—— Về sau đừng hát tặng người khác, thật khó nghe.
Lộ Dương vừa mới cảm thấy tính tình Trâu Kỳ không tệ lại bị đối phương đả kích, cậu rất muốn thu hồi hết mấy lời đánh giá hoa mỹ ban nãy với Khương Duyệt, đổi thành “tính tình xấu xa, đem người khác đùa bỡn làm niềm vui”.
Boss đại nhân ấy à, phải nói là gương mặt tiêu biểu cho thể loại tiểu yêu tinh xấu xa.
Cũng may mình còn có sư huynh, có gì không vui cứ nói ra để sư huynh trêu chọc một tý, âu cũng là một cách giảm stress. Thế là sau khi rời khỏi văn phòng, Lộ Dương liền lên mạng gửi tin nhắn cho Quân Lâm.
Cậu bên này vừa gửi Trâu Kỳ bên kia liền nhận được. Từ lúc hai người thêm bạn tốt, Lộ Dương thường thường gửi tin cho anh, nên cả khi làm việc Trâu Kỳ vẫn mở QQ để không bỏ lỡ tin nhắn nào.
Thấy tài khoản không ngừng nhảy nhót, anh mở ra xem.
Nhất Lộ Du Dương
Sư huynh, ông chủ chê tôi hát thật khó nghe, tôi không phục!
Không phục? Ý kiến bị bác bỏ. Trâu Kỳ chẳng chút để ý.
Quân Lâm
Ông chủ phát tiền lương cho cậu. Ngoan, nghe lời ông chủ.
Nhìn hồi âm của Quân Lâm, Lộ Dương cảm thấy ngay cả sư huynh cũng không thương cậu. Ai, cuộc sống quả không dễ dàng!
Giờ phút này Lộ Dương vẫn chưa biết đối tượng bản thân thổ tào bấy lâu chính là Quân Lâm, thật sự chẳng dám tưởng tượng phản ứng của cậu nếu biết được là dạng gì nữa.
Những ngày sau đó, ban ngày Lộ Dương chăm chỉ làm việc tối đến sẽ cùng Quân Lâm chơi game, ngẫu nhiên cũng tụ tập với mấy người Triệu Bằng một chút. Sinh hoạt hằng ngày vô cùng thích ý, cậu tự nhận đây là khoảng thời gian phong phú nhất trong cuộc sống đại học của mình, duy nhất không hoàn mỹ chính là đoạn đường từ trường đến công ty quá xa. Có mấy lần do ùn tắc giao thông mà suýt chút muộn giờ làm, để có thể đi làm đúng giờ thỉnh thoảng cậu còn phải tá túc bên nhà Sở Tô.
Thẳng đến một buổi tối mát mẻ nọ, sau khi khi cùng Trâu Kỳ gặp mặt khách hàng, thời điểm anh đưa cậu về trường học bất thình lình hỏi cậu có muốn chuyển đến ký túc xá công ty không.
Lộ Dương biết công ty có KTX dành cho nhân viên, hơn nữa còn rất gần chỗ làm. Ban đầu cậu cũng nghĩ xin chuyển vào đấy, nhưng cân nhắc bản thân công tác ngắn hạn đành từ bỏ.
“Phiền phức?” Trâu Kỳ hơi nghiêng đầu quét mắt nhìn cậu, “Hay cậu muốn đến nhà tôi ở luôn.”
“Không không không, tôi tuyệt đối không có ý đó.” Lộ Dương giật bắn vội phủ nhận, cậu chỉ cảm thấy mình dù sao cũng là công tác ngắn hạn, thật không biết xấu hổ nếu xin vào KTX ở thôi mà.
“À, vậy ra là cậu ghét bỏ nhà tôi.” Trâu Kỳ không mặn không nhạt nói.
Oan quá, tôi thật không có ý này!! Lộ Dương thành thật ngậm miệng không dám nói thêm câu nào nữa.
Trâu Kỳ cũng không tiếp tục trêu cậu, nói, “Cứ để tôi sắp xếp cho cậu, đến ngày cậu trực tiếp dọn vào là được.”
“Vâng, cảm ơn Trâu tổng.” Lộ Dương thành thật đáp, càng ngày càng thấy Trâu Kỳ thực ra là một người rất tốt.
Sau khi đưa Lộ Dương về trường, Trâu Kỳ gọi cho Trương Vấn Dự, bảo anh ta thu xếp việc này.
Hiệu suất làm việc của Trương Vấn Dự quả nhiên mau lẹ, hôm sau đã an bài mọi chuyện đâu ra đấy. Buổi chiều ra ngoài ký hợp đồng còn thuận đường đưa Lộ Dương đi xem nhà.
Lộ Dương cứ ngỡ cậu sẽ ở cùng các nhân viên trong KTX của công ty, nên vô cùng ngạc nhiên khi Trương Vấn Dự dẫn cậu vào một chung cư nhỏ với thiết kế gồm một phòng ngủ và một phòng khách thế này. Diện tích nhà trọ không tính là lớn, tính luôn cả ban công đại khái khoảng năm mươi mét vuông, do kết cấu sử dụng không gian hợp lý, thoạt nhìn khá rộng rãi, một bếp một phòng vệ sinh, bên trong còn có cả gia cụ cơ bản.
“Này…” Lộ Dương ở trong phòng dạo qua một vòng, nghi hoặc nhìn về phía Trương Vấn Dự.
“Còn thiếu cái gì à?” Trương Vấn Dự hỏi.
“Không, không phải ý này.” Lộ Dương nhanh chóng giải thích, “Chẳng qua là thấy hơi bất ngờ, tôi cứ cho là sẽ ở cùng các đồng nghiệp khác.”
“Bên ấy đã chật người cả rồi, còn KTX này trước đây là của một vị tổ trưởng, bất quá ông ta đã xin nghỉ nên vẫn để trống, vừa vặn sắp xếp cho cậu.” Trương Vấn Dự kể rõ đầu đuôi cậu nghe.
“Tôi ở đây, không thích hợp lắm thì phải.” Lộ Dương hơi lưỡng lự, dù sao cậu chỉ là một thực tập sinh bình thường, đãi ngộ thế này có phần quá phận đi.
“Không sao, đều là KTX nhân viên cả, người nào ở cũng như nhau thôi.” Trương Vấn Dự mỉm cười đáp, sợ chưa đủ hiệu quả bồi tiếp câu nữa, “Công ty đã thanh toán một năm tiền thuê rồi, không ở thì thật lãng phí.”
“Như vậy à…” Nghe anh nói vậy, Lộ Dương nghĩ ngợi một lúc mới mở miệng trả lời, “Vậy được, cảm ơn anh Dữ, làm phiền anh rồi.”
“Không cần cám ơn tôi, tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi. Muốn cảm ơn thì cảm ơn boss ấy.” Trương Vấn Dự nói. Thực ra ông tổ trưởng gì đó anh vừa nói hoàn toàn hư cấu, căn phòng này là tối hôm qua anh nhờ một người bạn trong nghề môi giới nhà đất gấp rút tìm giúp cho Lộ Dương. Trâu Kỳ còn dặn đi dặn lại, làm thế nào cũng được miễn là Lộ Dương chịu vào ở. Anh không biết ông chủ làm như vậy có dụng ý gì, chỉ biết hoàn thành là được.
Sau khi tham quan nhà mới xong Trương Vấn Dự giao chìa khoá cho Lộ Dương, hai người trở về công ty.
Trên đường về, Lộ Dương một mực suy nghĩ làm sao để bày tỏ cảm kích của mình với Trâu Kỳ, suy đi nghĩ lại chỉ thấy mời đối phương ăn bửa cơm là ổn nhất.
Quyết định như vậy, Lộ Dương kiểm tra lịch trình của Trâu Kỳ một chút, xác nhận tối nay anh không có hẹn mới đi văn phòng tìm người.
Lúc bước vào Lộ Dương còn chưa mở miệng, Trâu Kỳ đã lên tiếng hỏi cậu trước, “Xem phòng chưa?”
“Xem rồi ạ, rất tốt.” Lộ Dương đáp. Chính xác là rất rất tốt luôn ấy chứ, thiết bị trong nhà đều được lắp đặt ngăn nắp chỉnh tề, từ đấy bắt xe buýt đến công ty còn chưa tới mười phút, so với trường học cậu ở phải loanh quanh một tiếng đồng hồ mà nói là tốt của tốt luôn mới đúng. Giao thông xung quanh cũng rất thuận tiện, từ mọi phương diện mà nói Lộ Dương cảm thấy rất hài lòng, do đó cậu mới muốn cảm ơn Trâu Kỳ. Người này a, bất kể là trong công tác hay sinh hoạt hằng ngày đều chiếu cố cậu nhiều lắm.
“Ừm.” Trâu Kỳ trả lời, như cũ cúi đầu nhìn văn kiện, “Còn chuyện gì không?”
“A.” Lộ Dương hắng giọng một cái, không được tự nhiên nói, “Boss, tối nay ngài có sắp xếp gì không?”
Ngón tay tinh tế đang lật giấy của Trâu Kỳ khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, đúng lúc bắt được một tia 囧 trên mặt cậu, kiềm không được hỏi, “Thế nào? Cậu muốn hẹn tôi sao?”
“Không không không.” Nghe anh nói Lộ Dương thoáng kinh ngạc rồi vì lúng túng mà gương mặt trắng noãn hiện lên vết ửng đỏ, xoắn xuýt giải thích, “Không phải ý đó, tôi chỉ muốn cảm ơn ngài thôi.”
Trâu Kỳ khép văn kiện, người nghiêng về phía trước, hai tay khoanh lại đặt trên mặt bàn chăm chú nhìn cậu, “Cảm ơn thế nào?”
“Nếu như ngài không chê, tôi muốn mời ngài ăn cơm.” Lộ Dương nói ra dự định của mình.
“Cậu biết làm cơm?”
“Không biết.” Lộ Dương thành thật khai báo. Cậu quá lắm cũng chỉ biết úp mì gói hoặc nấu canh suông nhạt nhẽo thôi. Thấy Trâu Kỳ im lặng chẳng ừ hử gì, cậu nói tiếp, “Chúng ta có thể ra ngoài ăn.”
“A.” Trâu Kỳ gật gù, “Nói tới nói lui vẫn là đang hẹn tôi.”
Nhìn biểu cảm “tôi biết hết cả rồi, cậu đứng nguỵ biện nữa” kia trên mặt Trâu Kỳ, Lộ Dương vã cả mồ hôi lạnh, bấm bụng thuận theo lời anh, “Đúng vậy, chính là muốn hẹn ngài. Boss đồng ý không?”
“Ừ.” Chiếm được đáp án khiến mình hài lòng, Trâu Kỳ đại phát từ bi buông tha dê nhỏ, “Sau khi tan việc chờ tôi.”
Thấy anh đã đồng ý, Lộ Dương nhẹ nhõm cả người. Bước tiếp theo chính là tra cứu nên đi ăn nơi nào.
Sau khi Lộ Dương rời khỏi, Trâu Kỳ ngã vào ghế dựa, khuỷu tay trái chống ở thành ghế, tay phải chậm rãi xoay bút. Tối qua, anh bảo Trương Vấn Dự sắp xếp KTX mới cho Lộ Dương, vì phòng ngừa vạn nhất Lộ Dương ngại không dám ở, còn đặc biệt căn dặn Trương Vấn Dự tìm phòng độc thân thông thường một chút, đồng thời nghĩ biện pháp thuyết phục cậu vào ở.
Xem ra an bài rất hoàn hảo, Lộ Dương thoạt nhìn cũng rất hài lòng, bằng không Lộ Dương cũng chẳng chủ động hẹn anh ăn cơm.
Thú thật, phản ứng Lộ Dương như vậy xem như nằm trong tính toán của anh. Trong quá trình chung đụng ở công ty cũng như trò chơi, tính cách Lộ Dương ra sao anh cơ bản đều nắm rõ, người khác đối tốt với em ấy dù chỉ là một phần nhỏ xíu em ấy cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, sau đó sẽ cố chấp chạy đến muốn báo đáp đối phương.
Mà nhờ điểm này, anh đã xây dựng được một vị trí nhất định trong lòng Lộ Dương.
Song, coi trọng trong trò chơi của Lộ Dương không phải cái anh mong muốn, cái anh muốn chính là toàn bộ, bao gồm cả hiện thực.
*
Cuối cùng Lộ Dương cũng chọn được “Thuỷ Vân Quán” phụ cận công ty mời Trâu Kỳ dùng cơm. Cậu đã đặt chỗ trước, sau khi tan tầm liền cùng Trâu Kỳ đến đó.
“Thủy Vân Quán” là một nhà hàng cổ truyền nhỏ theo kiến trúc một gian hai tầng lầu, những món ăn của nhà hàng đều mang mùi vị độc đáo, riêng biệt. Quán toạ lạc ở một góc khá vắng vẻ, người biết đến không nhiều, lui tới phần lớn đều là người quen hoặc khách quen cũ của ông chủ. Phong cách ở đây mang hơi hướng thiên về thời cổ xưa, ngoại trừ hai tầng lầu còn có một khoảng sân nhỏ, trong sân bày trí bàn đá, cổng vòm, ghế treo, kết hợp với cảnh vật chung quanh khiến thực khách cảm nhận được sự thanh bình giữa lòng thành phố nhộn nhịp.
Trâu Kỳ đã đến đây hai lần, đối với thức ăn bên này tương đối hài lòng. Anh không nghĩ Lộ Dương sẽ mời anh ở chỗ này, dù sao cũng là nhà hàng cổ truyền, giá cả không mấy dễ chịu.
Có điều, sự nghi ngờ này rất nhanh bị gió thổi bay, sau khi tiến vào anh thấy bà chủ nhà hàng niềm nở chạy tới chào hỏi Lộ Dương, còn thân mật gọi cậu “Dương Dương”, Lộ Dương thì khỏi nói sung sướng kêu một tiếng chị, nhìn thái độ đôi bên hình như có quan hệ rất tốt.
“Chị Mạt Mạt, em dẫn bạn đến dùng cơm, hôm nay chị có món gì hấp dẫn không?” Lộ Dương hỏi Lê Mạt.
“Muốn ăn cái gì chị làm cho em.” Lê Mạt cười đáp, nói rồi chuyển trọng tâm lên Trâu Kỳ, thanh âm không giấu được bất ngờ, “Trâu tổng đã lâu không gặp, không ngờ Dương Dương nhà chúng tôi lại quen biết anh.”
Nhà các cô? Trâu Kỳ bất động thanh sắc gật đầu, phun ra hai từ vàng ngọc, “Rất thân.”
Rất thân?! Lộ Dương giật mình, nguyên lai mình với ông chủ đã thân vậy rồi sao?!
Lê Mạt nhíu mày, quan sát Trâu Kỳ lần nữa. Trước đây, Trâu Kỳ cũng đã một hai lần ghé quán cô ăn cơm cùng những người khác, dựa vào điều kiện ngoại hình mà nói Trâu Kỳ là mẫu đàn ông phi thường ưu tú, bản thân còn là nhân vật trẻ tuổi tài cao đẹp trai ở C thị, cô chưa bao giờ nghe Lộ Dương nhắc qua có giao tình với đối phương.
“Hai người biết nhau sao?” Lộ Dương thấy Lê Mạt nói vậy liền đính chính, “Chị Mạt Mạt, Trâu tổng là ông chủ em, em hiện tại đang trong giai đoạn thực tập.”
“À, ra vậy.” Lê Mạt cười cười, thế thì cô yên tâm cũng không lo lắng Lộ Dương bị lừa gạt, gọi nhân viên tiếp đón cả hai, bản thân cô thì vào bếp chuẩn bị cơm tối cho hai người.
Lê Mạt nấu bốn món mặn một món canh cộng thêm hai phần rau trộn cho hai người, ngoại trừ món cá sốt chua ngọt các món còn lại đều không phải thức ăn Trâu Kỳ kiêng kị.
Sau khi nhân viên dọn đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, Lộ Dương dự định múc giúp Trâu Kỳ một bát canh, cơ mà tay chưa kịp vươn Trâu Kỳ đã trước cậu một bước cầm lấy giá canh, người hơi nghiêng đưa tay cầm lấy chén Lộ Dương, múc canh giúp cậu.
“Tôi tự làm được rồi.” Lộ Dương đưa tay muốn cầm lại giá canh trong tay anh.
“Ngồi im.” Trâu Kỳ đầu không buồn ngẩng nói. Nhằm tránh nước canh bắn lên người Lộ Dương, anh nhẹ nhàng đặt muỗng vào bát, đặt xuống trước mặt Lộ Dương.
“Cảm ơn Trâu tổng.” Lộ Dương nói, đợi Trâu Kỳ cũng múc cho anh một bát mới bưng lên uống một ngụm.
Đến “Thủy vân quán” dùng cơm đều phải đặt trước, nhiều lúc bên này chỉ cố định nhận vài bàn, còn lại phụ thuôc vào tâm tình của Lê Mạt và Tần Cửu. Hôm nay, khách đến quán khá ít, ngoại trừ hai người Lộ Dương, chỉ còn hai bàn khác nên bầu không khí trong đại sảnh đặc biệt an tĩnh.
Trải qua chung đụng mấy ngày nay, Lộ Dương đã không còn câu nệ xa lạ Trâu Kỳ như ban đầu, ngược lại trong lúc ăn đôi bên trò chuyện cậu cũng không sử dụng kính ngữ với anh nữa.
“Trâu tổng, vì sao anh kiêng ăn cá vậy?” Lộ Dương miệng nhai đầy cá hỏi Trâu Kỳ. Cá chiên hôm nay ngon muốn chết, ngoài giòn trong mềm, nước sốt cũng vô cùng bắt vị, trong vị ngọt lại hoà lẫn chút chua của giấm. Lộ Dương nhìn thôi đã thèm chảy nước miếng, Trâu Kỳ lại một miếng cũng không động.
“Nhiều xương.” Trâu Kỳ trả lời.
“Thực ra cá này không nhiều xương đâu, mùi vị rất tốt, thịt lại mềm, anh muốn thử một miếng không?” Lộ Dương nhiệt liệt đề cử.
Trâu Kỳ liếc nhìn con cá bị cậu xử lý hơn phân nửa, không nói gì, nhưng vẫn không có ý động đũa.
Lộ Dương thấy dáng vẻ anh không giống như muốn ăn bèn không khuyên nữa, dẫu sao con cá này lớn lên không to lắm, cậu có thể giải quyết được, anh không ăn tôi lại có thể ăn nhiều một chút. Đang nghĩ như vậy, chợt thấy trong đĩa mình nhiều thêm miếng cá, ngẩng đầu nhìn vừa vặn thấy Trâu Kỳ đang rút đôi đũa dính sốt đỏ về.
“Cám ơn.” Lộ Dương lúng ta lúng túng nói. Việc gắp thức ăn cho nhau thế này là hành động vô cùng thân mật, lại bởi vì đối tượng là ông chủ nên có vẻ quỷ dị khó tả.
“Lựa xương.” Trâu Kỳ nhìn cậu, mới đem mục đích của mình nói ra, “Cho tôi.”
Lộ Dương: “….”
Ok, anh phát lương anh đúng. Lộ Dương nhận mệnh gọi phục vụ cho cậu thêm đôi đũa sạch khác.
Trâu Kỳ nhìn Lộ Dương cắm cúi tỉ mỉ lựa xương giúp mình, đáy lòng mềm nhũn, lên tiếng hỏi cậu, “Định khi nào dọn vào KTX?”
“Chắc là ngày mai đi.” Lộ Dương đáp, ngày mai vừa lúc cuối tuần.
Trâu Kỳ gật đầu, nhìn cậu cẩn thận đem thịt cá lựa sạch xương bỏ vào cái đĩa nhỏ đặt trước mặt mình, sau đó tươi cười nói, “Boss đại nhân! Mời dùng.”
Lộ Dương sở hữu một chiếc răng khểnh no đủ, bên má phải lại có lúm đồng tiền hơi nhạt, lúc cười rộ lên lộ chút vẻ trẻ con, làm người ta rất khó dời tầm mắt.
Trâu Kỳ yên lặng nhìn cậu vài giây, mãi khi biểu tình Lộ Dương có phần khó hiểu mới làm như không có gì, gắp miếng cá trước mặt.
Xác thực như Lộ Dương nói, mùi vị rất hấp dẫn, thịt cá mềm lại không tanh, mặt trên miếng thịt còn được Lộ Dương điểm chút nước sốt, rất vừa miệng.
Ăn xong hai miếng, dưới ánh mắt mong chờ của Lộ Dương Trâu Kỳ nói, “Cũng không tệ lắm.”
Rốt cuộc bữa cơm này vẫn là Trâu Kỳ nhân lúc Lộ Dương đi tìm Tần Cửu thanh toán, anh làm vậy Lộ Dương lại càng thêm ngại ngùng. Trâu Kỳ giúp cậu nhiều như vậy, ngay cả ăn cơm cũng do đối phương trả, chuyện này không nói không được.
Trâu Kỳ đơn nhiên chẳng để trong lòng nhưng thấy cậu xoắn xuýt không bỏ liền nói, “Xem như cảm ơn việc lựa xương vừa rồi đi.”
“Cái xương kia cũng quá đắt rồi.” Lộ Dương không biết nói gì, thầm nghĩ bản thân có nên đem mấy mẫu xương kia lên thờ không.
Trâu Kỳ tùy ý đáp một tiếng, hai người cùng nhau lên xe rời đi.
Cạnh nơi họ vừa đi, tay định mở cửa của Khương Duyệt liền dừng lại, nháy mắt trông thấy chiếc xe ấy cô còn tưởng bản thân hoa mắt, nhưng đó thật sự là Trâu Kỳ và Lộ Dương a.
Giờ này rồi mà hai người vẫn ở cùng nhau?
Cô nhớ xế chiều hôm nay chị của cô, cũng chính là mẹ Trâu Kỳ gọi điện nhắc cô về ăn cơm, cô nói mình tối nay có hẹn rồi, bên kia lập tức oán giận nói Trâu Kỳ cũng hẹn, rồi còn bảo hai chó độc thân bọn họ không về nhà ăn cơm còn có thể hẹn hò người nào.
Mà hình ảnh vừa rồi hình như không phải bản thân cô đa tâm nha. Khương Duyệt cười đầy thâm ý, mở cửa ngồi vào trong xe. Thằng nhóc Trâu Kỳ kia chắc hẳn đã nắm chắc phần thắng rồi đi, nói không chừng rất nhanh sẽ có kết quả a.
*
Thời điểm đến trường học, Lộ Dương bất tri bất giác phát hiện số lần Trâu Kỳ đưa cậu về gần đây càng ngày càng nhiều, làm cậu có chút sa lầy trong đó.
Sau khi xe ngừng lại, Lộ Dương nói với Trâu Kỳ, “Tôi vào trước đây. Trâu tổng, anh nhớ lái xe cẩn thận.”
“Chờ một chút.” Trâu Kỳ gọi cậu lại.
“?” Lộ Dương ngoảnh đầu nhìn anh.
“Sáng mai ra đây chờ, cùng tôi đi Vân Sơn một chuyến. Tám giờ sáng tôi đến đón cậu, mặc đồ thoải mái là được.” Trâu Kỳ ngừng một giây mới nói tiếp, “Chờ tôi cùng ăn sáng.”
Đi Vân Sơn? Lộ Dương rất bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, “A, được.”
Vân Sơn là khu du lịch nằm trong một thành phố lân cận cách C thị không xa, đại khái mất nửa giờ đường xe. Tuy chẳng biết mục đích chuyến đi là gì nhưng Lộ Dương không có hỏi, xuống xe đưa mắt nhìn Trâu Kỳ khuất dần mới chậm rãi đi bộ về KTX.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT