Cuộc đấu tranh của Lộ Dương đến cuối cùng bị ‘đàn áp đẫm máu’, buổi chiều vẫn phải theo Trâu Kỳ ra cửa. Trước khi đi, cậu níu lấy cánh cửa, đối diện với Mã Đại Cáp đang giả bộ cái gì cũng không thấy nói, “Mã tổng! Nói sao mày cũng quen biết hai bên? Mày không đi cùng tao thật sao?”

Mã Đại Cáp đứng trong phòng vờ như không nghe thấy, thay đổi tư thế, quay mông về phía cửa.

Lòng Lộ Dương như tro tàn, bị Trâu Kỳ kéo ra ngoài, đóng cửa lại.

“Ô ~” Mã Đại Cáp nghe tiếng đóng cửa, ngoảnh đầu lại nhìn, sau khi cảm giác bản thân an toàn mới bình tĩnh lại, nằm rạp trên sàn giả chết. Ngày hôm nay bất ngờ đụng phải lão ma vương, nó bị kinh hách nghiêm trọng, cần tìm một con chó đến an ủi mới có thể bình tĩnh lại.

“Về chỗ em trước, em cần lấy ít đồ.” Tự biết không tránh khỏi Lộ Dương nhận mệnh lên xe, đóng cửa xe nói với Trâu Kỳ.

“Lấy đồ gì?” Trâu Kỳ hỏi.   

“Là một chút quà cho trưởng bối, lần trước mẹ em gửi lên một ít.” Lộ Dương sờ sờ mũi, nói ra tính toán của mình, “Vốn định lần sau chính thức ra mắt mới mang theo, nếu bây giờ phải đi, mang qua luôn vậy.”

Lời của cậu khiến bàn chân chuẩn bị nhấn ga của Trâu Kỳ buông lỏng một chút, nghiêng đầu nhìn cậu.

“Sao thế?” Lộ Dương thấy anh chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, tưởng trên mặt dính cái gì định đưa tay lên lau, “Mặt em dính gì sao…” Vừa mới dứt lời tay đã bị Trâu Kỳ đột nhiên nắm lấy.

“Anh làm sao vậy?” Lộ Dương tùy ý anh nắm tay mình.

“Không có gì.” Tay Trâu Kỳ nắm cậu rất chặt, ngay sau đó lại như không có chuyện gì thả ra.

“Không phải anh cảm động quá đó chứ?” Lộ Dương tinh tế quan sát nét mặt Trâu Kỳ, tuy vẫn là mặt liệt như thường ngày, nhưng cậu vẫn tóm được rung động chợt lóe lên trong mắt đối phương.

Trâu Kỳ nhẹ hừ một tiếng, không trả lời. Lộ Dương tủm tỉm cười, trong lòng bỗng nhiên không còn hồi hộp như khi nãy.

“Lần trước anh đến nhà tặng quà, mẹ vẫn luôn áy náy, nghĩ xem đáp lễ anh thế nào. Lúc nghe em bảo muốn tặng anh, liền giúp em chuẩn bị.” Lộ Dương giải thích, hy vọng anh đừng quá để ý, “Thật ra thì cũng không phải thứ quý giá gì.”

“Ừm.” Trâu Kỳ đáp, trong lòng lại thở dài, thực ra người phải áy náy là anh. Tuy mình cùng Lộ Dương là lưỡng tình tương duyệt, nhưng đứng ở vị trí làm cha mẹ mà nói đơn giản tiếp nhận chuyện hai người là điều không dễ. Dù giữa bọn họ là Lộ Dương bày tỏ trước nhưng suy cho cùng nếu không phải do anh cố ý dẫn dắt và dung túng, sao Lộ Dương có thể rơi vào tay giặc.

Cho nên bất kể về tình hay lý, vẫn là anh có lỗi, điều có thể làm là tận tâm tận lực hiếu thuận họ.

Hai người đi lấy quà trước, Lộ Dương nói là một chút, kỳ thực quà biếu không ít chút nào, mấy cái bình và hộp đựng, còn có một cái hộp dài không nhỏ. Trâu Kỳ mở nó ra, phát hiện bên trong là một cây gậy.

Gậy chống được làm từ gỗ thật, mài dũa tinh tế, mặt gỗ còn khắc hoa văn rất đẹp, cầm trong tay cảm thấy cực kỳ nhẵn nhụi, xúc cảm rất tốt, tại chỗ đặt ngón cái còn trạm trổ hoa văn để người cầm vuốt ve thưởng thức.

Khó trách trước đây Lộ Dương hỏi chiều cao của lão gia tử.

“Thế nào? Được không?” Lộ Dương hỏi anh.

Trâu Kỳ đóng hộp lại, “Rất đẹp, nhưng không nhất thiết…”

“Cũng đâu phải tặng anh.” Lộ Dương đánh gãy lời anh, che hộp lại, “Em tìm một sư huynh trong đạo quán làm giúp, nhà huynh ấy chuyên làm cái này. Em cũng không biết nên tặng cái gì mới tốt, cảm thấy hẳn lão gia tử sẽ thích cái này.”

“Ông ấy sẽ thích.” Trâu Kỳ xoa nhẹ đầu của Lộ Dương, nhìn cậu bởi vì nghe mình nói vậy mà cười sung sướng, trong mắt không khỏi càng thêm nhu hòa.

Thời điểm đến lầu dưới tiểu khu, Lộ Dương lại bắt đầu luống cuống, vô lại ở trên xe không chịu xuống, “Anh để em bình tĩnh chút!!”

Trâu Kỳ không thèm cùng cậu nói lời vô ích, trực tiếp xuống xe bước qua giúp cậu mở cửa, “Đừng kì kèo, gặp sớm về sớm, sao lại sợ như vậy?”

“Này, lời anh có khác gì câu sớm chết sớm siêu sinh!” Lộ Dương không phục, ngồi trên ghế sống chết không chịu xuống xe, “Anh dám nói lúc gặp ba mẹ em không khẩn trương xem.”

“Anh không khẩn trương.” Trâu Kỳ nắm tay cậu kéo xuống xe, Lộ Dương cũng không vừa, ôm lấy cánh tay Trâu Kỳ kéo anh vào chỗ ngồi.

“Đó là do mặt anh dày, anh còn không biết xấu hổ động thủ với ba em ngoài đường.”

“...” Trâu Kỳ quả thực đau đầu, bình thường tên nhị hoá này cứ tưng tưng, sao bây giờ lại sợ thành thế này.



Đang lúc hai bên giằng co, điện thoại Trâu Kỳ vang lên, anh bắt máy, “Mẹ.”

Nghe tiếng xưng hô này hai tai Lộ Dương dựng thẳng, cẩn thận nghe anh nói.

“Đang đứng dưới lầu. Mọi người xuống đón con?” Trâu Kỳ dừng lại một chút, nhìn về phía Lộ Dương đang lộ liễu nghe lén, thấy anh nói như vậy vội vàng lắc tay ý nói không cần.

“Khỏi ạ, bọn con lên ngay, dạ.” Trâu Kỳ cúp điện thoại, cúi đầu nhìn Lộ Dương trong xe, “Em muốn tự đi lên, hay có người xuống đón?”

Lộ Dương tự biết trốn không thoát ngoan ngoãn xuống xe, cả hai cùng nhau lấy quà ra.

“Ăn bữa cơm mà thôi, lão gia tử cũng sẽ không làm gì em.” Lúc Lên lầu Trâu Kỳ thấy dáng vẻ cậu vẫn thấp thỏm không yên, lên tiếng an ủi.

“Anh nói hay lắm, mãnh long quá giang cũng không phải là anh.” Lộ Dương ôm hộp đựng gậy không phục đáp.

Trâu Kỳ nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch, “Người cong thành bánh quai chèo là anh.”

“Phốc.” Lộ Dương bị anh chọc cười, “Xin chào Trâu bánh quai chèo.”

“Chào, Lộ mãnh long.” Trâu Kỳ nghiêm trang trả lời.

“Đừng kêu loạn. À mà sư huynh, cha mẹ anh lớn hơn cha mẹ em, anh thấy em gọi bác trai bác gái không thành vấn đề chứ?” Lộ Dương hỏi, trong lòng vẫn có phần hơi khẩn trương.

“Kêu ba mẹ cũng không sao.”

“Anh cơ khát như vậy.” Lộ Dương liếc mắt nhìn anh, lúc này thang máy đã ngừng lại ở tầng 8. Lộ Dương hít sâu mấy hơi mới theo Trâu Kỳ ra ngoài, ngừng lại trước cánh cửa cuối hành lang.

“Đừng lo, nhìn thì lão gia tử có vẻ nguy hiểm, kỳ thực không có địa vị gì trong nhà cả, mọi chuyện đều nghe theo mẹ anh.” Thời điểm Trâu Kỳ cắm chìa khoá thấp giọng nói với Lộ Dương.

Tuy nói vậy, nhưng khi cửa vừa mở ra Lộ Dương vẫn theo phản xạ lui về phía sau Trâu Kỳ một bước, che lại hơn nửa người của bản thân, tiếp đó cậu nghe được giọng nữ trung niên thân thiết, “Cuối cùng cũng tới rồi, hai đứa...  Ôi trời, sao chỉ có mình con, Lộ Dương đâu?”

“Núp phía sau.” Trâu Kỳ trả lời, Lộ Dương vội vàng từ sau lưng đi ra, tiếp lời: “Chào bác gái, con là Lộ Dương.”

“Tốt tốt tốt, mau vào mau vào.” Mẹ Trâu vừa thấy cậu, đuôi mắt đều cong cong, mời cậu vào nhà, kêu một câu, “Bọn nhỏ về rồi.”

Lộ Dương đi theo bà và Trâu Kỳ, đi qua một vườn hoa, lúc đến phòng khách, bạn nhỏ Quả Quả xem ti vi trông thấy cậu, nét mặt vui mừng, từ trên ghế sô pha nhảy xuống chạy tới, “Dương Dương ca ca ~”

Kể từ lần cùng Trâu Kỳ ăn cơm ở nhà hàng gặp Quả Quả một lần, đã một đoạn thời gian không gặp bé, thằng bé hình như cao lên không ít, hai má phúng phính, gặp được bé Lộ Dương cũng có chút vui vẻ, “Hi, Quả Quả.”

“Tự nhiên ngồi đi, bác còn có chút đồ ăn phải chuẩn bị.” Mẹ Trâu cười ha hả nói, ra hiệu Trâu Kỳ kéo Lộ Dương ngồi xuống, còn bà thì vào bếp.

“Dương Dương ca ca qua đây ngồi đi.” Quả Quả lôi kéo tay Lộ Dương đi về phía sô pha.

Lộ Dương không định ngồi ngay, cậu vừa vào liền chú ý tới hai người ngồi ở tràng kỷ bên kia, một là Trâu Trữ, mà đối diện Trâu Trữ chính là lão gia tử bị mình thi triển chiêu thức mãnh long quá giang làm khiếp sợ hôm nay. Ông đang ngồi xếp bằng, cũng không liếc mắt nhìn bên này một cái, trái lại là Trâu Trữ cười lên tiếng chào cậu.

Lộ Dương kêu một tiếng Trâu đại ca, sau đó chủ động lên tiếng chào hỏi Trâu lão gia tử, “Chào bác trai, con là Lộ Dương. Hôm nay làm phiền bác.”

“Hừ.” Trâu lão gia tử hừ một tiếng, từ tốn nâng chén trà nhấp một ngụm mới nói, “Con rồng như cậu thật khó mời.”

“…..” Tim Lộ Dương đập như trống bỏi. Con chỉ là một chú dê thôi, cầu lão gia tử ngài buông tha cho.

“Hôm nay Lộ Dương…”

“Nói chuyện với anh sao?!” Lão gia tử vừa đặt chén trà xuống, cắt ngang ý đồ giải vây của Trâu Kỳ, từ trên tràng kỷ đứng dậy, nhìn về phía Lộ Dương đang đứng trong phòng khách, “Cậu qua đây.”

Lộ Dương không biết ông muốn làm gì, buông hộp trong tay xuống, đi tới cách ông hai bước thì dừng lại, “Lão gia tử…” Lời cậu còn chưa nói hết, Trâu lão gia tử đột nhiên làm khó dễ, vung tay công kích cậu. Lộ Dương cả kinh, vội vã lùi về sau tránh thoát, mới vừa đứng vững lão gia tử lại phát động đợt công kích thứ hai.



Mặc dù Trâu lão gia tử đã có tuổi, nhưng ông nhiều năm rèn luyện trong quân đội, trong lúc nhiều lần né tránh, Lộ Dương liền đoán được thực lực của ông không tệ. Cậu là bên đuối lý, đối phương lại là trưởng bối nhất định không thể thẳng tay với ông được, chỉ có thể tránh thoát, dùng chiêu thức hóa giải mà thôi.

Ngay lúc lão gia tử ra chiêu Trâu Kỳ cũng giật mình, nhưng sau đó thu chân về, đứng nhìn hai người giao thủ. Với sự hiểu biết của anh về lão gia tử, ông chẳng qua là muốn xả giận mà thôi, sẽ không ra tay với Lộ Dương thật. Mà bản thân anh và Lộ Dương xét địa vị đều là hậu bối, càng không nên chủ động phản kích, cho nên anh mới không can ngăn.

“Ông nội, Dương Dương ca ca cố lên!” Quả Quả ở một bên cổ động hai người.

“Ồn ào cái gì đó?!” Mẹ Trâu nghe thấy tiếng động lạ, từ phòng bếp đi ra, trên tay còn cầm dao làm bếp.

Trâu lão gia tử vừa nghe tiếng mẹ Trâu lập tức thu chiêu chắp hai tay sau lưng, động tác mây trôi nước chảy không phải luyện một trăm cũng phải tám mươi lần. Ông liếc mắt nhìn Lộ Dương, như khai ân nói, “Tự nhiên ngồi đi.”

“Cảm ơn lão gia tử.” Lộ Dương thấy sắc mặt ông không thối như lúc nãy nữa, thở phào trong bụng, trở lại sô pha bên kia ngồi xuống bên cạnh Trâu Kỳ.

Trâu Kỳ cười nhẹ, “Sóng sông này có chút lớn.”

“Anh còn dám nói!!” Lộ Dương trộm liếc nhìn lão gia tử đang ngồi trên tràng kỷ, nhỏ giọng nói, “Thiếu chút nữa dìm em chết đuối luôn.”

“Cốc cốc — —” Lúc này phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo nghe được giọng một đứa bé từ ngoài gọi vào, “Bà Trâu ơi mở cửa, mẹ con bảo con đưa đồ cho bà.”

“Là Tề Tề nhà hàng xóm. Trâu Kỳ ra mở cửa, dẫn thằng bé vào, lát nữa cho nó chút đồ ăn mang về.” Mẹ Trâu ở phòng bếp nói.

Trâu Kỳ đứng dậy ra mở cửa, lúc trở lại trên tay cầm một cái hủ, phía sau còn có một cậu bé khoảng chừng bảy tám tuổi cùng anh đi vào. Quả Quả bên cạnh Lộ Dương trông thấy cậu bé lên tiếng gọi, “Tề Tề ca ca.”

Cậu bé tên Tề Tề không ai khác chính là một trong ba đứa trẻ ở công viên hôm nay. Lúc cậu bé nhìn sang đây thấy Lộ Dương liền kinh ngạc một lát, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, hưng phấn gọi, “Mãnh Long ca ca.”

“….” Vì sao đứa bé  gặp ở công viên hôm nay lại ở sát vách chứ, hơn nữa mãnh long gì gì đó xin đừng nhắc đến nữa!!

“Hừ!” Lão gia tử ngồi ở tràng kỷ bên kia nghe cách xưng hô này, hừ lạnh một tiếng, thanh âm hạ cờ cũng lớn hơn thường ngày. Lộ Dương cảm giác có chút vô lực.

“Cái gì mà mãnh long ca ca, đây là Dương Dương ca ca mà.” Quả Quả không biết nội tình, lôi kéo Lộ Dương và Tề Tề nói.

“Là mãnh long ca ca.” Tề Tề nghiêm túc phản bác, cậu bé một mực gọi Lộ Dương là mãnh long ca ca khiến Quả Quả không phục, hai bên liền bắt đầu cãi cọ.

Lộ Dương đứng một bên nghe mà muốn bịt mồm hai nhóc lại, không thấy mặt lão gia tử càng lúc càng thối sao? Mãnh long cái gì, sắp bị chết chìm rồi!!

Nhưng mà hai đứa bé nào hiểu được nỗi lòng Lộ Dương, Tề Tề còn bỗng nhiên hát to, “Hãy mau dùng côn nhị khúc, huh huh ha hee. Người tập võ phải nhớ lấy nhân từ làm gốc...”

“Ồn ào cái gì!” Lão gia tử vừa quát vừa đi ra, ông trầm giọng nói, “Nghiêm!”

Ông vừa dứt câu, hai đứa bé đang hăng say cãi nhau ngay lập tức im miệng, hai gót chân khép lại, đứng nghiêm ngay ngắn.

“Nhìn chuyện tốt cậu làm đi!” Lão gia tử nghiêm mặt thối nhìn Lộ Dương.

“Dạ, con sai rồi.” Lộ Dương ngoan ngoãn nhận sai, “Lão gia tử ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt con. Con thật biết sai rồi!”

“Ca ca, anh đâu có hát sai, là ông không biết hát thôi.” Tề Tề nhỏ giọng nói với Lộ Dương. Lời cậu bé làm Lộ Dương nhớ lại sự việc hôm nay, suýt chút nữa không nhịn được bật cười, vì kiềm lại, len lén lấy tay nhéo đùi mình một cái.

Trâu Kỳ nhướng mày, cúi đầu nhìn cái tay đang nhéo đùi mình, “Em nhéo anh làm gì?”

“Hả?” Lộ Dương cúi đầu nhìn, phát hiện mình nhéo lộn đùi Trâu Kỳ, còn nhéo không hề nhẹ, lần này nhịn không được cười ra tiếng thật. Bất quá cũng chỉ phát ra vài thanh âm liền nhanh chóng ngừng lại.

“Không ra thể thống gì!” Lộ Dương im thin thít chẳng dám hó hé, trái lại Trâu Kỳ nghe mãi thành quen, như không việc gì, vỗ vai hai đứa bé ý bảo chúng có thể ngồi. Hai bé len lén nhìn lão gia tử, thấy ông không phản đối mới qua ngồi.

Tề Tề đem qua chính là rượu gạo nhà cậu bé tự làm, mẹ Trâu từ phòng bếp mang một ít thức ăn cho Tề Tề cầm về nhà, trước khi về thằng nhóc này còn hô một câu, “Mãnh long quá giang!”

Sau đó chính là âm thanh hạ cờ nặng nề phía lão gia tử, “Thôi! Mất hứng!!”

Lộ Dương che mặt, không muốn nghe mấy từ mãnh long quá giang này thêm lần nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play