P/s 1: Beta dạo này bận rộn quá không có thời gian chỉnh sửa giúp mình nữa, nên các chương về sau sẽ có nhiều đoạn câu cú không trơn tru như trước, nhưng mình sẽ cố gắng làm ra bản edit tốt nhất có thể gửi đến các bạn. Hi vọng mọi người vui khi đọc truyện ở nhà mình.
P/s 2: 10h ngày mai post chương mới o^^o
–Ω–
Vị trí thác nước khá hẻo lánh, cả hai leo đến giữa sườn núi, Lộ Dương mang theo Trâu Kỳ quẹo không ít đường mòn, tốn một phen công sức mới tới nơi cậu nói.
Gạt các nhánh cây rậm rạp chắn ngang đường, Lộ Dương kéo Trâu Kỳ đi qua, đường đi vốn bị lá cây cùng bụi cỏ che chắn tầm mắt thoáng trống trải, đập vào mắt là một thác nước nhỏ.
Thác không quá cao, ước chừng chưa tới mười thước, mỗi thềm đá rũ xuống từng bức màn nước trắng bạc, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lóe lên vệt sáng nhiều màu, xung quanh còn có cây cối che nắng, cảnh vật quả thực tuyệt đẹp.
Bên dưới thác là một cái hồ rộng lớn, đến gần chỗ nước cạn còn có thể thấy vài chú cá nhỏ đủ màu sắc đang bơi qua lại giữa những tảng đá dưới đáy hồ.
Bây giờ Trâu Kỳ mới hiểu tại sao Lộ Dương lại mang theo cần câu.
“Thế nào? Rất đẹp đúng không.” Lộ Dương ở một bên tranh công nói, “Nơi này rất ít người biết đến, lúc trước em với Tiểu Quai ở đây chơi hai ngày cũng không thấy ai, ngược lại cá bên hồ kia thì rất nhiều.” Cậu chỉ hạ du hồ nước.
“Cũng không tệ lắm.” Trâu Kỳ để đồ ở một bên, Lộ Dương ngồi xổm xuống lấy cần câu ra, động tác vô cùng thành thạo tìm mồi gắn vào, chuẩn bị xong hai cái cần liền cùng Trâu Kỳ đi về phía hạ lưu.
“Cắm ở chỗ này là được, mấy con cá ở đây ngốc lắm.” Lộ Dương cắm cần trong khe đá, điều chỉnh góc độ một chút rồi đứng dậy phủi tay, nói với Trâu Kỳ, “Buổi tối nướng cá cho anh ăn.”
“Cá nướng?” Trâu Kỳ nhướng mày.
“Ừm, dùng gậy làm giá, đặt cá lên đó nướng trên lửa là được.” Lộ Dương khoa tay múa chân một hồi, sau đó lại khoát tay nói, “Nói anh cũng không biết, thôi, chúng ta đi bơi đi.”
“A.” Trâu Kỳ nhún nhún vai, hai người trở lại cái thác bên kia.
“Trước đây thỉnh thoảng còn được đến hồ bơi trong trường chơi vài lần với nhóm lão đại, từ sau khi đi làm lâu lắm rồi không đi bơi nữa.” Lộ Dương một bên cởi quần áo, nói: “Sư huynh, nước ở đây mát lắm, đá phía dưới cũng rất đẹp, chút nữa chúng ta nhặt một ít về đặt ở chậu hoa trang trí, anh thấy được không?”
Trâu Kỳ nghe cậu nói nhưng không đáp, chỉ nhìn cậu thuần thục cởi T-shirt rồi xoay người lại cởi quần. Lộ Dương đưa lưng về phía anh, lúc khom người cởi quần cái mông vừa vặn hướng về phía Trâu Kỳ, phơi cặp mông vừa tròn lại vểnh được bọc trong chiếc quần lót đen trước mắt anh, khiến anh nhớ đến xúc cảm lần đó khi tay anh nắn bóp chúng.
Trâu Kỳ không tiếng động áp sát.
Lộ Dương nắm lưng quần kéo quần xuống, khom lưng nhấc chân ra khỏi ống quần, một chân mới vừa lấy ra, mông cậu liền bị vỗ một cái. Lộ Dương co rút mông lại, ngoái đầu nhìn thì thấy Trâu Kỳ vẻ mặt đoan chính đứng bên cạnh, trong khi tay vẫn đang đặt trên mông phải của mình.
Trâu Kỳ cảm thấy cái mông vung cao của Lộ Dương trêu chọc anh, liền thuận theo dục vọng vỗ một cái, nghe cậu nói vậy mới như không có chuyện gì xảy ra thu tay về, “Thích thì vỗ thôi.”
“Lão lưu manh.” Lộ Dương trừng anh.
Trâu Kỳ không nói lời nào, một tay cắm vào túi quần.
Lộ Dương xếp quần áo gọn gàng đặt trên balo, sau đó đi tới gần hồ khởi động làm nóng người, một bên hỏi: “Anh không xuống à?”
“Không vội.” Trâu Kỳ chậm rãi đáp, ánh mắt chăm chú nhìn người nào đó chỉ còn độc cái quần lót trên người, theo bờ vai của cậu một đường đi xuống, lướt qua đường cong phần lưng, rồi đến cặp mông trong quần lót, hai chân thẳng tắp, cuối cùng trở lại thắt lưng đang vặn qua vặn lại của cậu.
Cổ họng chợt khô khốc.
Trâu Kỳ giơ tay lên sờ hầu kết của mình.
Nghe anh nói vậy Lộ Dương cũng không hỏi nữa, tự mình xoay thắt lưng, xoay cổ tay cổ chân rồi xuống nước.
Độ ấm nước trong núi so với nước ngày thường dùng trong nhà thấp hơn một chút, lúc đầu mới ngâm mình Lộ Dương không khỏi rùng mình một cái, nửa phút sau mới dần thích ứng, mà một khi đã vậy thì cảm thấy cực kỳ thoải mái, cảm giác toàn thân được ngâm trong nước đều vô cùng thư thái.
Kỹ thuật bơi của Lộ Dương không tốt, không dám bơi ở chỗ sâu, chỉ ở chỗ có mực nước thích hợp qua lại hai vòng, sau đó tìm một tảng đá nằm lên ngâm mình.
“Sư huynh anh có xuống không thế?” Lộ Dương gọi Trâu Kỳ đang đứng ở trên bờ.
“Em khao khát vậy à?” Trâu Kỳ bước đến gần, từ trên cao nhìn xuống cậu.
“Anh có thể thôi đùa giỡn lưu manh không?” Lộ Dương tiện tay tạt nước vào người Trâu Kỳ, “Bộ dáng này của anh...” cậu nói đoạn thì ngừng lại, tầm mắt dừng tại đủng quần của Trâu Kỳ mới vừa bị nước tạt mà ướt hơn phân nửa.
“...” Trâu Kỳ cúi đầu nhìn chỗ bị Lộ Dương tạt ướt, mặt không cảm xúc, “Giờ ai mới là người giỡn lưu manh?”
“Hì hì.” Lộ Dương gãi đầu một cái, “Lỗi kỹ thuật chút thôi mà, dù sao anh cũng ướt, cùng nhau bơi đi.”
“Em nôn nóng như vậy.” Trâu Kỳ nói rồi nắm lấy vạt áo vén lên, cởi T-shirt trên người mình ra, thuận tay thả bên chân liền bắt đầu cởi dây nịt.
Động tác tháo thắt lưng của anh rất thông thả, Lộ Dương ghé nằm trên đá ngửa đầu nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau, một màn này trông sao cũng thấy quái dị.
“Khụ!” Lộ Dương cảm thấy có gì đó không đúng, vội chuyển tầm mắt, “Sư huynh, bộ dáng anh cởi quần áo giống như muốn quay hoàng phiến ấy.”
Trâu Kỳ cởi quần xong tiện thể ném ở một bên, ngồi xổm xuống đưa tay nắm cằm Lộ Dương xoay mặt cậu lại, đầu cúi sát cùng cậu đối diện, “Hoàng phiến? Cùng em sao?”
