Lộ Dương đứng hình ở cửa không biết nên nhận tiếng chị dâu này hay không, cũng may phục vụ viên chỉ nhìn hai người họ một cái liền khép cửa đi ra. Nhân viên vừa đi, một cậu trai bỗng từ trên ghế sô pha bật dậy, nói với bọn họ: “Chị dâu đây sao? Em là Tiểu Thập Tam ạ!”
Dáng vẻ cậu trai chỉ khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một cái áo sơ mi ca rô, hưng phấn vẫy tay, “Chị dâu qua đây đi!” Dứt lời định chạy tới lại bị người đàn ông cạnh cậu ta túm lại, “Còn chạy? Gãy chân chưa nhớ sao?”
Lộ Dương nghe vậy mới chú ý tới bó thạch cao trên đùi Thập Tam, theo bản năng hỏi, “Tiểu Thập Tam chân em bị sao vậy?” Mới vừa hỏi xong Trâu Kỳ bên cạnh liền dắt tay cậu qua đó ngồi.
“Tên nhóc nào đó bị đụng xe, tưởng rằng A Cảnh muốn kết hôn, cúp cua hùng hổ đến cướp chú rể, ai biết lại bị đụng gãy xương.” Hồng Úy bỏ micro xuống, trở lại sô pha giải thích với Lộ Dương, Thập Tam ở bên kia huơ huơ nắm tay với anh ta, “Anh câm miệng!!”
Lộ Dương: “….” Quá trình cướp hôn thật thảm bại! Trong nhất thời Lộ Dương không biết nói thế nào.
“Được rồi được rồi, em tàn em đúng!” Hồng Úy cười hì hì, nói với Lộ Dương, “Dương Dương, tôi là Cúc Hoa huynh nè!”
“Tôi biết, xin chào Cúc Hoa huynh.” Lộ Dương cười nói, cũng chào Quan Sơn Cảnh Luật và Thập Tam bên kia, “Chào Quan Sơn đại thần, Tiểu Thập Tam. Tôi là Lộ Dương.”
“Xin chào!” Thập Tam vừa nói vừa lồm cồm muốn bò qua lại bị Quan Cảnh Luật cau mày dùng tay ghìm lại, nói tiếng xin chào với Lộ Dương.
Ánh sáng trong phòng bao không rõ lắm, phải cách rất gần cậu mới có thể trông thấy gương mặt bọn họ. Hồng Úy trong tưởng tượng của cậu không mấy khác biệt, đại đại liệt liệt*, lớn lên tương đối chính trực, gương mặt Quan Cảnh Luật thì tuấn tú, hơi thở quanh người lạnh lùng không có gì khác biệt với hình ảnh anh ta trong game, đường nét Thập Tam rõ ràng vẫn còn dáng vẻ học sinh, mái tóc ngắn đen, ngũ quan có chút ngây ngô đồng thời cũng rất tinh xảo. Lộ Dương nhớ năm nay Thập Tam học cấp ba, vừa mới tròn mười bảy, nhịn không được dời mắt thoáng liếc nhìn Quan Cảnh Luật, cảm thán tốc độ ra tay của người này đúng là mau lẹ.
*tính cách phóng khoáng, sảng khoái
Quan Cảnh Luật đang cúi đầu kiểm tra vết thương cho Thập Tam, phát giác ánh mắt của Lộ Dương liền ngẩng đầu nhìn, gật đầu với cậu một cái, Lộ Dương cũng cười với anh tỏ vẻ lịch sự.
“Lão đại hai người các cậu uống trà hay uống rượu?” Hồng Úy cầm hai cái ly hỏi bọn họ, Trâu Kỳ nghĩ đến chốc nữa phải lái xe liền nói, “Trà đi.”
Lộ Dương cũng gật đầu theo.
Hồng Úy giúp rót trà rồi đặt trước mặt cả hai, “Hai người các cậu gặp mặt lúc nào, sao một chút tiếng gió tớ cũng không nghe thấy? Keo kiệt!”
“Đúng vậy, gặp mặt cũng không báo em, keo kiệt.” Dung Thập Tam phụ họa nói, “Em với A Cảnh thích gặp mặt nhất.”
Quan Cảnh Luật không lên tiếng, nhưng Hồng Úy bên kia đã cười đầy khinh bỉ.
“Lộ Dương làm ở công ty tôi.” Trâu Kỳ nói một câu, coi như là giải thích chuyện gặp nhau trong hiện thực của hai người.
“Cái gì?!” Dung Thập Tam và Hồng Úy đều mắt chữ A mồm chữ O, “Cận thủy lâu đài?!”
“…” Lộ Dương toát mồ hôi hột, “Mọi người nghĩ nhiều rồi.”
“Chị dâu, anh và anh đại quen nhau lần đầu trong trò chơi hay hiện thực? Người thành phố các anh thật biết chơi.” Dung Thập Tam tò mò hỏi.
“Chắc là trò chơi rồi? Anh nhớ trước khi anh biết Dương Dương cậu ta và lão đại vẫn là cừu gia mà!” Hồng Úy nhớ lại chuyện Lộ Dương nói đang quyết đấu cùng Quân Lâm.
“Yêu nhau lắm cắn nhau đau?” Dung Thập Tam học một biết mười.
“Đại khái là vậy, lão đại đâu bao giờ đi đường thường!”
“Rốt cuộc là có phải vậy không?” Dung Thập Tam hỏi Lộ Dương, giữa cậu nhóc và Lộ Dương bị ngăn cách bởi Trâu Kỳ, lúc nói chuyện đều phải nghiêng đầu mà hỏi, dứt khoát khều Trâu Kỳ nói, “Anh đại, anh qua ngồi với A Cảnh đi, em muốn chơi với chị dâu.”
“Đừng xưng cái kia, kêu anh bằng tên được rồi.” Lộ Dương không thích tiếng ‘chị dâu’ này tẹo nào.
Trâu Kỳ đứng dậy nhường chỗ cho Dung Thập Tam, qua ngồi bên cạnh Quan Cảnh Luật nói chuyện phiếm. Lộ Dương thấy anh qua đó ngồi, Dung Thập Tam qua đây, trong đầu bất giác thoáng qua một câu “công cùng công, thụ cùng thụ” theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn Hồng Úy, vẫn chưa xác định là công hay thụ….
“Sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?” Hồng Úy thấy ánh mắt của Lộ Dương có phần hoang mang.
“Không có gì, nghĩ đến chuyện không tốt thôi!” Lộ Dương liền vội vàng lắc đầu, muốn xoá ý nghĩ không hay đó đi, công cùng công thụ cùng thụ cái rắm!! Mình men-lỳ vậy, áp Trâu Kỳ thoải mái!!
Trâu Kỳ đang nói chuyện với Quan Cảnh Luật cảm nhận được một luồng uy áp bao trùm lấy mình, ngẩng đầu nhìn liền chạm phải ánh mắt kỳ quái của Lộ Dương, nhưng thấy anh nhìn sang bèn vội vàng dời đi.
Micro đưa tới trước mặt, Lộ Dương theo phản xạ nhận lấy, cầm xong thì như nhớ tới điều gì, nhìn về phía Trâu Kỳ, vừa vặn Trâu Kỳ sau khi nghe Hồng Úy nói cũng ngẩng đầu nhìn, tầm mắt hai người chạm vào nhau, song phương đều hiểu ý trong mắt đối phương.
“Sư huynh, em hát cho anh một bài ha.”
“Ừm.”
“♫ ♪Hỉ Dương Dương, Mỹ Dương Dương, Lãn Dương Dương, Phí Dương Dương, Mạn Dương Dương, thật mềm mại, Hồng Thái Lang, Hôi Thái Lang, chớ thấy tôi chỉ là một chú cừu…”
“Cậu biết hát không?”
“Tôi hát không dễ nghe lắm.”
“Vậy cậu hát thử nghe xem.”
“♫ ♪Hỉ Dương Dương, Mỹ Dương Dương, Lãn Dương Dương, Phí Dương Dương, Mạn Dương Dương, thật mềm mại, Hồng Thái Lang, Hôi Thái Lang, chớ thấy tôi chỉ là một chú cừu…”
“Về sau đừng hát cho người khác, thật khó nghe.”
Nghĩ tới đây cả người Lộ Dương đều cảm thấy không thoải mái!! Có loại xung động muốn đem micro ném cho Trâu Kỳ. Trâu Kỳ rõ ràng biết bản thân đã làm gì, hiển nhiên hiểu trong lòng Lộ Dương nghĩ gì, khoé miệng anh khẽ nâng, dùng khẩu hình miệng nói với Lộ Dương: “Đừng nhìn tôi chỉ là một con dê.”
Lộ Dương: “…” Anh xem anh có tiện hay không?! Tiện hay không hả!!
“Hai cậu tỏ ra bí hiểm cái gì vậy?” Hồng Úy mù mịt hỏi.
“Đúng đúng, sao tự nhiên liếc mắt đưa tình vậy?” Dung Thập Tam cùng Quan Cảnh Luật cách Trâu Kỳ ở giữa, bên trái là Lộ Dương, cậu nhóc quay qua quay lại nhìn Trâu Kỳ bọn họ vài lần, nói: “Tam ca vẫn là chó độc thân đáng thương đó, hai anh đừng kích thích anh ấy chứ.”
“Anh độc thân thì đã sao chứ?!” Hồng Úy dở khóc dở cười, “Rốt cuộc có hát hay không!!Nếu không tôi tự hát!!”
“Hát! Tại sao không hát!” Lộ Dương đứng bật dậy bước lên sân khấu nhỏ, thời điểm đi ngang qua Trâu Kỳ còn nghe được thanh âm khẽ cười của anh, khiến cậu càng muốn hát để tiêu ngọn lửa đang có xu thế bùng cháy trong lòng! Đi tới bục hát, vỗ vài cái thử micro!
“Tắt cái hiện tại đi, kéo cái kia xuống!!” Hồng Úy hô.
Lộ Dương gật đầu, hạ chân cắm micro xuống, sau đó tắt bản nhạc đang phát, tiếp đó âm nhạc vang lên.
Trâu Kỳ: “…”
Hồng Úy: “…”
Quan Cảnh Luật: “…”
“Hồ Lô oa, Hồ Lô oa, một cây mây có bảy đoá hoa…” Lộ Dương cầm micro hát theo chữ chạy trên màn hình, trong khi ba người kia khô quéo lời, thì Dung Thập Tam lại là người phản ứng mạnh nhất, ánh mắt loé sáng, “Em biết hát bài này!! Em hát với!” Nói xong một chân nhảy xuống cầm một micro khác, Quan Cảnh Luật nhanh tay ngăn cản, vòng bên hông cậu nhóc kéo người về, “Không được nhúc nhích.”
“Em muốn hát, đây là ca khúc thành danh của em!” Dung Thập Tam vui vẻ nói, cuối cùng cũng có người cùng chí hướng với cậu.
“Để anh lấy.” Quan Cảnh Luật nói rồi đứng dậy lấy cái micro khác đưa cho cậu. Dung Thập Tam sau khi cầm được micro ôm lấy cổ Quan Cảnh Luật, ở bên lỗ tai của anh hôn một cái bẹp.
Một màn này vừa vặn bị Lộ Dương quay đầu lại thấy được, cậu sửng sốt một chút, hơi mất tự nhiên dời đường nhìn, lại phát hiện dáng vẻ như đã quen của Hồng Úy và Trâu Kỳ, mới nhớ Quan Cảnh Luật cùng Dung Thập Tam vốn là người yêu, hơn nữa lại thêm quan hệ người nhà, vậy cái này cũng không thắm vào đâu.
Dung Thập Tam cũng giống Lộ Dương – là đứa mãi mãi hát lệch nhạc, cả hai hợp xướng giọng điệu đi hướng Tây âm thanh chạy hướng Đông, cuối cùng lại vẫn không ảnh hưởng đến quá trình kết thúc bài hát.
Mỗi lần hai người hát đến đoạn “Hồ Lô oa” “Bốn huynh đệ” “Bạch Long mã” “Niềm vui tràn trề”, Hồng Úy rốt cuộc quỳ, tay che ngực nằm vật trên sô pha, “Mấy đứa tha anh đi!! Bình thường một Tiểu Thập Tam là anh muốn chết rồi!! Bây giờ lại thêm Dương Dương! Sau này còn muốn hát nữa không a!! A a a a a a!”
“Biết thưởng thức không? Quốc mạn mới là vương đạo!!” Dung Thập Tam khinh bỉ trừng anh một cái, quay qua nhìn Lộ Dương cười một cái, đôi bên ăn ý high five.
“Dạ dạ dạ, em nhỏ em có lý, người khác không biết còn tưởng anh dắt hai đứa con nít vào đây chơi đó chứ.” Hồng Úy nói, nghiêng đầu nói với Trâu Kỳ, “Lão đại cậu tới cứu vớt tâm linh bé bỏng của tớ đi, tớ sắp không hold được rồi! Điên mất!”
Lộ Dương nghe xong nhìn Trâu Kỳ, Hồng Úy nói vậy nghĩa là giọng anh ấy rất êm tai sao?
“Hi hi, anh đại muốn ca thì nói em, em không ca nữa!” Dung Thập Tam cười hì hì, đỡ bàn trà muốn nhảy về, Quan Cảnh Luật tới đở cậu nhóc, đưa micro trên tay cho Trâu Kỳ.
Trâu Kỳ nhận lấy, nhìn Lộ Dương hỏi, “Muốn nghe không?”
Lộ Dương gật lia gật lịa, ánh mắt mong đợi nhìn anh, kế đó lại thấy Trâu Kỳ buông micro đặt lên bàn, nói: ” Vậy không hát.”
Lộ Dương: “…” Đừng cản tôi! Để tôi qua đánh chết anh ta!!!
“A há há.” Hồng Úy chịu không thấu bật cười, sau khi rước lấy ánh mắt giết người từ Lộ Dương mới nhanh chóng chuyển đề tài, “Không hát vậy chúng ta chơi xúc xắc đi? Dương Dương biết chơi không?” Vừa nói vừa lấy ra mấy viên xúc xắc trong hộp gỗ.
Lộ Dương nhìn đám xúc xắc tay lại ngứa, “Biết… một chút thôi.”
“Không sao, qua đây tôi dạy cậu, không khó chơi đâu, chỉ đoán lớn bé thôi.” Hồng Úy nói xong phát ba con xúc xắc, một cho mình, một cho Lộ Dương còn lại cho Dung Thập Tam, Trâu Kỳ và Quan Cảnh Luật cơ bản không chơi trò này.
“Một lần một ly, A Cảnh thay Tiểu Thập Tam uống, lão đại cũng có thể thay Dương Dương uống.” Hồng Úy rót đầy ba ly, “Nhất định phải có người thay mặt mới được.”
Trâu Kỳ ngồi xuống cạnh Lộ Dương, dịch cái ly trước mặt cậu chuyển qua trước mặt mình. Lộ Dương ghé sát vào bên tai anh thấp giọng hỏi, “Sư huynh, anh khát không?”
Trâu Kỳ nhìn cậu, thấy trên mặt cậu tràn đầy ý cười còn có chút đắc ý, thuận miệng đáp. “Không khát.”
Lộ Dương cười ha ha, “Vậy được, anh không cần uống, em làm Cúc Hoa huynh uống đủ.”
Trâu Kỳ nhíu mày, kế đó mới được mở rộng tầm mắt.
Lộ Dương nói chỉ biết một chút lại khiến Hồng Úy người nói muốn dạy cậu uống đến trướng nước tiểu phải liên tục chạy vào WC xả lũ, Trâu Kỳ chỉ uống mấy ly, mà chai không bên kia cơ hồ đều do Hồng Uý uống.
Xúc xắc trong tay Lộ Dương như có sinh mệnh, ra lớn nhỏ là do cậu quyết định, cổ tay khẽ đảo đi ra đều là số mong muốn, làm Hồng Úy cả kinh ngẩn tò te!
Theo số lần ném xuống, cậu quả thực giống như mở treo giết Hồng Úy không chừa mảnh giáp, chưa bao giờ uống đến nỗi cuối cùng phải hô to chị dâu tha mạng.
Trâu Kỳ ngoài ý muốn nhìn những con xúc xắc Lộ Dương quăng xuống, anh thật không ngờ Lộ Dương thoạt nhìn ngoan ngoãn như thế có thể chơi trò này thành thạo như vậy, ba Lộ và mẹ Lộ cũng không giống người thích chơi mấy thứ này, chẳng biết cậu học từ đâu nữa đây.
Nhưng mà cho dù học thế nào, Trâu Kỳ cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, miễn cậu vui vẻ là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT