Trước khi xuất phát Lộ Dương đã xác định được nơi muốn đến, là công viên văn hóa mới xây ở khu nội thành, nằm tại phụ cận trường học. Nếu đi theo đường lớn không tính là xa, nhưng vì tránh cảnh sát giao thông và camera, cậu quyết định đi đường vòng, nên phải bọc một đoạn lớn mới có thể tới công viên.

Dọc đường đi Mã Đại Cáp rất phối hợp ngồi xổm trên chỗ gác chân, oai phong đỉnh đỉnh nhìn về phía trước, rất có phong độ của một đại tướng, đến nỗi lúc chạy ngang qua người đi đường nhìn thấy cũng không khỏi tấm tắc khen một câu “Gâu gâu thật đẹp trai!”

Công viên văn hóa chỉ vừa hoàn thành đầu năm nay, phạm vi quy hoạch không quá lớn, nhưng quan cảnh bên trong không tệ, mà nơi đẹp nhất phải kể đến chính là hồ nhân tạo. Nước hồ trong vắt, môi trường xung quanh tươi mát, độ xanh hoá các khu gần đấy cũng rất cao. Công viên mở cửa theo hình thức tự do, lại thêm cách trường không xa, nên mỗi khi Lộ Dương không bận công tác đều đi đến nơi này, hoặc sáng sớm thỉnh thoảng chạy bộ ngang qua cũng sẽ thuận đường vào trong tham quan một chút.

Gần đến công viên, Lộ Dương tấp vào một sạp báo ngay ngã rẽ, đưa tiền nhờ bác bán báo giúp mình trông xe, sau đó dắt Mã Đại Cáp vào công viên.

Mã Đại Cáp thông minh như vậy ngày thường lại ngoan ngoãn nghe lời, nên Lộ Dương không đeo dây dắt chó cho nó, mà vào thẳng công viên luôn. Chạy không được bao lâu Mã Đại Cáp liền hưng phấn tung tăng xông về trước kéo khoảng cách với cậu. Vốn người dắt chó giờ biến thành chó dắt người.

“Này! Chậm một chút! Mã tổng chậm đã!!” Lộ Dương vừa chạy vừa gọi, nhưng không gấp đuổi theo cản nó lại, mà bảo trì khoảng cách cả hai.

Mã Đại Cáp thường thường chạy được một đoạn cũng sẽ dừng lại chờ Lộ Dương, thấy cậu theo kịp mới chạy tiếp. Qua nét mặt của nó đủ thấy có bao nhiêu khinh bỉ với sức chạy của chủ nhân thứ hai.

“Mẹ ơi, nhìn đôi mắt to tròn uông uông kia kìa ~” Một giọng bé gái thanh thúy từ bên đường truyền tới.

Mã Đại Cáp nghe được hai chữ ‘uông uông’, đứng lại nhìn về hướng âm thanh phát ra, là một cô bé khoảng năm sáu tuổi cùng một người phụ nữ đang ngồi trên ghế đá trong sân cỏ. Cô bé thấy nó nhìn qua còn vẫy vẫy tay, hô to: “Chào mày uông uông ~”

“Ô ~” Mã Đại Cáp giật giật lỗ tai, đối cô bé sủa một tiếng xem như chào hỏi.

Lúc này Lộ Dương từ đằng sau đuổi tới, cũng dừng lại mỉm cười với hai mẹ con, vỗ đầu Mã Đại Cáp bảo nó đừng chạy nữa, rồi mang nó quẹo vào một con đường rợp bóng cây tản bộ.

“Mã tổng muốn chơi ném bóng không?” Lộ Dương lấy một quả bóng đồ chơi từ túi bên hông ra hỏi nó.

“Ngao ~” Mã Đại Cáp ngoắc ngoắc cái đuôi, tỏ vẻ háo hức.

Lộ Dương quan sát xung quanh một chút, chỉ chỉ một hướng, vung tay: “Nhanh nhặt về Mã Đại Cáp!”

“Uông ô!!!” Là Mã đại soái!! Mã Đại Cáp thoáng trừng mắt nhìn Lộ Dương rồi quay đầu chạy theo hướng quả bóng bay đi. Lộ Dương nhìn đồng hồ, nói với nó, “Nhanh lên Mã tổng, có tính thời gian nha!!”

Trò chơi nhặt bóng này Mã Đại Cáp đã sớm chơi đến đắc đạo, rất nhanh tìm được bóng trở về. Lộ Dương sau khi cầm được bóng lại ném đi, lặp đi lặp lại mấy lần Mã Đại Cáp chơi chán không muốn nhặt nữa, tròn mắt nhìn Lộ Dương ‘ô ô’ kháng nghị. Lộ Dương thấy bộ dáng vờ đáng thương của nó chơi rất vui, liền trêu chọc nói nhặt thêm lần nữa, một hồi sẽ mua đồ ăn ngon cho, dứt lời dùng sức ném bóng ra ngoài. Quả bóng màu xanh biếc vẽ một đường cong trên không, rơi vào trong vườn hoa xa xa, Mã Đại Cáp trợn mắt há mồm nhìn địa phương bóng rơi xuống.

“A, hình như ném xa quá rồi.” Lộ Dương bước lên vài bước trông ra xa. Từ đây qua vườn hoa  bên đó cách một bãi cỏ lớn, khổ nỗi lại không được phép giẫm lên đi qua. Cậu liếc mắt nhìn Mã Đại Cáp buồn bực ngồi xổm dưới đất, nhéo nhéo lỗ tai của nó, “Đừng cáu! Đi, tao cùng mày qua đó được chưa?” Nói rồi cất bước đi trước, Mã Đại Cáp thấy vậy mới vui lên một chút, ba chân bốn cẳng đuổi theo cậu, chạy hướng bóng bay đi.

Mã Đại Cáp chạy rất nhanh, Lộ Dương theo sau nó cũng không gấp đuổi theo, một đường thong thả mà đi, chỉ cần nó vẫn trong tầm mắt của cậu không bị người bắt mất là được. Bất quá lại nói, muốn lừa Mã Đại Cáp cũng không dễ dàng như vậy, mặc dù tên Mã Đại Cáp nhưng kỳ thực rất thông minh.

Lộ Dương nhìn nó chạy đến vườn hoa nơi quả bóng rơi, nằm xuống chui đầu vào trong tìm kiếm. Cáp ngốc được dạy dỗ rất tốt, sẽ không phá hư những công trình công cộng, nó nằm trên mặt đất, động tác tìm kiếm rất cẩn thận, tận lực không phá hư vườn hoa.

Lộ Dương đi tới vườn hoa trông thấy hình ảnh này có chút kinh ngạc, trong bụng thầm khen Mã Đại Cáp quả nhiên hiểu chuyện, lại không biết Mã Đại Cáp là bởi vì từng phá hư vườn hoa trong sân nhà, bị Trâu Kỳ hung hăng giáo huấn một trận mới được như hôm nay. Nhìn Mã Đại Cáp dưới bụi hoa tìm tới tìm lui, Lộ Dương đang định qua giúp nó một tay, lúc bước tới chợt nghe một tiếng hét vang dội “NGHE RÕ!”, làm cậu giật hết cả mình.

Bên cạnh vườn hoa có một bãi cỏ nhỏ, Lộ Dương nhìn sang liền thấy ghế đá trên cỏ có một người ngồi, phía sau gáy của người nọ có thể thấy tóc đã có chút điểm bạc, hẳn là một ông cụ. Tư thế ngồi của cụ ông đoan chính, sống lưng thẳng tấp, trước mặt đang đứng ba cậu bé, hai tay duỗi thẳng ép sát đùi, không nhúc nhích.

Lộ Dương nhìn lướt qua một lượt, ba nhóc kia ước chừng năm đến tám tuổi, từng đứa đứng trang nghiêm, giống như lối đứng lúc huấn luyện quân sự, thoạt nhìn có phần hơi cường điệu, hẳn là giọng hét vừa nãy là từ đám nhóc này.

Đang làm gì không biết? Lộ Dương liếc nhìn Mã Đại Cáp vẫn chuyên tâm tìm bóng, dừng bước cách một con đường hoa nhìn bọn họ.

Ông cụ ngồi trên ghế đứng lên, Lộ Dương phát hiện ông thật cao lớn, trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thoải mái, chỉ thấy ông chắp tay sau lưng vòng quanh ba thằng bé, trông nét mặt ông tầm trên dưới sáu mươi tuổi.

Ông đứng sau lưng đứa bé ở giữa, chậm rãi vươn tay đặt trên đầu nó, sắc mặt nghiêm túc nói, “Bây giờ ông sẽ đem ba phần công lực của ông truyền cho con, sau khi con sở hữu nội lực thâm hậu của ông, nhớ không được tùy ý đánh người, để tránh ngộ thương đối phương, rõ chưa?”



“Rõ, cám ơn ông!” Thằng bé nét mặt thận trọng đáp.

“Gọi sư phụ!” Ông cụ sửa lời.

“Dạ sư phụ!” Thằng bé nhất nhất nghe theo, cụ ông hài lòng gật đầu.

Ba phần công lực... đó là cái quỷ gì thế!! Lộ Dương quả thực sợ ngây người. Ông cụ này sao không ở nhà nghỉ ngơi, lại chạy đến đùa giỡn con nít chứ? Cậu nhìn xung quanh một chút, du khách xa xa thoạt nhìn cũng không giống như chung đường với họ.

Cụ ông gật đầu, vuốt chòm râu mình cố ý nuôi dài, vòng qua đám nhóc đi tới trước mặt chúng, nói tiếp: “Các con phải nhớ, người luyện võ, ứng với đức làm trọng, cái gọi là trì chi dĩ trang, lâm chi dĩ kính, tiếp chi....”

“Ông, ông nói sai rồi.” Bé trai đứng giữa cắt ngang, nghiêm trang nói: “Người tập võ phải nhớ lấy nhân từ vô địch!!”  

“♫ ♪Là ai đang luyện Thái Cực nổi gió dậy sóng. Nếu như tôi có khinh công võ nghệ cao cường, sẽ làm một người ngây thẳng bất khuất, một thân chính trực, huh♪♬!!” Thằng bé nhỏ tuổi nhất bên cạnh tiếp lời, “♩♪♪Hãy mau dùng côn nhị khúc, huh huh ha hee♪♫!”

“♫♪Hãy mau dùng côn nhị khúc, huh huh ha hee♪♬!!” Ba thằng quỷ nhỏ đột nhiên hát lên.

“…..” Nét mặt lão gia tử cứng lại mấy giây, “Ồn ào cái gì!”

“Ha ha ha ha ha ha ha!!” Lộ Dương vốn chỉ định đứng xem lại không kiềm được cười to ra tiếng, mấy đứa bé này cũng thật biết đùa, muốn hoạ phong cũng không nên thẳng thắng vậy chứ!

Lão gia tử đang buồn bực nghe tiếng cười, quay đầu lại nhìn, liền thấy Lộ Dương đứng ở phía sau, cách một con đường hoa cười đến bả vai run lẩy bẩy, thấy ông nhìn qua còn vẫy tay chào hỏi.

“Cậu cười cái gì?” Lão gia tử cau mày hỏi.

“Cười ngài đùa giỡn trẻ con.” Lộ Dương cười nói, ngẫu hứng một đoạn, “♫♪Hãy mau dùng côn nhị khúc, huh huh ha hee!♪♬ Người tập võ phải nhớ lấy nhân từ vô địch. Là ai đang luyện Thái Cực nổi gió dậy sóng. Nếu như tôi có khinh công võ nghệ cao cường, sẽ làm một người ngây thẳng bất khuất, một thân chính trực, huh♬♩♪!”

Cụ ông: “....”

“Anh trai hát hay quá” Cậu bé nhỏ tuổi nhất nhiệt liệt vỗ tay, ghét bỏ liếc nhìn lão gia tử, “Ông không bao giờ hát, bình thường đều dạy tụi con hát cái gì mà quân cái gì mà ca. Con phải mách bà Trâu biết ngài rất ngốc mới được.”

“Ồn ào quá, đừng có nói bậy! Đó là quân ca!” Lão gia tử thổi râu mép trừng mắt, quay đầu nhìn về phía Lộ Dương, “Tiểu tử thối, nói nhăng gì đấy! Cậu qua đây, lão già này cùng cậu tâm sự một chút.”

“A, vậy chờ cháu một chút.” Lộ Dương nghe đối thoại giữa họ cũng biết hai bên đều quen biết, bỏ qua suy đoán trong lòng lúc nãy. Cậu gật đầu với ông cụ, nghiêng đầu nhìn Mã Đại Cáp thật vất vả kiếm được quả bóng đang chạy về phía mình, đợi nó cùng mình qua khu đối diện. Mã Đại Cáp không biết cậu muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

“Ông ơi!” Lộ Dương theo sau ông lão lên tiếng chào. Lão gia tử hừ một tiếng cũng không phản ứng cậu, hiển nhiên còn bất mãn câu “Đùa giỡn trẻ con” kia. Lộ Dương cũng không để bụng, vẫy tay chào đám nhóc, “Chào các bạn nhỏ.”

“Chào anh ~” Đám nhóc đồng thanh đáp.

Lộ Dương cười tít mắt “ừm” một tiếng, phát hiện Mã Đại Cáp không theo kịp liền quay đầu lại nhìn, thấy nó đã trốn trở về bụi hoa bên kia, chỉ lộ ra nửa cái đầu, cau mày mở to hai mắt nhìn cậu, chiêu bài này khiến Lộ Dương kiềm không được phì cười, hô to gọi nó: “Mã tổng, mày trốn ở đó làm gì, nhanh qua đây!”

Mã Đại Cáp nghe vậy giật giật lỗ tai nhưng sống chết cũng không chịu qua. Lộ Dương thấy nó cách mình không xa, cũng không miễn cưỡng, nhưng chỉ đi lại trên đường đi, thuận tiện trông Mã Đại Cáp.

Mấy đứa bé cũng nhìn thấy Mã Đại Cáp, tò mò hỏi, “Anh, đó là chó của anh sao?”

“Ừm.” Lộ Dương đáp, Trâu Kỳ là của cậu, suy ra Mã Đại Cáp cũng là của cậu. Nghĩ tới đây nhịn không được cười ngốc nghếch, thấy lão gia tử kỳ quái nhìn mình, mới ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Ban nãy mấy đứa làm gì vậy?”

“Ông đang dạy võ công cho bọn em.” Một trong ba đứa bé trả lời.

“Hãy mau dùng côn nhị khúc, huh huh ha hee!” Lộ Dương mô phỏng động tác sử dụng khúc nhị côn, “Là thế này à?”



“...” Cụ ông giận đến trợn trừng mắt, mặt thối ngưng trọng nhìn Lộ Dương, “Tiểu tử thối cậu đến tìm ngược đúng không?”

“Không ạ, không ạ!” Lộ Dương vội vàng xua tay, cười hì hì, “Cháu chỉ bị từ trường người đồng đạo hấp dẫn, cơ thể mới không khống chế được chạy qua.”‘

Con mẹ nó cậu trêu ông già này à?! Lão gia tử lại trừng mắt nhìn cậu.

“Thật mà! Thật ra thì cháu cũng là người tập võ. Từ nhỏ cháu đã theo ba vào núi sâu tu luyện, chỉ mới xuất sư gần đây, vào xã hội du ngoạn một phen. Nhắc tới, mặc dù công lực tiểu bối thua kém lão gia tử thâm hậu, thế nhưng cũng có chút thành tựu... Mãnh long quá giang!” Lộ Dương nói nói đột nhiên hét lớn một tiếng, tay không xuất ra mấy chiêu thức, “Thanh long vẫy đuôi! Dã tràng xe cát! Bài sơn đảo hải!”

Lão gia tử: “...” Mẹ nó, ở đâu rớt xuống tiểu tử thối này! Còn dễ nói chuyện như vậy!

“WOW!!” Đám nhóc thấy chiêu thức Lộ Dương sắc bén, hơn nữa mỗi khi ra chiêu đều mang theo tiếng gió, không nhịn được tròn xoe hai mắt, thằng bé nhỏ tuổi nhất còn liên tục ca ngợi, “Anh thật lợi hại! Bình thường ông cũng chỉ dạy bọn em đi nghiêm, còn có đứng nghiêm, cũng không dạy bọn em đánh quyền, thật vô vị!”

“Đấy là ông đang dạy mấy đứa kiến thức cơ bản! Chưa học đi đã đòi học bay?” Lão gia tử phản bác. Mấy nhóc ranh này, căn cơ bất ổn làm sao học võ được! Còn không hiểu dụng tâm lương khổ của ông già này.

Lộ Dương thu tay, làm bộ than thở, “Ông nói đúng đó, kiến thức cơ bản là quan trọng nhất, năm đó anh mới vừa học võ mỗi ngày đều phải luyện kiến thức cơ bản. Đây là nguồn căn võ học, nhất định phải có nền móng cứng cáp, đúng không ông.”

Lão gia tử nghe Lộ Dương nói vậy sắc mặt tươi lên không ít, hừ một tiếng biểu thị đồng ý, tiếp theo lại nghe Lộ Dương nói, “Đương nhiên, nếu như có đại hiệp nội công thâm hậu tuyệt thế truyền thụ nội lực, chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều! Đúng không ông!”

“Lăn!” Lão gia tử mắng to. Ban nãy không phải là ông chỉ đùa đám nhóc một chút thôi sao, ngược lại tiểu tử thối này lại đùa đến nghiện! “Cậu là con cái nhà ai, ở trường học phụ cận?

“Dạ, trường học phụ cận. Ông cũng phải truyền cho cháu một chút nội lực chứ?” Lộ Dương cười hì hì hỏi, một bộ chăm chỉ thụ giáo, làm lão gia tử giận đến đưa tay vả miệng cậu một cái, “Nói hưu nói vượn!”

Lão gia tử ra tay không nặng, Lộ Dương cũng không để ý, cười hắc hắc hai tiếng, “Vâng vâng, cháu hay nói giỡn ông đừng chấp nhặt cháu, thong thả luyện, cháu về đây ~”

“Về đâu?” Cụ ông liếc cậu một cái.

“Về nhà ạ, ông hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ nghĩ cháu về núi sao, nhưng mà cháu đã học thành xuống núi rồi, mãnh hổ quá giang!!!” Lộ Dương lại rống lên một tiếng, tạo dáng.

Lão gia tử bị cậu làm giật cả mình, suýt chút nữa ngã ngồi lại ghế đá, cũng may có gậy chống đỡ ông, “Nhanh đi đi!! Lộn xộn cái gì!”

“Ha ha ha!” Lộ Dương cười to mấy tiếng, phất phất tay rời đi, về chỗ vườn hoa vẫy vẫy tay với Mã Đại Cáp, ra hiệu nó đuổi theo.

Mã Đại Cáp tiểu tâm cẩn dực chui ra ngoài, đuổi theo Lộ Dương, sẵn tiện còn ngoái đầu lại lén lút nhìn nhìn, lại không may vừa vặn chạm mặt lão gia tử phía sau, sợ đến nỗi hai mắt trợn tròn cắm đầu băng băng chạy. Lộ Dương sửng sốt một chút, vội vã đuổi theo, “Mã Đại Cáp chờ một chút!! Mày chạy cái gì?!!”

Mà bên kia lão gia tử đang nghi hoặc sao nhìn con chó đang chạy kia quen mắt như vậy, nghe tên Mã Đại Cáp nhất thời nhớ đến đây không phải là chó của thằng nhóc thối Trâu Kỳ nuôi sao? Ông phản ứng nhanh hô to, “Mã Đại Cáp!!”

Mã Đại Cáp đã chạy ra xa sau khi nghe không những không dừng lại mà còn phóng nhanh hơn, mệt Lộ Dương thục mạng đuổi theo nó một đoạn!

Không nghi ngờ chút nào, lão gia tử này chính là ba Trâu. Ông hôm nay cùng mẹ Trâu ăn điểm tâm, rồi đi ra tản bộ cùng một nhóm bạn trong tiểu khu. Sau khi đến nơi này, mẹ Trâu đề nghị mọi người đến tham quan bích hoạ mới xây dựng, ông đối mấy thứ kia không hứng thú, thẳng thắn cùng mấy đứa bé bạn bè mang đến cùng nghỉ ngơi, trong lúc rảnh rỗi thuận tiện trêu chọc tụi nhỏ một chút, nào ngờ gặp mặt Lộ Dương và Mã Đại Cáp.

Trong lúc ông còn đang tự hỏi tại sao lại một người không quen biết có thể mang Mã Đại Cáp đi dạo thì chuông điện thoại vang lên, gọi tới chính là Trâu Trữ. Anh biết ba và mẹ đang tản bộ bên này, vừa vặn đi ngang qua thuận tiện tới đón hai người, đã đến trước cửa công viên.

“Ban nãy con tình cờ thấy Lộ Dương trên đường, cậu ấy cũng vừa từ công viên đi ra, tiếc là con tới hơi trễ, bằng không đã có thể giới thiệu hai bên quen biết rồi.” Trâu Trữ cười nói trong điện thoại, “Cậu ấy còn mang theo Mã Đại Cáp của A Kỳ nữa, hình như là dẫn nó đi dạo.”

“Con nói ai?” Ba Trâu sững sốt mấy giây, truy hỏi, “Con nói ai dẫn Mã Đại Cáp đi dạo?”

“Là Lộ Dương ạ, chính là bạn trai nhỏ của A Kỳ, người lần trước cứu Quả Quả...” Trâu Trữ ngừng một chút, “Chẳng lẽ ba gặp cậu ấy rồi? Chính là cậu trai mặc áo sơ-mi ca-rô xanh da trời, lớn lên rất tuấn tú.”

Được lắm nhóc con ‘mãnh hổ quá giang’!! Ba Trâu âm hiểm cười cười, “Bây giờ con gọi điện ngay cho thằng nhóc thối Trâu Kỳ kia, kêu nó tối nay dẫn Lộ Dương về nhà. Đây là quân lệnh, không được làm trái!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play