Bốn mắt chạm nhau, Lộ Dương cảm giác linh hồn mình đều sắp bị mắt anh hút cạn. Trâu Kỳ lớn lên đôi mắt không tính là lớn, nhưng đường cong mí mắt lại rất xinh đẹp, đặc biệt những lúc anh ấy nhìn chăm chú vào ai đó, sẽ khiến đối phương cảm giác trong mắt anh đều là họ.
Lộ Dương nhìn ảnh ngược của mình trong mắt Trâu Kỳ, lòng chợt ngứa ngáy, một tay cậu chống tảng đá, hơi nhướng người tiến lên hôn môi Trâu Kỳ, kế đó nhanh chóng thoát khỏi bàn tay đang nắm cằm mình lui về sau, xoay người bơi đi.
Trâu Kỳ vốn chỉ muốn trêu cậu một chút, không ngờ lại bị hôn đến trở tay không kịp, lúc lấy lại phản ứng thì người nào đó một bộ chiếm được tiện nghi đã kéo khoảng cách trốn vào trong hồ, thấy thế Trâu Kỳ không chút do dự xuống nước.
Kỹ thuật bơi của Lộ Dương trước mặt Trâu Kỳ hiển nhiên bị bỏ xa mấy con phố, còn chưa kịp bơi bao xa, đã bị Trâu Kỳ kéo vào lòng.
“A...” Lộ Dương tựa vào phiến đá, một tay câu cổ Trâu Kỳ, miệng phát ra những âm thanh hàm hồ, “Chờ, chờ một chút, bị người khác... nhìn thấy thì sao?”
Trâu Kỳ ôm eo Lộ Dương tránh cậu tiếp xúc về mặt đá mà bị trầy một bên hôn cậu, “Có đá che rồi.”
Hiện tại hai người đang ở sau tảng đá, sau lưng lại là núi, chỉ cần không lên tiếng dù làm gì cũng không ai phát hiện bọn họ.
Tuy là vậy Lộ Dương vẫn có phần thấp thỏm, thời điểm bị Trâu Kỳ giam trong vòng tay đặt trên phiến đá vẫn dáo dác nhìn xung quanh, giây tiếp theo mặt liền bị anh xoay trở về.
Một tay Trâu Kỳ giữ cằm Lộ Dương tinh tế hôn lên môi cậu, một tay khác xuôi theo hông cậu đi xuống, sau đó đến tiểu phúc thăm dò vào trong quần nhỏ.
“Đợi đã!!” Lộ Dương bị anh sờ soạng mà cả kinh, một tay bắt lấy bàn tay đã trượt đến bắp đùi mình, “Khoan đã, thế này không tốt.”
“Chỗ nào không tốt?” Trâu Kỳ dừng lại, dán chặt vào người cậu không một kẽ hở.
“Anh nghĩ xem, trong hồ này toàn cá, một pháo sau con cháu đời sau của chúng ta toàn bộ đều bị chúng nó ăn mất, sau đó chúng ta lại bắt chúng lên ăn. Chuyện này thật đáng sợ, quả thật là ác mộng a!”
“...” Được lắm, thành công khiến anh mất hứng rồi đấy.
Trâu Kỳ rút tay ra khỏi quần của Lộ Dương, hung hăng hôn cậu hai cái xem như trừng phạt mới buông ra, xoay người bơi đi hòng để bản thân tỉnh táo lại.
Lộ Dương xoay người nhìn bóng lưng của Trâu Kỳ cười cười rồi đuổi theo, hai tay từ phía sau ôm lấy cổ anh, nằm sấp trên tấm lưng dày rộng ấy, “Sư huynh, dạy em bơi đi.”
“Ừm.”
Vì dạy Lộ Dương học bơi, thời gian hai người ở trong nước kéo dài lâu hơn, có điều đại khái là Lộ Dương không có thiên phú trong việc bơi lội, học cả ngày trời mà chỉ biết mỗi kiểu bơi ếch.
Trong lúc học Lộ Dương thi thoảng còn chạy đến chỗ mình cắm cần xem xem có con cá nào cắn câu không, quả như cậu nói, cá nơi này ngốc manh muốn chết, ăn xong mồi câu rồi vẫn ngoan ngoãn cắn lưỡi câu chờ người đến bắt, chạy tới chạy lui vài chuyến Lộ Dương thu hoạch ba con cá không lớn không nhỏ.
Mãi đến khi ánh nắng chậm rãi rút đi cả hai mới từ trong nước đi ra, Trâu Kỳ lên bờ trước lấy khăn lông từ balo đưa cho Lộ Dương, còn mình thì lấy một cái khác qua loa lau nước trên người.
“Sư huynh canh chừng giúp em.” Lộ Dương cầm một cái quần lót sạch sẻ, quan sát chung quanh phát hiện không có ai liền chạy tới mặt sau tảng đá cởi chiếc quần lót ướt sũng thay cái mới, rồi mặc quần áo vào.
Trâu Kỳ cũng thay một bộ quần áo khô ráo rồi hai người cùng thu thập chiến lợi phẩm hôm này tiếp tục lên đường.
Chỗ bọn họ cắm trại là một bãi đất trống cách đỉnh núi không xa do cậu Sở Tô đề cử, hắn rất quen thuộc nơi này, biết chỗ nào thích hợp, hơn nữa trước đó Lộ Dương cũng đã cắm trại qua, xung quanh rất an toàn, quan trọng là tầm nhìn để ngắm cảnh đêm và mặt trời mọc ở đây vô cùng lý tưởng.
Thác nước cách nơi cắm trại không xa, đi khoảng 20 phút là đến. Sau khi chọn tốt vị trí, Trâu Kỳ lấy dụng cụ ra, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn bắt tay vào dựng lều.
Lều họ mang chính là lều vải dành cho hai người, sau khi dựng thì rộng chừng 2 thước, trang bị bên trong rất đầy đủ, mặt dưới còn thiết kế thêm một lớp đệm khí, nằm lên rất dễ chịu.
Lều vải dựng xong thì trời cũng đã tối, Trâu Kỳ mở đèn pin tìm chỗ treo, lại đem tấm bạc chuẩn bị sẵn trải cạnh lều. Sau khi anh làm xong hết thảy, vừa quay đầu lại liền thấy Lộ Dương đang treo quần lót của hai người bọn họ lên một góc của lều vải, hai cái quần nhỏ màu đen theo gió bay phấp phới, dưới ánh đèn chiếu xuống có vẻ đặc biệt rêu rao.
“...” Trâu Kỳ bước tới, nhìn Lộ Dương bận rộn lấy kẹp cố định chúng.
“Gió thổi một đêm là khô ngay, vừa vặn ngày mai còn có thể ở trong hồ bơi lần nữa.” Lộ Dương phủi phủi tay, khom lưng kéo thùng đựng cá lại.
Cá nướng không dầu không muối Trâu Kỳ thật sự không muốn ăn, thành thật lắc đầu, “Không ăn.”
“Ừm, vậy lát nữa em thả bọn chúng lại, hoặc là ngày mai ăn.” Lộ Dương đặt thùng cá qua một bên, hai người đi tới tấm bạc ngồi xuống, lấy thức ăn mua từ nhà hàng ra.
“Trước đây em và Tiểu Quai đã đến đây cắm trại một lần, cảm thấy thật thú vị.” Lộ Dương vừa ăn vừa kể, “Không khí buổi sáng nơi này rất trong lành, mặt trời mọc cũng đẹp nữa.”
“Em muốn ngắm chúng ta có thể thường xuyên tới.” Trâu Kỳ nói, dù sao đường đi cũng không xa, Lộ Dương vui là tốt rồi.
“Được.” Lộ Dương cười nói, “Đã muốn đến đây cùng anh lâu rồi, ngày mai chúng ta đi tham gia lửa trại dưới chân núi đi, thôn dân bên đó vô cùng nhiệt tình, thức ăn cũng rất ngon.”
“Ừm.” Trâu Kỳ đáp. Lúc này, anh căn bản không biết nhiệt tình kia là chỉ cái gì.
Theo màn đêm dần buông xuống, ban ngày nhường chỗ cho đêm tối, trên bầu trời bắt đầu lấp lánh vô số các vì sao lấp lánh rải rác cả bầu trời đêm, yên ả mà đẹp đến lạ.
Lộ Dương và Trâu Kỳ song song nằm ngửa trên tấm bạc ngưỡng mặt ngắm sao nói chuyện phiếm, bởi vì ở trên núi nên có vẻ cảm giác những vì sao ấy cách mình rất gần, tưởng chừng như vươn tay là có thể bắt lấy.
“Sư huynh, khi đó sao anh lại mang em chơi game thế?” Lộ Dương hỏi, cậu thật sự rất tò mò.
Trâu Kỳ suy nghĩ một chút đáp, “Có lẽ vì không muốn thấy em chết quá thảm.”
“...” Lộ Dương trở mình nép vào cạnh Trâu Kỳ, “Có thể nói chút lời dễ nghe không, ví dụ như anh nhất kiến chung tình với em chẳng hạn, không phải anh cong sao?”
“Em quên mình là nhân yêu à?” Trâu Kỳ bật cười, mang theo chế giễu.
“Cũng phải.” Lộ Dương cười cười, cậu thật đúng là đem chuyện mình chơi nhân yêu quên khuấy. Một gã đàn ông cong thành bánh quai chèo làm sao nhất kiến chung tình với một acc nữ, lại nói lần đầu gặp Trâu Kỳ vẫn chưa phát hiện thân phận nhân yêu của cậu. Lộ Dương hơi tuột người xuống dưới, gối đầu lên bụng Trâu Kỳ, một chân khoát lên trên đầu gối anh, “Vậy là lúc ở chung anh nhìn trúng em rồi.”
“Đế Thích có một truyền thống, bất kể là phóng pháo hoa hay khiêu vũ cho ai đó đều có cùng ý nghĩa chính là muốn bày tỏ với người nọ. Em muốn nói với anh là, trước đây em đã nói dối anh.” Trâu Kỳ không trả lời câu hỏi của cậu, trái lại nói những điều này.
Lộ Dương sửng sốt vài giây, rồi chợt nghe Trâu Kỳ chậm rãi nói tiếp, “Hiện tại em muốn nói cho anh biết, kỳ thực em cũng có ý đó. Em thích anh, Quân Lâm.”
Lộ Dương: “...”
Này không phải là lời cậu bày tỏ với anh trước đây sao, Trâu Kỳ thế mà lặp lại không sai chữ nào, mặc dù ngữ khí anh rất bình thường nhưng kết hợp với lời thoại vừa rồi Lộ Dương luôn cảm thấy anh nói ra nghe có vẻ đặc biệt tiện.
“Không biết xấu hổ...” Lộ Dương đánh vào đùi anh một cái, “Anh nói xem nếu anh không gặp được em, có khi nào anh sẽ cô độc sống quãng đời còn lại không.”
Trâu Kỳ vuốt tóc Lộ Dương không đáp, loại chuyện này không ai trả lời rõ ràng được, bất quá quan trọng bây giờ là đã gặp được.
Cuộc nói chuyện về sau phần lớn đều là Lộ Dương nói, Trâu Kỳ nghe. Lộ Dương cảm giác mình giống như là có chuyện nói không hết, cái gì cũng muốn chia sẻ với Trâu Kỳ. Ở giữa chốn rừng núi an tĩnh chỉ có tiếng gió vi vu, người cậu yêu nằm sát ngay bên cạnh, chuyện như vậy trước đây Lộ Dương chưa từng nghĩ tới, chỉ là lẳng lặng nằm cùng nhau thế này lại cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Đây có lẽ là lần cậu cảm thấy lãng mạn nhất trong 22 năm cuộc đời mình.
Thanh âm Lộ Dương dần nhỏ xuống, cậu nằm ở trên bụng Trâu Kỳ ngủ thiếp đi, tay Trâu Kỳ đang vuốt ve mái tóc cậu ngừng lại, cúi đầu nhìn gương mặt áp trên bụng mình, ngón tay dừng ở gò má Lộ Dương, sau đó dịu dàng xoa lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT