“Chuyện gì vậy?” Lộ Dương kinh ngạc, nhìn Lộc Cưu nằm dưới đất lệ rơi mà chẳng hiểu ra sao.

“Không rõ lắm, lui về sau trước đã.” Trâu Kỳ nhíu mày, cùng Lộ Dương lùi ra sau một chút.

Kế đó hai người thấy Lộc Cưu trên đất chậm chạp bò đến trước lồng sắt, hai mắt vẫn nhìn Nha Nha trong lồng.

Nha Nha quan sát nó một hồi, đột nhiên vươn tay sờ sờ chỗ sừng vừa bị chém đứt, một giây sau từ trong người Lộc Cưu phát ra vầng sáng trắng chói loá, chiếu hang động sáng rực như ban ngày. Ánh sáng trắng tán đi, vị trí Lộc Cưu nằm khi nãy xuất hiện một chú nai con màu vàng kim, sừng nai con cũng bị chém đứt, không khác biệt mấy đoạn sừng của Lộc Cưu.

Nha Nha nhìn nai con tắt thở, bất thình lình gào khóc thảm thiết.

Lộ Dương không hiểu ất giáp thế nào, chỉ có theo hệ thống nhắc nhở đi đối thoại với cô bé, mới hiểu được đầu đuôi sự tình.

Nguyên lai Lộc Cưu là con nai Nha Cô Tử vô tình cứu được, nó và Nha Nha cùng nhau lớn lên, đặc biệt có linh trí. Ngày đó Nha Nha bị bắt cóc trùng hợp sao nai con thấy được, nó đuổi theo đối phương nhưng lại không thể cứu Nha Nha. Về sau Nha Nha bị Lộc Cưu bắt đi, nai con vì cứu cô bé lần theo tới sào huyệt Lộc Cưu, nhưng đánh không lại mà bị nuốt chửng. Lộc Cưu vốn mang phân nửa huyết mạch loài nai, thế là ngoài ý muốn hoà thành một thể. Bất quá cũng chính vì vậy, trên người Lộc Cưu nhiều một tia lý trí của nai con, mặc dù không thể khống chế Lộc Cưu thả Nha Nha, nhưng tại thời khắc mấu chốt có thể tạm thời áp chế ma tính của nó, cho nên Nha Nha mới có thể sống đến hiện tại.

“…” Lộ Dương nghe xong câu chuyện rồi chẳng biết nói gì, một là vì nai con tri ân báo đáp mà cảm động, hai là vì hệ thống quá tra mà câm nín, chẳng lẽ không thể cùng nhau HE sao.

Giải quyết Lộc Cưu, lồng sắt giam giữ Nha Nha liền biến mất. Nha Nha từ dưới đất đứng lên, cơ thể chậm rãi cao lớn, biến thành một người trưởng thành trước mặt hai người.

Lộ Dương: “…” Hệ thống mi thắng, mi trí năng* đến mức tao không dám nhìn thẳng luôn.

*trí tuệ + năng lực

Sau khi được cứu thoát Nha Nha liền biến thành trạng thái người trưởng thành, khuôn mặt thoạt nhìn ước chừng ba mươi tuổi, cô bày tỏ cảm kích với hai người Lộ dương, mặc khác lại đau khổ vì sự ra đi của nai con. Những thứ này đều là hệ thống đặt ra, Lộ Dương muốn an ủi một chút cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể đứng một bên, nghe cô kể lại kỷ niệm thời thơ ấu cùng nai con. Nghe một hồi lại không nén được thở dài.

Trâu Kỳ hiểu tâm tình của cậu giờ phút này, lên tiếng nói, “Những thứ này đều là máy tính đặt ra, muốn cứu Nha Nha nhất định phải giết chết Lộc Cưu, nếu không làm sao hoàn thành nhiệm vụ, mà Nha Nha mãi mãi cũng không thoát được.”

“Tôi biết, nhưng mà chứng kiến nai con biến mất như vậy trong lòng vẫn có chút hẫng.” Lộ Dương ỉu xìu đáp. Lời Trâu Kỳ nói cậu hiểu chứ, chỉ là thấy kết quả như vậy tránh không được thổn thức mà thôi.

“Kết quả này cũng là điều nai con muốn nhìn thấy.” Trâu Kỳ muốn dỗ dành cậu, khổ nỗi anh lại không hay dỗ người khác, giọng điệu có chút máy móc, “Ước nguyện của nó là hy vọng Nha Nha được thả ra.”

Có lẽ là giọng điệu mất tự nhiên của anh có tác dụng, sầu não trong bụng Lộ Dương vơi đi không ít, nhịn không được cười rộ lên, “Sư huynh, giọng anh an ủi người khác lạnh chết đi được.”

“Phải không.” Trâu Kỳ chẳng chút để tâm nói, “Chịu an ủi cậu là may lắm rồi.”

“Cũng phải, chung quy miệng tiện mới là thuộc tính của anh.” Lộ Dương vui vẻ nói, “Giống y như ông chủ tôi, tiện đến nỗi làm người ta muốn dần anh ta một trận.”

“Muốn đánh anh ta?” Trâu Kỳ nguy hiểm híp mắt lại, thì ra tên nhóc nhị hoá này vẫn luôn ôm suy nghĩ phản nghịch này trong đầu?

“Không phải ý đó, chỉ là câu hình dung thôi mà.” Lộ Dương cười, “Trừ miệng tiện ra thì người ta cũng tốt lắm, gần đây còn để tôi theo anh ta qua chỗ này chỗ kia học tập, tôi thật sự rất cảm kích anh ta.”

“Vậy à.” Cậu nói vậy làm tâm tình Trâu Kỳ khá lên đôi chút, quyết định không khó dễ cậu nữa, bất quá xem tình huống hiện tại bản thân cần phải cọ xát tình cảm nhiều hơn nữa mới được, tránh lúc gặp mặt Lộ Dương đỡ bị sốc.

Hai người mang Nha Nha ra khỏi địa huyệt, trở về Thiên Tuyệt Sơn, đến nơi ở của Nha Cô Tử giao con gái lại cho bà. Hai mẹ con xa cách ba mươi năm cuối cùng có thể gặp lại lần nữa, hiển nhiên không thể thiếu một phen khóc lóc kể lể, Lộ Dương rất có hứng thú với các tình tiết trong game, chuyên chú xem từ đầu đến cuối.

Hai mẹ con sau khi khóc xong, Lộ Dương đi tới đối thoại với Nha Cô Tử, nhận phần thưởng đối phương đưa tặng, ngay sau đó trên màn ảnh xuất hiện một loạt nhắc nhở.



Mà bên này cậu vừa kết thúc giao dịch, kênh Thế giới lại bô bô công báo thiên hạ.

[Hệ thống thông báo]: Chúc mừng [Nhất Lộ Du Dương] và [Quân Lâm] hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng [Phu thê tình thâm], nhận được một quyển [Thanh Tâm Quyết].

[Hệ thống thông báo]: Chúc mừng [Nhất Lộ Du Dương] và [Quân Lâm] hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng [Phu thê tình thâm], nhận được hai thanh [Yêu Đao Thôn Minh].

[Hệ thống thông báo]: Chúc mừng [Nhất Lộ Du Dương] và [Quân Lâm] hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng [Phu thê tình thâm], nhận được hai bản [Minh Đao Quyết].

[Hệ thống thông báo]: Chúc mừng [Nhất Lộ Du Dương] và [Quân Lâm] hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng [Phu thê tình thâm], nhận được một bao đại lễ hệ thống kính tặng chúc phúc đôi phu thê.

[Hệ thống thông báo]: Chúc mừng [Nhất Lộ Du Dương] và [Quân Lâm] hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng [Phu thê tình thâm], nhận được một đôi tọa kỵ thần cấp dành cho phu thê [Thanh Loan Hoả Phụng].

[Hệ thống thông báo]: Chúc mừng [Nhất Lộ Du Dương] và [Quân Lâm] hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng [Phu thê tình thâm] …

[Hệ thống thông báo]: Chúc mừng [Nhất Lộ Du Dương] và [Quân Lâm] hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng [Phu thê tình thâm] …

Mọi người, lập tức trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên có một cặp vợ chồng làm nhiệm vụ phu thê lại được thưởng khoa trương như vậy, quả thực quá kéo cừu hận!!!

[Thế giới]  [Bá Đạo Một Con Rồng]: Tọa kỵ thần cấp!! Tôi cứ tưởng Thanh Loan Hoả Phụng chỉ ở trong truyền thuyết, không ngờ là có thật!!

[Thế giới]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Chị dâu cầu mang em!! Em cũng muốn ngồi Thanh Loan Hỏa Phụng.

[Thế giới]  [Tiện Phong Chỉ]: Cầu Phong Hoả Luân!!

[Thế giới]  [Em Muốn Thành Tiên]: Tôi cũng muốn có cháu dâu kích hoạt được nhiệm vụ ẩn tàng! Anh sẽ mua trang phục cho em! Mua trang bị! Mua vũ khí! Cháu dâu, tới một cái đi!

[Thế giới]  [Toàn Chức Nãi Ba]: Yêu Đao Thôn Minh!! Tôi cũng muốn!

[Thế giới]  [Minh Tà Tiểu Hà]: Nghịch thiên!

Hai người Quân Lâm và Nhất Lộ Du Dương, chồng thì đệ nhất server, vợ thì mát tay chuyên kích hoạt nhiệm vụ ẩn tàng, cặp đôi này muốn làm kẻ thù chung của toàn khu này sao?! Quần chúng biểu thị không phục! Không phục!!

Nếu như Lộ Dương biết ý nghĩ của bọn họ nhất định rất muốn nói: “Mấy người bậy rồi, tôi cũng là nam a!!” Bất quá, hiện tại cậu chưa nghĩ tự bạo thân phận nhân yêu với cả khu này, cảm giác được mọi người hâm mộ như vậy cũng rất thích.

Hoàn thành nhiệm vụ, Lộ Dương phát hiện kỹ năng phu thê của cậu tăng một bậc, còn có uy vọng giang hồ cũng tăng lên, trong túi ngoại trừ đồ Nha Cô Tử tặng, cũng không thiếu các món linh tinh lúc đánh quái thu được.

Mặc dù nghe nói phần thưởng nhiệm vụ ẩn tàng luôn không tệ, nhưng vì lần trước chỉ nhận được một bao đại lễ nên Lộ Dương chẳng ôm nhiều hy vọng, nào biết thưởng lần này lại tốt đến mức khó tin như vậy.

Thấy thanh toạ kỵ thêm biểu tượng Thanh Loan, Lộ Dương háo hức đem nó phóng ra. Thanh Loan sau khi ra ngoài đầu tiên là ngửa đầu lên trời hót một tiếng, tung cánh bay xung quanh một vòng, sau đó trở lại bên người Lộ Dương, cúi mình dùng đỉnh đầu cọ cọ vai cậu.

“Sư huynh, anh cũng phóng Hoả Phượng ra nhìn một chút đi.” Lộ Dương thấy Thanh Loan dáo dác nhìn quanh, đoán nó đang tìm bạn lữ của mình, liền lên tiếng nhắc nhở Quân Lâm.

Hai giây sau bên người Thanh Loan thêm một con chim màu đỏ, Thanh Loan trông thấy Hỏa Phượng sung sướng cất tiếng hót, Hỏa Phượng cũng tiến lên, hai con cọ gáy lẫn nhau.



Thanh Loan Hỏa Phụng, là Vương của các loài chim trong truyền thuyết của người Trung Quốc, màu đỏ của Phượng Hoàng biểu trưng cho giống đực; màu xanh của chim Loan biểu trưng cho giống cái.

Tọa kỵ thần cấp, Thanh Loan Hỏa Phụng. Lộ Dương nhìn đôi thần điểu xinh đẹp trước mắt, không khỏi nghĩ, đây có lẽ là tọa kỵ phu thê tốt nhất toàn bộ server đi, quả thực không thể tuyệt hơn được nữa.

“Muốn thử một chút không?” Trâu Kỳ hỏi cậu.

“Muốn.” Lộ Dương cũng đang có ý này.

Ngồi trên Thanh Loan Hỏa Phụng, Trâu Kỳ hướng Khô Lâm làm mục tiêu bay đến, Lộ Dương phát hiện mình không cần điểm đi theo, Thanh Loan cũng sẽ tự động bay theo Hỏa Phượng. Hai con thần điểu chao liệng giữa không trung, một vệt xanh một vệt đỏ chốc chốc lại đan vào một chỗ, cái đuôi thật dài vẽ ra một đường cong duyên dáng trên bầu trời, nơi nào cặp uyên ương bay qua nơi đó sẽ được bụi phấn lấp lánh thấp sáng đến đó.

Lộ Dương cảm thấy cảnh tượng này vô cùng đáng nhớ, điều chỉnh độ lớn của màn hình thích hợp liền chụp vài tấm lưu vào máy tính.

Trải qua mấy ngày đấu tranh, thật vất vả thấy rõ nội tâm chính mình, Lộ Dương càng muốn có nhiều thời gian ở cạnh Quân Lâm, hảo hảo bồi dưỡng tình cảm, nào biết vừa tới Khô Lâm Quân Lâm liền bảo cậu logout đi ngủ sớm.

“Còn sớm mà, ngày mai tôi cũng không phải đi làm.” Lộ Dương muốn tranh thủ thêm mấy phút, đổi đề tài, nhắc đến chuyện mấy ngày cậu không lên Quân Lâm giúp cậu luyện acc, “Sư huynh, mấy ngày nay anh đều lên đây luyện cấp à?”

“Ừ.”

“Vậy tối anh cũng không ngủ sao? Ban ngày còn phải đi làm nữa, có phải mệt lắm không?” Ngực Lộ Dương có chút khó chịu, cấp càng cao càng khó tăng kinh nghiệm, mấy ngày ngắn ngủi mà đã mãn cấp, khẳng định Quân Lâm tốn không ít tâm tư và tinh lực.

“Tạm được.” Trâu Kỳ qua loa trả lời, “Không cần để ý.”

Lộ Dương trầm mặc, lại câu nói này, tựa hồ mỗi lần Quân Lâm đối tốt với cậu đều bảo cậu đừng để ý, giống như đây là chuyện đương nhiên. Trong nháy mắt đó Lộ Dương rất muốn hỏi vì sao anh lại đối tốt với cậu như vậy, có phải cũng có ý kia giống cậu không. Nhưng lời đến khoé môi lại chẳng thốt ra được.

Không được manh động. Lộ Dương tự nhủ, không nên đem cân bằng hiện tại phá nát, chờ thời cơ tốt mới được nói cho anh ấy biết.

Lộ Dương kỳ kèo một hồi mới chịu logout, trước khi xuống hai người còn hẹn thời gian gặp mặt tối mai, cậu mới thoả mãn ôm khăn đi tắm.

Lộ Dương không còn tìm cớ không lên game, điều này khiến mây đen vây quanh Trâu Kỳ  mấy ngày vừa qua tiêu tán không thấy, tắt máy tính mới vừa từ ghế đứng lên liền nghe thanh âm đồ vật ngã trên đất ở lầu dưới truyền đến.

Dưới lầu lúc này chỉ có mỗi Mã Đại Cáp, thời gian vừa lúc đến giờ nó xem phim hoạt hình. Trâu Kỳ cau mày, đoán con chó ngốc kia lại gây ra chuyện tốt đẹp gì nữa rồi.

Trâu Kỳ bước khỏi phòng sách, đứng ở hàng lang lầu một nhìn xuống phòng khách, TV đang bật nhưng không thấy bóng dáng Mã Đại Cáp đâu, sàn nhà chỗ cạnh bàn trà ngổn ngang hoa quả, cộng thêm hai cái gối.

Theo kinh nghiệm lâu năm, nhất định con chó ngốc kia xem trúng cảnh bức xúc nào đấy liền trút giận lên đồ đạc, sau lại sợ bị mắng tìm một chỗ lủi đi.

Trâu Kỳ đi xuống lầu, nhặt các thứ trên sàn, bình tĩnh gọi một tiếng, “Mã Đại Cáp.”

Phòng khách không tiếng trả lời, anh lạnh lùng cười, “Nếu không ra, buổi tối cho mày vào toilet ngủ.”

“Ngao ô ∼∼” Âm thanh nghẹn ngào uỷ khuất truyền đến, Mã Đại Cáp từ chỗ cầu thang đi ra, đáng thương nhìn Trâu Kỳ, một bên “Uông uông ∼∼∼” kêu một bên ra hiệu Trâu Kỳ nhìn TV.

Trâu Kỳ liếc mắt nhìn sang, trong TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, một con Husky đang bị một con mèo dí chạy. Anh biết bộ này, là “Cuộc phiêu lưu của chú Husky” Mã Đại Cáp thích xem nhất, nội dung xoay quanh một con chó to xác ngốc manh, thường xuyên bị một con mèo tên là Đại Vệ bắt nạt.

“Uông uông!!” Mã Đại Cáp trừng mắt nhíu chặt lông mày, thay người anh em bị con mèo khi dễ nhà mình tỏ vẻ không phục!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play