Lộ Dương bị câu nói của Triệu Bằng sặc nước, ho khan vài cái, rút vội một nhúm khăn giấy lau miệng.

Triệu Bằng bên kia điện thoại tưởng rằng Lộ Dương bày tỏ với Quân Lâm chỉ là vui đùa, bản tính gà mẹ tìm ẩn bấy lâu liền trổi dậy, cằn nhằn càm ràm nói, “Này chú làm vậy có thấy ổn thật không, anh thấy đại thần không phải dạng người dễ lừa gạt đâu, anh ta mà biết chú đùa giỡn nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ, ngộ nhỡ anh ta báo thù chú thì làm sao? Nhưng mà chú yên tâm, nếu quả thật vậy bọn anh chắc chắn sẽ không ngồi yên, tuy anh không đánh lại anh ta thật. Cơ mà, chưa chắc đã quá tơi tả, thằng nhóc nhà chú, ăn no rửng mỡ không gì làm lại đi trêu chọc sát thần…... …”

“Anh đại anh dừng một chút, miệng tôi sắp chen vô không lọt rồi nè!” Lộ Dương cắt ngang lời anh.

“Vậy hả? Thế cậu nói đi.”

“Tôi không đùa giỡn với Quân Lâm, anh yên tâm đi, anh ta cũng sẽ không mở báo thù tôi.” Lộ Dương nói, theo tình hình giữa cậu và Trâu Kỳ có thể xem là lưỡng tình tương duyệt, sao Trâu Kỳ có thể mở báo thù cậu được.

“Là sao?” Triệu Bằng nghe cậu nói mà bối rối.

“Tóm lại là chuyện tôi thích Quân Lâm, phóng pháo hoa bày tỏ đều là thật, không phải đùa giỡn, anh yên tâm đi, anh ấy sẽ không giết tôi đâu.” Lộ Dương giải thích, sợ anh chưa tin lại bổ sung một một câu, “Tôi vừa mới gặp anh ta, ngoài đời thực.”

Đầu dây bên kia yên tĩnh đến lạ kì, nửa ngày sau mới nghe được thanh âm của Triệu Bằng, “Chú nói cái gì?”

“Tôi nói lão đại anh cứ an tâm, tôi…”

“Yên tâm cái beep ấy!!” Triệu Bằng bên kia như trái bom phát nổ, ý nghĩ đầu tiên chính là Lộ Dương bị người lừa gạt, “Có phải tên đó lừa gạt chú không? Chú không bị thiệt thòi gì chứ? Mẹ kiếp, mệt anh còn cho rằng thằng đấy là đại hiệp, không ngờ mẹ nó âm hiểm như vậy!!”

“Không phải, lão đại anh nghe tôi nói đã”. Lộ Dương nhanh chóng giải thích, “Không phải tại Quân Lâm, là tôi chủ động, tôi thích anh ấy trước.”

“…..” Triệu Bằng lại rơi vào trầm mặc.

Lộ Dương nghe tiếng hít thở tại đầu dây bên kia, trong lòng có chút mất mát. Cũng phải, anh em thân thiết bao năm đột nhiên nói thích một thằng đàn ông, phỏng chừng ai cũng không thể tiếp thu nỗi. Cậu thầm thở dài, nói: “Lão đại, tôi…..”

“Chuyện từ bao giờ?” Triệu Bằng hỏi.

“Mấy ngày trước mới nhận ra.”

“Những lời chú mới nói ban nãy đều là thật sao? Không gạt anh chứ?!”

“Thật.” Lộ Dương nói như đinh đóng cột.

“Hai người đã gặp mặt? Đối phương là người thế nào, có tin được không? Chú đừng nhẹ dạ mà bị người ta lừa, bây giờ trên mạng nhan nhản mấy kẻ chuyên giả dạng thành phần trí thức đi lừa tiền gạt sắc đấy, cho dù đã có tiếp xúc trong game nhưng cũng đừng dễ dàng tin người lạ.” Sau khi kinh ngạc qua đi sự quan tâm của Triệu Bằng đối với Lộ Dương vẫn chiếm ưu thế, chế độ gà mẹ lại được bật lên, “Hai người gặp nhau rồi, tên kia không làm gì chú chứ. Thôi, anh tính vầy, khi nào tên kia lại hẹn chú nữa, bọn anh đi theo giúp chú trấn áp tên kia.”

Lộ Dương nghe Triệu Bằng nói mà dở khóc dở cười, nhưng đáy lòng vẫn bị lời quan tâm này làm xúc động, chí ít lão đại không vì việc này mà xa lánh cậu.

“Đã gặp rồi, không phải kẻ lừa đảo gì hết, anh yên tâm đi lão đại.” Nếu Trâu Kỳ là mấy tên lừa đảo trên mạng, thế không phải bản thân mình là đại gia à. Lộ Dương nghĩ vậy nhịn không được trộm cười khúc khích, nói: “Thực ra thì Quân Lâm là một người tôi quen biết trong thực tế, chỉ là trước đây không biết, gặp mặt rồi mới nhận ra.”

“Người đó là ai?”

“Ông chủ tôi.”

“....”

Triệu Bằng bị chân tướng này doạ không nhẹ, Lộ Dương lại cùng anh trò chuyện mấy câu, nói có dịp sẽ hẹn Trâu Kỳ và bọn họ đi ăn một bửa để hai bên gặp mặt, đồng thời bảo nhóm Triệu Bằng trấn áp người nào đó một trận. Đáy lòng Triệu Bằng không ngừng gào thét với những lời này: chú đùa anh à!! Ở C thị bốn năm, anh làm sao không biết ông chủ hiện tại của con dê này là ai!! Trấn áp? Không bị đàn áp đã là may mắn lắm rồi!!

“Dương Dương, chú chắc Quân Lâm nghiêm túc thật không?” Bằng gà mẹ vẫn rất lo lắng.

Lộ Dương cười cười, rất cảm động trước sự quan tâm của Triệu Bằng, người anh em này không chỉ không vì vậy mà xa lánh cậu, ngược lại còn lo sợ cậu bị người khác lừa gạt.

“Đừng lo lão đại, chút mắt nhìn người này tôi vẫn có.” Lộ Dương trấn an anh, ít nhất từ quá trình chung đụng với Trâu Kỳ ở trò chơi lẫn thực tế, cậu có thể phân biệt được đối phương là thật lòng hay giả dối.

“Anh cũng không biết người ta, không tiện nói gì.” Triệu Bằng trầm ngâm nói, “Nhưng quan trọng nhất vẫn là phải tự bảo vệ bản thân chú biết chưa.”

“Đã biết.”

Sau khi cúp điện thoại Lộ Dương thở phào một cái, vậy là bước đầu come out thành công, cũng xem như là chuyện tốt, nếu thật sự quen Trâu Kỳ, không cần nghĩ cũng biết cha mình sẽ có phản ứng gì, chỉ là không biết đánh cậu một trận trước hay thu thập Trâu Kỳ trước mà thôi.

Tưởng tượng cảnh ba đánh Trâu Kỳ, Lộ Dương lại thấy vui vui, đem điện thoại ném sang bên cạnh, tìm quần áo đi tắm.



Sau khi tắm rửa xong đi ra thì thấy di động báo có tin nhắn chưa đọc, là Trâu Kỳ gửi, nhắn anh đã về nhà rồi, dặn Lộ Dương nghỉ ngơi sớm.

Gửi tin trả lời xong Lộ Dương nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, tất cả những chuyện hôm nay xảy ra đều nằm ngoài kế hoạch của cậu, Quân Lâm chính là Trâu Kỳ, khiến cậu khó mà tin được.

Ngoại trừ lúc đầu cảm thấy giọng nói và cách nói chuyện sốc óc của hai người giống nhau ra, cậu chưa từng nghĩ tới kết quả này, dù sao trái đất lớn như vậy, người có thanh âm giống nhau vô cùng nhiều, người miệng tiện cũng chẳng thiếu, ví dụ như tên nhóc Sở Tô chẳng hạn. Trừ hai điểm này ra, cậu cơ bản không liên tưởng hai người là một.

Lộ Dương cẩn thận nhớ lại chuyện phát sinh mấy ngày trước, sau đó từ từ cắt tỉa mới phát hiện kỳ thực nếu tinh ý hết thảy đều có thể phát hiện được chân tướng. Anh ta đi công tác không bao lâu cậu liền bị điều đến phòng thư ký, mà mọi chuyện bắt đầu đều là sau khi cậu nói với Quân Lâm về ông chủ mình!

Được lắm! Thì ra người này dùng việc công để báo thù riêng!! Lộ Dương đã hiểu, chẳng trách bản thân đang yên đang lành ở bộ Kế hoạch đột nhiên lại bị điều đi phòng thư ký, chắc chắn cũng bởi vì một câu nói “Tôi muốn cách ông chủ xa một chút.” mà ra.

“Đúng là cái đồ nhỏ nhen!!” Lộ Dương hừ nhẹ, thầm tính toán kế hoạch đánh trả.

“Bất kể anh là Quân Lâm hay là Trâu Kỳ, tâm tư của anh với em đều không thay đổi.”

Lời Trâu Kỳ nói hôm nay lại văng vẳng bên tai, Lộ Dương ghép nối chuyện xảy ra khoảng thời gian này, không khỏi nói thầm, “Hoá ra người này đã sớm lên kế hoạch tất cả rồi, tâm cơ cũng nặng quá ha!”

Bất quá đây cũng chứng minh rằng bản thân không phải đơn phương, có điều đột nhiên phải đem quan hệ cấp trên cùng cấp dưới đổi thành quan hệ người yêu cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Lộ Dương xoắn xuýt lăn mấy vòng, cầm điện thoại di động lên truy cập vào vài diễn đàn, sắp xếp câu chữ một chút sau đó mới đăng bài viết.

Trước đây sau khi nhận ra bản thân yêu Quân Lâm, Lộ Dương cũng đã đăng một bài trên trang này cầu giúp đỡ, cho nên rất nhiều người nhận ra tài khoản của cậu, đồng thời có không ít người theo dõi cậu. Bởi vì cậu là người còn ở độ tuổi sinh viên lại chân ướt chân ráo bước vào con đường tình yêu cuồng nhiệt, cộng thêm một vài người theo dõi chuyện tình của cậu nhằm lấy kinh nghiệm cưới vợ về sau, cho nên bài Lộ Dương vừa đăng đã có khá nhiều người vào bình luận.

—— Tiêu đề: Sau khi cùng tình yêu trong game họp offline phát hiện đối phương là ông chủ mình, làm sao bây giờ, trực tuyến cầu tư vấn!!!

[Chủ lâu] [Đừng Thấy Tôi Chỉ Là Một Con Dê]: Như tiêu đề!!! Hôm qua tôi cùng người mình yêu bày tỏ, sau đó lúc gặp mặt hôm nay mới phát hiện anh chính là ông chủ của tôi!! Lúc đấy tâm trạng tôi không tốt lắm, thế là chúng tôi đánh một trận.

Lâu 1: Đậu xanh rau má! Đánh một trận!! Σ(O_O;)

Lâu 2: Chủ lâu bị cho ra đảo chưa?

Lâu 3: Gặp mặt luôn rồi à? Chẳng lẽ ông chủ thớt là ông bác 50 tuổi?!!

Lâu 4: Ở tiệm cơm đánh một trận? Hình ảnh quá đẹp mị không dám nhìn đâu!! (ノ∀\*)

Lâu 5: Tôi muốn biết chuyện sau đó!! Tiếp đó thì thế nào, đánh nhau xong rồi làm gì nữa?

Lâu 6: Lầu trên chắc là thanh niên mới lớn nhỉ, gì mà đánh với đấm ở đây, thật không biết cái gì là đánh tình sao? P/s: Tôi vô cùng tò mò quá trình.

Lâu 7: Thánh lầu trên ăn gì em cúng, một lời nói toạc tất cả!!:v

Lâu 8: Lầu 6 +1! Cầu quá trình đánh nhau!!(>∀<)

...

Đánh tình ở đâu ra a!! Lộ Dương quan ngại sâu sắc đối với tiết tháo của nhóm người này!!

*Tiết tháo: hành vi giữ đúng lễ nghĩa, danh tiết

[Chủ lâu] [Đừng Thấy Tôi Chỉ Là Một Con Dê]: Tôi thật thương cảm cho tiết tháo của các người!! Đánh nhau!! Là nghĩa đen!! Hai người chúng tôi thật sự tẫn nhau một trận, đây mới là cách giải quyết của đàn ông đích thực! Có điều là kết quả hoà nhau, nhưng có lẽ anh ấy lợi hại hơn tôi.

Lâu 41: Sao chỉ đơn thuần đánh nhau, thật không có tiết tháo gì hết. Chủ lâu cậu phải trực tiếp áp đảo anh ta! Đây mới là cách giải quyết của đàn ông đích thực.

Lâu 42: Lợi hại quá! Nghe cách kể hình như chủ lâu rất thoả mãn ∼

Lâu 43: Chẳng lẽ chỉ có mình tui tò mò dung nhan ông chủ kia sao, là địa trung hải thật sao, cảm giác manh đến không đứng dậy nổi rồi.

Lâu 44: Lầu trên không phải chỉ mình thím, nghe cái từ ‘ông chủ’ này cảm giác không tốt lắm a!

Lâu 45: Cái tiết tháo mị đã sớm cho nó ra đảo rồi!!! Mị chỉ muốn biết sau khi đánh xong thì làm cái chi thôi? Thật không xảy ra chuyện gì khó nói sao?

Lâu 46: Cá chắc sau đó chủ lâu và ông chủ phát sinh sự việc khó nói!!



...

[Chủ lâu] [Đừng Thấy Tôi Chỉ Là Một Con Dê]: Ông chủ năm nay mới 30 tuổi, thân cao chân dài, rất đẹp trai. Sau khi đánh một trận xong anh ấy đưa tôi về, nhà anh ấy còn nuôi một con husky, siêu manh!!

Lâu 88: Đậu xanh! Ông chủ trẻ 30 tuổi? Lại còn không phải địa trung hải!! Σ( ̄ロ ̄lll)

Lâu 89: Tôi còn tưởng là ông chú trung niên bỉ ổi, không ngờ lại là hệ nam thần, cầu dung nhan ông chủ cầu thêm thông tin ∼

Lâu 90: Áu! Còn nuôi husky, loài này thì siêu xuẩn siêu manh thôi rồi!!

Lâu 91: Có người yêu trẻ tuổi lại còn cao to đẹp trai chủ lâu còn hỏi làm sao bây giờ á!! Trực tiếp thượng chứ đợi gì nữa, nếu không được cậu nói tôi! Để tôi tới!!

Lâu 92: Chẳng nhẽ bình thường ông chủ không đối tốt với chủ lâu?

[Chủ lâu] [Đừng Thấy Tôi Chỉ Là Một Con Dê]: Kỳ thật ông chủ đối với với tôi cực kỳ tốt, ngoại trừ che chở tôi ở trong game, trong công việc cũng chỉ dẫn tôi rất nhiều, tự mình dạy tôi làm dự án hạng mục, lúc ra ngoài còn đặc biệt dẫn tôi theo. Nói tóm lại là tốt vô cùng, à, trước đó còn giúp tôi sắp xếp KTX, còn nói sẽ dẫn tôi về nhà ăn cơm.

Lâu 101: Lâu chủ =.= đây là phiền não của thớt đó hả?

Lâu 102: Làm nhiều việc như vậy, ông chủ chắc chắc là chân ái!! Chủ lâu nhanh nhanh thượng người đi!

Lâu 103: Mùi tú ân ái nồng nặc đập vào mặt! Chủ lâu GJ!  yoyo13

Lâu 104: Nhanh nhanh cùng một chỗ đi!!

[Chủ lâu] [Đừng Thấy Tôi Chỉ Là Một Con Dê]: #104 Được.

Mọi người: Thiệt tiện!!

Lộ Dương nhịn không được bật cười, rời khỏi diễn đàn, ném điện thoại sang bên cạnh!

Nếu mọi người đã khuyên như vậy, làm sao có thể trốn tránh mãi được, đấy không phải là tác phong của mình.

Sáng hôm sau báo thức còn chưa reo Lộ Dương đã tỉnh dậy, cậu bắt đầu chỉnh lý một phen rồi xuống lầu đón xe buýt, vừa mới ra khỏi cổng tiểu khu đã thấy Trâu Kỳ đậu xe đứng đó, gần đây số lần ngồi xe anh tăng lên nên không cần nhìn bản số xe cậu cũng có thể nhận ra.

Lộ Dương bước tới, Trâu Kỳ trong xe thấy cậu bước tới liền nói, “Đi ăn sáng.”

“Được.” Lộ Dương mở cửa xe ngồi vào.

“Anh chờ bao lâu rồi?” Lộ Dương hỏi anh.

“Vừa mới tới thôi.” Trâu Kỳ quay đầu xe rời đi.

Hai người ăn xong bữa sáng mới đi đến công ty, vừa vặn đụng phải Khương Duyệt ở bãi đỗ xe, Khương Duyệt so với bọn hắn tới trước một bước, đang chuẩn bị đi lên liền thấy hai người từ trong xe bước xuống, không khỏi dừng bước.

“Chào buổi sáng, chị Duyệt!” Lộ Dương chào hỏi cô.

“Chào buổi sáng.” Ánh mắt Khương Duyệt ý vị thâm trường đảo quanh hai người, thấy vậy Lộ Dương trong lòng 1 trận hoảng loạn, đột nhiên nhớ lại bản thân quên mất một việc.

——— Hình như Khương Duyệt và Trâu Kỳ từng có truyện không muốn người biết.

Vì vậy sau đó lúc ở trong thang máy lên lầu tinh thần Lộ Dương đều là hoảng hốt, đặc biệt là khi nhìn đến ánh mắt mờ ám của Khương Duyệt đá sang Trâu Kỳ cậu càng thêm chắc chắn.

Trở lại phòng thư ký phát hiện nhóm Liễu Sa còn chưa đến, cậu liền đi theo Trâu Kỳ vào phòng làm việc của anh, vừa đi vào liền đóng cửa lại.

Trâu Kỳ tưởng cậu có chuyện gì, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy…”

Một câu vừa mới dứt lời liền bị Lộ Dương kéo qua, dùng sức đè ở trên ván cửa, Trâu Kỳ nhíu mày lại, đang muốn hỏi con dê này bị cái gì lại chợt nghe Lộ Dương nói: “Anh đó, một tên đàn ông thẳng như thép sao lại quyến rũ lão tử?!!”

Trâu Kỳ: “…”

Thép: Tôi cảm thấy bản thân thật áp lực!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play