bạt trên đất cùng Trâu Kỳ ngồi xuống đợi bình minh lên.

Thân thể vẫn còn ê ẩm do hôm qua vận động quá độ nên Lộ Dương thẳng thắn nửa nằm nửa tựa vào ngực Trâu Kỳ, tay cầm máy ảnh, khuỷu tay chống trên đùi anh, sau khi điều chỉnh tốt ống kính thì giơ lên đưa về phía đang lấp ló vài vệt sáng chụp một tấm ảnh.

Hoà cùng với bầu trời xanh xám là chút ánh sáng vừa hé nơi chân trời.

“Trước đây em cùng nhóm lão đại đến đây lúc 5 giờ để ngắm mặt trời mọc, khi ấy lão đại còn nói nếu quen bạn gái nhất định sẽ dẫn người nọ tới xem, không ngờ người đầu tiên mang người yêu đến là em.” Lộ Dương cầm máy chụp hình mỉm cười, ngồi dậy xoay người lại đưa ống kính về phía Trâu Kỳ chụp hình.

Trâu Kỳ cũng không ngờ có ngày bản thân chỉ vì ngắm cảnh bình minh mà đặc biệt cắm trại qua đêm trong rừng, dựa theo tính cách của mình, anh hoàn toàn không có bao nhiêu hứng thú với việc này, nhưng từ khi quen Lộ Dương những chuyện vốn cảm thấy không thú vị lại khiến cuộc sống anh trở nên phong phú nhiều màu sắc.

Theo thời gian trôi đi trời cũng dần tảng sáng, bầu trời vốn như được một tấm lủa mỏng bao phủ từ từ sáng lên, phía chân trời chậm rãi biến thành màu vàng cam, những tia nắng đầu tiên từ chỗ giáp giữa trời và đất chen chúc qua các đám mây vươn mình thức giấc.

Lộ Dương nhanh tay lẹ mắt nâng máy ảnh bắt lấy góc ảnh, ổn định xong độ sáng lập tức chụp mấy tấm.

Mặt trời chen phá tầng mây, sương mù xung quanh cũng từ từ tản đi, theo nó mỗi lúc một lên cao non nửa bầu trời đã nhuộm thành sắc vàng chanh sáng chói.

Lộ Dương bỏ máy ảnh xuống tựa vào lòng Trâu Kỳ, luồng ngón tay qua kẽ tay anh cùng anh mười ngón đan xen khắng khít, im lặng tận hưởng giây phút tuyệt vời này.

Khoảng thời gian mặt trời mọc tuy ngắn ngủi, nhưng là cảnh đẹp đáng để bỏ công chờ đợi.

Ngắm bình minh xong, Lộ Dương cúi đầu mở máy xem lại ảnh chụp ban nãy, chọn lọc những bức ảnh đẹp nhất giữ lại, làm xong cậu hài lòng tắt máy vỗ vỗ đầu gối Trâu Kỳ, “Đi, thu dọn đồ đạc rồi đi tắm, khó chịu chết đi được.”

“Anh lỡ để sót bên trong em sao?” Trâu Kỳ cúi đầu nhìn cậu.

“...” Lộ Dương lấy tay bóp hai má anh, “Chúng ta nói chuyện có thể nhã nhặn một chút không? Em còn chưa hỏi anh đó, anh đi chơi còn mang theo thứ đó, đúng là lưu manh.”

“Thứ đó là thứ gì?” Trâu Kỳ biết rõ còn cố hỏi.

“Anh còn diễn, thứ đó là thứ đựng con cháu anh ấy.”

“À, hôm qua ở làng du lịch tiện tay lấy theo.” Trâu Kỳ không cảm thấy có gì không đúng, đứng dậy nhìn Lộ Dương, “Đấy không phải là đồ thiết yếu lúc qua đêm bên ngoài sao?”



“Anh đúng là cái gì cũng nói được.” Lộ Dương đỡ trán, đưa tay để anh kéo cậu dậy.

“Nếu không tính trước.” Trâu Kỳ kéo Lộ Dương lên, “Tối qua phải cõng em xuống tắm lần nữa rồi.”

Lời anh nói khiến Lộ Dương nhớ lại chuyện đêm qua, nhất thời cái cổ đỏ ửng, vội xoay người đi về hướng lều vải, “Im miệng, em đi xem cá của em.”

Trâu Kỳ mỉm cười theo sau.

Thùng đựng cá được đặt bên cạnh lều, lúc Lộ Dương tới thì thấy một con cá nằm trên đất, cậu ngồi xuống lấy tay lật nó phát hiện cá đã chết, mà hai con còn lại trong thùng nhỏ đang tung tăng bơi qua bơi lại, rõ ràng là sau khi một con hy sinh không gian cho chúng nó rộng thêm không ít.

“Đây là tự nhảy ra ngoài hay là bị đuổi ra ngoài a.” Lộ Dương dở khóc dở cười nói, “Nhất định là thiếu nước mà chết.”

“Có lẽ là bị đánh.” Trâu Kỳ chen vào một câu.

“Hẳn là vậy, 3p thì chẳng bao giờ hạnh phúc nỗi.” Lộ Dương gật đầu, nói với Trâu Kỳ: “Làm gì với con cá chết này đây?”

“Xưa có đại ngọc táng hoa, em có thể táng cá.”

“Cũng đúng.” Lộ Dương gật gù, “Nó chết đã đủ thảm rồi, không thể phơi thây nơi hoang dã được.”

“Những con khác thì sao?” Trâu Kỳ chỉ cá trong thùng nhỏ, “Chôn cùng?”

“Chúng ta không nên ác như thế.” Lộ Dương cười cười, đứng lên, “Đi thôi, thu dọn rồi đi tắm.”

“Không chôn sao?”

“Anh đùa đến nghiện à! Nhanh dọn đồ, lấy quần lót vào.”

“A.”

Cả hai xếp đồ đâu ra đấy, dỡ lều xong liền đi về hướng xuống chân núi. Lúc xuống núi Lộ Dương cảm giác cả người khó chịu, đặc biệt là địa phương thầm kín kia, cho nên dọc đường Lộ Dương không ngừng hung ác liếc Trâu Kỳ. Trâu Kỳ cũng thức thời xách hết mọi thứ, chỉ để cái thùng nhỏ chứa hai con cá cho Lộ Dương cầm.

Đến thác nước, hai mắt Lộ Dương sáng như đèn pha, tăng nhanh bước chân đi tới bên hồ, vừa đặt thùng liền bắt đầu cởi quần áo, nhịn một thân mồ hôi cả đêm rốt cục có thể tắm một cái.

Cởi đồ xong Lộ Dương lập tức xuống nước, thoải mái đến hô to một tiếng.

Trâu Kỳ cũng để balo xuống, cởi quần áo xuống nước theo, không chỉ mình Lộ Dương, tối qua anh cũng ra không ít mồ hôi.

“Thật thoải mái!!” Lộ Dương ngâm mình trong nước cảm thán một câu.

Trâu Kỳ đến gần cậu, “Muốn anh giúp em tắm không?”

“Thôi, em tự tắm được.” Lộ Dương khoát khoát tay, thuận miệng nói, “Em đau cũng không phải tay.”

“A.” Trâu Kỳ gật đầu, “Lúc đó không phải em rất thích sao?”

“Em nói anh không đùa giỡn lưu manh sẽ chết hả?” Lộ Dương quạt nước vào người Trâu Kỳ, bản thân thì vốc nước lên rửa mặt.

Trâu Kỳ như chuyện đơn nhiên, “Anh chỉ lo tay em không đủ dài mà thôi, trong sách nói phải rửa sạch sẽ mới được.”

“... Rốt cục là anh xem những loại sách gì a, lão lưu manh.” Lộ Dương bơi sang bên cạnh, giữ khoảng cách với Trâu Kỳ tránh bị anh tức chết.

Trâu Kỳ thấy thế cười cười, không tiếp tục trêu cậu nữa.

Tắm xong Lộ Dương thả cá lại vào hồ rồi cả hai đeo balo rời đi.



Quãng đường xuống núi dễ đi hơn nhiều, anh và cậu chỉ tốn hai phần ba thời gian lúc leo lên đã về tới làng du lịch.

Đến nơi, hai người trước tới nhà hàng ăn trưa rồi mới về phòng. Vừa vào phòng Lộ Dương cực kỳ muốn nhào lên chiếc giường lớn êm ái, nhưng vì trên đường về lại ra không ít mồ hôi bởi thế mà cậu phải kiềm chế chính mình.

“Em tắm rồi ngủ đi.” Trâu Kỳ buông balo xuống nói với Lộ Dương.

“Còn anh?”

“Anh sắp xếp đồ một chút, em tắm trước đi.” Trâu Kỳ sao không biết Lộ Dương mệt mỏi, dẫu sao đêm qua cũng bị anh lăn qua lăn lại vô số lần.

“Ừm, vậy em tắm đây.” Lộ Dương gật đầu vào nhà tắm.

Đợi cậu tắm xong ra Trâu Kỳ đã xếp mọi thứ gọn gàng, thấy cậu ra liền cầm quần áo đi vào.

Giằng co hơn nửa đêm lại vì ngắm mặt trời mọc mà ngủ không đủ giấc, Lộ Dương tắm rửa xong liền thấy mí mắt nặng trĩu, qua loa lau khô tóc, dính giường liền ngủ thiếp đi.

Trâu Kỳ bước ra thì thấy cậu mặc mỗi quần ngủ nằm trên giường, ngay cả mền cũng không đắp cứ thế nằm sấp phía trên.

Trên lưng và eo Lộ Dương vẫn lấm tấm vài vệt hồng, Trâu Kỳ biết đó chính là kiệt tác tối qua của anh. Lúc sáng ở thác nước, anh cũng thấy ngực và xương quai xanh cậu không ít những dấu vết tương tự, đủ chứng minh lúc ấy bản thân anh điên cuồng nhường nào.

Trâu Kỳ bước tới nhẹ tay dời Lộ Dương đi để có thể rút mền ra đắp cho cậu, kế đó lấy máy sấy hông khô tóc cho Lộ Dương.

“Ưm...” Luồng khí nóng phả trên đầu, Lộ Dương cọ gối nằm rồi vươn tay sờ tóc, “... Đừng để ý tới nó, ngủ đi.”

“Em cứ ngủ đi.” Trâu Kỳ nói, vừa lấy tay bới tóc cậu. Tóc Lộ Dương ngắn sấy một lát liền khô. Trâu Kỳ tắt máy, lấy di động qua nhìn, thấy không có thông báo gì cần giải quyết gấp liền đặt nó sang bên cạnh, vén chăn nằm xuống.

Mọi mệt mỏi chuyển đổi thành cơn buồn ngủ, một giấc này Lộ Dương ngủ rất trầm, lúc Trâu Kỳ rời giường cậu cũng không hay biết, ngủ đủ bốn giờ mới tỉnh dậy.

” Sư huynh.” Lộ Dương chôn đầu trong chăn gọi, không nghe thấy tiếng đáp lại mới vén chăn lên ngồi dậy, phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi cậu.

Duỗi người tựa vào đầu giường, Lộ Dương lấy di động qua nhìn mới biết đã hơn bốn giờ chiều.

“Cạch ——” một tiếng cửa mở ra, Trâu Kỳ đi vào thấy Lộ Dương đã tỉnh hỏi: “Đói bụng không?”

“Em không đói.” Lộ Dương xoa bả vai, “Anh đi đâu vậy?”

“Chuyển đồ lên xe.” Trâu Kỳ tiến tới lấy một cái T-shirt trong balo đưa cho Lộ Dương.

“Tối nay chúng ta đến ngôi làng trong núi đi, cuối tuần ở đấy có lửa trại.” Lộ Dương đề nghị.

“Em chắc mình ngồi xe được chứ?” Trâu Kỳ hỏi, ánh mắt đảo một vòng trên người cậu.

Lộ Dương trừng mắt nhìn anh, “Em cũng không phải không ngồi xe được, ngôi làng ấy cách đây không xa đi nửa tiếng là tới, hơn nữa đường xá ở đây đều được tu sửa cả rồi, không xóc nảy như trước nữa.”

“Nghe theo em.” Trâu Kỳ đi đâu cũng không ý kiến.

“Vậy em báo chú La một tiếng để chú chuẩn bị vé giúp chúng ta.” Lộ Dương nói rồi lấy di động tìm số liên lạc. Chú La cậu nhắc tới chính là ông chủ làng du lịch này – La Thiếu Hằng đồng thời là cậu của Sở Tô. Làng du lịch bên này và ngôi làng bên kia có qua lại, cho nên rất nhiều du khách đều trực tiếp từ bên này đặt vé vào cổng bên đó.

La Thiếu Hằng nghe Lộ Dương nói muốn tham gia lửa trại lập tức vui vẻ chuẩn bị vé, bảo cậu đến lễ tân lấy là được, nếu có nhu cầu xe đưa rước cũng có thể nói lễ tân sắp xếp.

Lộ Dương từ chối tỏ ý hai người có thể tự lái xe, vả lại trước đây La Thiếu Hằng đã dẫn cậu và Sở Tô đến đấy, cậu vẫn còn nhớ rõ đường đi.

“Xong rồi.” Lộ Dương cúp máy.

“Ừm.” Trâu Kỳ vỗ vỗ cậu, “Dậy rửa mặt, trước đi ăn chút gì đã.”

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play